Vi Quân Cuồng

Chương 16:




Như Mặc vô cùng cảnh giác, lập tức liền đã nhận ra sát khí này, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, ngẩng đầu lên cùng Vô Ảnh đối diện, con ngươi đen toát lên sự đề phòng, ánh mắt lạnh thấu xương.
Vô Ảnh nhìn y một lúc, lại đột nhiên khẽ cười ra tiếng, cái gì cũng không nói liền xoay người rời đi.
Lúc mang rượu trở về cũng thay đổi đường đi, cố ý tránh chỗ Như Mặc đang canh giữ, thậm chí ngay cả trở về phòng cùng Triệu Băng uống rượu, cũng đều hoàn toàn không có nhắc tới Như Mặc.
… Coi mọi chuyện vẫn bình thường, như chưa có gì xảy ra.
Thẳng đến sắc trời dần tối, Triệu Băng lúc này mới đứng dậy cáo từ,Vô Ảnh mới mở miệng gọi một tiếng: “Vương gia.”
“Có chuyện gì?”
“Ta có thể phải rời khỏi Lương Châu mấy ngày, ngươi nhớ rõ tăng mạnh đề phòng trong phủ, nhất là tên họ Hoắc kia.”
“Ác? Ngươi muốn đi thay Tiểu Thất tìm giải dược?”
“A.” Vô Ảnh một tay xoa cằm, bạc thần giống như tựa tiếu phi tiếu, cũng không đáp lời.
Triệu Băng biết hắn làm việc cực có chừng mực, liền không hỏi thêm nữa, xoay người đi ra cửa phòng.
Hắn đã dùng hết hôm nay chỉ để uống rượu giải sầu, tuy rằng rượu cũng không mạnh lắm, nhưng đi trên đường lại có cảm giác lòng bàn chân khinh khinh phiêu phiêu, trong lòng lại mờ mịt một mảng, chỉ lặp đi lặp lại duy nhất một cái tên.
Như Mặc.
Như Mặc…
Nghĩ như vậy, trước mắt quả nhiên xuất hiện người vừa nhắc đến ở trong lòng.
Triệu Băng tâm vừa động, vội vàng hướng tới hắc y thanh niên kia đi đến, đi được tới một nửa, lại phát hiện Triệu Vĩnh Yên cũng đứng ở bên cạnh, chính là cười hì hì cùng Như Mặc nói chuyện.
Triệu Băng nhất thời dừng bước, mày nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ: Như Mặc như thế nào lại không giơ kiếm ngăn chặn?
Cảm thấy trong ngực dâng lên một nỗi buồn, quyết định không đi về phía trước nữa mà giấu mình ở một góc tối trong hành lang, dỏng tai lắng nghe hai ngươi kia nói chuyện.
“Tiểu Mặc, ta hiện tại cách ngươi ba bước xa như vậy, hẳn là không tính đến gần ngươi đi? Ngươi không thể tái rút ra kiếm để uy hiếp ta nữa.”
“…” Như Mặc im lặng không nói gì.
Triệu Vĩnh Yên liền lại cười cười, nói: “Tiểu Mặc, ngươi võ công cao cường, tính tình lại tốt như vậy, đi theo Hoàng thúc thật sự rất đáng tiếc, không bằng về sau ngươi làm thị vệ của ta đi?”
Triệu Băng vừa nghe lời này, đương nhiên liền nổi giận, khoa tay múa chân vài cái, thì thào nói: chém hắn…
Như Mặc vẫn rất thờ ơ, chậm rãi cúi đầu, không chút tình cảm nói: “Thuộc hạ chỉ phụ trách việc bảo hộ Vương gia.”
“Như vậy a ” Triệu Vĩnh Yên đảo đảo đôi mắt, vẫn là bộ dáng cợt nhả kia, nói “Nếu là Hoàng thúc đem ngươi đưa cho ta, ngươi có nguyện ý hay không theo ta?”
Nghe vậy, Như Mặc thân thể chấn động, rất nhanh ngẩng đầu lên, nhưng lập tức lại hạ xuống, thanh âm thủy chung đạm mạc như nước: “Thuộc hạ tự nhiên sẽ nghe theo Vương gia phân phó.”
Như Mặc nói những lời này thật nhẹ nhàng, nhưng khi đến tai Triệu Băng lại giống như một chấn động lớn khiến hắn toàn thân cứng ngắc.
Đương nhiên là như vậy .
Như Mặc nghe lời như vậy, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, cho dù phải tặng y cho người khác, một chút cũng sẽ không dị nghị.
Nhưng khi nghe chính từ miệng y nói ra, Triệu Băng vẫn không khỏi cảm thấy được đáy lòng truyền đến một trận đau đớn, sắc nhọn mà đâm vào tâm hắn khiến toàn thân rét run, cơ hồ không thở nổi.
