Vĩ Lam

Chương 85: Tìm thấy




Dưới chân cầu hiện lên một bóng hình của một người đàn ông, trên người anh ta khoác lên một chiếc áo khoác dày, thân ảnh thon gầy, cao lớn phản chiếu lên nước sông trong vắt.Tóc mái hơi dài che đi đôi mắt đen láy, con ngươi xa xăm mờ mịt nhìn về một phía.
"Mày đến rồi à?"
Một giọng nói vang lên trực tiếp phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Lâm Hiên đang đi đến. Hôm nay, hắn mặc một chiếc áo thun, không đội mũ lưỡi trai, cũng không mang khẩu trang, gương mặt anh tuấn hoàn toàn phơi bày trước mắt anh.Hắn cho hai tay vào túi quần, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười bỡn cợt.
"Mày đến trễ."
Lâm Hiên nhún vai.
"Biết sao được, tao không phải loại người coi trọng thời gian."
"Cô ấy đâu?"Anh không hề xoay người lại nhìn hắn, chỉ thốt lên một câu.
"Dưới biển, hôm qua tao cho người quăng nó xuống biển rồi. Mày không biết hôm qua tao đã chứng kiến một cảnh tượng thú vị như thế nào đâu, nó từ mặt biển rồi từ chìm xuống, cả xác cũng không thấy."Lâm Hiên cười cợt nhã, rồi nói: 'Mày cũng đừng quá lo, tao sẽ sớm cho mày đoàn tụ cùng nó thôi."
"Bây giờ tao không muốn gặp cô ấy."Anh trầm giọng nói.
"Sao?"
Cả người Lâm Hiên khựng lại, phản ứng của anh hoàn toàn trái ngược với những gì hắn đã nghĩ.
"Khi mày chết tao mới yên tâm đi gặp cô ấy."
"Mày còn chưa tỉnh ngủ sao?"
Lâm Hiên nhìn cơ thể của anh một lượt, há miệng cười to.
"Xem ra mày quên mất tình trạng cơ thể mày rồi."
"Tao không nhớ cũng không quên, vì cơ thể của tao rất lành lặn."
"Cái gì?"
Lâm Hiên ngơ ngẩn, không hiểu ý tứ anh muốn nói.
Đột nhiên, người đàn ông xoay người lại, gương mặt của anh hiện rõ trong mắt hắn.
Lâm Hiên ngây ngốc, không tin những gì diễn ra trước mặt mình.
"Mày không phải là..."
ĐOÀNG
Không để hắn kịp nói gì, tiếng súng đã vang lên, viên đạn ghim vào bả vai hắn. Người đàn ông cũng không dừng lại, tiếp tục nổ súng. Phải liên tục hứng chịu những viên đạn lần lượt cắm sâu vào da thịt, Lâm Hiên không thể đứng dậy được nữa.
Người trước mắt hắn vốn không phải là Thiên Vĩ, chỉ là một người có vóc dáng giống hệt anh. Lâm Hiên chỉ biết mặt Thiên Vĩ nhưng không biết giọng nói của anh ra sao, cho nên nhất thời không phát hiện ra có gì không đúng.
"Mẹ kiếp!"
Lâm Hiên tức giận đến mức phun ra một câu chửi tục.
Hắn gục người xuống, máu từ vết thương chảy khiến người hắn dính đầy máu tươi, thân thể hắn vô lực, không thể cử động được. Lâm Hiên hít một hơi, quay đầu lại rống lên:
"Khốn khiếp!Tụi mày đâu?"
Hắn trách mình quá mức chủ quan, không mang theo đàn em bên người.
Sau khi tổ chức bị bọn cớm tóm gọn, phần lớn thuộc hạ đã bị bắt hết, hắn chỉ còn cách thông đồng với vài đứa còn lại tẩu thoát khỏi ngục giam. Dù có thoát được thì thế lực của hắn cũng khó mà trở lại như xưa, hắn dự tính sau khi giải quyết bọn đã từng cản đường, sẽ ra nước ngoài trốn đi một thời gian, lại một lần nữa mở rộng địa bàn.
"Không cần gọi, tao không biết đám đàn em mày còn đủ sức để chạy đến đây không."
Người lên tiếng không phải là người đàn ông đã bắn hắn, mà là Thiên Vĩ.
Anh từ đằng xa bước đến, thấy bộ dạng thảm hại của Lâm Hiên, con ngươi hổ phách hàm chứa sự thỏa mãn.
Lâm Hiên nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Thằng hèn!"
Thiên Vĩ khẽ cười, "Chắc chắn không hèn bằng mày."
Anh đến chỗ Lâm Hiên đang nằm, bàn chân tàn nhẫn dẫm lên bàn tay hắn.
Lâm Hiên chịu đau không nhịn được rên rỉ, sắc mặt hắn tái xanh.
Đột nhiên, hắn bật cười, cười một cách bệnh hoạn.
"Mày có thấy thế giới này rất nhỏ không? Tao không nghĩ tới sau nhiều năm tao lại có thể gặp được mày?"
"Câm miệng! Tao chưa từng gặp mày bao giờ."
Trong trí nhớ của anh, chưa bao giờ có sự tồn tại của hắn.
Lâm Hiên cười to, máu từ miệng chảy xuống, có xanh nhiễm không ít máu đỏ thẫm. Hắn ngước mặt lên để Thiên Vĩ nhìn rõ mặt hắn, gằn giọng hỏi:
"Mày không thấy tao rất giống một người sao?"
