Trang Phi ra cửa, cùng Thanh Nhi đến một tiểu lâu không tên khác, trong đó trang trí rất tinh tế, Hồng Lệ đang đứng đó chờ đợi.
Thấy Trang Phi trở về, Hồng Lệ thoả mãn gật đầu, đánh giá Trang Phi một chút, Hồng Lệ lại càng hài lòng, ai có thể lường trước Trang Phi vốn chính là ngọc thô chưa được mài dũa, sau khi được đánh bóng thì hóa thành Hoà thị bích, tính tình so với Trang Khinh Hồng càng làm người yêu thích hơn nhiều, cũng càng khống chế tốt hơn, đã định trước có thể vì Trường Phong Lâu to lớn của nàng làm việc, Hồng Lệ càng nhìn càng thoả mãn, đối với Trang Phi gật đầu, "Ngày mai sẽ dạo phố, đêm nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."
Trang Phi gật gật đầu, thái độ không thấp hèn yếu đuối giống như lúc trước nữa, "Công tử bên kia, ta hy vọng có thể chăm sóc thật tốt, vết thương của hắn còn chưa khỏi."
Hồng Lệ tựa như cười mà không cười, "Chuyện đó thì đương nhiên, chờ sau khi ngươi dạo phố toàn tâm hướng về lâu hoa khôi mà làm việc, ta sẽ sai người tỉ mỉ đến hầu hạ Vô trần công tử."
Trang Phi coi trọng Trang Khinh Hồng, nàng không cần thiết phải tranh cãi, cho mấy phần mặt mũi, đôi bên đều thoả mãn. Chỉ muốn xác định Trang Phi chịu ngoan ngoan tiếp khách, an phận không sinh sự, nàng sẽ tận lực không làm Trang Khinh Hồng khó xử; chỉ cần Trang Phi càng thêm nỗ lực, để Trang Khinh Hồng sống tốt cũng không thể là không được.
Hồng Lệ nàng, mặc dù là lão bản Hoa Lâu, nhưng vẫn còn có một chút đạo nghĩa. Nếu cứ oán khí ngút trời làm trong Hoa Lâu, còn có thể an bình làm ăn sao?
"Chữ Phi của ngươi không tốt, " Hồng Lệ mang lên một nụ cười hết sức thân cận, "Ta tìm tiên sinh xem qua, ở phố hoa chữ [Phi] sợ rằng sẽ trêu chọc thị phi đến đây, ngươi xem có phải nên sửa một chữ hay không?" Hồng Lệ nháy mắt ra hiệu, bên cạnh có người cầm những dòng chữ đã chuẩn bị sẵn đưa đến.
Hoa khôi dạo phố, đứng đầu là tên trước, bọn họ được phụ trách viết tên của hoa khôi lên đèn lồng, gấm vóc, quạt Trung Hoa, hướng về mọi người giới thiệu tên Hoa khôi, sở dĩ tên Hoa khôi cần sớm định ra là thế.
Nhìn lướt qua, Trang Phi lắc lắc đầu, ở trước Hồng lệ không lo nói, " Tuyết trắng thanh lệ tận cùng, sắc đỏ* xinh đẹp vô song. Mụ mụ đối với ta có ân, không bằng cứ gọi là [Trang Phi] đi."
*Phi trong câu này còn có nghĩa là màu đỏ
Hồng Lệ càng thêm vừa lòng, gật đầu đồng ý, lại lần nữa dặn dò Trang Phi nghỉ ngơi cho tốt, sau khi để lại một đám hạ nhân hầu hạ Trang Phi, liền mang người rời đi, Trang Phi dưới sự hầu hạ của tiểu thị dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngủ ở trên giường, Trang Phi rất trầm mặc —— tuyến thế giới trước đó, Trang Khinh Hồng bị Kỳ Cảnh đánh, bất quá bản thân sẽ bị trả về Trường Phong Lâu, điều này cũng mang ý nghĩa chuyện Trang Khinh Hồng thu thập chứng cứ đã bị bại lộ, vào lúc này, tuyệt đối không thể để Trang Khinh Hồng đi lên con đường ban đầu, bằng không mọi chuyện y làm trước mặt, sẽ còn có ý nghĩa gì chứ.
Còn một điều rất kỳ quái, hoa khôi Bích khê lâu, thời gian xảy ra chuyện quá mức khéo, giống như đang nhắm vào Trang Khinh Hồng vậy, Trang Phi xoa trán, hay sự phát triển của thế giói ban đầu là bất khả kháng? Vẫn còn may y đã cố gắng hết sức để cho Hồng Lệ thấy giá trị của bản thân, khi kiếm được một hoa khôi kiếm tiền phỏng tay, bằng không chỉ dựa vào bản thân, cũng không thể tránh được để Trang Khinh Hồng chìm đắm vào phong trần...
