Vị Hôn Phu Khát Máu

Chương 13: Buổi cắm trại




Một tuần cũng đã trôi qua.Hôm nay là ngày tập trung cắm trại,Hạ Di dậy từ rất sớm,cô mặc đồng phục thể dục của trường và đeo chiếc ba lô trên lưng,cô nhí nhảnh nhảy từ bậc thang xuống phòng ăn,hôm nay mọi thứ trong nhà đã trở lại bình thường,người hầu cũng đông đủ trở lại,nếu không có họ chắc cô sẽ thiêu rụi hết cả mấy khu nhà mất.
Hạo Nhiên và Chấn Hưng đang ngồi trên bàn ăn,cả hai đều mặt đồ thể dục của trường,lạ là hôm nay lão bà bà không có trong bàn ăn,Hạ Di ngó nghiêng xung quanh
-Lão bà bà đi tập dưỡng sinh với mấy người khác rồi-Chấn Hưng nói
-A.....ưm-Hạ Di cúi mặt
-Lát nữa cô đi chung với tôi ha???-Hạo Nhiên cười
-A….
-Anh sẽ lái xe đưa em và cô ta đi,ta sẽ đi bằng xe buýt của nhà trường,đó là quy định
-Ô….em biết rồi
Cả ba ngồi trên xe,trong khi Hạ Di và Hạo Nhiên nói cười rôm rả thì Chấn Hưng chả nói gì,đúng là tảng băng lạnh lùng nhất của năm.
Chiếc xe tiến gần tới cảnh cổng,cảnh sân trường nhộn nhịp bởi tiếng nói cười đùa học sinh,những người hầu đang xách hành lí của chủ họ đầy sân trường,những gương mặt mệt mỏi vì phải dậy sớm,xe buýt của trường đậu hàng dài ở ngoài đường,vì phải tập trung theo lớp nên cả Chấn Hưng và Hạo Nhiên đều đang tập trung ở lớp mình.
Ánh mắt của mấy học sinh lớp Hạ Di cũng thay đổi khác hẳn,có mấy cô bạn bắt đầu tới lân la trò chuyện với Hạ Di với điều duy nhất đó là muốn được hưởng sự “nổi tiếng” vì việc Hạ Di có mối quan hệ bí ẩn gì đó với Hạo Nhiên
Tiếng hú điếc tai của chiếc loa cầm tay của thầy phụ trách vang lên inh ỏi,khiến mọi người bịt tai lại.
“Các em nghe đây,chúng ta sẽ không đi theo khối mà đi trộn vào các lớp khác,có thể là lớp tiền bối hoặc là lớp hậu bối,bất kì lớp nào.Sau đây là danh sách….”
Sau khi đọc gần hết danh sách và các học sinh cũng yên vị trên ghế ngồi của mình
-Lớp 12A1,11A2,12A4,các em cùng một xe
Có một vài tiếng hét của nữ sinh gần đó vang lên,là của mấy học sinh nữ lớp của Hạ Di và của mấy nữ sinh lớp 12A4
“Ôi,được đi chung xe với tiền bối Chấn Hưng kìa”
“Nhanh lên xe mau,tui phải chừa ra một chỗ cho anh ấy mới được”
Hạ Di giật mình khi nghe tới tên lớp mình,cô chạy một mạch tới chiếc xe buýt được chỉ định,những học sinh khác đều chen lấn lên xe,Hạ Di chạy ngay xuống phía cuối xe buýt,cô chọn ngồi chỗ ngay cửa sổ,bên cạnh cô một có cậu con trai đang ngả đầu ra phía sau,chiếc nón đang che phủ trên mặt.Cô không quan tâm rồi hứng thú nhìn ra cửa sổ
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh,Hạ Di cảm thấy hơi khó chịu trong người và muốn nôn,chẳng qua là trước khi lên xe cô ăn khá nhiều và không khí trong xe khiến cô muốn nôn
-Ê…ngồi xê ra
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh,Chấn Hưng lấy chiếc mũ xuống nhìn Hạ Di bằng ánh mắt “xa lánh”
-Tôi xin lỗi nhưng mà….tôi muốn…
-Uống vô dùm cái
Chấn Hưng chìa ra hai viên thuốc màu trắng cho Hạ Di,đoán là thuốc chóng say xe nên cô cầm lấy rồi mở chai nước khoáng uống ực
-Thật là…cô uống ngay mà không do dự nó là thuốc gì à???
