Trang Phi cùng Trang Khinh Hồng đồng thời qua năm mới.
Năm mới lần này đối với hai người mà nói đều là thể nghiệm hoàn toàn mới ——thời điểm ở cùng phủ, Trang Phi hầu hạ bên cạnh Trang Khinh Hồng đã gần một năm, nhưng vẫn chưa vượt qua năm; trước đây Trang Phi sinh sống đều rất khó khăn, sao có thể giống như bây giờ, chỉ cần hầu hạ một người Trang Khinh Hồng, với lại cái gì cũng đều không thiếu.
Trang Phi cũng rõ ràng cảm giác được thái độ thay đổi của Trang Khinh Hồng đối với y, tuy không hoàn toàn tín nhiệm, nhưng cũng chấp nhận dùng y.
Trực quan nhất là Trang Khinh Hồng chưa bao giờ đối với Trang Phi nói tới chuyện của hắn, bất kể là chuyện lúc trước khi Trang gia bị sa ngã, hay là chuyện hiện tại hắn đang thu thập chứng cứ, hoặc là hi vọng đối với tương lai gì đó... Một lần cũng đều không có. Có thể hầu hạ bên cạnh, Trang Khinh Hồng sẽ không kiêng kị.
Thời gian cứ như thế không có gì đặc biệt trôi qua, Trang Phi thật hài lòng, y cảm thấy một năm cứ như vậy trôi qua, Trang Khinh Hồng nhất định sẽ càng thêm trọng thị hai người phân, vào lúc ấy lại vì hắn chết đi, lẽ ra có thể ở trong lòng hắn lưu lại một chút dấu ấn...
Trang Phi vì Trang Khinh Hồng thu dọn xong giường chiếu, đánh mành đi ra ngoài, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu liễm, nhất thời chuyển thành kinh sợ đớn, "Trời ạ! Công tử! Ngươi sao vậy —— "
Trang Khinh Hồng nhẫn nhịn đau nhức đi vào nhà, che lại miệng Trang Phi, đem trọng lượng toàn thân toàn bộ giao cho Trang Phi, dán vào bên tai Trang Phi nhỏ giọng nói, "Trang phi, ngươi trước tiên đừng gọi. Nghe lời của ta, cái gì cũng đừng nói...Cũng đừng hỏi cái gì... Ta không sao, dìu ta đến giường nghỉ ngơi đi."
Trang Phi vội vàng gật gật đầu, cẩn thận đem Trang Khinh Hồng đỡ vào trong phòng, sau khi đem hắn đặt lên trên giường, lấy ra quần áo mới, mặc vào cho Trang Khinh Hồng, nhìn thấy quần áo rách nát dưới thân thể của Trang Khinh Hồng thì nhất thời trong lòng đau xót, kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhưng không đánh thức Trang Khinh Hồng từ bên trong suy nghĩ sâu xa tỉnh lại, trong lòng Trang Phi vô cùng kinh sợ, nhưng bởi vì Trang khinh hồng dặn dò 【 không nói không hỏi 】, kìm nén một bụng lời, tay hầu như đều run rẩy vì Trang Khinh Hồng thay đổi áo lót, "Công tử, ngài trước tiên ngủ chút đi, Trang Phi muốn rửa sạch lại vết thương của ngươi..."
Lời nói này cùng bình thường thoả đáng cẩn thận cũng không bất đồng, chỉ cần không để ý trong giọng nói run rẩy cùng thâm thâm lo lắng.
Trang Khinh Hồng một phát bắt được tay Trang Phi, nhiệt độ trên tay hắn cao hơn bình thường, hai mắt thâm thâm nhìn về phía Trang Phi, đôi mắt kia quá mức đen kịt, giống như một con thú dữ vậy, ánh mắt hung ác đem Trang Phi dọa sợ hết hồn, Trang Khinh Hồng phảng phất không ngờ, chỉ thấp giọng nói, "Trang Phi, trừ ngươi ra, bất luận người nào cũng phải giấu diếm!"
Trang Phi vội vã gật gật đầu, không kịp rút về cổ tay đang bị niết đến đau đớn của bản thân, đã thấy đôi mắt tựa như Hắc diệu thạch kia của Trang Khinh Hồng nhắm lại, dĩ nhiên đã hôn mê bất tỉnh.