Y làm như vậy, thật sự có ý nghĩa sao?
Trang Phi thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại buông xuống tâm tư, đi tới nơi này, nghĩ những chuyện này có ích lợi gì.
Đây không phải là lần đầu tiên y độ mộng, sớm đã có giác ngộ, hi sinh cái gì cũng không đáng tiếc.
Hiện tại y chỉ có một việc muốn làm ——đảm bảo an toàn cho Trang Khinh Hồng đồng thời nghĩ biện pháp để Trang Khinh Hồng an toàn thoát khỏi nơi Vong Ưu. Trong cái rủi có cái may, chỉ cần y ngồi vững vàng ở vị trí hoa khôi, địa vị so với tiểu thị ban đầu sẽ cao hơn vô số lần, cũng sẽ có quyền lên tiếng không nhỏ, như vậy muốn bảo vệ Trang Khinh Hồng có lẽ đơn giản hơn nhiều.
Trời vừa sáng, Trang Khinh Hồng đã tỉnh lại, bên ngoài cũng không còn yên tĩnh nữa, khắp nơi đều là tiếng nói chuyện ồn ào, Trang Khinh Hồng chịu đựng thân thể không khỏe, nhẹ tay nhẹ chân đi tới cửa, cẩn thận quan sát tình huống bên ngoài, phát hiện hộ vệ vốn trông coi hắn đã bớt đi hơn một nửa, chỉ còn lại mấy người, hắn đang suy nghĩ dùng phương pháp gì để trốn, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, qua loa nghe âm thanh, Trang Khinh Hồng khẳng định có ít nhất mười mấy người ở lại đây.
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân ầm ĩ giảm bớt, Trang Khinh Hồng cẩn thận che giấu bóng người của chính mình, vươn ngón tay ở trên cửa sổ giấy đâm ra một cái lỗ nhỏ, thông qua lỗ nhỏ hướng phía ngoài nhìn lén.
Khi nhìn rõ một khắc đó, Trang Khinh Hồng cảm thấy choáng váng trong nháy mắt.
Là Trang Phi, nhưng cũng không phải Trang Phi bình thường.
Phía sau y có hai tiểu thị theo cùng, trong tay mang theo đèn lồng chất lượng tốt, đem phạm vi đường Trang Phi đi rọi sáng, nhờ như thế, Trang Khinh Hồng mới có thể thấy Trang Phi đến rõ ràng——
Không như bình thường cúi thấp đầu mà lộ ra vẻ thấp kém thành thật nữa. Giờ khắc này y đoan chính ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng, vẻ mặt cao quý với lại tao nhã, cặp mắt ôn hòa, cảm giác thủy nhuận khiến người ta vừa nhìn đã sinh ra hảo cảm trong lòng, y mặc y phục cực kỳ hoa lệ, chỗ vạt áo lộ ra hoa văn được thêu đến tinh xảo, ống tay áo nhẹ nhàng mà bay bổng tựa như gió thổi mây bay, áo ngoài bên trên trường bào được khảm ngọc thạch sang quý, đai lưng rộng mạ vàng buộc ở bên hông có vẻ rất phong lưu, ngọc bội tường vân trong suốt, một vòng áo khoác bằng lông hồ ly trắng tinh bên cạnh lịch sự tao nhã; một mảnh ngọc lục bảo thanh nhã giữa trán, ba ngàn tóc đen chưa quan, áo khoác chỉnh tề tuyệt luân ở phía sau, trên đầu mang mảo bạc tinh xảo đính bằng trân châu to nhỏ như đậu hà lan, càng lộ ra dung nhan vô song của y, trầm ngư bế nguyệt, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào ánh sáng sáng đấy rồi lại hận không thể có thêm một đôi mắt để nhìn.
Trang Khinh Hồng không nói ra được cảm thụ trong lòng là gì, nhìn Trang Phi quỳ xuống ở trước cửa phòng hắn, cẩn thận tỉ mỉ dập đầu, mãi đến tận khi khấu đầu chín cái làm đại lễ xong, tiểu thị bên cạnh y vội vàng đem y nâng dậy, một vị khác thì lại thu dọn thảm lót trên đất, xoay người rời đi.
Cả đám người ở phía sau, cũng vào đúng lúc này rời đi.
Trang Khinh Hồng đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương, bước chân Trang Phi rời đi vẫn như cũ thong dong, dáng vẻ y đi bộ duyên dáng giống như một bức họa, nhưng Trang khinh hồng lại nhìn ra, hắn từ bên trong bóng lưng Trang phi thấy được sự âm u, thấy được hắc ám.
