Vì Em Là Vợ Anh

Chương 3: Ngủ chung




Mạc Thiệu Khiêm tối đến lại tiếp tục bê chăn ra sofa ngủ.
Kim đồng hồ nhích tới số 12, Giai Kỳ vẫn không ngủ được, người nào đó nằm trên sofa thỉnh thoảng cứ trở mình trằn trọc, hại cô cũng ngủ không yên. Suy nghĩ một lúc, cô kéo chăn ra, bật đèn ngủ, từ từ đi đến sofa, ngồi xổm xuống.
"Mạc... Mạc tổng. Ngài lên giường nằm có được không?" Giai Kỳ nói, vì sợ anh hiểu lầm liền đế thêm câu sau: "Tôi sẽ ngủ ở sofa."
"Không cần." Mạc Thiệu Khiêm trả lời, mang theo hơi lạnh.
Giai Kỳ sợ hãi nói: "Nhưng mà...tối hôm qua ngài đã không ngủ rồi, nếu hôm nay mà không ngủ, sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng nhiều đó. Tôi biết ăn nói thế nào với mẹ ngài đây?"
Nhận thấy vẻ lo lắng và sợ hãi cùng giọng nói yếu ớt kia, anh miễn cưỡng đứng dậy: "Không cần ngủ trên ghế, lên giường cùng ngủ chung."
"H..hả??"
"Ngủ chung."
"Nhưng...nhưng...cái đó..."
Mạc Thiệu Khiêm liếc cô một cái, khuôn mặt hiện lên sự uy hiếp "cô cứ từ chối thử xem". Giai Kỳ nuốt nước bọt, đành ngoan ngoãn leo lên giường nằm cạnh anh.
Sao đắp chăn rồi mà cô vẫn thấy lạnh thế này? Cô sợ sệt nhìn người đàn ông nằm cạnh, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh.
"Ừmmm... Mạc tổng."
Mạc Thiệu Khiêm quay đầu sang nhìn cô.
"Có thể thu ít khí lạnh vào không? Tôi thật sự ngủ không nổi."
Anh chau mày, nhìn cô gái đang sợ hãi bên cạnh, trong im lặng dường như nghe thấy tiếng thở không đều của cô. Nằm cạnh anh khó ngủ như thế ư?
"Lạnh à?"
"...Vâng."
"Muốn ấm lên không?"
"Có!"
"Lại đây."
"Hả?"
"Nằm sát tôi."
Cô dở khóc dở cười, nằm như này còn thấy lạnh, nằm sát anh chắc cô đóng thành băng mất. Nhưng cũng không tiện từ chối yêu cầu của Boss, cô nhích dần, nằm sát cạnh anh, quay người sang bên cạnh.
Đến giờ cô vẫn không nghĩ ra, tại sao một nhà quyền thế như Mạc gia không chọn một cô gái xinh đep, xuất thân từ tầng lớp thượng lưu mà lại mua cô về làm vợ anh?
Đang mải nghĩ, một cánh tay từ đằng sau vòng qua eo cô, kéo cô lại gần rồi ôm chặt, cô giật mình nhưng cũng không dám làm loạn.
Hơi thở ấm áp từ đằng sau phả lên cổ cô, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Đỡ lạnh chưa?"
Cô đỏ mặt, vội vàng gật đầu, so với lúc nãy thì bây giờ quả thật ấm hơn rất nhiều lần. Nhưng cô không thể ngờ được một người vốn lạnh lùng như Mạc Thiệu Khiêm lại chủ động ôm cô như vậy.
- ----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.