Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 23:




Cổ tay bị nắm càng lúc càng chặt, còn có phần đau đớn – “Tịch Si Thần!”
Tịch Si Thần nhìn tôi, không hề nói gì, không hề làm gì, cũng không hề buông tay.
Mà tôi đã mất kiên nhẫn đến tột cùng rồi – “Tịch Si Thần, chết tiệt rốt cuộc anh muốn thế nào?!” – Tôi thề đời này mình chưa bao giờ lớn tiếng như vậy.
Tịch Si Thần vẫn nhìn tôi, không nói gì, rất lâu sau mới thả ra một nụ cười, chua xót lạ thường – “Ghét ư…” – Anh ta buông tay ra, từ từ nhè nhẹ nâng hai má của tôi, tôi chỉ cảm thấy một cơn lạnh buốt giá như băng xâm nhập lan tràn khắp thân mình, nhưng giờ phút này tôi lại không có một chút phản ứng gì, kiểu như lùi lại phía sau, kiểu như hung hăng gạt ra đôi tay mà tôi chán ghét vô cùng kia.
Thế mà…ngây người đứng sững một chỗ! Thật là đáng chết – “Anh rốt cuộc…”
“Nếu thế này, vậy thì, thêm một chút là không sao nữa rồi…” – Anh ta bỗng như chợt hiểu ra điều gì, giọng nói cũng trở nên lãnh trầm và điềm tĩnh – “….đi thôi, cô không phải có người muốn gặp sao.” – Rụt tay lại, không dấu vết.
Tôi thật sự bực mình – “Tịch Si Thần, anh nghe không hiểu tiếng người phải không! Hành động của anh thật là….cực kỳ khó hiểu! Anh đừng có gây sự với tôi, anh…anh không nên chọc tức tôi!”
Tịch Si Thần cụp mắt xuống – “Đi thôi, cô bị muộn rồi!”
“Anh, anh không biết lí lẽ.”
“Vậy đấy.” – Biểu hiện của anh ta không đổi, lạnh nhạt nói – “…….lí lẽ cũng chẳng liên quan.”
Nếu giết người mà không phải ngồi tù, tôi bây giờ nhất định sẽ giết cái kẻ trước mắt này, hít sâu – “Tịch Si Thần…tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh. Trước không muốn, giờ không muốn, sau này càng không muốn! Tôi không biết anh vì sao cứ tới trêu chọc tôi, nhưng mà, tôi xin anh đừng có làm cái chuyện nhàm chán này nữa!”
Chỉ nghĩ muốn lần nữa tránh khỏi đôi bàn tay mạnh mẽ tái nhợt kia, bỗng cảm thấy trên trán từng cơn choáng váng hoa mắt vô cùng, ngay sau đó, liền như mất đi ý thức rơi vào trong một mảng đen tối hoàn toàn.
Cảm thấy được có người ôm lấy mình, mơ hồ ngửi thấy được hương vị bạc hà nhàn nhạt sạch sẽ thấm vào lòng, quen thuộc mà xa lạ…Khi tỉnh lại đã thấy ở bệnh viện. Lại là bệnh viện, tôi cười khổ.
“Hút thuốc quá nhiều, tuy là trước kia, nhưng rõ ràng cơ thể của cô ấy đã tạo thành thương tổn quá lớn, hệ miễn dịch cơ bản đã bị hư hại, ốm đau chóng mặt là chuyện bình thường, sau này cố gắng đừng để cô ấy…”
“Tỉnh.” – Tịch Si Thần bước mấy bước đến trước giường tôi.
Vị bác sĩ trẻ tuổi mặc áo choàng trắng cũng bước tới theo – “Tỉnh là không soa rồi! Đã bảo cậu là cô ấy không sao mà! Cậu còn…”
“……………”
“Ờ Ờ Ờ! Hứ, thật là vô tình quá, vừa rồi còn lôi kéo tôi như thế như thế, bây giờ thì lại như này như này…”
“……………”
“Ờ Ờ Ờ! Ôi, số khổ quá đi! Ai bảo tôi là bạn đại học với người ta.”
