Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Chương 129:




Đỗ Thu Hà níu lấy áo Hoa Nhan, nói: “ Đúng vậy. Ninh Ninh, cậu ngồi xuống trước. “
Hoa Nhan chần chừ một lát rồi mới ngồi xuống.
Bọn họ nói đúng, cô không nên xốc nổi như vậy. Bây giờ cô có chạy đến đó cũng không giúp ích gì có khi chỉ vướng chân người khác. Nhưng cô thật sự không kìm được nỗi đau trong lòng, từ sâu trong tâm hồn cô khi nghe thấy Sở Thiên Vũ gặp chuyện cô liền cảm thấy đau đớn, lo lắng, hoảng sợ, tựa vạn tiễn xuyên tim nó dai dẳng cuồn cuộn trong người cô.
Cô biết cô yêu hắn. Chính tình yêu ấy móc nối cảm xúc đau đớn khi biết người cô thương gặp nạn.
Không hiểu sao cô cảm thấy bản thân thật đáng hận. Giống như không phải ai khác mà chính là cô đã gây ra tai nạn cho hắn. Vì cô, vì cô là nguyên nhân!
Hoa Nhan không hiểu, vì sao cô nghĩ mình là nguyên nhân. Rõ ràng là cô không làm gì hết nhưng…
Bỗng nhiên trong đầu cô xẹt qua một vài hình ảnh khác lạ, nó xâm nhập vào trong kí ức của cô, rời rạc và không móc nối nhau. Cô ôm lấy đầu, đau đớn mà cau mày.
Cô thấy một bó hoa, ai đó đã nhìn cô cười, là một người con trai và cô hình như đang ở trên giường bệnh sắc mặt cô nhợt nhạt nhưng vẻ mặt vẫn rất vui tươi.
Quang cảnh lại thay đổi là một kí ức khác, cũng là trong phòng bệnh nhưng lúc này sắc mặt cô không tốt lắm vẻ mặt rất tức giận, ánh mắt căm thù nhìn một người con trai nhưng hình như không phải người hồi nãy, hắn ta rất lạnh nhạt.
Hắn ta hình như đã nói gì đó, cô cố gắng nghe nhưng mọi thứ quá mơ hồ sau đó cô nghe thấy cô ở trên giường nói một cách khẩn khoản van nài.
“ —---- cầu xin anh! Tha cho a—–”
Nước mắt cô chảy xuống, từng giọt liên tiếp, con tim cô như bị bóp nghẹt khiến cô không thể thở được.
Những kí ức đó là của thân thể này hay là của chính cô. Cô thật sự không phân biệt được. Nó quá mức chân thật, quá quen thuộc giống như chính cô đã từng trải qua vậy.
"Ninh Ninh, làm sao vậy. Đừng khóc. " Dương Niệm Tuyết hoảng hốt, vội lấy khăn giấy đưa cho cô.
Hoa Nhan ngơ ngẩn nhìn bọn họ. Chốc lát cảm thấy ấm áp.
Có những người bạn lo lắng, vì cô mà suy nghĩ như vậy. Cô thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.
" Thanh Huyền! " Cố Thanh Phong từ phía xa chạy tới, khi nhìn biểu cảm của mọi người hắn biết được bọn họ hẳn là đã thấy tin tức đó rồi.
Cố Thanh Phong là bạn như hình với bóng với Sở Thiên Vũ, âu cũng biết được chút chuyện gì đó. Hoa Nhan hướng Cố Thanh Phong dò hỏi.
" Thanh Phong, tin tức hôm nay là thật sao? "
Cố Thanh Phong cơ bản là không dám chắc lắm. Bản thân hắn không liên lạc được với Sở Thiên Vũ, tiệc tàn ngày hôm qua cũng không biết Sở Thiên Vũ đã rời đi từ lúc nào. Chính hắn mệt mỏi không để tâm, về phòng liền ngủ. Sáng nay lơ mơ còn không muốn dậy, đến trưa thì nghe phải tin tức này. Giờ muốn hắn trả lời chắc chắn cũng không được.
Cố Thanh Phong không biết nói sao. Tạm thời trấn an Hoa Nhan đã, đến chiều hắn sẽ xin nghỉ để bay qua đấy xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“ Ninh Ninh, hiện tại mình không dám chắc được liệu tin tức kia là thật hay giả. Cơ mà thông tin ấy đã tràn lan trên mạng hơn 2 tiếng mà bộ phận công chúng của tập đoàn Thiên Hằng vẫn chưa làm gì thì khả năng cao đó là thật… “
Cố Thanh Phong nhìn khuôn mặt Hoa Nhan tối sầm lại cả người giống như sắp gục xuống đến nơi, hắn hoảng hốt không biết nói sao.
Mộ Dung Thanh Huyền cau mày thầm nghĩ tên trời đánh Cố Thanh Phong này thật không biết lựa lời mà.
