Vì Sao Người Chết Luôn Là Tiểu Thụ

Chương 20:




Bên trong khuê các Hoa khôi không cho phép ở một mình.
Chính vì thế Trang Phi chưa ngủ được bao lâu, đã bị một nhóm người hầu nâng dậy, rửa mặt một lần nữa, mặc vào trang phục hoa lệ thuộc về Hoa khôi, nâng về tiểu viện đơn độc của y —— Phi viễn các.
Nói một cách đơn giản, khuê các hoa khôi cũng là một phần đặc quyền thuộc về Hoa khôi, toàn bộ khuê các hoa khôi hoa lệ thoải mái trình độ không hề kém so với sân trong của các gia đình giàu có, nhưng khuê các hoa khôi chỉ là nơi để làm ra vì để Hoa khôi tiện gặp gỡ và tiếp khách, bình thường ngoại trừ hạ nhân đến quét tước và nơi để hoa khôi ở, còn người khác thì đừng mong dễ dàng vào được.
Thật ra quy định của Trường Phong Lâu vô cùng chính thống, phân biệt đẳng cấp cũng rất rõ ràng, Hoa khôi sống một mình ở tiểu lâu, hồng quan đầu bảng phân đẳng cấp hợp cư trong những sân có diện tích ngang nhau, nơi du-kỹ* ở sẽ được xếp phòng theo hệ thống, so với nơi ở của nô bộc thì tốt hơn rất nhiều, mà cũng chỉ có như vậy.
*Du-kỹ ở đây chỉ những người làm nghề bán thân nhưng có thể được tự do đi lại
Địa phương tiếp khách giống nhau điều có quy định riêng, không được đón khách ở nơi riêng tư, bằng không sẽ bị coi là thiếu lễ độ.
Trường Phong Lâu không cho tiểu quan trong lúc đó có tình cảm riêng, một khi bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị phạt nặng không tha, rất nhiều người từ trước đã bị đánh chết. Thế nhưng nhóm du - kỹ lén lút có thân mật riêng là ngầm đồng ý, chỉ là không thể quá khác người, nếu có chuyện không ổn xảy ra bị đánh chết sẽ coi như xong việc.
Quán tiểu quan nhỏ kinh doanh khó khăn hơn rất nhiều so với Thanh lâu phổ thông, nhưng Hồng Lệ lại có thể đem Anh Nguyệt Trường Phong Lâu trở thanh một trong ba thanh lâu lớn nhất, thậm chí còn có xu thế trở thành lão đại đầu Long, qua đó cũng có thể nhìn thấy rõ thủ đoạn của bà ta, quản lý cực kỳ đúng chỗ, nghiêm khắc đồng thời cho nhóm tiểu quan một chỗ trống để trút hơi thở cuối cùng, nên không ai dám chống đối, cũng không có người nào muốn phản kháng.
Cũng vì Kỳ Cảnh làm quá nhiều, Trang Phi thật sự mất sức, mặt sau cũng sưng lên, sau ba ngày nghỉ ngơi, ở lâu hoa khôi tiếp nhận vị khách đầu tiên chân chính của mình, hắn là một vị phú thương tuổi trung niên, tướng mạo ngược lại rất nhã nhặn, hẹn Trang phi thưởng thức trà, lúc ra về còn khen Trang Phi không dứt miệng, khen thưởng lại càng không ít.
Sau đó lại có không ít người lục đục vì tiếng tăm mà tới, Trang Phi đáp ứng từng người một, bởi vì lễ nghi hoàn mỹ, nhất cử nhất động so với vũ điệu của danh kỹ càng khiến người ta động lòng hơn, nghệ danh thì dù là ai cũng biết đến, rất nhanh đã được người ta gọi là Thiên nhân phong thái, thậm chí còn có người nói rằng "Cả đời này của ta chưa từng gặp Trang Phi lần nào, không vô ích khi đi hết nhân gian", "Chỉ cần có thể yết kiến, là có thể vui vẻ mà chết rồi", "Thế gian lại không thể một lần nữa gặp được mỹ nhân",...... lúc ấy tình cờ dạo phố may mắn gặp được Trang Phi, lúc đó ta có cảm giác may mắn cực kỳ, sau khi nghe được lời nói như vậy càng ra sức đem Trang Phi khuếch đại đến trời cao, đem từ ngữ tao nhã mỗi một điểm của bản thân tất cả đều nói một lần, có người không biết chữ sẽ trực tiếp nói là Thiên tiên hạ phàm, cứ như thế càng khiến Trang Phi nổi danh, so với mấy Hoa khôi trước đó còn nổi tiếng hơn rất nhiều, có lẽ sau này sẽ rất khó có người có thể với tới.
