Kì thi đại học qua đi, ai cũng thấy nhẹ nhõm không thôi, tựa như một tảng đá đè nặng bấy lâu nay được bỏ xuống.
Việc đầu tiên sau khi thi của Thiên Vĩ là đưa Hạ Lam đi ăn, với một một đích vô cùng cao cả - Vỗ béo bạn gái.
Hạ Lam nhìn hết món này đến món khác được trưng bày một cách đẹp mắt trên bàn, không khỏi choáng váng, gằn giọng nói:
“Anh nghĩ bà đây là heo có đúng không?”
Ăn hết đống này vào bụng, cô sẽ thành ra cái dạng gì?
Thật không dám nghĩ đến.
“Không phải, nhưng béo một chút mới tốt.”
Thiên Vĩ vừa nói vừa gắp thức ăn vào chén của Hạ Lam, một ngọn núi nhỏ dần hình thành.
“Em quá gầy, cố ăn hết đi.”
Liếc nhìn cổ tay gầy còm của bạn gái, thầm trách mình quá bất cẩn, anh càng quyết tâm phải làm cô béo lên cho bằng được.
Hạ Lam hừ lạnh.
Lấy đũa gắp vài món cho vào miệng, trước giờ sức ăn của cô không lớn, chỉ ăn một chút liền cảm thấy no bụng. Cho nên, không lâu sau, cô đã buông đũa xuống.
Thiên Vĩ dĩ nhiên là không hài lòng, lập tức cầm đũa gắp thức ăn cho cô.
“Em ăn quá ít, ăn thêm một chút nữa.”
“Không ăn nữa.”
Ngữ điệu Hạ Lam đầy kiên quyết.
Nếu ăn nhiều quá, bụng sẽ căng lên cực kỳ khó chịu.
Thiên Vĩ cẩn thận quan sát Hạ Lam, thấy cô đã thật sự no bụng, mới yên tâm giải quyết đống thức ăn trên bàn. Một lát sau, anh lại vươn người lấy chén của Hạ Lam đặt sang chỗ mình, anh không có thói quen lãng phí thức ăn.
Hạ Lam nhìn thấy Thiên Vĩ không ngần ngại ăn hết phần ăn còn dư lại của cô, tâm tình phút chốc ngọt ngào như nếm phải kẹo.
Sau khi ăn sạch thức ăn trên bàn, anh gọi bồi bàn gọi một ly sữa tươi.
“Anh thích uống sữa tươi à?”
Cừu non nhà cô vậy mà thích uống sữa tươi.
Sau này phải mua thật nhiều sữa về cho anh uống.
Chỉ một hành động đơn giản của anh đã khiến Hạ Lam đưa ra một quyết định mang tính đời người.
Thiên Vĩ nghe thế thì lập tức lắc đầu, trầm giọng nói:
“Không phải mua cho anh.”
Trong lòng Hạ Lam bỗng dâng lên một cảm giác không lành, khàn giọng hỏi một câu:
“Vậy cho ai?”
Chắc là vị sữa tươi ở đây khác với bên ngoài nên anh mua về cho bố mẹ. Hạ Lam tự an ủi mình.
“Cho em.”
Câu nói này trực tiếp phá nát hy vọng cuối cùng của cô. Đến khi một ly sữa tươi đặt trước mặt, tâm trạng cô liền rơi xuống vực thẳm.
Trên đời này có tồn tại một người đàn ông đưa bạn gái mình vào nhà hàng 5 sao để uống sữa tươi ư?
Chắc chắn là có, anh ta còn là bạn trai cô.
Từ khi sinh ra đến giờ, cô còn chưa biết vị sữa tươi là thế nào đâu.
Tụi đàn em mà thấy cô uống sữa, thì mặt mũi cô gầy dựng bấy lâu nay phải biết để đâu bây giờ?
“Mẹ kiếp! Bà không uống!” Hạ Lam dứt khoát từ chối.
Tên này rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy hả?
“Nếu em đã ăn ít thì phải uống sữa vào.”
Thiên Vĩ ngước lên nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp như phiếm lệ quang, trong trẻo, vô tội đẹp đến nao lòng. Tim Hạ Lam bỗng chốc đập loạn nhịp, hai má nóng lên, ngọn lửa giận dữ vừa bừng lên không lâu cũng bị dập xuống.
“Được rồi, uống thì uống!” Hạ Lam cầm ly sữa còn hơi ấm, cố gắng uống hết một lần cho xong.