Vội vã nâng Trang khinh hồng mất đi chống đỡ thân thể dậy, để hắn nằm úp sấp ở trên giường, đem chăn cẩn thận che ở trên thân Trang Khinh Hồng, nhìn thoáng qua quần áo nhuốm máu bị ném xuống đất, vò thành một cục nhét vào bên trong bông phục cỡ lớn của bản thân, lặng lẽ mang về phòng của mình sau đó đốt đi.
Lại nấu nước ấm, Trang Phi mới trở lại nơi Trang Khinh Jồng, vì hắn xử lý vết thương.
Vết máu mơ hồ chảy ra giữa thắt lưng xuống phần mông cổ (bắp đùi) Trang Khinh Hồng, cùng phía trong quần nối liền nhau, mỗi một động tác, cũng sẽ khiến Trang Khinh Hồng hôn mê bất tỉnh bị đau đến hừ nhẹ, Trang Phi đầu đầy mồ hôi xử lý tốt vết thương cho Trang Khinh Hồng, Trang Khinh Hồng cũng đau ra một thân mồ hôi.
Nước nóng sớm đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, đợi đến khi nước ấm lạnh xuống, Trang Phi đem bình trồng hoa trước đó đi vào, nghĩ lát nữa sẽ tưới vào bình hoa để xử lý những dòng máu loãng này... Trang Khinh Hồng nếu dặn dò không thể để cho bất luận người nào biết, Trang Phi cũng muốn cam đoan sẽ không có một chút kẽ hở nào.
Xong rồi lại chuẩn bị nước nóng, thay Trang Khinh Hồng chùi thân thể sơ sơ, trên cái trán của Trang Khinh Hồng, đã bắt đầu phát sốt, Trang Phi nhíu mày lại, trở lại trong phòng bản thân, tìm lại thuốc phong hàn còn dư lần trước, tình huống bây giờ không thể thỉnh đại phu, chỉ có thể dùng lại những loại dược này... Cũng không biết có thể có hiệu quả hay không.
Trang Phi bận tới bận đi, cuối cùng cũng rót thuốc đưa đến cho Trang Khinh Hồng, một dáng vẻ không có chuyện gì đi đến thư phòng của Trang Khinh Hồng, từ mặt trong lấy ra thi Kinh, mới lại đi Trang khinh hồng gian phòng, tọa tại ngoại gian nhỏ giọng đọc tụng lên.
Một bên đọc thi Kinh, Trang Phi một bên suy nghĩ, Trang Khinh Hồng tối hôm qua ra cửa, cùng trước đây là một dạng, phỏng chừng là vì chuyện chứng cứ, vì thế Trang Phi luôn làm ra một bộ dáng ngủ say, vì thế nào ngày thứ hai Trang Khinh Hồng cũng sẽ trở lại Trường Phong Lâu, mọi việc hắn làm đều có thể xử lý không chê vào đâu được, sở dĩ vì thế Trang Phi cũng không đặc biệt lo lắng... Nhưng hiện tại Trang Khinh Hồng dĩ nhiên mang theo một thân bị thương trở lại, hắn đến tột cùng đã gặp phải chuyện gì chứ?
Xem dáng vẻ của vết thương kia, cặp mông đều bị sưng đỏ thấm máu, bên trên phần thắt lưng cũng có ảnh hưởng đến, làn da hoàn toàn bị tổn thương, nội bộ phỏng chừng cũng không tốt. Tuy rằng không tính da tróc thịt bong, nhưng cũng tổn thương đến cơ thịt. Tựa hồ là... bị Côn hình. Nếu như thật sự gặp phải chuyện như thế, sao có thể để hắn một thân trọng thương tại mà chạy trốn an toàn trở về? Hắn buổi tối là đi đâu, đã gặp phải ai, người kia có biết thân phận của hắn hay không? Còn có...
Trong lòng Trang Phi cảm giác nặng nề, dù có suy nghĩ thế nào, cũng không có cách nào nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, chuyện y biết được quá ít, cho nên y căn bản không có cách nào suy đoán được, cũng không có cách nào làm một ít bảo chứng an toàn gì đó cho bản thân cùng Trang khinh hồng... Hiện tại ngoại trừ dựa theo lời nói của Trang Khinh Hồng mà làm, y không có phương án nào tốt hơn.
Chỉ hy vọng những loại thuốc đó có công dụng hiệu quả, để cho Trang khinh hồng mau chóng hạ sốt tỉnh lại.
