Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 40:




Edit: Juukapup
Khi trở lại ký túc xá bất ngờ nhận ra ba cô bạn cùng phòng đều ở đó. Chiếc bàn nhỏ trong phòng khách được trải khăn, trên đặt đầy đồ ăn vặt, Audrey ngồi trên ghế sô pha, tôi vừa mới bước vào đã nghe thấy cô nàng đang nói chuyện về một anh chàng người Đức nhàm chán.
“Anh ta không có làm chuyện đó với tôi.”
“Cái bọn đàn ông Đức khô cứng, ở cùng một chỗ thành một đám bị điên, hai lần thế giới đại chiến không phải do bọn họ phát động sao.” – Lương Ngải Văn, cô gái Singapore tiếp lời, tên của cô nàng đến tận hôm qua tôi mới miễn cưỡng ghi nhớ.
“Chẳng thà anh ta điên luôn ấy!”
Đi ngang qua bọn họ, tiến thẳng vào phòng tắm.
“Đàn ông chẳng có ai chung tình cả, Karl chẳng phải cũng có quan hệ với ba người phụ nữ sao, cả Klinsmann nữa.”
“Klinsmann đẹp trai mà.”
“Nhớ hồi trước tôi còn tìm đến anh ta.” – Amélie cười đắc ý.
“Klinsmann, à, người đàn ông Anatasia Giản không vừa mắt mà mấy cô còn tranh nhau.” – Audrey không để ý sự có mặt của tôi, lớn tiếng nói.
“Cái người hôm trước tôi nhìn thấy mới gọi là xuất sắc! Đáng tiếc…” – Nghe giọng Lương Ngải Văn thấy vô cùng tiếc hận – “An không có số điện thoại của anh ta.”
“Trong di động của An thì có mấy số chứ.” – Amélie châm chọc.
Tôi cười cười, không để ý lắm. Vừa cúi đầu, di động vang lên.
“Em à?” – Một giọng nói nhàn nhạt mà vô cùng dịu dàng.
“Ừm.”
“Không làm phiền em chứ?” – Nhận thấy bản thân anh cũng không được tự nhiên, tính ra đây là lần đầu tiên chúng tôi có thể “bình tĩnh” nói chuyện điện thoại.
“……..Ừm.”
“An Kiệt.” – Nhẹ nhàng nói nhỏ – “Ngày mai có thể tới đây sớm không?”
“Có việc gì ư?”
“Ừ, có việc. Nhưng mà bây giờ chưa nói được.” – Anh cười khẽ, có lẽ còn khẽ bưng trán.
Nghĩ ngợi một chút rồi đáp – “Em sẽ cố gắng.”
“An Kiệt.” – Đầu bên kia thở dài một tiếng – “Em không muốn nói gì với anh sao?”
“Cái gì?” – Tôi nhăn trán, mình mới từ bệnh viện trở về có mười lăm phút thôi mà, có phần bối rối, đối với kiểu trò chuyện như tình nhân này vẫn không quen cho lắm.
“Không. Không có gì.” – Ngừng một chút rồi anh lại nói, nghe giọng có chút cô đơn, nhưng vẫn ôn hòa bình thản – “Vậy, mai gặp nhé.”
“……Được.”
Cúp máy, bần thần nắm di động trong tay, vừa xoay người, đã thấy Audrey đang tựa vào cửa phòng tắm nhìn tôi – “Đàn ông à?”
Tôi cười không trả lời cô nàng, đi về phía giá sách của mình.
“Tôi thấy cậu cũng không phải người an phận gì, bọn họ thì cứ coi cậu như đức mẹ Maria tái thế.” – Audrey đi theo sau tôi.
“Giản An Kiệt, tôi hỏi cậu, có thực cậu không có số điện thoại của người hôm nọ không? MSN cũng được.” – Lương Ngải Văn là người duy nhất có thể kêu đầy đủ và chính xác tên tiếng Trung của tôi.
Tôi liếc mắt nhìn Lương Ngải Văn một cái, lắc đầu, tôi và Diệp Lận thực sự đã cắt đứt liên lạc rồi.
(Người mà Lương Ngải Văn nói tới chính là Tịch Si Thần luôn mặc đâu phục đen trang nhã, mà Giản đại tiểu thư của chúng ta vẫn cứ cho rằng đó là Diệp Lận.)
Sáng sớm hôm sau thức dậy, xem điện thoại thấy tin nhắn báo cô tôi đã tới Pháp, còn chẳng kịp bất ngờ vội vàng thay quần áo chạy tới sân bay, bởi lệnh của cô là trước 9 giờ phải xuất hiện trước mặt bà, mà bây giờ đã là 8 giờ 40 phút.
Bóng dáng trưởng thành rực đỏ ở cửa sân bay khiến lòng tôi chợt cười, bà so với bất kỳ ai đều đẹp hơn, thực sự.
Cô đang đi thì nhìn thấy tôi, gần như là hét chói tai lên – “Ôi An của cô!”
Cô rất đẹp, so với mẹ còn trẻ trung hơn, tính ra cũng chỉ hơn tôi chín tuổi, tính tình còn có chút trẻ con. Tôi ôm lấy cô – “Không phải cô nói ngày kia mới tới sao?”
“Hoảng hốt chưa? Haha, cô muốn cho con một niềm vui bất ngờ, thật sự rất muốn làm An của cô phát hoảng.”