Quả nhiên, chính mình trong mắt y bất quá là người phải bảo hộ mà thôi.
… Thay đổi những người khác cũng đều giống nhau.
Triệu Băng trong lòng càng thấy ảo não, lại cảm thấy được tâm thần hoảng hốt, ngay cả Triệu Vĩnh Yên về sau nói cái gì, cho đến lúc nào rời đi cũng không biết. Thẳng đến khi Như Mặc quay đầu lại, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Vương gia ” mới giật mình tỉnh lại, nghiêng ngả lảo đảo đi lên phía trước vài bước, vội vã nắm lấy tay y.
Lúc này sắc trời đã tối hẳn, Triệu Băng ngay tại lúc này vẫn trông thấy rõ ràng, thẳng hướng mà nhìn Như Mặc bằng đôi mắt phượng đen đến động lòng người kia, cắn răng hỏi: “Nếu ta đem ngươi đưa cho Tiểu Thất, ngươi liền ngoan ngoãn đi theo hắn?”
Rõ ràng đã biết đáp án, nhưng vẫn là không nhịn nổi muốn hỏi lại lần nữa.
Triệu Băng lúc nói ra những lời này, thân thể hơi hơi run run, liền nhanh chóng bắt lấy tay Như Mặc, móng tay cơ hồ đâm vào da thịt.
Như Mặc nhíu nhíu mày, nhưng không kêu lên đau đớn, chỉ là tránh đi ánh mắt của Triệu Băng, cúi đầu trả lời: “… Phải “
“Ngươi!” Triệu Băng hốt giác ngực một phen sóng cuộn biển gầm, mùi rượu vẫn sốc lên trên “Ngươi thật sự…”
Đối ta một chút tình ý cũng không có?
Chỉ là một câu hỏi đơn giản như vậy, hắn như thế nào lại không thể nói ra.
Hắn chỉ sợ Như Mặc lắc đầu.
Hoặc là, thấy được vẻ mặt Như Mặc mờ mịt khó hiểu.
Hắn hiểu được chính mình một lòng một dạ yêu thương người này, nhưng lại không thể lường trước được đối phương lại tuyệt tình đến vậy.
Cho dù da thịt thân cận nhiều lần như thế, y cũng không thèm để ý sao?
Cho dù chớp mắt đã liền phải chia lìa, y cũng không chút nào lưu luyến sao?
Hắn ở trong mắt y, chỉ là một chủ tử không gì hơn, chỉ cần tận trung ở cương vị công tác, hảo hảo bảo hộ hắn chu toàn, mặt khác đều không trọng yếu?
Triệu Băng càng nắm chặt tay lại, cuối cùng cũng hỏi ra: “Vô luận ta phân phó cái gì, ngươi đều đã nhất nhất làm theo?”
“Đương nhiên.” Như Mặc cung kính trả lời, vẫn là thái độ rất nghe lời kia.
Triệu Băng cảm thấy tức giận, liền ly khai bàn tay kia, lạnh lùng nói: “Cho dù ta muốn ngươi đi chết, ngươi cũng sẽ chết cho ta xem?”
Như Mặc giật mình, trong mắt như có hào quang hiện lên, sau đó rất nhanh quỳ rạp xuống đất, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, không chút do dự đặt lên cổ của mình, mặt không chút thay đổi nói: “Sẽ như Vương gia phân phó.”
Triệu Băng một chút ngây dại, chỉ nhìn chằm chằm vào Như Mặc, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đều là màu đỏ, tức giận đến không nói nên lời. Cách một lúc lâu, mới gian nan vạn phần nói ra một chữ “Tốt” rồi nhấc chân đá bay thanh kiếm trong tay Như Mặc, quay đầu bước đi.
Kia trường kiếm rơi xuống đất, phát ra “Đinh” một tiếng giòn vang, thật giống như trực tiếp đâm vào trong lòng hắn, đau đến ngay cả đi cũng không xong. Mất rất nhiều sức, mới trở lại phòng chính mình, thật mạnh đóng cửa lại.
Như Mặc vẫn là quỳ gối ở chỗ cũ.
Bốn phía im lặng, bóng đêm thâm trầm.
Như Mặc cứ như vậy quỳ gối trong bóng tối, thật cẩn thận nâng đầu lên, nhìn về phía căn phòng của Triệu Băng. Trên mặt y biểu tình cái gì cũng không có, con ngươi đen lại sâu kín âm thầm, không chút gợn sóng, duy độc bạc thần khẽ mở, thì thào nói ra vài chữ: “Vương gia, thuộc hạ biết sai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.