Vì Sao Hạ Lạnh?

Chương 10:




Màn đêm buông xuống, ngọn đèn dầu trong nhà họ Phác sáng ngời, mọi người ngồi quây quần bên nhau cùng ăn bữa tối, nói chuyện trên trời dưới đất, vui vẻ hòa thuận.
Phác phu nhân (mẹ Phác Tranh) rất hài lòng đối với Niên Ngật, hỏi lung tung này kia, tìm hiểu hứng thú, hỏi thăm sở thích, cuối cùng chính là muốn giới thiệu người làm quen cho anh.
Niên Ngật liên tục từ chối, nói chuyện này không gấp.
"Cậu nhìn xem, cậu là người đàn ông lớn tuổi nhất ở đây, nhưng lại chưa kết hôn, thật may lại đây nói cho dì biết cậu thích cô gái như thế nào, dì kéo tơ hồng cho bảo đảm được chuyện."
Niên Ngật cười khổ, " Cháu thật không gấp dì ạ."
"Mẹ à, anh họ từ nhỏ ánh mắt cao, đoán chừng mẹ chọn anh ấy thấy không thích." Bà xã Phác Tranh cười chen vào nói.
Phác phu nhân suy nghĩ chốc lát, cuối cùng khoát tay, "Thanh niên bây giờ, chọn đông lấy tây, được được, chậm rãi mà đi, sẽ khôn hơn chút."
Niên Ngật vừa nghe, lập tức đứng dậy thở dài, "Tạ ơn lão phật gia khai ân." Khiến toàn bộ mọi người tại bàn cười lên.
"Si Thần, lần trước chuyện mảnh đất bên Thượng Hải còn chưa nói cám ơn cậu a --" Phác Tranh nói.
Tịch Si Thần khẽ ngẩng đầu, " Em không có hỗ trợ cái gì." Thấy An Kiệt gắp trứng tôm ăn, anh cầm lấy khăn ướt chà lau tay một chút, tự nhiên nhận lấy giúp cô lột tôm khô.
Phác Tranh cười ha ha một tiếng, "Nếu không phải cậu cùng chủ thầu khai phá chào hỏi, công ty chúng tôi vẫn còn nhỏ làm sao cạnh tranh được." Phác Tranh hào phóng giơ lên ly bia hướng Si Thần kính kính.
"Công ty của các anh thực lực không kém mà." Tịch Si Thần là thật lòng nói.
Phác Tranh cười sang sảng, "Quá khen, xí nghiệp tư nhân mà thôi, hy vọng năm mươi năm sau có thể đưa ra thị trường."
"Chí khí ngút trời nha, người anh em, tôi góp cổ phần." Niên Ngật nói.
"Tốt!"
Trong bữa ăn tiếng cười thay nhau nổi lên, Tịch Si Thần cũng là rất ít tham gia nói chuyện, hắn ở trước mặt người ngoài luôn luôn lạnh nhạt.
"An Kiệt, lúc nào cháu dự định sinh em bé?" Sau khi ăn xong, lúc nói chuyện phiếm, bà xã Phác Tranh hỏi.
Đang ôm cục cưng trêu chọc, An Kiệt không khỏi dừng lại, cười nói, "Si Thần giống như không muốn trẻ nhỏ."
Phác phu nhân từ phòng bếp cầm đĩa trái cây ra tới kinh ngạc, "Di, An Kiệt, Si Thần không thích trẻ con sao?"
An Kiệt gật đầu, "Vâng." Đưa tay cho cục cưng nắm tay, chọc cục cưng cười một trận.
Tịch Si Thần ngồi ở cách đó không xa nghiêng mắt nhìn qua một cái, cười cười quay đầu trở lại xem tin tức, một bên Niên Ngật ghé sát vào anh, "Đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, là điều bình thường."
Phác phu nhân hiển nhiên có chút ý kiến, để xuống đĩa trái cây, ngồi ở bên cạnh An Kiệt nhận lấy đứa bé, "Các cháu cũng không nhỏ, đừng chỉ lo thế giới hai người, nên kiềm chế lòng."
"Dạ." An Kiệt biết điều gật đầu.
Tịch Si Thần than nhẹ, đưa tay vuốt ve cái trán, bà xã của anh tựa hồ càng ngày càng nhanh trí rồi.
