Cứ như vậy, thời gian yên bình lại trôi qua, mỗi ngày rảnh rỗi Trang Phi sẽ tìm cách rút ngắn thời gian lại, thảo luận về chút tứ thư ngũ kinh lục nghệ hun đúc tình cảm, so với những gì Trang Phi làm trước kia, hiện tại hai người ở chung, bây giờ càng giống với Kỳ Cảnh cùng Trang Khinh Hồng trước kia hơn, bất quá Trang Phi đối với Trang Khinh Hồng từ đầu đến cuối điều là sự tôn kính, không phải là dạng như Kỳ Cảnh, thỉnh thoảng còn muốn chiếm tiện nghi.
Mỗi lần đều sẽ quang minh chính đại, Hồng lệ cũng từng cảnh giác qua, sắp xếp người giám sát bí mật, sau khi phát hiện tình huống thì cảm thấy Trang Phi trung tâm không thể bình thường hơn, chỉ cần chiêu đãi tốt cho Trang Khinh Hồng, thì sẽ không lo Trang Phi không nỗ lực.
Tuy vẫn còn sai người đến giám sát, nhưng so với trước kia thì thả lỏng hơn rất nhiều.
Trong đó Kỳ Cảnh cũng tới hai lần, mỗi lần tới đều đưa chút báu vật hiếm thấy tặng cho Trang Phi, Trang Phi đều nhận, hai lần này Trang Phi cũng không ở khuê các hoa khôi, Kỳ Cảnh cũng không tức giận, tuy rằng hắn bao cả hoa khôi các nhưng Trang Phi lại không ở đó, nhưng người khác cũng không có ở đó mà phải không?
Hai tháng sắp tới, Kỳ Cảnh lại lần nữa bao cả hoa khôi các, trên cái bàn cao trong đại sảnh chứa đầy trân bảo, gian phòng bên cạnh phòng ngủ tràn đầy sơn hào hải vị, Hồng Lệ sớm đã sai người tới mời Trang Phi đến, sau khi Trang Phi thay trang phục xong, thì chầm chậm mà đi tới.
Đêm đó hoa khôi các mở đèn.
Cứ như thế, quay đầu lại nhìn, hình ảnh một đêm xuân thấp thoáng run động.
***
Sáng sớm tinh mơ, một tia nắng vàng xuyên thấu qua cửa sổ giấy chiếu rọi trên áo ngủ bóng loáng bằng gấm.
Kỳ Cảnh mở mắt ra, cảm nhận được ấm áp trong lòng, trong bàn tay mềm nhẵn cảm xúc nhẵn nhụi, mặc quần áo tử tế ngồi ở mép giường, bên môi khẽ cong ra một nụ cười, ngoắc tay kéo chặt một ngọn tóc đen quấn quanh mà thưởng thức, dùng ánh mắt miêu tả dáng hình đẹp đẽ trong lòng.
Trang Phi mở mắt ra, đã nhìn thấy ý cười trong mắt Kỳ Cảnh, chớp mắt hai lần, cũng không quản Kỳ cảnh đùa giỡn, rũ mắt xuống chống thân thể ngồi dậy.
"Mặc ba ngàn đóa hoa, dung nhan yêu kiều khó tả xiết. Nở nụ cười nửa miệng, nguyện khom lưng vì một người." Trong mắt Kỳ Cảnh xẹt qua một chút kinh động, cúi đầu ở trên môi Trang Phi lưu lại một nụ hôn, tâm tình khoan khoái đi ra khỏi cửa.
Phủ Tấn vương sai hạ nhân đưa tới một bút khen thưởng, Hồng Lệ cười đắc ý, hoa khôi hiện tại của bà ta xinh đẹp tuyệt trần ai có thể so sánh bằng? Coi như sang năm Bích khê lâu tuyển ra Hoa khôi mới, cũng chỉ là tia nắng chiếu xuống hạt gạo.
Hồng Lệ càng ngày càng vừa lòng với Trang Phi, thầm nghĩ muốn đối với Trang Phi khoan dung một ít.