Mộ Dung Thanh Huyền tiến đến vỗ về Hoa Nhan, nói: “ Bộ phận công chúng của Thiên Hằng chưa biết chừng đã được chỉ đạo trước. Dù thông tin này là thật hay giả một khi đã tung ra ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cổ phiếu của Thiên Hằng. Vậy mà Thiên Hằng lại không làm gì hết. Cho nên, Ninh Ninh chuyện này chắc chắn là cố ý. Lỡ như Thiên Vũ cố tình làm thì sao? “
Hoa Nhan nghe Mộ Dung Thanh Huyền nói cảm thấy cũng đúng. Dù rằng cô chẳng hiểu gì về mấy việc này nhưng Mộ Dung Thanh Huyền thì khác, cô ấy biết rất rõ sự vụ lợi trong từng mối quan hệ về những thiệt hại do tin tức gây ra.
Với cả Sở Thiên Vũ không thể nào đưa bản thân vô cớ chìm trong biển lửa được. Bên cạnh hắn có rất nhiều người, lý nào họ lại để hắn gặp nguy hiểm.
Hoa Nhan cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đi đôi chút thì Cố Thanh Phong lên tiếng.
“ Nếu Thiên Vũ có kế hoạch gì hẳn là nên nói cho mình biết chứ. Chuyện này quá kì lạ rồi. “
Mộ Dung Thanh Huyền cau mày, gằn giọng nói: “ Cố Thanh Phong! “
Cố Thanh Phong giật mình, cảm nhận thấy sự tức giận của Mộ Dung Thanh Huyền hắn khẽ nuốt nước bọt. Trong lòng thầm niệm.
“ Cậu, im lặng một chút đi. “ Mộ Dung Thanh Huyền thở dài.
Con người Cố Thanh Phong đôi khi thật sự rất nhiều chuyện. Lần sau cô phải rèn rũa lại hắn mới được, nếu không đôi khi sẽ bị hắn làm cho tức chết mất. Mộ Dung Thanh Huyền nghĩ nghĩ rồi nhận ra tại sao mình lại để tâm đến hắn, còn muốn rèn lại hắn, cô đâu có rảnh.
Không biết sao Mộ Dung Thanh Huyền cảm thấy má mình có chút nóng, thầm nghĩ máy lạnh của nhà ăn hình như hỏng rồi.<code> ………….. </code>Dương Niệm Tuyết nằm gục trên bàn, khẽ quay đầu sang hỏi Mộ Dung Thanh Huyền.
“ Mình hơi lo cho Ninh Ninh. Dạo này nhiều chuyện xảy ra như vậy, mình sợ tâm lý cậu ấy không chịu nổi. “
Mộ Dung Thanh Huyền ngừng bút, mân mê một lát, nói: “ Sẽ không sao đâu. Cậu ấy hiện tại không giống như người sẽ dễ dàng gục ngã được. “
“ Ừ, cậu nói đúng. Ninh Ninh không giống như lúc trước nữa. Cậu ấy hiện tại rất năng động, đối với người lạ sớm thành quen. Không phải lúc nào cũng cùng chúng ta ở một chỗ. “
Dương Niệm Tuyết hồi tưởng đến cảnh mà Đỗ Thu Hà cùng Hoa Nhan ở cùng nhau nói chuyện rất thân thiết, vốn cùng lớp nên sớm quen nhau rồi thành bạn tốt là điều hiển nhiên. Nhưng mỗi lần nhìn cảnh ấy Dương Niệm Tuyết không khỏi ghen tị.
Trước kia cô và Hoa Nhan tuy không phải lúc nào cũng như hình với bóng nhưng họ đã quen nhau từ nhỏ, quan hệ cực kỳ tốt. Xét về độ thân thiết cô chỉ xếp sau Sở Thiên Vũ.
Sự thân mật của cô với Hoa Nhan sớm đã như chị em thân thiết chẳng khác mấy so với người một nhà. Nhưng không biết từ khi nào, Hoa Nhan sớm đã không còn là Hoa Nhan yếu ớt trước kia, mệt thì dựa vào cô, đau thì cần cô chăm sóc, buồn thì cần cô an ủi,… Nhưng giờ đây trách nhiệm của cô ngày càng ít đi rồi.
Sức khỏe của Hoa Nhan ngày càng tốt, cô cũng rất vui. Nhưng đáng lẽ tình cảm của bọn họ không nên ít đi như vậy.
Nhiều khi Dương Niệm Tuyết nghĩ Hoa Nhan có thể bệnh tật triền miên như trước kia thì thật tốt. Mỗi khi nghĩ đến nó Dương Niệm Tuyết cảm thấy mình thật xấu xa, ích kỷ.
Dương Niệm Tuyết cắn môi, cay đắng nói: “ Con người ai rồi cũng thay đổi hết sao? “
Mộ Dung Thanh Huyền gật đầu.
“ Đã là con người thì ai cũng sẽ phải thay đổi ở một thời điểm nào đó. Chỉ là sự thay đổi đó không biết sẽ mang đến điều tốt đẹp hay xấu xa mà thôi. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.