Điều này làm cho Hồng Lệ vô cùng hài lòng, số tiền mà Trang Phi kiếm được khiến bà ta cười thấy răng không thấy mắt, với lại Trang Phi rất an phận, tuy rằng sẽ có thời điểm tức giận phất tay áo rời đi, Hồng Lệ thấy chuyện như vậy cũng là lẽ đương nhiên, lúc bắt đầu bà ta còn lo lắng tính tình Trang Phi quá mềm yếu, không thể để cho khách nhân chân tâm thưởng thức, bây giờ cuối cùng cũng coi thả lỏng tâm tình. Có can đảm mời khách đến xem dung mạo, còn khiến khách nhân giương mắt nghĩ cách bỏ tiền ra để lần sau gặp lại, khi khen thưởng được trả tiền không chớp mắt, đây mới thực sự là Hoa khôi.
Trang Phi, là sinh ra để trở thành Hoa khôi.
Cho nên chi phí của Trang Phi cũng càng ngày càng trở nên cao quý, lộng lẫy, nhưng lại không thể dùng đồ của hoàng thất, quả thật so với đám vương phi hay công chúa kia thì chẳng thiếu gì.
Thủ đoạn cưỡng ép giữ người là biện pháp cuối cùng, Trang Phi rất hiểu chuyện biết khi nào nên tiến khi nào nên lùi, có thể nâng đỡ y, thì sẽ dám nâng đỡ y đến cùng, danh tiếng Trang Phi càng tốt sẽ càng lan xa, không chỉ có Trang Phi được tốt, mà có thể kéo theo Trường Phong Lâu của bà được như ý thịnh vượng, sẽ vì bảng hiệu của bà mà làm nở mày nở mặt, thế thì sao bà lại không cố gắng chu cấp đầy đủ để Trang phi được thoải mái hơn chứ, ngược lại sẽ đổi lại sự dụng tâm trong công việc của y?
Cũng chính trong hoàn cảnh như vậy, cuối cùng Trang Phi cũng thấy không sai biệt lắm, y mặc lên y phục màu tím, chỉ để lại hai tiểu thị hầu hạ bên người, đi về phía Vũ Tuyết Các.
Hồng Lệ đã không còn đề phòng giống như trước đây nữa, y cũng nên đi gặp Trang Khinh Hồng một chút.
Cũng tốt khi để Hồng Lệ biết chính mình cho dù có là hoa khôi đi chăng nữa, nhưng vẫn nặng ân tình của chủ cũ, người trọng tình trọng nghĩa không phải sẽ càng dễ nắm giữ hơn sao.
Hai tiểu thị giữ lại bên người này, cũng coi như là tai mắt rất tốt bên cạnh Hồng Lệ.
Đi qua vườn mai của Trang Khinh Hồng, giờ khắc này chính là thời điểm hồng mai nở rộ, mùi thơm thoang thoảng của hoa mai tỏa ra, khiến Trang Phi nhẹ híp mắt, hít một hơi thật sâu, hai vị tiểu thị đi ở phía sau, hạ mi cúi đầu mắt cũng không dám nhấc, người đằng trước quá đẹp, cũng là vực sâu—— tình cảm sẽ là Đoạn Đầu Đài*.
*Đoạn đầu đài: máy chém
Người khác điều ao ước vị hoa khôi đẹp nhất, tính tình cũng rất tốt này, người bọn họ theo hầu trước nay đều là kẻ danh giá, cũng vô cùng thoải mái, nhưng bọn họ không hiểu rõ loại vinh quang như vậy, cũng không phải muốn hưởng lây điều tốt lành gì, chỉ cần đi theo hoa khôi xinh đẹp như thế là đã đủ, nếu không may mà thích, không kìm nén được sẽ là vạn kiếp bất phục. Sở dĩ khóa học tiểu thị của hoa khôi, cũng là quy củ cao nhất từ đó đến giờ, ở trước mặt người ngoài kiêu ngạo thế nào, trở lại trước mặt Trang Phi vĩnh viễn cũng phải cúi đầu, không nhìn thì không biết, không biết sẽ không phát sinh.
Trong vườn hồng mai, nam tử bị một tiểu quan xinh đẹp kéo cánh tay, nhìn Trang Phi chầm chậm đi qua, trong nháy mắt liền thất thần, sự đố kị thoáng hiện lên rồi lại rất nhanh biến mất trong mắt tiểu quan, ai cũng không phát hiện ra. Bất quá chỉ là một nô bộc thấp kém, bây giờ dĩ nhiên còn tự cao tự đại hơn hắn ta.