Khách nhân khen thưởng tiền, bất kể là cho bản nhân hoa khôi còn lại sẽ trực tiếp đưa đến Trường Phong Lâu, Hoa khôi chỉ có thể nắm một phần, còn lại do bản thân Hoa khôi bảo quản, sẵn lòng xài tiền thế nào, tiền khác thì điều do Hồng Lệ kiểm soát, có ít nhất ba phần mười vì Hoa khôi mua thêm rương hòm, mà khách nhân đưa gấm vóc trân bảo đến, Hoa khôi sẽ tự chính mình sắp xếp, đương nhiên tuyệt đối không được đưa cho người khác hoặc bán đổi tiền.
Do đó, một hoa khôi không bao giờ có thể tự mình chuộc thân, bởi vì số tiền bản thân có thể nhận được là rất hạn chế, càng kiếm được nhiều thì giá trị của bản thân sẽ càng cao.
Cũng giống như cho vay nặng lãi, khi trên tay có nhiều tiền hơn, cũng dần không thể thấy giá trị gia tăng của bản thân đã đạt đến đâu.
Trang Phi tùy ý để tiểu thị hầu hạ về tới Phi Viễn Các, hôm nay không đi đến chỗ của Trang Khinh Hồng.
Biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, sau khi Trang Phi rời đi, hai người họ ngầm giữ im lặng về vấn đề này.
***
Sau ba ngày, Anh Nguyệt Trường Phong Lâu cuối cùng lại nghênh đón một vị khách nhân ra tay bất phàm, thân phận so với Kỳ cảnh không kém chút nào, theo trình độ nào đó mà nói, quyền lợi so với Kỳ Cảnh càng to lớn hơn.
Hắn bao cả hoa khôi các, gọi đào kép có tiếng trong ngành từ Kinh thành đến, còn bung ra một số tiền lớn nhờ người chế tạo một bộ trang sức phỉ thúy thượng đẳng, trâm cài tóc, mão, mạt ngạch, tua rua cài đầu, nhẫn, đai lưng, ngọc bội, vòng đeo chân, giá trị liên thành, còn có hoa phục làm từ vân gấm do Sư phụ lừng lẫy có tiếng từ Tô châu đặt làm theo yêu cầu, hàng chục bậc thầy lành nghề hàng trăm thợ thêu và may, làm ngày đêm không nghỉ hơn một tháng mới hoàn thành, những thứ này đủ để động tâm bất cứ người nào trong phố hoa, ngồi ở trong khuê phòng Hoa Khôi Các chờ đợi Trang Phi đến gặp.
Trang Phi đang cùng Trang Khinh Hồng trò chuyện vui vẻ, thì có tiểu thị tới báo, kêu hoa khôi mau chóng trở về gặp khách, nụ cười của Trang phi thoáng ảm đạm xuống, gật gật đầu nhìn Trang Khinh Hồng rồi rời đi. Trang Khinh Hồng hạ xuống con ngươi, trong miệng vẫn còn hương vị của bánh hoa mai, mùi vị phút chốc lại hóa thành sự cay đắng.
Mãi đến tận khi không nhìn thấy bóng lưng Trang Phi nữa, Trang Khinh Hồng đưa tay ra sau lưng, nhìn ngón tay thon dài cầm lấy một miếng bánh hoa mai đã bị cắn, đây là bánh hoa mà Trang Phi đã từng cắn qua, góc viền bánh còn có chút ướŧ áŧ, khuôn mặt Trang Khinh Hồng không hề có cảm xúc, đem bánh mai hoa đặt ở bên môi, ánh mắt sâu xa.
Sẽ nhanh thôi, Trang Phi, sắp rồi, Trang Phi, ngươi nhất định phải chờ ta.
***
Tiểu thị đem tình huống cặn kẽ báo cho Trang Phi, Trang Phi suy nghĩ một chút, trở về phòng thay đổi quần áo, Hoa khôi thường ngày sẽ mặc vừa đủ, nhưng lại không đủ lộng lẫy, nếu đi gặp Định vương điện hạ tôn quý, y sẽ dùng tư thái đẹp nhất để đến gặp, đến gọi Hồng lệ một tiếng cho bà ta yên tâm rồi mới rời đi.
Định vương là vị chư hầu vương còn sót lại của nước Đại chu, hắn ở ven biển Đông hải, có dồi dào đất phong cùng quốc thổ, ở nơi đó, uy nghiêm của hắn so với Hoàng thượng còn cao hơn.
