Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 7:




Tôi bình thản gật đầu với Dương Á Lợi như chào hỏi. Lúc quay đi lại gặp giật mình bắt gặp một đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng bốc đồng, mà còn tràn ngập ý cười châm chọc và hoài nghi.
Tôi thừa nhận…bởi ánh mắt này mà bản thân trong thoáng chốc run rẩy và hơi đau lòng.
Cụp hai mắt, đi tới ngồi xuống ghế sofa. Thừa nhận, nhưng cũng không cho phép tiếp diễn.
“Này!” – Bùi Khải bước tới ngồi xuống bên cạnh, đưa ra một ly nước ấm – “Phác Tranh nói em bị cảm.”
“Cám ơn.” – Đón lấy ly nước – “Chỉ có chút đau đầu, không đáng lo.”
“Nếu nghiêm trọng thì tới phòng khám của anh nhé, như vậy sẽ tốt hơn.”
“Uh, được, cám ơn.” – Nhỏ nhẹ trả lời. Đối với sự đột nhiên quan tâm của người khác vẫn có phần chưa quen.
“…Thực ra em không cần phải khách khí như vậy đâu. Dù mọi người nhiều năm không gặp mặt, nhưng dù sao cũng đều là bạn học cũ mà.” – Bùi Khải cười nói.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm, không phải khách khí, mà anh ngồi thật sự gần quá, khiến tôi không được tự nhiên, nhưng cũng không thể tự lừa dối mình, điều khiến tôi thực sự không tự nhiên vẫn là ánh mắt kia vẫn chưa hề rời đi.
Các món ăn được mang lên đầy đủ, mọi người ngồi vào bàn, hai bên phải trái của tôi là Gia Trân và Phác Tranh, sau Gia Trân là Bùi Khải, Phác Tranh tiếp đến là Tiểu Địch, Cù Ngụy, sau nữa là Diệp Lận cùng Dương Á Lợi, mà ngồi xuống như vậy vô tình vừa vặn khiến tôi ngồi đối diện với Diệp Lận. Thế là, tôi toàn chăm chăm cúi đầu ăn cơm, không phải e sợ hay trốn tránh, mà lúc này thật mệt mỏi chết đi được, không có thừa sức để mà đi đối phó với cái gì cả, cũng bởi vì bị cảm nữa, chỉ thấy đầu óc mơ màng muốn ngủ từ lâu rồi.
Bữa ăn hỗn loạn, thẻ rượu thay liên tiếp, Gia Trân và Tiểu Địch cách nửa cái bàn vẫn đấu rượu không ngừng, thi nhau chê bai đồ ăn của đối phương.
Bùi Khải ra vẻ hờn giận nói: “Hai người thôi đi nào, đồ ăn đều bị các người phỉ báng thậm tệ như thế, chúng tôi làm sao nuốt nổi nữa.”
“Được, chúng tôi không nói đồ ăn nữa.” – Tiểu địch cười gian chỉ vào Bùi Khải nói – “Chúng tôi nói về anh!” – Sau đó quay qua Gia Trân – “Mạc Gia Trân cậu nói xem diện mạo cậu thế này, không có đến nỗi khó coi, nhưng cũng không phải tuyệt đẹp, làm sao mà năm đó lại theo đuổi được tiểu hỏa nhân này? Nào, chia sẻ bí quyết đi.”
Bên này Gia Trân nghiêm trang – “Dùng chân mà đuổi” – trầm mặc một lúc lâu sau mới vừa cười vừa nói – “Thực ra tài theo đuổi đàn ông cậu phải hỏi Dương Á Lợi mới phải, cô ấy so với tớ lợi hại hơn nhiều! Nhớ lại năm đó cô ấy theo đuổi Diệp Lận một dạo mà làm xôn xao cả trường trung học chứ chẳng chơi.” – Gia Trân nói điều này chính là hoàn toàn không mang theo nửa phần đùa cợt nữa, trăm phần trăm là sự thực.
Kỳ thực tôi cũng biết Gia Trân ghét Dương Á Lợi, một là vì chuyện của tôi với Diệp Lận, hai là vì người yêu đầu của cô ấy cũng bị Dương Á Lợi cướp đi, thực ra có vơ tôi vào cũng chỉ thêm cái cớ thôi. Thế là thù riêng thù chung cộng lại thành một cái huyết hải thâm thù, tất nhiên bên ngoài vẫn vờ như không có gì.
Có điều, hôm nay không biết vì sao lại thẳng thắn lộ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.