Khi học sinh được tan học, mà đêm đã dần buông xuống.
Thiên Vĩ nhìn sắc trời, sau đó quay sang Hạ Lam đang đứng cạnh mình, khẽ nói:
"Để anh đưa em về."
Hạ La nghe thế thì vội khoát tay.
"Không cần đâu, em có việc, em đi về một mình là được."
Cô khoát cặp sách lên vai, không để Thiên Vĩ nói một lời, bèn chạy ra ngoài.
Tầm 15 phút sau,
Hạ Lam đứng trước một tiệm tạp hóa nhỏ nhìn tấm bảng ghi dòng chữ 'tuyển nhân viên', rồi cố gắng hít một hơi thật sau, bước vào trong.
Một thanh niên trẻ nhìn thấy cô, liền bật ra một câu hỏi theo thói quen.
"Cô cần mua gì?"
"Tôi đến xin việc."
Cô nói một câu đi thẳng vào vấn đề.
Thiếu niên khẽ gật đầu như đã hiểu, cậu ta gập quyển sổ nhỏ dày đặc những con số, bước vào gian phòng phía sau.
Trong lúc chờ đợi,Hạ Lam nhìn quang cảnh thông qua lớp kính trong suốt.
Cửa tiệm này nằm sâu tận trong hẻm, ít người qua lại, bóng lớn của tòa nhà phía trước bao phủ toàn bộ cửa tiệm, nên trông càng tối tăm hơn, thỉnh thoảng có một vài người khác đến nói chuyện phiếm với nhân viên bán hàng, rồi lại rời đi, họ có lẽ là khách quen của nơi đây.
Một lát sau, một người phụ nữ trung niên cùng thiếu niên khi nãy bước ra. Người phụ nữ có thân hình mảnh khảnh, gương mặt hình chữ điền, khóe mắt xếch lên làm cho bà trông khá hung dữ, không hề mang đến cho người ta cảm giác thân thiện, dễ gần.
Hạ Lam hơi cúi người, chào bà ấy.
"Cô đến đây xin việc?"Không gian chật hẹp bỗng vang lên giọng nói ồm ồm.
"Vâng ạ"
Đôi mắt xếch của bà không ngừng lướt lên lướt xuống, âm thầm đánh giá cô, nhìn thấy Hạ Lam khoác lên mình một bộ đồng phục, bà ta liền nhíu mày.
"Đưa chứng minh thư cho tôi xem."
Tim Hạ Lam bỗng chốc đập loạn nhịp, cô cắn răng lấy ra một tấm thẻ nhỏ đã bỏ sẵn trong túi đưa cho bà ta.
Người phụ nữ nhìn thoáng qua,sau đó trả chứng minh thư cho cô, rồi nói:
"Chỗ chúng tôi không nhận người chưa đủ 18 tuổi."
Hạ Lam mặc kệ đáy lòng đang xao động của mình, ánh mắt nhìn bà ta, nói rõ từng chữ:
"Chỉ vài tháng nữa cháu sẽ tròn 18 tuổi, hơn nữa cháu rất khỏe, có thể đảm nhận việc khuân vác."
"Mời cô đi cho."
Bộ dáng bà ta như không cần biết cô muốn nói gì, đôi mắt sắc bén mang theo chút thờ ơ nhìn cô.
Trong lòng biết rõ mình không thể thay đổi của bà ta, cô bước từng bước nặng nề đi ra khỏi cửa tiệm.
Bị từ chối quá nhiều lần, hy vọng của cô đã sớm bị ăn mòn, cho nên một chút cảm giác buồn bã, thất vọng cô cũng không có, chỉ là có hơi hụt hẫng.
Chẳng lẽ khắp thành phố A này, không có chỗ nào cho cô làm thật sao?
Hạ Lam bước đi thơ thẩn trên con phố đông người, tâm trạng bay về phương xa. Những tiếng ồn ào, cười đùa văng vẳng bên tai dường như cũng không làm cô cảm thấy khá hơn.