Tiếng nói trong trẻo quen thuộc của cô cho tôi cảm giác rất an bình – “Có cần về trước nghỉ ngơi không ạ?”
“Không, không, trên máy bay đã ngủ nhiều lắm rồi, gần như ngủ suốt thôi.”
Tôi nhìn đồng hồ – “Cô à, bây giờ con không thể ở lâu với cô được.”
“Sao vậy? Còn có chuyện gì quan trọng hơn tiếp đón cô sao?” (Juu: tự sướng quá =.=”)
Tôi lấy áo khoác giúp cô, nghĩ nghĩ rồi nói – “Cô có nhớ được ai ở Giản gia không?”
“Giản gia?! Hừ!”
Tôi cười nhạt nói – “Cô đừng bực bội như vậy, con đã chẳng bận tâm nữa rồi.”
“Nhắc mới nhớ, tháng trước con cũng trở về đó nhỉ, nếu Tiểu Phác không nói với cô…”
“Cô à.” – Tôi ngắt lời cô, giữ lấy cánh tay cô bước đi về phía trước – “Còn không còn để ý đến những người đó nữa, cho nên cô cũng không cần phải quan tâm nhiều như vậy, bây giờ, người thân duy nhất trên thế giới này với con chỉ có cô và mẹ thôi.” – Sau đó lại nhớ đến cái người cứ đi mách lẻo khắp nơi kia, cười nói – “Tất nhiên còn cả Phác Tranh nữa.”
Cô cúi đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, nhẹ mà sâu sắc – “Sao đột nhiên nhắc tới người nhà họ Giản?”
“Tịch Si Thần, cô còn nhớ ai không?”
“Cháu của Trầm Tình Du.”
“Vâng. Dạo này, con cứ luôn suy nghĩ một chuyện, khoản tiền năm ấy cô nhận được phải chẳng đều là anh ấy gửi.” – Những trải nghiệm trong quá khứ từ đầu đến cuối đều đã vị anh thay đổi, như vậy, có rất nhiều chuyện phải xác nhận lại lần nữa.
Cô dừng bước, nhìn thẳng vào tôi – “Cậu ta đang ở Pháp à?”
“Vâng.”
“Người con đang định đi gặp cũng là cậu ta?”
“Vâng.”
Cô khẽ thở dài một hơi – “An Kiệt, cô tin con, tin tưởng con hiểu rõ mỗi việc mình làm.”
Tôi lắc đầu, kéo tay cô tiếp tục chậm rãi bước đi – “Không chỉ có khoản tiền này, cái khoảng thời gian con chữa bệnh, lúc ấy cô ở Đức không thể giúp gì, nhưng chính lúc ấy lại có người lấy danh nghĩa của cô giúp đỡ con, còn nữa, khi tay phải bị thương, khi bác sĩ Rosaline xuất hiện, cô ấy nói mình là tình nguyện viên người Thụy Sĩ, thực ra, cô ấy là người Mỹ, mà ở tại Pháp đúng lúc con bị thương, khác biệt hơn nữa là, cô ấy không phải tình nguyện viên, mà là bác sĩ khoa xương cốt nổi tiếng của Mỹ.”
Cô mở miệng mấy lần, cuối cùng mới thốt ra một câu – “…….một người không thể có khả năng làm được nhiều việc như vậy.”
“Vâng, thậm chí đằng sau đó còn liên quan đến chất kích thích…” – Tôi lựa chọn từ ngữ một chút – “Cho nên bây giờ con chỉ đơn giản là nghĩ xem có khả năng hay không thôi. Nhưng mà, anh ấy cho con cảm giác, có rất nhiều sự việc thật quá đỗi trùng hợp, trùng hợp đến mức….bao nhiêu chuyện đặt cùng nhau như vậy mà không chút sơ hở. Nếu như không dụng tâm điều tra, e là cả đời này con cũng không biết, cho dù chỉ một chút.”
Cô tôi mày bắt đầu nhíu lại, vẻ mặt hỗn loạn mang theo sự tập trung – “Thằng bé ấy…sáu năm trước cô chỉ gặp qua vài lần, nói thật cũng không phải là người dễ gần, thực ra, nói cách khác, như con An Kiệt, chỉ là vẻ ngoài không khuyến khích người ta tiếp cần, mà cậu ta, là lạnh lùng đến tận cùng.”
“Cô muốn nói gì sao?” – Tôi thở dài.
“An, trước kia con rất hận cái người tên Tịch Si Thần này phải không?”
Tôi cúi thấp đầu, không trực tiếp trả lời.
“Mà bây giờ con lại muốn đem một phần hận biến thành một phần yêu sao?”
Ngẩng đầu đón lấy ánh mắt thăm dò cùng với quan tâm của cô – “Cô à, cô biết mà, con sẽ không.”
“Ừ, cô biết con sẽ không, nhưng cậu ta thì sao? Một người âm thầm ở đằng sau chi phối giúp đỡ con sáu năm liền, cậu ta sẽ để cho con từ chối sao?”
“Cô à…”
“Mặc dù con người của thằng bé đó đến giờ cô cũng chưa rõ ràng, nhưng mà, An, cô có thể nói chắc chắn với con rằng, cậu ta không thích hợp với con,…rất phức tạp, đúng vậy, rất phức tạp, nếu theo như lời con nói, hoặc hơn thế nữa, thật sự là một tay cậu ta nắm giữ tất cả, như vậy, cô chỉ có thể nói, cậu ta thực sự rất lợi hại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.