“Không hổ là Thần tôn.”
Lúc này Nhiễm Duyệt mới cảm nhận được, ma khí nhè nhẹ như gai nhọn găm vào người. Vậy mà lúc trước hoàn toàn không phát hiện ra, bản lĩnh che giấu hơi thở của ma vật này thực sự làm cho người ta phải khiếp sợ. Mà càng khiến nàng khiếp sợ hơn đó là Thần Tiêu có thể nhận ra ngay lập tức, quả “Không hổ là Thần tôn.”
Ngay sau đó, ma vật mang mặt quỷ từ từ đứng lên, đe dọa: “Quả nhiên phải diệt trừ ngươi mới được.”
Nhiễm Duyệt nghe vậy bèn liếc nhìn chưởng quầy đang nằm trên mặt đất, cơn tức bốc lên ngùn ngụt trong lòng. Nàng nâng hai tay lên, khởi động bí quyết thiết trướng, đẩy ma vật kia đi. Lá chắn bảo vệ chồng thành 3 lớp, chỉ trong nháy mắt đã hất văng ma vật kia ra. Lợi dụng khe hở, nàng bước nhanh lên trước kiểm tra thương thế của chưởng quầy. Lúc nàng đang định bắt mạch, thân thể chưởng quầy bắt đầu xuất hiện các vết nứt rồi vỡ vụn thành một đống đất cát.
Nhiễm Duyệt còn đang kinh ngạc chợt thấy ma vật kia cất lời: “Đúng là bí quyết thiết trướng cực kỳ khác biệt, khó trách có thể đả bại kiếm thị Cức Thiên ta.”
“Thì ra là người của Cức Thiên phủ.” Nhiễm Duyệt mang theo cảm giác chán ghét, đáp trả, “Đây là nơi Linh Túc cung cư ngụ, lại cả gan xông tới sát hại tính mạng người vô tội!
Ma vật bật cười, không thèm trả lời. Gã chậm rãi giơ tay lên, chỉ thấy mặt đất chấn động tựa như có cái gì đang chui lên từ dưới đất. Vậy mà gã còn chưa kịp gọi vật kia ra, Thần Tiêu đã vụt lao lên, đánh một chưởng vào ngực gã.
Ma vật kia không thể nào ngờ được Thần Tiêu sẽ có hành động như thế, lại càng không ngờ tốc độ của chàng nhanh tới vậy, không thể nào né tránh kịp. Càng đáng sợ hơn là chưởng này cực kỳ lợi hại, kình lực khuếch tán phá nát vách tường phía sau. Lúc ma vật kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bật ra ngoài phòng. Gã chống người đứng thẳng, đang định làm phép thì Thần Tiêu bất chợt tiến lên, tiếp tục xuất chưởng công kích.
Tình thế tiến triển như vậy khiến cho ngay cả Nhiễm Duyệt cũng phải ngây người. Lúc nàng sực tỉnh lại mới nhớ ra chường quầy, vội quay lại tra xét phía sau. Chưởng quầy đang rạp người trong nội thất, mặc dù không tỉnh táo lắm nhưng cũng không có nguy hại gì tới tính mạng cả. Lúc này Nhiễm Duyệt mới an lòng, quay ra cửa trợ chiến.
Đến khi ra khỏi phòng, Nhiễm Duyệt lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Trên đường phố, dân chúng đã chạy tán loạn đi hết cả, chỉ có Thần Tiêu đang giao chiến với ma vật kia. Nhưng nói là giao chiến cũng không thỏa đáng lắm bởi vì có nhìn thế nào thì ma vật kia cũng không có sức đánh trả, chỉ biết tránh né thối lui. Nhìn Thần Tiêu tấn công quen thì biết chàng thậm chí còn không sử dụng lấy nửa phần linh lực.