Nam tử kia lộ ra một nụ cười sâu xa, hỏi tiểu quan bên cạnh, "Chu Chu, dung nhan của ngươi, so với y, thì kém xa hơn rất nhiều đấy."
Chu Chu rũ xuống mi mắt, cười sáng lạng, "Định vương điện hạ nói đúng lắm, Hoa khôi là tâm huyết của Trường Phong Lâu chúng ta, tất nhiên Chu Chu đây không thể so sánh, xưa nay Hoa khôi đều được tỉ mỉ bồi dưỡng, chỉ là vị này..."
Giọng điệu tựa hồ có chút xem thường.
Kỳ Tịch giả vờ tò mò mà nhíu mày, kéo dài giọng điệu, "Hừm? Thế trong đó có mấu chốt gì vậy?"
Chu chu ép xuống sự vui sướng trong lòng, tự cho là không dấu vết mà ở trước mặt Kỳ Tịch bôi đen Trang Phi, mà lại không chú ý trong mắt Kỳ tịch, không hề xuất hiện sự xem thường hay chán ghét như ước nguyện của hắn ta, mà chỉ nồng đậm sự hứng thú.
Ước nguyện lâu dài không thể toại nguyện, trùng hợp đã thấy lần trước, Trang Phi, đây là duyên phận đưa đẩy chúng ta sao.
***
Trang Phi rất nhanh đã đi tới Vũ Tuyết Các, so với xa hoa mấy tháng trước, nơi này đã trở nên quạnh quẽ vô cùng, thậm chí có vài phần sa sút, cánh cửa khép chặt. Trang Phi quỳ ở cửa, giống như mấy tháng trước, vẻ mặt kiên định dập đầu xuống đất, không quản thân phận đã trở nên thế nào, không quản thời gian cùng địa điểm biến hóa ra sao, Trang Phi y, vĩnh viễn là nô của công tử, vì công tử mà sinh, vì công tử mà chết.
"Công tử, Trang Phi bất nghĩa, đến đây bái kiến."
Chốt cửa bị một sức mạnh lớn kéo ra, Trang Khinh Hồng không thấy một tháng hơn, lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt.
Trong nháy mắt khi Trang Phi nghe thấy tiếng vang, cũng đã quay đầu đi, sau khi khấu đầu thì được tiểu thị đỡ dậy, Trang Phi cảm thấy viền mắt có chút nóng, kìm nén đi nước mắt, bình tĩnh cúi người đối với Trang Khinh Hồng.
Rõ ràng mấy tháng trước, hai người còn đang ở thư phòng này hòa hợp vui vẻ, ngươi học bài ta sửa lại, hiện tại đã hoàn toàn khác biệt.
Trang Khinh Hồng nhìn Trang Phi, trái tim có chút co quắp, nhưng lại phải kiềm nén bản thân bảo trì dáng vẻ mặt lạnh như băng sương, nửa buổi thở dài một tiếng, đối Trang Phi nói, "Trang Phi, ngươi vào đi."
Trong lòng hắn rất muốn ôm Trang Phi vào trong lòng, lắng nghe sự ủy khuất của y, muốn nói ra những thứ mà hắn từng nghĩ đến, nhưng sự thật thì, hắn chỉ có thể nói ra một câu "Cuối cùng ngươi cũng tới" những lời muốn nói không thể nói ra, muốn nắm lấy tay Trang Phi, nhưng lại không thể làm được.
Thứ nhiều nhất hắn có thể làm là ra vẻ, một người chủ củ nhớ nhung người đầy tớ, mà đón Trang Phi vào phòng uống một tách trà mà thôi.
"Trang Phi, không dám làm phiền công tử..."
Nói được nửa câu, phát hiện lông mày của Trang Khinh Hồng hơi nhíu lại, nên ngừng lời lại, thấp thỏm theo Trang Khinh Hồng vào phòng. Kêu hai vị tiểu thị ở ngoài gác cổng, bây giờ y đặc biệt, cho nên không thể như trước đây, nếu làm ra một hành động nhỏ bé, sẽ để người khác coi thường buông lời dèm pha.
Phía trước quỳ lạy, đã là vô thượng tôn trọng. Trang phi cùng Trang khinh hồng cùng chung ngồi xuống, dáng dấp có chút thấp thỏm bất an, hai tay luống cuống lẫn nhau qua lại nắm, không biết nên làm sao mở miệng.