Thiên Vĩ cúi xuống, gương mặt hắn hiện rõ mồn một trong tầm mắt anh. Bất giác anh lại nhớ đến người kia, người đã cho anh biết thế nào là địa ngục, dù đã qua mười bốn năm, nhưng khuôn mặt kia vẫn tồn tại trong tâm trí anh, từng đường nét trên gương mặt hắn giống hệt với gã đàn ông đó.
Nhìn thấy phản ứng của Thiên Vĩ, đôi mắt Lâm Hiên lóe lên tia sáng hài lòng.
"Nhớ ra rồi đúng không?"
Thiên Vĩ dùng sức đạp bàn tay hắn, nói bằng ngữ điệu nặng nề:
"Mày có quan hệ gì với ông ta?"
"Tao là con trai của lão ấy."
Thiên Vĩ không thể tin những gì mình đang nghe được.
"Tao cũng có mặt trên con thuyền đó, từ trên cao tận mắt chứng kiến mày bị lão ta chặt cánh tay, tôi thấy rất rõ một cánh tay của mày bị tách ra khỏi cơ thể, còn mơ hồ thấy cả xương trắng. Chỉ tiếc, lúc đó cảnh sát đến quá sớm, nếu không một cánh tay còn lại của mày cũng không còn."
Phải nói, khi lũ cảnh sát kia đến, ông bố của hắn đã tẩu thoát rất nhanh, nhưng sau này lại phải sống như người tàn phế.
"Trước đây, bố mẹ mày gọi cảnh sát đến bắt bố tao, bây giờ cũng là bố mẹ mày xóa sạch tổ chức của tao, quả là nực cười."
Phải nói rằng gia đình hắn chính là kiểu cha truyền con nối đi, hắn chính là bản sao của bố hắn, chỉ là con đường hai người chọn hoàn toàn khác nhau. Nếu bố hắn chọn buôn bán lũ nít ranh, thì hắn lại chọn đám đàn bà trở thành công cụ kiếm tiền cho mình.
"Mày câm miệng!"
Thiên Vĩ đưa tay, người đàn ông hiểu ý, liền đưa súng cho anh.
Đầu súng chỉa thẳng vào trán Lâm Hiên, dưới tầm mắt của Thiên Vĩ, trông Lâm Hiên không có vẻ nào là sợ hãi, thậm chí còn cười mỉa mai, khinh thường.
Ngay khi Thiên Vĩ định bóp cò súng, cổ tay anh bất ngờ bị ghì lại, con ngươi ẩn chứa sự giận dữ ngước lên, như muốn băm vầm kẻ dám ngăn cản mình, nhưng chỉ trong chốc lát, sự phẫn nộ ấy lại biến mất không còn một mảnh, chỉ có kinh ngạc và vui mừng.
Hạ Lam không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Thiên Vĩ, bàn tay vẫn nắm chặt cổ tay anh không buông.
Cô của lúc này vừa quen thuộc vừa xa lạ.Mái tóc đen hơi rối, gò má trắng nõn đã ướt đẫm mồ hôi khiến cho vài sợi tóc mai dán sát vào má, hốc mắt xinh đẹp trũng sâu, đôi mắt hiện lên tơ máu.
Thiên Vĩ trầm mặc, cố gắng điều chỉnh cảm xúc đang xáo trộn.
"Tại sao em ở đây?"
Hạ Lam không trả lời, bàn tay cô dùng sức bóp cổ tay anh thật chặt khiến cho Thiên Vĩ đau đớn, kêu lên một tiếng, súng rơi xuống gọn gàng rơi về bàn tay còn lại của cô. Hạ Lam lưu loát vứt súng đi.
"Đừng tự làm bẩn tay mình. Bàn tay này tuyệt đối không được dính máu tươi."Hạ Lam nhàn nhạt nói.
Lâm Hiên cũng ngạc nhiên không kém Thiên Vĩ, đôi mắt nhìn cô tràn đầy khiếp sợ.
"Con khốn! Sao mày lại thoát được?"
Hạ Lam cười nói: "Nhờ cái này."
Cô lấy ra một con dao nhỏ đưa đến trước mặt hắn, dáng vẻ hết sức khiêu khích.
Từ lâu cô đã luôn mang theo bên mình một con dao nhỏ đề phòng trường hợp bất trắc, không ngờ lại có ngày nó thật sự cứu mạng cô.
Lâm Hiên không thể tin những gì mình vừa thấy.
Cô khinh thường phun ra một câu.
"Mày ngu quá!"
"Mày...tiện nhân...ư..."
Tiếng nói của hắn bỗng dưng tắt lịm đi.
Trên bãi cỏ xanh mướt, có một người đàn ông đang nằm, hai mắt đỏ ngầu trừng lớn, miệng còn mở thật to, toàn thân đầy máu, nhưng điều đáng chú ý là một con dao cắm thẳng vào yết hầu hắn.
Động tác của Hạ Lam quá nhanh làm cho Thiên Vĩ cùng người đàn ông ngây ngẩn, khi hai người lấy lại tinh thần, thì thấy cô đã vững vàng đứng dậy, máu tươi đỏ thẫm bắn lên gương mặt tinh xảo trông yêu mị, giọt máu đỏ chảy dọc theo gò má đến cằm, trông thật yêu mị và có chút ghê rợn. Cô như một nữ vương dưới địa ngục, cao quý, tàn độc khiến cho người ta không tự chủ được phải ngước nhìn và kính sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.