Hắn là em trai ruột thịt của Tiên hoàng, so với Tiên hoàng nhỏ khoảng ba mươi tuổi, bởi vì năm đó thời điểm khi sinh ra cơ thể mẹ không tốt, nên bị chẩn đoán bệnh về sau sẽ không có thai. Nên tuổi tác xê xích rất nhiều, nhưng cảm tình của hai huynh đệ vô cùng tốt, Tiên hoàng có thể lên ngôi, chính là nhờ không ít công lao của vị đệ đệ này. Sau khi tiên hoàng lên làm Hoàng thượng, càng thương tiếc cho vị đệ đệ này, cho nên sau khi đám nhi tử của hắn tranh đoạt đế vị, thẳng thắn phong đệ đệ ruột làm chư hầu vương, để hắn đi hưởng phúc, miễn cho bị dính vào tranh đấu vương vị, cũng tránh cho vị đệ đệ này lẫn lộn tâm tư không nên có, đem nước càng quấy đến hỗn loạn.
Nhưng vị Định vương này, có thể lấy được phong hào "Định", cũng không phải hữu danh vô thực, hắn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, sau khi thấy hình thức vô cùng nghiêm khắc của Triều đình, thời niên thiếu liền cùng tâm phúc Hoàng thượng là Đại tướng đồng hành trên chiến trường, suất lĩnh vệ binh Đại chu ép nước Man ở Tây Bắc vào đường chết, thời điểm tìm đường chết triệt để mà tiêu diệt hoàn toàn, lại một lần nữa khuyếch đại ranh giới triều Chu, cũng dựa vào phần công lao này, thành công được phong làm chư hầu vương, rời xa vòng xoáy tranh đấu Hoàng vị, không thể bảo là không dũng mãnh không thông minh. Định vương đã định trước là không con, chờ Định vương từ trần, Triều đình lại có thể thu hồi ven biển Đông hải, cũng không có tổn thất quá lớn.
Hiện nay thiên hạ từ lâu đã thái bình, vị chư hầu vương này đại danh đỉnh đỉnh cũng hưởng đủ thanh nhàn mười năm, danh tiếng so với năm đó đã không hiện ra. Mười năm này, cũng không làm ra chiến tích ghê gớm gì, tất nhiên cũng trở nên yên lặng.
Giờ hiểu rõ, trước kia có quá nhiều điều lớn lao, sau khi thiên hạ thái bình dân chúng nào nhớ tới sự ưu tú của hắn.
Càng trọng yếu hơn là, vị Định vương này, lẽ ra một năm sau mới xuất hiện, đối với Trang Khinh Hồng nhất kiến chung tình, lúc đầu là thưởng thức sau này lại sâu đậm yêu Trang khinh hồng..... Bây giờ ở trên người y bỏ ra nhiều tiền như vậy, cũng không biết...
Suy tư thời gian, tiểu thị đã vì y đổi lên trang phục vô cùng hoa mỹ, Trang Phi nhìn về phía tấm gương, thoả mãn gật đầu, khoác lên cánh tay của tiểu thị chầm chậm rời đi.
Hạ nhân không thể vào phòng, bản thân Trang Phi tự đẩy cửa ra, nhấc bước đi vào, mà lại không nhìn thấy một người ngồi quỳ ở cửa, bên trong đôi mắt hẹp dài hiện ra sự ghen ghét cùng sảng khoái.
Chu Chu cúi thấp đầu, nở nụ cười, Trang Phi, một tên tiện nô như ngươi còn dám đắc ý sao? Hi vọng một lát nữa ngươi có thể giữ được bình tĩnh như hiện giờ!
Căn phòng ở trong, cũng không có cái bàn chân cao nào, đều là bàn thấp, người ngồi trên mặt đất, sau khi Trang Phi hành lễ xong thì ngồi ở đối diện Kỳ Tịch, "Trang Phi đến muộn, mong rằng đại nhân bỏ qua cho."
Kỳ tịch nhìn thấy Trang phi, trong mắt xẹt qua một tia sáng, gật đầu nói, "Đương nhiên sẽ không, vì muốn nhận một nụ cười của mỹ nhân, chờ lâu thêm một chút thì có đáng gì?" Nói rồi, liền tự mình đem cái nắp của hộp gấm mở ra, đưa cho Trang phi xem món bảo vật có giá trị liên thành bên trong, "Không biết những thứ đồ này, có hợp tâm ý của ngươi hay không, lắp đầy rương của ngươi, như thế có đổi được nụ cười của ngươi hay không?"