Bái biệt chủ cũ, bàn tay Trang Khinh Hồng nắm chặt thành quyền, ta từng chán ghét chủ cũ của ngươi như vậy, bây giờ ta cũng trở thành chủ cũ của ngươi rồi sao? Thời khắc này, trong lòng Trang Khinh Hồng tuôn ra vô tận bi ai vô cùng.
Tân hoa khôi, Trang Phi.
Hắn đã sớm rõ thứ mục đích mà Trang Phi muốn làm. Trang Phi tự đưa hắn một bộ mặt, đại diện cho hắn Trang khinh hồng, cho dù không còn là Vô trần công tử như trước đây nữa, nhưng cũng sẽ không có khả năng bị người khác ức hiếp, Trang Phi càng tôn kính hắn, người khác lại càng đem suy nghĩ ra đánh đổi không dám đến đắc tội vị Hoa khôi này.
Đây chính là đều Trang Phi muốn nói, dùng hết khả năng tới bảo vệ hắn.
Trang Khinh Hồng cũng đột nhiên lý giải ra ý nghĩa mà Trang Phi tới đêm qua, vì yêu mến một người, chỉ có thể bán đi thân thể chính mình- sắc - mặt, nếu như còn một tia hi vọng, cũng sẽ muốn đem thứ đẹp nhất tốt nhất của bản thân hiện ra gửi gắm cho ái nhân đi. Ngực Trang Khinh Hồng khó chịu không ngớt, Trang Phi phải bất dắc dĩ thế nào để làm những chuyện này, sẽ khó chịu đến cỡ nào chứ?
Phần tình cảm này, muốn mạng của bọn họ. Trang Phi không sợ chết, nhưng y lại sợ bản mình hắn sẽ gặp chuyện, Trang Khinh Hồng hầu như không kìm nén được bản thân, nghĩ muốn gào thét nghĩ muốn khóc gọi, hết thảy của hắn, đều là Trang phi đổi lấy, hắn ngay cả một biện pháp cũng không có!
"Uy, vậy tân Hoa khôi năm nay, nghe nói gọi là Trang Phi, y rất đẹp a, lão tử nhìn cũng phải sửng sờ." Thủ vệ trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được đối với người bên cạnh nói, "Đáng tiếc là Hoa khôi, chúng ta mười đời làm mệt gần chết, chưa chắc có thể tiêu phí mua nổi y."
Mặt khác một vị thủ vệ gật đầu, tựa hồ có chút nghi hoặc, "Nhưng vì sao y lại tới bái..." Hắn nhìn về phía sau cánh cửa, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Cái này ngươi không biết đâu?" Thủ vệ bày ra một dáng vẻ thần bí, "Muội muội của ta là tiểu tỳ bên người Hồng lệ mụ mụ, ta nghe nàng nói, mặt trong vị này đối Trang phi có ân cứu mạng, tựa hồ trước đây còn từng giáo dục qua Trang phi, Trang phi rất cảm kích tôn kính hắn. Không phải vậy phạm như vậy đại sai, vậy còn có thể bình yên ở tại Mưa tuyết các? Cũng không có thụ cái gì làm khó dễ... Vị kia đưa cơm tiểu đồng, biết không? Liền là chịu hoa khôi đại nhân tới, xem hắn ăn được, so chúng ta tinh tế nhiều thiếu. Ai, vị này cũng thực sự là may mắn, Hoa khôi có lương tâm, không phải vậy vị này sớm phải bị khó khăn, Hoa lâu phía trong, chính là không bao giờ thiếu không chỗ nào dựa dẫm oan hồn! Nếu ta nói, chúng ta chỉ là phụng mệnh trông coi, tuyệt đối đừng đắc tội rồi hắn, bằng không..."
Mặt khác thủ vệ kinh chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, mấy lần trước hắn đều lên tiếng nhượng đưa cơm tiểu đồng, cũng là có mấy phần xem nhẹ chậm tâm tư, liên tục đối thủ vệ kia nói cám ơn.
Trang khinh hồng nghe lặng lẽ đi trở về bên trong, ngồi ở trên giường, cúi đầu suy nghĩ. Hắn không sẽ cứ như vậy nhận mệnh, sẽ không để cho Hoa lâu gọt giũa mài Trang phi chí tử, hắn nhất định phải sách lược vẹn toàn, mang theo Trang phi ly khai! Đến thời điểm tái giá Trang phi vì quân, không rời không bỏ.
🥀HOÀN CHƯƠNG 15🥀