“Bác sĩ Lâm……” – Tịch Si Thần cuối cùng cũng mở miệng.
“Ôi ôi ôi! Tôi đi ra ngoài, tôi đi ra ngoài……” – Đi được nửa đường cái bóng màu trắng lại quay lại – “Ấy ấy, đây là địa bàn của tôi mà.”
“Cậu có thể ở lại đây, không vấn đề.” – Lời nói bình tĩnh.
“Tôi đi ra ngoài, tôi đi ra ngoài. Tôi đi ra ngoài không thèm quay lại.” – Bóng trắng lướt đi.
“…….Cảm thấy thế nào?” – Câu nói như thể vô tình.
Tôi tựa đầu quay ra phái cửa sổ, không muốn trả lời, cũng không có sức mà trả lời.
“Nằm viện hai ngày, cô cần nghỉ ngơi.”
Hai ngày? Ánh nhìn kia vĩnh viễn không thể cho người ta hiểu thấu. Giây tiếp theo đứng dậy gạt đi kim truyền dịch trên tay, xuống giường, xỏ giày, cầm lấy áo khoác sau lưng mở cửa đi ra ngoài.
Anh ta, không ngăn lại.
“Giản An Kiệt.” – Vừa bước ra khỏi tòa nhà đã nghe tiếng người gọi mình.
“Bùi Khải?” – Tôi lập tức dừng bước, giọng dáp lại có phần mơ hồ.
Bùi Khải bước nhỏ lại gần – “Sao lại ở đây, lại ốm à?”
“Không.” – Tôi cười cười, nghĩ hai giây lại nói – “Bùi Khải, đưa em về được không?”
“Ơ? À được.” – Bùi Khải có phần không phản ứng kịp – “Nhưng mà em phải chờ một chút, anh đi đưa mấy bản sao tài liệu này rồi ra.” – Nói xong chạy tới tòa nhà phía bên trái.
Đi tới ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa, lặng yên chừng ba phút sau thì Bùi Khải đi ra – “Để em chờ lâu, giờ đi được rồi.”
Tôi đứng dậy – “Làm phiền anh rồi.”
Bùi Khải đi phía trước dẫn đường – “Không phiền không phiền, dù sao anh cũng phải về rồi.”
Ngay sau đó đi tới một chiếc xe màu xám.
“……….Em ngồi ghế sau.”
“À? Được rồi.”
Mở cửa ngồi vào ghế sau, rồi nằm ngay xuống.
Bùi Khải sững người, lập tức cũng lên xe theo – “Em….thực sự không có vấn đề gì sao? Nhìn qua cũng không ổn.”
“Để cho em ngủ một chút.” – Giọng nói không chút sức lực.
“….À được. Đến nơi anh gọi em.”
Khi ngủ nghe thấy Bùi Khải nói chuyện điện thoại với Phác Tranh. Ôi, tôi than nhẹ, xem ra lại sắp được ăn một trận quát tháo rồi.
Đang mơ màng thì bị người ta gọi dậy, hé mắt ra thấy một khuôn mặt quen thuộc – “Này…Tranh.”
Đầy một bụng những lời mắng mỏ sau khi nhìn tôi một hồi lại hóa thành chỉ một câu thở dài bất đắc dĩ – “Muốn mắng em mà không biết mở miệng thế nào!”
Ra khỏi ghế sau, dựa vào vai Phác Tranh, quay đầu cám ơn Bùi Khải.
“Đừng khách khí. Không việc gì anh đi trước đây.”
Sau khi tiễn Bùi Khải, Phác Tranh đỡ tôi lên lầu.
“Cần ăn gì không hay ngủ luôn?”
“Ngủ, mệt quá.”
“Anh đi dọn giường, em tắm rửa qua đi.”
“Vâng.”
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, cảm giác như mơ màng và tỉnh táo lẫn lộn, không chia tách ra, trầm trầm nổi nổi.
Lúc này cũng có một vài giấc mơ, nhưng mơ thấy gì, như thế nào cũng không thấy chân thật…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.