-Thì là thuốc say xe chứ sao-Hạ Di tròn mắt nhìn Chấn Hưng đáp
-Nếu một người con trai lạ cho cô uống cái gì cô cũng uống ạ,nhẹ dạ cả tin nhỉ
-Chẳng lẽ anh lại lừa tôi…anh là….
Hạ Di nhận thức được điều mình sắp nói tiếp theo sẽ không ổn nên cô cúi đầu.Chấn Hưng đeo chiếc kính râm lên rồi tặc lưỡi
-Biết ngay thế nào cũng ngồi gần mấy người như cô…thật là đen đủi
-Cái gì???
-Mà này…lần sau đừng có mà tùy tiện uống bất cứ thứ gì của người khác đưa,tôi là người tốt không phải ai cũng tốt như tôi đâu,nên đừng ảo tưởng thấy trai đưa gì là tí tởn lên là uống nấy…đàn ông rất nguy hiểm và thú tính,tôi thì khác cho nên nghe kĩ những lời tôi vừa nói….
Chấn Hưng xổ một tràng trong khi Hạ Di đã ngủ gật tựa bao giờ,anh kéo cái kính xuống nhìn Hạ Di rồi thở hắt
-Vậy nãy giờ mình độc thoại hả…thật là
Âu Tiểu Choi ngồi gần đó thấy cảnh này thì càng nghiến răng tức giận hơn nữa,cô bấm mạnh ngón tay vào thành ghế khiến nó thủng một lỗ
“Chắc chắn kì cắm trại này mày sẽ phải biến mất,quyến rũ một lúc hai anh em nhà họ Viên à,tao không tha cho mày đâu con hồ ly tinh”
Chiếc xe tiến dần vào cửa của một khu du lịch khách sạn 5 sao đẹp tuyệt vời,cây cối xanh tươi trải dài bát ngát,những vách núi đá cao và dưới là biển xanh rì rào,một khung cảnh tươi mát và sự lung linh của những dãy biệt thự thuộc khách sạn,đây là đảo thuộc quyền sỡ hữu của gia tộc La,nên mọi chi phí ăn ở sẽ được họ lo hết,quả là một sự hào phóng to lớn
Ai nấy đều hứng thú trong khi đó Hạ Di vẫn ngủ gật gù trên vai Chấn Hưng,anh đã nhiều lần đẩy đầu cô ra khỏi vai mình nhưng cô vẫn trở lại vị trí ban đầu
Xe dừng lại,Chấn Hưng đứng phắt dậy làm Hạ Di ngã phịch xuống ghế,cô dường như tỉnh ngủ luôn sau cú này.Cô dụi dụi mắt thì nghe tiếng sóng biển rì rào nên nhảy cẩng lên rồi chạy ngay xuống xe,dang hai tay ra đón không khí trong lành của vùng đảo xinh đẹp
Cô kéo vali về phòng được chỉ định sẵn,thay một chiếc váy rồi đội chiếc mũ phớt đan dùng để đi biển với chiếc nơ màu hồng trên đầu,từ ban công cô có thể nhìn ra biển cả bao la,cô vươn vai ngáp một hơi dài rồi quay sang bên cạnh thì thấy Chấn Hưng đang đứng thọc tay vào túi,ánh hoàng hôn của buổi chiều hắt vào gương mặt đẹp như tượng tạc của anh
-Cô vừa phá hủy không khí trong lành ở đây đấy…đi đâu cũng gặp,đúng là đồ sao chổi
Anh nói rồi quay đi vào trong phòng,Hạ Di tức giận giơ tay lên làm thành cú đấm
-Đồ đáng ghét…anh mới đúng là đồ sao chổi đấy
Màn đêm vừa buông xuống,cả khu resort lên đèn lung linh,những bàn tiệc buffet hảo hạng cũng được đặt một hàng dài,thực đơn vô cùng phong phú với đa dạng các món ăn,những ly rươu vang hảo hạng được phục vụ miễn phí,người chạy bàn ăn mặc chỉnh tề.
Hạ Di cầm chiếc dĩa ngó nghiêng xung quanh mấy món ăn,món nào cũng ngon cũng bắt mắt khiến cô khá bối rối(ham ăn quá chụy ơi :D).Sau khi lấy đủ phần ăn của mình,Hạ Di ngồi xuống một bàn ăn gần đó,được ăn tối trong không khí rì rào sóng biển ngoài trời như thế này thì thật tuyệt với không còn gì bằng.