Trong mắt Trang Phi chứa ý cười, không thể không nói, hai thúc cháu Kỳ Cảnh với Kỳ Tịch, quả thật là người chung một nhà, đều dùng một loại ý tưởng này, cho rằng người tiếp khách nơi vong ưu này ai ai cũng là cam tâm tình nguyện sao, chỉ cần thưởng cho một chút đồ vật tốt, là có thể nhận được cảm động hay thậm chí là sự chân thành của một người sao?
Kỳ Tịch trưởng thành rất đẹp mắt, trên thân có một khí tức điềm đạm, giống như một con hổ dữ, có thể là mười năm nghỉ ngơi, khiến hắn dịu dàng rất nhiều. Mười bốn, mười lăm tuổi đã rong ruổi chiến trường, sau đó đi đến một phương đóng cửa làm Thổ hoàng đế, tâm cơ tất nhiên sẽ không kém mà còn thiếu kiên nhẫn che che giấu giấu, trái lại có một loại ngay thẳng....Vẻ mặt hắn tuy đang khen ngợi, nhưng cũng có một tia khinh nhờn, không thể che lấp.
Trang Phi mím môi, giương mắt nhìn về phía Kỳ Tịch nhẹ nhàng cúi người, "Đảm đương không nổi lời khen này của đại nhân, lễ dày, Trang Phi, hổ thẹn không dám nhận."
Kỳ tịch nhíu mày, "Hừm? Lẽ nào ngươi đáng giá để bày ra sao, nhiêu đây không đủ lắp đầy rương của ngươi? Bản vương từng nghe một chuyện, nên đang rất có hứng để được nghe tiếp đây." Thật là thú vị, không có một chút nào do dự không muốn, không hề có một chút lưu luyến tham lam mà từ chối, đây chính là người mà Chu Chu từng nói, nô bộc vô liêm sỉ nổi lên tâm tư tham lam mà phản bội chủ cũ để bước lên vị trí hoa khôi sao? Đây là theo như lời người kia, với hắn thì đây chỉ là một tiểu phó đơn thuần vì có ân tình thôi phải vậy không?
Tai nghe, quả nhiên là giả.
Quả nhiên, y đối với hắn, rất có hứng thú.
"Một vị Hoa khôi, điều đáng giá được khen ngợi là có bao nhiêu thứ quý giá trong hòm, giá trị trong đó là bao nhiêu." Trang Phi lại lần nữa cúi người, không có bàn nên động tác hơi trượt xuống, theo động tác của y hơi động, càng khiến từng cử chỉ thong dong của y mà lộ ra làn da trắng như ngọc.
"Nếu đại nhân cho rằng Hoa khôi chỉ có thể dùng hòm rương coi như vinh quang, thì có lẽ Trang Phi không hợp ý với đại nhân, nếu đã như vậy, Trang Phi xin cáo từ trước, ta sẽ mời người tới hầu hạ đại nhân, bọn họ chắc chắn sẽ tình nguyện vì đại nhân dâng lên nụ cười đẹp nhất còn hơn với Trang Phi nhiều." Trang Phi nói xong, đứng dậy rời đi, tại cửa dặn dò mời chiêu giả đến, sắc mặt cùng bình thường không có chút nào khác biệt, thong dong cất bước rời khỏi hoa khôi các.
Mời người, nếu ngay cả hoa khôi cũng không tình nguyền ngồi tiếp, sẽ gọi tiểu quan khác đến bồi bạn, thời gian dài như vậy, Trang Phi là người thứ nhất mời người đến.
Trong phòng trước, những người hầu chờ ngoài cửa tưởng rằng người bên trong sẽ tức giận, nhưng đột nhiên vang lên một tràng cười thoải mái, vẻ mặt tự mãn của Chu Chu trở nên phức tạp, hắn ta cẩn thận mở cửa bước vào.
Trang Phi đang đi trên đường, sai người hầu đến chỗ của Hồng Lệ trước, nghe xong lời của Kỳ Tịch, hình như có người trong Trường Phong Lâu đã tiết lộ nguồn gốc của y, nếu nói ra điều này, thì y sẽ phải chuẩn bị tâm lý đúng không?
Trang Phi không thể dung thứ cho bất cứ ai làm mất vị trí đầu bảng của mình, bây giờ đây là điều duy nhất có thể bảo đảm cho y liên hệ với Trang Khinh Hồng.
🥀HOÀN CHƯƠNG 21🥀