Buổi trưa có người đưa điểm tâm cùng cơm nước đưa tới, thấy Trang Phi đang đọc sách, vừa hâm mộ lại nịnh hót nói một phen, Trang Phi cũng phải mất một lúc để dùng ngôn từ nói chuyện, tự mình đi vào trong phòng xin chỉ thị của Trang Khinh Hồng, sau đó nói công tử không muốn ăn, lại nói vào buổi chiều mang đến chút rau là được, mới xua đuổi được vị tôi tớ kia rời đi.
Món ăn vào buổi chiều là Trang Phi cố ý chọn, thuận tiện để y có thể hoạt động, có thể dễ dàng ngụy trang thành dáng vẻ đã ăn qua, lại có thể lưu lại ít thứ, chờ đến khi Trang Khinh Hồng tỉnh rồi có thể dùng, hoặc là không tỉnh, đứng dậy xử lý cũng thuận tiện, để bản thân Trang Phi ăn là được.
Giữa trưa ngày hôm sau, trước khi mọi người nghi ngờ đến, cuối cùng Trang Khinh Hồng cũng tỉnh lại, thân thể hắn phi thường suy yếu, trạng thái tinh thần cũng rất không bình thường, thường xuyên sẽ dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Trang Phi, hoặc là như đi vào cõi thần tiên, Trang Phi phát hiện điểm này, âm thầm có chút hoảng sợ, đối với tình huống phát sinh ngày ấy càng thêm phỏng đoán không nổi.
Cuối cùng đến ngày mười lăm Tết nguyên tiêu, Trang Khinh Hồng dưỡng thương đã đến ngày ngày thứ ba, hắn hướng về phía Trang phi đang thay thuốc cho hắn nói một câu, "Trang phi, ngươi đi đi."
Tay Trang phi đang cầm lấy băng vải bỗng chốc cứng đờ, trực giác nhìn về phía Trang Khinh Hồng, muốn phân rõ độ chân thực trong lời nói này của hắn, Trang Khinh Hồng thế mà không nhìn đến Trang Phi, nhẹ giọng nói, "Rời khỏi Trường Phong Lâu, rời khỏi nơi Vong Ưu, đây không phải là đều mà ngươi luôn luôn hi vọng sao?"
Lấy lại bình tĩnh, Trang Phi tiếp tục băng bó cho Trang Khinh Hồng, "Trang Phi sẽ không rời khỏi công tử."
"Vì sao?" Trang khinh hồng khép lại mí mắt, tinh thần hắn vô cùng không tốt, mặc dù Trang Phi chăm sóc cho hắn rất tốt, nhưng bởi vì dược chưa đủ tốt, sự khôi phục của Trang Khinh Hồng vô cùng có hạn, cho nên âm thanh nói ra cũng phải cực kì dùng sức.
Những loại thuốc trị thương không hề tốt này, đều do Trang Phi quen biết với vị tiểu ca bán hoa kia đưa đến, vị tiểu ca kia phi thường chất phác, Trang Phi chỉ cần đem cánh tay bị trầy da bản thân cho hắn nhìn một cái, hắn liền tin tưởng, vì Trang phi mang thuốc bôi tới.
Trang Phi thế nhưng không trả lời nữa, đem băng vải đánh buộc lại sau đó vì Trang Khinh Hồng đắp chăn, mới giương mắt nhìn về phía Trang Khinh Hồng, hỏi, "Ta mới là người nên hỏi công tử, vì sao phải đuổi Trang Phi đi?"
Trang Khinh Hồng nở một nụ cười, âm thanh có chút lãnh đạm, "Rất đơn giản, trong lòng ngươi chắc cũng tự mình suy đoán được đi, ta hiện tại đã mất đi chỗ dựa, thời gian ở Trường Phong Lâu sẽ không dễ trôi qua nữa..." Nghĩ muốn cùng Kỳ cảnh thần tình cuối cùng, Trang Khinh Hồng thở dài một tiếng, "Có lẽ sẽ rất khó vượt qua, ta cũng không giữ được ngươi, nếu ngươi còn ở lại chỗ này của ta không có ý nghĩa gì cả."
Trang Phi trầm mặc một hồi, lắc đầu nói, "Công tử nghỉ ngơi cho tốt, Trang Phi lui xuống trước." Dừng một chút, Trang phi mới nói tiếp, "Nếu như Trang Phi trở thành phiền phức, Trang Phi sẽ chủ động rời khỏi công tử, bằng không..." Còn chưa tính là gay go, chí ít Trang Khinh Hồng đã nghĩ kỹ đối sách, cũng không mất đi tự tin, như vậy là tốt rồi.
🥀HOÀN CHƯƠNG 11🥀