“Cạch”-chiếc dĩa được đặt xuống bàn,Khang Kiện kéo ghế ngồi xuống,Hạ Di không thèm nhìn anh mà chỉ cắm cúi ăn,anh chống tay thích thú nhìn cô ăn
-Ặc…-Hạ Di cầm ly nước uống ừng cự,Khang Kiện đưa chiếc khăn trên bàn cho cô.
Hạ Di cầm lấy rồi chùi chùi miệng,thấy anh cứ nhìn mình ăn nên Hạ Di không ăn nữa
-Sao anh không ăn đi???
-Nhìn em ăn tôi no rồi
-gì chứ…thật là….
Hạ Di cầm dĩa đứng dậy thì Khang Kiện đã kéo tay cô ngồi phịch xuống.
-Đi khi người ta chưa ăn hết là bất lịch sự lắm đấy
Khang Kiện nhìn Hạ Di với gương mặt nghiêm nghị khiến cô ngồi trở lại
-Em đối xử với ân nhân mình như thế à???
-Tôi….tôi chưa có tiền để đãi anh được đâu
-Wahhh….vậy em nghĩ tôi là người háu ăn đến nổi giúp người khác chỉ để ăn thôi sao…
Khang Kiện khoanh tay trước ngực rồi ngã người ra sau nheo mắt nhìn Hạ Di
-Tôi…
-Thôi được…để trả ơn tôi..em cứ ngồi im như thế và chờ tôi ăn hết xong mới được đi
Hạ Di đồng ý rồi ngồi chờ Khang Kiện ăn,anh xắn từng miếng thật nhỏ bỏ vào miệng rồi vừa nhai vừa nhìn Hạ Di
Hạo Nhiên thì chạy xung quanh tìm Hạ Di mà chẳng thấy đâu,đã vậy lại gặp trúng đám bạn ở đội bóng rổ kìm chân nên cậu thể đi tìm được cô,cậu đang rất muốn gặp cô,có cảm giác gì đó dội lên ngực cậu,cậu muốn được gặp cô ngay lập tức.
Chấn Hưng thì ngồi ở một bàn không xa,anh nhức đầu vì những tiếng nói của đám con gái cứ nhí nhố bên cạnh.Chỉ cho đến khi anh hướng ánh mắt lạnh lẽo nhìn thì bọn họ mới chịu tản ra
Đã 30 phút trôi qua,mà đĩa thức ăn của Khang Kiện vẫn chưa vơi đi nhiều,anh hỏi cô đủ chuyện trên trời dưới đất làm cho Hạ Di bực mình,vừa lúc đó,có một người nhân viên cầm một tờ giấy đến bàn Hạ Di đang ngồi
-Cho tôi hỏi,cô có phải là cô Hạ Di không ạ???
-À là tôi
-Có một vị khách đưa cho cô tờ giấy này
-Cảm ơn ạ
Hạ Di nhận tờ giấy từ tay anh phục vụ rồi mở ra đọc,ánh mắt của Khang Kiện cũng ánh lên sự tò mò,chữ viết trên tờ giấy là chữ in
“Tôi là Hạo Nhiên đây,hẹn cô ra vách núi đá gần bờ biển,tôi có chuyện muốn nói,nhưng giờ đang kẹt quá tôi không thể gặp cô được,hẹn cô lúc 7h50,đừng nói với ai nha”
Hạ Di gấp tờ giấy lại,tự hỏi là không biết Hạo Nhiên có chuyện gì cần tìm mình,cô nhìn đồng hồ thì cũng đã 6h30 rồi,Khang Kiện đang nhâm nhi ly rượu vang,Hạ Di kéo ghế đứng dậy,Khang Kiện để ly rượu xuống bàn nhìn cô với ánh mắt nghi vấn
-Tôi có chuyện cần đi trước…chúc anh ngon miệng
-Ê….
Khang Kiện chưa nói hết câu thì Hạ Di đã chạy xa,anh tặc lưỡi đứng dậy
“Biết ngay con nhỏ này đọc thấy tên Hạo Nhiên là đi liền mà”
“Suỵt!Nói nhỏ thôi,ai nghe được thì chết,cẩn thận cái mồm”
Âu Tiểu Choi nở nụ cười nửa môi,đêm nay sẽ là đêm định mệnh của Hạ Di hay sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.