Cô chắc chắn là bị bỏ bùa rồi.
Ngày xưa bà đây oanh liệt biết bao nhiêu, bây giờ thì sao?
Hết không đánh nhau, rồi lại phải học hành chăm chỉ, giờ phút này còn bị bắt uống sữa.
Vậy mà thế quái nào cô không thể nổi giận được, thậm chí còn mê muội.
Trong đầu Hạ Lam bỗng nảy sinh sự hoài nghi.
Có phải Thiên Vĩ âm mưu giả heo ăn thịt hổ bấy lâu nay không?
Chiêu này quá mức lợi hại. Thật đáng sợ!
Hạ Lam thầm rùng mình, thầm nhìn Thiên Vĩ với ánh mắt đề phòng.
Cô đã hoàn toàn quên mất rằng chính cô mới là người vứt bỏ liêm sỉ đi theo đuổi người ta.
Không lâu sau, Hạ Lam bình tĩnh trở lại.
Mặc kệ, Thiên Vĩ có là hổ hay heo thì bà cũng ăn tất.
Ra khỏi nhà hàng, Thiên Vĩ ra vẻ thần thần bí bí dắt Hạ Lam đến một nơi, cô tò mò hỏi thì anh lại không trả lời.
…
Hạ Lam thấy công viên nước trước mặt mình, sắc mặt cô tối sầm, không nói một lời mà xoay người rời đi.
Thiên Vĩ vội chộp lấy cánh cô, giọng nói cất chứa đầy sự gấp gáp.
“Anh không sao đâu, em đừng lo.”
Anh biết Hạ Lam đang nghĩ đến điều gì, nhưng anh không thể vì cảm xúc tiêu cực của mình mà tước đi những gì bạn gái mình nên có. Cơ thể anh không hoàn thiện như người khác nhưng không có nghĩa là Hạ Lam phải chịu thiệt thòi.
Hạ Lam đứng sững lại, quay đầu nhìn anh, hỏi rõ:
“Anh chắc không?”
Thiên Vĩ kiên định gật đầu.
Tuy nhiên, khoảng 5 phút sau, vẻ kiên quyết trên mặt anh đã biến mất không còn một mảnh, chỉ còn sự âm trầm.
Hạ Lam nhéo nhéo cánh tay anh, thúc giục:
“Anh muốn em mặc kiểu nào, nhanh chọn đi.”
Thiên Vĩ đứng trước một hàng loạt những bộ áo tắm khác nhau, không khỏi rối rắm.
Đúng là anh rất thích nhìn bạn gái mặc mặc bikini, nhưng nghĩ đến cảnh tượng da thịt cô sẽ lọt vào trong mắt của những người đàn ông khác, anh khó mà chấp nhận được.
Hạ Lam không còn kiên nhẫn để đợi anh nữa, lấy một bộ bikini hai mảnh đi vào phòng thay đồ.
Khi hai người họ đến bể bơi, mọi ánh mắt gần như đổ dồn về phía họ. Thiên Vĩ hiếm khi bày ra một bộ dáng anh dũng, hóa thân thành kỵ sĩ ngăn chặn những cái nhìn ái muội phóng về phía bạn gái.
Nhưng anh không biết, so với Hạ Lam, anh càng thu hút sự chú ý hơn. Bởi vì anh không mặc áo, cho nên cánh tay không còn trọn vẹn để trần lộ ra toàn bộ. Trong khi đó,Thiên Vĩ chỉ một lòng bảo vệ Hạ Lam mà quên cả tự ti và mặc cảm, anh vô tình không để ý đến điều này.
Hạ Lam luôn chăm chú nhìn Thiên Vĩ, thấy anh không có biểu hiện gì thất thường mới yên tâm đi xuống bể bơi.
Phần lớn thời gian dưới bể bơi, Thiên Vĩ chỉ dựa lưng vào vách và nhìn theo bóng dáng cô.
Ban đầu, anh cứ nghĩ mình sẽ sợ hãi đến mức không dám xuống bể bơi, không ngờ thứ cảm xúc ấy gần như không có dù chỉ một chút, có lẽ là do có cô bên cạnh.
Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh của anh trong đôi mắt cô, anh tự dưng lại cảm thấy an lòng.
Cả hai chơi đùa một lát rồi mới cùng nhau trở về nhà.
Về đến nhà, Hạ Lam không vội bước vào mà xoay người lại, khẽ nói:
“Cảm ơn anh.”
Không đợi Thiên Vĩ nói gì, cô đã vào trong.