Nhà Tịch tiên sinh cách nhà họ Phác khá xa, một thành đông một thành tây, lái xe khoảng 40 phút, trên đường về, An Kiệt dựa vào cửa xe nhìn cảnh đêm.
Đèn đỏ, xe dừng lại, Si Thần quay đầu trở lại nhìn một bên mặt của An Kiệt, một lát sau khẽ gọi cô, "An Kiệt."
"Huh?" An Kiệt chậm chạp quay người lại, "Cái gì?"
Si Thần đưa tay sờ gò má cô, "Em thật sự muốn sinh con sao?"
An Kiệt im lặng, không có đáp lời.
Si Thần dịu dàng nhìn cô, "Chừng hai năm nữa được không? Chờ sức khỏe của em khá hơn một chút, chúng mình sẽ sinh con?"
An Kiệt thở dài, "Sức khỏe của em rất tốt rồi-- "
"Không được, bây giờ không được." Tịch Si Thần kéo cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói, "An Kiệt, anh rất nhát gan... Thật không dám mạo hiểm."
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Sáng sớm hôm sau An Kiệt nhận được một cuộc điện thoại, đại khái là bảo cô đi một văn phòng luật sư nhận việc, đều không cần phỏng vấn, trực tiếp nhận việc, cô vẫn cho là cái lý lịch mình gửi đi có chút sơ xài đã bị chìm xuống biển, không nghĩ tới vẫn sẽ có tin tức tốt như vậy.
An Kiệt hoảng hốt hoảng hốt, tạp dề cũng không cởi xuống, vội vàng chạy lên lầu hai, ôm Tịch Si Thần đang ở thư phòng đọc sách.
Si Thần bật cười, "Tại sao em vui vẻ như vậy."
An Kiệt cười hì hì nhìn anh, " Em có việc làm rồi."
Tịch Si Thần đem cô ôm đến ngồi trên đùi, tốt, thuận tiện làm rối loạn mái tóc dài của cô,
"Đó là công việc gì?"
"Trợ lý cho Luật sư."
"Trợ lý cho Luật sư..." Tịch Si Thần cười hỏi, "Phỏng vấn thông qua rồi ư?"
An Kiệt lắc đầu, "Không cần phỏng vấn, bọn họ bảo em cuối tuần đi làm, em rất vui, thật, vô cùng vui vẻ." An Kiệt vừa nghĩ tới đã cảm thấy không chân thật, cảm giác còn đang nằm mơ, cô muốn đi làm việc, ít tiền cũng không sao, chính là muốn một công việc, cô không muốn mình không làm gì.
"A? Tốt như vậy, văn phòng luật sư kia ở đâu?"
An Kiệt đang muốn nói, bỗng nhiên sinh lòng cảnh giác, nhìn Tịch Si Thần, hí mắt nói, "Anh muốn làm gì?"
Nụ cười của Tịch tiên sinh không thay đổi, "Anh chỉ là muốn mỗi ngày đưa em đi làm."
An Kiệt hồ nghi, "Thật?"
"Em nghi ngờ anh, huh?"
"Nghi ngờ." An Kiệt chân thành nói, "Thật ra anh là người xấu nhất."
Tịch Si Thần khép mắt, hình dáng tràn đầy sức quyến rũ của đàn ông, đôi môi kiên nghị khẽ vung lên, "A? Anh hư chỗ nào?"
"Vấn đề chính là nơi nào cũng hư."
Si Thần than nhẹ, nâng mặt của An Kiệt khẽ hôn môi của cô.
An Kiệt cười nhẹ, "Làm sao vậy?"
"Làm chuyện xấu." Lực đạo trong tay tăng thêm chút, không cho cô né ra, chậm rãi mút hôn sâu hơn...
An Kiệt thấp thở gấp, đè lại quần áo, làn da sáng đã bị nhiễm một tầng mồ hôi mỏng, "Đứa trẻ..."
Si Thần dừng lại, sau đó buồn bực cười ra tiếng, "Em đang ở đây trả thù ư, An Kiệt." Nói xong đứng lên ôm An Kiệt trực tiếp hướng gian phòng ngủ mà đi.
An Kiệt giật mình, "Uy..."
"Không cần lo lắng, sẽ không có con."
"..." Không phải là cái vấn đề này sao? Là vấn đề này chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.