Vì Sao Hạ Lạnh?

Chương 5:




Trước khi xuất phát đi tuyết sơn, An Kiệt một mực hỏi có cần mang dây thừng leo núi, băng keo cá nhân, và quần áo mặc lạnh hay không.
Tịch Si Thần đi tới khoác khăn choàng cổ lên cho An Kiệt, "Không cần, bà xã, chúng ta chẳng qua là chỉ ở dưới chân núi và đi xung quanh đó , không leo núi."
"Tại sao?" An Kiệt nghi ngờ.
Tịch tiên sinh cười yếu ớt, "Bởi vì lên núi mệt chết được."
Sáng sớm, mặt trời mới mọc nhiễm đỏ tuyết phong, tuyết tan thành nước theo đường sông chảy xuống, ngân quang lóng lánh.
Bởi vì núi tuyết ngăn cản dòng nước lạnh chảy về Bắc, dưới chân núi sườn phía nam của Himalaya hàng năm cây rừng xanh biếc, hoa nở khắp nơi, bốn mùa như xuân.
"Ở đó có hồ nước!" An Kiệt vui mừng, cởi xuống bao tay đưa cho Tịch tiên sinh, " Anh cầm giúp em, em đi xem một chút."
"Cẩn thận chút."
"Vâng."
Hồ nước trong suốt thấy đáy, An Kiệt ở bên hồ di chuyển một vòng, cúi người xuống trêu chọc nước lạnh.
"Lạnh không?" Người phía sau mỉm cười hỏi.
"Không sao." An Kiệt xoay người, "Sao anh không thử một chút?"
Tịch Si Thần lắc đầu.
An Kiệt bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, "Si Thần, khi già chúng ta tới đây định cư có được hay không? Ở dưới chân núi tuyết xây một tràng phòng ở nhỏ, nhà gỗ cũng có thể, sau đó mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì nghỉ, nhìn, thật tốt."
Tịch Si Thần suy nghĩ một chút, "Em sợ lạnh, bên này không thích hợp. Hơn nữa, nơi này mặc dù phong cảnh tự nhiên đúng là không tệ, nhưng chính trị không ổn định, lại lạc hậu. Du lịch có thể, nhưng nếu sống thì không tốt."
An Kiệt thở dài, "Nhân tiện thì nghĩ đến, anh sao lại thực tế như vậy."
Tịch Si Thần cười cười, từ trong túi áo lấy khăn mặt ra đưa tới, "Lau khô tay."
An Kiệt nhận lấy khăn lau tay, nhìn chung quanh mặt hồ thấy một đôi vịt đang bơi, rất là kinh ngạc.
Tịch Si Thần nhìn theo phương hướng của An Kiệt, "Hẳn là người dân gần đây chăn nuôi."
An Kiệt trừng mắt nhìn, "Bắt một con nướng ăn có được không?"
Tịch Si Thần suy tư một phen, hỏi, "Em bắt hay là anh bắt?"
"Tất nhiên là anh rồi."
Tịch Si Thần gật đầu, "Vậy ai nướng?"
"Tất nhiên cũng là anh."
Tịch Si Thần cười, "Vậy em làm cái gì?"
"Tất nhiên là ăn." An Kiệt không nhịn được cũng cười theo, "Anh nói chúng ta có thể vì vậy mà bị trục xuất hay không?"
"Vì vịt nướng sao? Chắc là không." Anh rất chân thật trả lời, "Nhiều nhất em sẽ bị trục xuất. Anh không có ăn."
"..."
Hai người đi không có mục đích gì, trên đường gặp một vài du khách. Trong đó có một đôi vợ chồng già người Tây Ban Nha cực kỳ thú vị. Họ nhờ An Kiệt lại giúp chụp hình, Tịch Si Thần chụp xong, hai vợ chồng hướng về phía bọn họ bô bô nói gì đó, An Kiệt nghĩ chắc họ cảm ơn..., cô hướng bọn họ khoát khoát tay, dùng tiếng Anh nói hai câu "đừng khách khí", vừa định đi, liền bị bọn họ kéo lại nói bô bô gì đó.
An Kiệt dùng tiếng Anh nói "Tôi không hiểu lắm, tôi không biết", vợ chồng Tây Ban Nha nói "Bô bô, oa lạp kỉ lý" .
An Kiệt tuyệt vọng, "Làm sao bây giờ? Em hoàn toàn không hiểu họ nói gì."
Tịch Si Thần cười, "Thật ra thì, anh biết một chút tiếng Tây Ban Nha."
"..."
"Bọn họ nói “ Cô gái, hai người thật là đẹp đôi', Em trả lời rằng 'Không khách khí', bọn họ còn nói “ Có thể chụp giúp chúng tôi bức hình làm lưu niệm được không', em nói 'Tôi không biết', thật ra thì theo nội dung mà nói, em trả lời lại hợp lý."
"..."
Hai vợ chồng chụp xong lại ôm bọn họ một chút, bô bô hai câu, xoay người vui vẻ rời đi.
"Anh phiên dịch lại đi."
Tịch tiên sinh cúi đầu nhẹ nhàng để ở trên trán An Kiệt, "Bọn họ nói, chúng ta nhất định là một đôi vợ chồng hạnh phúc, vô cùng, vô cùng yêu thương nhau..."
An Kiệt sửng sốt, mặt không nhịn được có chút ửng hồng, "... Không kém bao nhiêu đâu."
Tịch Si Thần đột nhiên cười một tiếng, nâng mặt của cô lên, hôn nhẹ lên đôi môi khó được hồng nhuận của cô, "Đi trở về nhé?"
"Vâng." An Kiệt giang hai cánh tay, "Anh cõng em."
Hai tuần lễ ở núi tuyết, nhìn mặt trời mọc, xem mặt trời lặn, dạo phố, nói chuyện, ăn uống, đi dạo miếu thờ, mua đồ...
An Kiệt khi về nhà phát hiện mình mập lên bốn cân, quái lại, không có lý do du lịch lại béo phì.
Trời xế chiều, An Kiệt quét dọn vệ sinh, quét dọn, quét dọn, rất đúng lúc quét dọn đến thư phòng của Si Thần, sau đó rất đúng lúc quyest lớp tro bụi, không cẩn thận cô làm rơi cuốn tạp chí thời thường, vừa vặn đúng lúc trong tạp chí rơi ra một phong thư.
"Thông báo trúng tuyển của công ty XX ."
Tối hôm đó, Tịch tiên sinh ngủ phòng khách.
Dĩ nhiên, Tịch tiên sinh có lý do của mình, anh vốn nghĩ sẽ làm An Kiệt ngạc nhiên, kết quả bị người trong cuộc phát hiện trước. Nếu như là người khác, Tịch tiên sinh chân thành giải thích cộng thêm khí chất trầm tĩnh trời sinh này, căn bản không người nào hoài nghi, nhưng An Kiệt, hoàn toàn không tin!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.