Nhiễm Duyệt đã trông thấy chàng giao thủ với Viêm Lung và U Chập, sức mạnh lôi đình kia quả không phải tầm thường. Nhưng nay xem ra, khả năng của chàng tuyệt không chỉ có lôi đình mà thôi. Sức mạnh, tốc độ, khả năng quan sát, phán đoán … tất cả đều không thể bắt bẻ.
Trong Linh Túc cung, trước giờ vẫn lưu truyền mấy câu nói:
Có được Huyền Binh, ấy là nô bộc nghe lệnh;
Có được Thiên Sĩ, ấy là kề vai chiến đấu,
Có được Tiên Tướng, ấy là phụ tá trợ giúp
Có được Thần Tôn, ấy là đừng làm vướng chân.
Cho nên, điều hôm nay nàng phải làm, chính là không làm gì cả, kẻo lại vướng chân.
Nói tới không cản trở, đó chính là …
Nhiễm Duyệt nghĩ tới đây bèn hô vang với Thần Tiêu: “Xuất toàn lực!”
Dù không hề bị điểm mặt chỉ tên nhưng Thần Tiêu cũng tự biết những lời này là để nói với ai. Chàng dừng bước tiến, ngừng lại đòn tấn công. Chỉ một thoáng thôi, vạn dặm trời quang đãng đã bị mây đen bao trùm, tiếng sấm đì đùng ngày càng gần, ầm ầm vang dội.
Trông thấy biến hóa kia, ma vật cất tiếng hô gọi. Chỉ thấy từ dưới đất bật lên một thanh trường kiếm. Thân kiếm như đất khô cằn, trải đầy vết nứt. Trong nháy mắt sét đánh xuống, gã giơ kiếm, khó nhọc đỡ chiêu.
Sét đánh sáng lòa, tiếng nổ điếc tai. Nhiễm Duyệt vốn tưởng rằng chỉ một đòn này là có thể chiến thẳng mà không ngờ bên trên đầu ma vật chợt dựng nên một vách tường tựa như núi đá, chặn lại đòn này.
Ma vật vung kiếm, phá tan vách tường đá, đứng thẳng người dậy. Giữa lúc cử động, mặt quỷ của gã dần vỡ vụn. Bên dưới lớp mặt nạ là một khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt. Vết máu lăn dài chảy xuống từ khóe môi, gã giơ tay lên xoa đi, cười nói: “Đến lượt ta.” Dứt lời, gã vung kiếm lên. Chỉ trong phút chốc, bùn đất và nham thạch tụ lại hóa thành hình nhân người thô kệch, có tới hàng ngàn hàng vạn.
Nhiễm Duyệt thấy thế không khỏi sầu lo. Với số lượng thế này, chỉ dựa vào nàng với Thần Tiêu e là khó có thể ứng phó. Quả nhiên không thể nào khinh thường thanh gươm đất đá kia được, cũng phải thôi vì đó là đồ của lệnh chủ Cức Thiên mà. Giờ chỉ có cầu viện mới là thượng …
Bấy giờ, giọng của Thần Tiêu chợt vang vọng lên trong đầu: “Chủ thượng, xin nhẫn nại thêm một lát.”
Nhiễm Duyệt đang không hiểu chợt nghe thấy tiếng sấm rền vang trên bầu trời. Ngay sau đó là ngàn vạn tia sét đổ xuống. Sấm sét dày đặc có khác nào răng lược, ánh sáng loang loáng như nắng trời gay gắt. Giữa ánh sáng chói lòa, hình nhân bùn đất bị đánh tan toàn bộ, chỉ còn lại bụi bặm giăng nơi nơi.
Ma vật kia đương nhiên cực kỳ kinh hãi nhưng Thần Tiêu cũng không cho gã có cơ hội thở dốc. Đang lúc sấm sét chói lòa, một kích lại rơi xuống. Ma vật không dám khinh thường, vẫn giơ kiếm lên chống đỡ như trước. Lần này vách tường đất đá còn dày hơn cả khi trước, tuy bị sét phá vỡ hơn phân nửa nhưng vẫn có thể bảo vệ được ma vật như cũ.