"Xin lỗi, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút được không?"
Giữa dòng người tấp nập, bỗng có một người đàn ông vận một thân âu phục nho nhã, lễ độ đến bắt chuyện với cô.
Trong một quán nước, giai điệu du dương của bài hát vang bên tai như đưa người ta vào chốn thảo nguyên xanh thẳm, mang lại cho người nghe xúc cảm bình yên, nhẹ nhõm sau những ngày hối hả, lo âu.
Hạ Lam vân vê ly nước trong tay, con người đen láy ngước lên nhìn ông,miệng nhỏ khẽ mở mang theo ngữ điệu nhàn nhạt.
"Chú muốn nói gì?"
Khí chất lạnh băng của Hạ Lam làm người đàn ông hơi bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một nữ sinh lạnh lùng, đạm bạc như thế? Cứ như không phải là một nữ sinh mà là người phụ nữ đã trải qua bao tang thương, sóng gió.
Hắn ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, rút ra một tấm danh thiếp đặt lên bàn, đẩy về phía cô, nói:
"Tôi là Trần Kiên, nhiếp ảnh gia của công ty IMB, không biết cô có hứng thú với việc người mẫu ảnh không?"
Hạ Lam không lập tức trả lời câu hỏi của anh ta mà hỏi ngược lại:
"Sao anh lại tìm tôi?"
"Sắp tới công ty chúng tôi sẽ phát hành một bộ sưu tập mới, tôi nghĩ cô sẽ hợp với tiêu chí chúng tôi hướng đến."
Thấy Hạ Lam không nói một lời, anh ta bồi thêm: "Cô là học sinh nên chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian dựa vào lịch học của cô, tiền lương chúng ta sẽ thảo thuận khi kí hợp đồng."
Hạ Lam uống một ngụm nước hoa quả, sau đó cầm lấy tờ danh thiếp, nhìn Trần Kiên.
"Anh sẽ sớm có câu trả lời."
Trần Kiên nói với ngữ khí vô cùng chuyên nghiệp.
"Tôi hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác."
...
Sau khi qua loa tắm rửa, Hạ Lam nhảy lên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào chăn.
Tự dưng có một miếng thịt từ trên trời rơi xuống làm cô không thể không phòng bị, nhưng bây giờ cô thật sự rất cần tiền, ít nhất phải duy trì cuộc sống cho đến khi vào đại học.
Hạ Lam mở cặp, lấy ra tấm thẻ lúc nãy, do dự một hồi thì cuối cùng cũng bấm số điện thoại được in rõ nét trên danh thiếp.
Tiếng chuông chỉ vang lên vài đợt, người kia đã mau chóng bắt máy, tiếp đó giọng nói từ tính của đàn ông truyền đến tai cô.
"A lô"
"Tôi là người anh vừa gặp khi nãy."
Anh ta dường như cũng đoàn được điều gì, ngữ điệu anh ta bỗng chốc trở nên hưng phấn, nhưng vẫn cố tình hỏi:
"Không là cô bé định cho tôi một câu trả lời đó chứ?"
"Khi nào chúng ta gặp nhau?"
"Tôi sẽ gửi địa điểm và thời gian cho cô."
Hạ Lam cúp máy, tuy mọi việc chưa đi đến đâu nhưng đáy lòng cô đột nhiên dâng lên một niềm vui khó tả.
Cô cảm thấy tinh thần mình thoải mái hơn nhiều,Hạ Lam đứng dậy, ngồi lên bàn học, bừng bừng khí thế lật từng trang sách chiến đấu với mớ kiên thức khó nhằn.
...
Bên này, Trần Kiên bấm gọi đến một dãy số.
Khi nghe thấy thanh âm bắt máy, anh ta kính cẩn báo cáo.
"Lăng thiếu gia, cô ấy đã đồng ý rồi ạ."
"Vậy thì tôi yên tâm rồi."
Thiên Vĩ khẽ cười, ánh mắt nhìn bức vẽ đang dang dở càng thêm nhu hòa.