Vì Hận Cũng Vì Yêu

Chương 26:




Cố Duật nghe tiếng rên đau khổ của Lộ Khiết thì tay quật roi dừng lại. Ánh mắt chuyển xuống nhìn nơi chảy máu giữa hai chân cô.
Chiếc đầm trắng giờ đã loan lỗ máu, cơ thể anh run bần bật, nhìn chằm chằm vào giữa hai chân cô.
Máu, con của cô, con của anh, không thể nào, cứu con của anh, đầu như muốn bùng nổ, suy nghĩ rối loạn, thân thể run không thể ngừng lại được.
Bỗng anh điên cuồng như mãnh thú hét lên. Đi đến bế bổng Lộ Khiết toàn thân là máu chạy ra khỏi phòng ngủ, điểm nổi bật nhất là máu giữa hai chân cô, làm anh sợ hãi khủng khiếp.
" Lấy xe, mau đi lấy xe đưa phu nhân đến bệnh viện "
Tiếng hét điên cuồng của Cố Duật làm mọi người hấp tấp hành động, mắt chuyển đến thân thể phu nhân toàn là máu ai cũng khiếp sợ. Cái cảnh này không phải chưa thấy, nhưng mà hôm nay quả thật rất đáng sợ.
_______________________________
Tại bệnh viện.
Trước cửa phòng phẫu thuật, Cố Duật ở ghế ngồi hai tay run rẫy chống lên đầu gối, khuôn mặt chôn chặt ở lòng bàn tay.
Lòng ngàn vạn lần tự trách mình, giờ thì hay rồi, anh cuối cùng cũng không thể khống chế bản tính máu chó, để giờ hành hạ cô người không ra người ma không ra ma.
Cố Duật ơi là Cố Duật, miệng mày nói muốn yêu thương bù đắp cho cô ấy, giờ thì sao? Mày xem mày đã làm cái gì ra nông nổi này?.
Giam cầm, hành hạ, lăng mạ, sỉ nhục, phá vỡ gia đình của cô ấy, còn xem cô ấy không khác gì con rối để ở bên cạnh. Đến cuối cùng mày đã tàn ác đến mức nào?
4 tiếng sau.
Đèn đỏ ở cửa phòng phẫu thuật bất ngờ tắt, Cố Duật hấp tấp đứng dậy đi đến trước mặt vị bác sĩ nóng lòng hỏi.
" Cô ấy sao rồi? "
" Cô ấy thể chất yếu lại phải mang thai đứa bé, thân thể càng yếu hơn, còn phải trải qua cuộc bạo hành đứa bé rốt cuộc cũng không giữ được, chúng tôi đã cố gắng hết sức "
Bác sĩ nói xong cúi đầu chào rồi rời đi, Lộ Khiết từ phòng phẫu thuật được đẩy ra, khuôn mặt trắng bệch, thân thể chi chít vết thương.
Những vết thương đó nó giống như bằng chứng chỉ tội ác do anh làm ra. Đi đến bên cạnh vuốt ve mặt cô. Miệng lẩm bẩm.
" Anh... anh... xin lỗi "
Nước mắt rốt cục cũng không cầm được mà chảy xuống, đứa bé mất rồi, chính tay cha nó giết nó, khi em tỉnh lại em sẽ như thế nào?.
Lộ Khiết anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi, con chúng ta đã không còn nữa rồi, trái tim như bị giằng xé đau đớn, lòng ngực như có thêm mấy tảng đá to lớn đè lên thật nặng nề.
Rốt cục mọi chuyện sao lại đi đến bước này? Con ơi, ba xin lỗi, ba thật sự xin lỗi, nước mắt cứ như tràn bờ đê, Cố Duật ngã ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, cứ khóc như một đứa trẻ bất lực.
Anh sống ngần ấy năm vẫn không thể che được sự yếu đuối của bản thân, trong thâm tâm vẫn còn phần nào yếu đuối, khiến anh muốn vứt bỏ nó. Con người càng yếu đuối lại càng cô đơn, anh lại gắng gượng bản thân mạnh mẽ hơn.
Nhưng thật sự hôm nay anh không thể gắng gượng được nữa, đứa bé mất rồi cô sẽ ra sao bây giờ, nếu như biết được trong bụng cô có kết tinh của hai người thì đâu đến nông nỗi này. Nhưng trên đời này làm gì có " nếu như "?
_________________________________
Sáng hôm sau.
Do vết thương đau đớn khiến Lộ Khiết tỉnh dậy, đôi mi nặng trĩu nhẹ nhàng mở ra, mắt đảo nhẹ xung quang căn phòng bệnh.
Lại là phòng bệnh nơi này cô không biết mình đã đến bao nhiêu lần rồi. Chỉ toàn là đau thương ở nơi đây.
Tay vuốt ve bụng phẳng lì, dường như nơi đã trống rỗng, sao cô không cảm nhận được một chút sinh linh bé nhỏ ở đây?.
Con cô đâu? Con cô như thế nào rồi?. Lòng ngực đau nhói, trái tim như muốn nổ tung. Khóe mắt dâng lên hơi nước không nhịn được mà chảy xuống.
Mất rồi, mất thật rồi, mẹ xin lỗi, là do mẹ vô dụng, đến cả hy vọng cuối cùng ông trời ban mà mẹ cũng không nắm bắt được, mẹ quá vô dụng, mẹ xin lỗi con.
Cố Duật vừa mới ra ngoài mua đồ ăn sáng về, thấy Lộ Khiết nằm trên giường đã tỉnh, mắt còn ươn ướt giọt lệ, lòng anh lại đau, đi đến bên cạnh giường gọi tên cô.
" Lộ Khiết, em tỉnh rồi sao? "
Lộ Khiết không trả lời anh, mắt chứa đầy hận thù nhìn chằm chằm anh, Cố Duật như có như không gạc đi ánh mắt đó, lấy đồ ăn sáng ra đến bên giường đút cô ăn.
" Em ăn nhẹ một chút đi, vết thương còn nặng, nên không thể ăn đồ dầu mỡ, anh có mua ít cháo rất ngon, em ăn đi "
Lộ Khiết vẫn không hé miệng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm anh, như muốn mổ xẻ xem trong con người anh có trái tim không.
" Ngoan "
Cố Duật thở dài rồi dụ dỗ cô, nhưng chỉ đổi lại một câu hỏi, khiến mọi động tác của anh dừng lại, thân thể căng cứng, tâm can đau khổ biết bao nhiêu.
" Con của tôi đâu? ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.