Ma vật kia như ngộ ra điều gì, cắm kiếm xuống đất, hô: “Cương nham!”
Câu lệnh vừa dứt, mặt đất lập tức chấn động, tất cả đất đá cùng tụ lại, tầng tầng lớp lớp đắp lên người ma vật. Chưa được bao lâu, ma vật kia đã cao tới hơn mười trượng, cực kỳ đáng sợ.
Thần Tiêu vẫn bình tĩnh như trước, tiếp tục dẫn sấm sét công kích. Nhưng khi sấm sét đánh trúng vào ma vật cũng chỉ có thể phá vỡ được lớp nham thạch trên người gã, chẳng tổn hại là bao. Không chỉ có vậy, nham thạch rơi từ nơi cao xuống, làm đổ sụp nhà cửa phòng ốc. Trong phút chốc, dân chúng chạy trốn, tiếng khóc la vang đầy đường.
Nhiễm Duyệt cũng sinh lòng sốt ruột theo. Tuy nàng có bí quyết thiết trướng có thể lập lá chắn bảo vệ nhưng nếu muốn cùng lúc bảo vệ dân chúng và nhà cửa thì có phần quá tải. Lại thêm việc dựa vào thực lực của Thần Tiêu, càng kéo dài, lớp nham thạch kia ắt sẽ vỡ nhưng tiêu hao như vậy e là nàng sẽ không chịu nổi. Phải nghĩ cách nào tốc chiến tốc thắng mới được.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ chợt thấy Ninh Sơ phi thân tới, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nhiễm Duyệt thấy anh ta, đương nhiên rất phấn khởi: “Sư huynh tới thật đúng lúc! Đây là ma vật Cức Thiên phủ, tạm thời ta còn có thể cầm chân, xin sư huynh trở về núi cầu viện!”
“Hả?’ Ninh Sơ không thể nào chấp nhận nổi mình lại là người sẽ rời khỏi chiến trường. Anh ta thấy hơi rối rắm nhưng nhìn cách đó không xa, Thần Tiêu đang áp chế ma vật kia. Thực lực chênh lệch thế nào đã quá rõ ràng. Anh ta cau mày thở dài, lấy linh phữu ra, gọi Viêm Lung rồi dặn, “Viêm Lung, cô ở lại trợ chiến.” Dứt lời, anh ta xoay người lên núi, không nói gì nữa.
Viêm Lung nhìn chiến cuộc, cười khổ than: “Tuy bảo ta trợ chiến nhưng có thấy giúp được gì đâu?”
Nhiễm Duyệt chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Thần Tiêu và ma vật kia, dần dần phát hiện ra vấn đề. Nàng kêu gọi Linh ky, truyền âm tới: “Thần Tiêu, sấm sét của huynh chỉ có thể tấn công từ trên xuống phải không?”
Thần Tiêu nghe vậy, đáp: “Phải.”
Nhiễm Duyệt nghĩ một chút rồi nói với Viêm Lung: “Viêm Lung tỷ tỷ, tỷ bay được chứ?”
Viêm Lung chớp chớp mắt, “Được thì được, sao?”
“Mang ta lên.” Nhiễm Duyệt cười một tiếng, nói như vậy.
Viêm Lung không hiểu dụng ý của nàng nhưng cũng không hề do dự. Cô nàng cười khẽ, ôm lấy Nhiễm Duyệt từ phía sau lưng, bay vọt lên không trung.
Trong khoảnh khắc cơ thể di chuyển lên giữa không trung, Nhiễm Duyệt không khỏi lo lắng. Mặc dù nàng biết Thuật Ngự phong nhưng cũng không phải thường dùng lắm. Huống hồ, nếu dùng e rằng khó có thể làm được hai việc cùng một lúc, trái lại thành không tốt. Nàng để cho Viêm Lung tới gần Thần Tiêu, chọn một khoảng cách phù hợp rồi lại dùng Linh ky truyền âm: “Thần Tiêu, đợt sét sau, lấy ma vật kia làm tâm, đánh xuống theo trận vị Bát quái.”