Người cổ đại... Có lẽ rất coi trọng vấn đề này, y làm kỹ tử, dù cho đã trở thành Hoa khôi, cũng không thoát khỏi một chữ tiện này, bản thân tuy dũng cảm đứng ra, cho dù coi như là cứu Trang Khinh Hồng, ngoài mặt Trang Khinh Hồng phải làm ra vẻ biết ơn, nhưng Trang Phi chỉ lo Trang Khinh Hồng đối với y sinh ra chướng ngại tâm lý.
Huống chi thân phận của y bây giờ đặc biệt, có giá trị lợi dụng, bản thân chỉ là một nhân vật nhỏ, Kỳ Cảnh khiến Trang Khinh Hồng ăn thiệt thòi lớn như vậy, Trang Phi không tin Trang khinh hồng sẽ dễ dàng tình nguyện im lặng như vậy, nhất định hắn sẽ càng lên kế hoạch cẩn thận hơn, vị trí Hoa khôi của bản thân, sẽ tận lực cung cấp mọi thứ mà hắn cần đến.
Nhất thời Trang Khinh Hồng chỉ cảm thấy một chút vui vẻ kèm chút chua sót.
Nhẹ nhàng ở trên tay Trang Phi vỗ vỗ, nhìn Trang Phi thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu, Trang Khinh Hồng vẻ mặt dịu dáng nói, "Trang Phi, khổ cực cho ngươi."
Đã bị Hồng Lệ từ bỏ, đồng thời bị Hồng Lệ triệt để chán ghét, mà còn có thể ở lại Vũ Tuyết Các này, hơn một tháng qua có thể yên ổn mà sinh hoạt, đều là bởi vì sự thỉnh cầu từ Trang Phi.
Không thể nuốt trôi thứ gì, không có đêm nào là an giấc, Trang Khinh Hồng tình cờ cũng cảm thấy được tâm địa bản thân mình quá mức sắt đá, nhưng hắn không thể không như vậy, bởi vì những thứ này, đều là dùng thứ quý giá nhất mà Trang Phi đổi lại.
"Trang phi không khổ cực, có thể giúp đỡ cho công tử, Trang Phi rất vui." Trang Phi cúi đầu, hơi nghiêng mặt qua một bên, không muốn để Trang Khinh Hồng nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt của bản thân cùng hai tay đang run rẩy.
"Trang Phi... thật sự cảm ơn ngươi." Trang Khinh Hồng thở dài một tiếng, thở dài kèm khen ngợi như nhau, "Hiện giờ ngươi rất đẹp."
Trang Phi ngạc nhiên, dẫn đến Trang Khinh Hồng không nhịn được giơ tay sờ lên tóc của y, "Hiện tại ngươi là Hoa khôi đẹp nhất Đại chu khiến không biết bao nhiều người say mê, trên đời rất nhiều người vung tiền như rác, trong bọn họ có vương tôn công tử, thanh niên tuấn kiệt, thậm chí có người không màn vạn dặm xa xôi mà tới kinh thành, chỉ vì muốn chứng kiến phong thái của ngươi. Ngươi đã trở nên ưu tú như vậy, hào quang của ngươi vượt xa cả ta, bất luận người nào cũng không thể vượt qua... Nhưng mà, cho dù bất luận ngươi có thế nào, ở trong lòng ta, ngươi vẫn sẽ là Trang Phi như thuở ban đầu." Là Trang Phi của ta.
Lời nói cuối cùng, không nói ra khỏi miệng.Nhưng lời nói cuối cùng của hắn, cũng làm cho trên mặt Trang Phi chảy xuống hai hàng lệ nóng, Trang Khinh Hồng vì y lau đi nước mắt, giờ khắc này, khoảng cách xa nhau hơn một tháng giữa hai người cùng sự thay đổi thân phận về mặt tâm lý, cuối cùng đã biến mất không còn tăm tích.
Không có bóng ma trong lòng, thật tốt, Trang Phi cuối cùng cũng nở một nụ cười xán lạn, nhìn Trang Khinh Hồng trang trọng nói, "Công tử, cũng sẽ là công tử như thuở ban đầu, vĩnh viễn như thế."
Trò chuyện với nhau thật vui, còn có một loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt lưu chuyển, sau hai khắc Trang Phi phải đứng dậy cáo từ, Trang Khinh Hồng tiễn y đến cửa, biểu hiện giống như Hồng lệ trước đây, như một người thầy giúp đỡ Trang Phi, không có bất luận điều gì không thích hợp. Mà Trang Phi vốn đối với Trang Khinh Hồng, là sự thân thiết kính trọng, ai có thể nghĩ tới tâm tư hai người đều không trong sạch chứ?
🥀HOÀN CHƯƠNG 20🥀

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.