Thần Tiêu không nói hai lời, phất tay gọi sét.
Nhiễm Duyệt nhắm đúng thời cơ, chồng tay lên. Chỉ thấy một vài lá chắn bảo vệ bắt đầu mở rộng trên trời, tiếp lấy sấm sét theo cả tám phương vị sau đó bắn ngược lại. Chỉ trong khoảnh khắc, sấm sét giao thoa, từ dưới lên trên, từ trái sang phải, đâm xuyên ngang dọc.
Ma vật kia vốn chỉ đề phòng đòn tấn công từ phía trên nên không thể nào ngờ tới biến cố như vậy, lớp nham thạch chỉ trong nhát mắt đã bị sấm sét đánh cho vỡ vụn. Thân hình khổng lồ khuỵu gối quỳ xuống, ầm ầm nghiêng ngả.
“Thần Tiêu, tránh để cho gã đè lên! Quay lại!” Nhiễm Duyệt hô.
Sấm sét mạnh mẽ đổ xuống, vẫn là tám phương vị kia. Lá chắn bảo vệ cũng được dựng lên đúng lúc, chuẩn xác làm sấm sét bắn ngược lại. Trong lúc ánh sáng đan cài, “Cương nham” to lớn kia đã bị cắt tới nát vụn, đến khi rơi xuống đất chỉ còn lại bụi mù tung tóe.
Trong bụi đất, ma vật chống kiếm, gượng gạo đứng đó, trông đã quá chật vật.
Thần Tiêu vốn định tiếp tục tấn công chợt phát hiện ra điều gì. Chàng quay lại, chỉ thấy Viêm Lung đang giữ lấy Nhiễm Duyệt hạ xuống gần đó. Nhiễm Duyệt hiển nhiên đã quá mệt mỏi, nàng mất một lúc lâu cũng không thể đứng lên, cứ ngồi xổm trên đất như thể, thở hổn hển.
Thần Tiêu không dám ra đòn nữa, vội phi thân trở lại bên nàng, ân cần hỏi han: “Chủ thượng khỏe không?”
Nhiễm Duyệt thấy chàng tới, cố bình ổn lại hơi thở, ngửa đầu lên cười bảo: “Vừa rồi quá là lợi hại! Không ngờ ấy vậy mà thành công!”
Thần Tiêu nghĩ một chút rồi cất lời: “Chủ thượng thần võ.”
Nhiễm Duyệt đứng dậy, nở nụ cười cực kỳ hân hoan: “Haha, đừng nịnh nọt ta.” Nàng nhìn hai tay mình, lòng tràn đầy cảm động, “Ta vốn tưởng rằng bí quyết thiết trướng này sẽ không còn sử dụng tới … có thể giúp được phần nào, thật sự quá tốt.”
Nàng vui sướng khiến cho Thần Tiêu cảm động lây. Chàng cũng mỉm cười theo nàng, gật đầu: “Ừ.”
Nhiễm Duyệt siết tay thành quyền, đang nghĩ xem nên giải quyết ma vật kia thế nào chợt nghe một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Giờ mới giống như lời khen.”
Nhiễm Duyệt kinh ngạc, ngước mắt lên chỉ thấy một cô gái đang phi thân tới. Cô gái này nàng đã từng trông thấy từ xa, chính là Trấn Minh đàn chủ Linh Túc cung, Việt Vô Kỳ.
Việt Vô Kỳ hạ xuống bên cạnh nàng, nhìn nàng rồi cười bảo: “Quả đúng là “Ngọc sáng trời ban”.”
Từ trước tới nay vị đàn chủ này chưa bao giờ nói năng tùy tiện, nay lại thể hiện thái độ kiểu nắng ấm gió dịu này thực khiến cho Nhiễm Duyệt phải sửng sốt một lúc lâu.
“Tốt lắm, mau nghỉ ngơi đi. Còn lại cứ giao cho ta.” Việt Vô Kỳ dứt lời bèn phi thân tới chỗ ma vật kia, ra lệnh, “Tuyệt Trảm!”
Theo tiếng lệnh của nàng, từ hư không bỗng xuất hiện một bóng đen thăm thẳm. Xiềng xích đen đặc lan ra như mạng nhện, chiếm lấy một phương. Xiềng xích nặng nề trói buộc một chàng trai cao lớn, đứng ngay trung tâm của “mạng nhện”. Chàng trai từ từ mở mắt ra, sát khí trong đôi mắt sắc bén như đao, lạnh lùng như tuyết khiến cho người ta sợ hãi.
“Nhắm cho chuẩn vào, lần này còn chém lệch nữa ta sẽ vặn tay ngươi.” Việt Vô Kỳ nói như vậy, giọng điệu lạnh nhạt như sương.
Chàng trai được gọi là Tuyệt Trảm cười lạnh đáp trả: “Rồi sẽ có một ngày ta có thể chém phăng cái đầu của ngươi.”
Việt Vô Kỳ không thèm màng tới câu uy hiếp này. Theo hướng chỉ của tay nàng, xiềng xích lập tức được tháo dỡ. Tuyệt Trảm được cởi bỏ trói buộc thì phát ra tiếng gào thét. Theo tiếng thét, kiếm như tơ, nhắm thẳng vào ma vật.
Ma vật kia đã sớm kiệt sức, đừng nói tới né tránh, có giơ kiếm lên cũng rất nhọc nhằn.
Giữa lúc sinh tử, chợt có một luồng sáng trắng từ trên trời giáng xuống. Chỉ nghe thấy tiếng vang leng keng, toàn bộ lưỡi kiếm đều bị chặn lại. Lúc mọi người có thể trông thấy rõ, luồng sáng trắng chính là một thanh cự kiếm, toàn thân trắng bạc, không phải vật thường.
“Kim Cương?”
Ma vật kia thoáng hoài nghi, không để gã kịp nghĩ ra, một giọng nữ đã vang lên phía sau, quyến rũ và biếng nhác:
“Aiz, kiếm thị của bổn tọa thật đúng là thích gây phiền phức mà.”
~
Tác giả:
Chào mọi người!!!
Mình lại trời lại!!! (x n lần phải gõ mấy dòng này rồi đó Hồ Ly à)
Không thể không thừa nhận!!!
Viết cảnh đánh nhau thật là thoải mái mà ~~~
Mình nguyện viết một trăm chương đánh nhau!!!
Túm lại, nữ chính thật sự là thiên tài, hăng hái blablo… Chương này đúng là sự thăng cấp về khả năng đấu võ kết hợp với chiến lược …
[Na Chích: nhớ thể loại mà mình chọn là NGÔN TÌNH dùm đi…]
Khụ khụ ~~~
Đương nhiên mình cũng biết rõ, mặc dù chương này nam chính một mình một ngựa đảm nhiệm, nữ chính với khả năng chiến lược thiên tài, Trấn Minh đàn chủ và Thần tôn của mình cùng hỗ trợ nhau chém giết nhưng sự chú ý của mọi người ắt đều đã bị hấp dẫn bởi câu nói sau cùng!!!
Không sai!
Cung! Nghênh! Lệnh! Chủ! Đại! Nhân!
Lần này lệnh chủ đại nhân vẫn mang thân nữ, tại sao lại vậy chứ! Mọi người đoán thử xem ~~~
[Na Chích: cút]
Được rồi, không liên thiên lan man nữa, spoil chương sau nào!!!
Lệnh chủ vừa ra tay, lập tức có vợ ngay.
Hoan nghênh mọi người đón đọc!