Kỳ Tịch rất khó hình dung cảm giác của bản thân.
Dáng vẻ chuyên chú vào từng khắc khi Trang Phi đánh đàn đó, hắn khó có thể dời đi ánh mắt, trong nháy mắt giống như có thể nghe thấy âm thanh của vạn vật đang nở hoa, cảm giác khó tả kia khiến hắn đến thở cũng nhẹ đi.
Bởi vì ánh nhìn nghiêm túc của hắn, tâm tình hắn trước nay lại cẩn thận, chỉ lo sẽ ảnh hưởng đến Trang Phi, sở dĩ hắn nhìn thấy rõ vẻ mặt của Trang Phi, đó là vì Trang Phi trước giờ chưa từng lộ ra biểu cảm như vậy, một khắc này... Tuyệt đối chỉ có sự dịu dàng cùng nhớ nhung.
Trang Phi thế này khiến hắn từ trước đến nay chưa hề gặp qua.
Trang Phi từ đầu đến cuối đều là người rất hiền lành, rất ít khi có vẻ dịu dàng lưu luyến thế này, cho dù từng xảy ra việc y luôn khách sáo từ chối hắn, nhưng lại rất dịu dàng lịch sự... Thời khắc này, Trang Phi vừa đánh đàn vừa hát, lại khiến hắn cảm giác đến kinh tâm động phách mỹ lệ.
Đáng tiếc, đến khi khúc nhạc chấm dứt, Trang Phi đã phải quay về rồi, chẳng biết vì sao, một sự phiền lòng bỗng hiện lên trong lòng Kỳ Tịch, thời điểm khi Trang Phi nhìn về phía hắn buồn phiền trong lòng bỗng biến mất không còn tăm tích, người ở bên ngoài nhìn thấy thì chỉ đang nghĩ hắn đang hoàn hồn trở lại. Kỳ Tịch cười lên, trong hai mắt tất cả đều là sự khen ngợi.
"Trang Phi quả thực là thiên kim khó cầu, một khúc này, thật tuyệt diệu." Kỳ Tịch ý cười dịu dàng nhìn về phía Trang Phi, "Không biết khúc nhạc này có tên không?"
Hai tay Trang Phi đặt ở trên dây đàn ngừng lại dư âm, đứng dậy đi tới bên người Kỳ Tịch ngồi xuống, "Ngẫu hứng góp vui một khúc nhạc nhỏ mà thôi, nên không có tên."
Kỳ Tịch gật gật đầu, mỉm cười vỗ tay, nhìn thấy dáng vẻ Trang Phi rũ mi nhẹ nhàng cười, hắn bỗng cảm thấy lồng ngực nóng hừng hực, giờ khắc này ngoại trừ Trang Phi trong mắt hắn không tài nào có thể dung chứa bất kỳ người nào khác, dáng vẻ này cùng khuôn mặt này...Khiến người ta như chìm vào cơn say ấm áp, một khắc khi được đôi mắt kia nhìn đến, nhất định hắn sẽ cực kỳ thỏa mãn mà không biết nên làm gì cho phải.
Chu Chu đứng ở bên cạnh vẻ mặt đã trắng bệch từ lúc nào, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm về phía Trang Phi, trên mặt đầy vẻ không thể tin cùng vẻ thất vọng khi bị thua cuộc, "Không có tâm mà kiêu ngạo chê cười người khác" câu này khi nói ra khỏi miệng, hắn đã biết mình thua hoàn toàn, sự châm biếm của Trang Phi khiến hắn hiểu ra bản thân như một thằng hề ngang ngược nhảy nhót, nhớ tới thành tựu của bản thân, sự hoảng loạn trong lòng Chu Chu không ngớt, mồ hôi lạnh làm ướt phía sau lưng, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.
Kỳ Tịch càng nhìn Trang Phi càng cảm thấy tốt, một loại cảm xúc nào đó trong lòng bắt đầu rục rà rục rịch, lại nghĩ tới thân phận của Trang Phi, tưởng niệm muốn vì Trang Phi sau này xướng từ, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay Trang Phi, Kỳ Tịch cẩn thận từng li từng tí một mở miệng, "Trang Phi... Hay là ta thay ngươi chuộc thân, ngươi theo ta trở về đất phong đi."
Lời nói ra khỏi miệng, ngay cả chính bản thân Kỳ Tịch cũng ngẩn ra.
Càng không nói đến đào kép cùng hạ phó ở dưới đang chuẩn bị lui ra, nghe thấy trong lòng có chút giật mình, ước ao có, đố kị có, cười nhạo có, nhưng nổi khiếp sợ lại chiếm phần lớn—— thay Hoa khôi chuộc thân, vậy cũng là giá trên trời!
Hai đầu gối Chu Chu mềm nhũn, chỉ kém điều ngã xuống dất, thân phận Kỳ Tịch cao quý, đương nhiên sẽ không nói không giữ lời, hắn không chỉ muốn vì Trang Phi chuộc thân, còn chuẩn bị mang Trang Phi trở về đất phong! Xong rồi, hết thảy đều không còn hi vọng gì nữa!
Dưới tình huống như vậy, cái bụng Trang Phi thế mà kêu một tiếng, Kỳ Tịch sờ sờ mũi cười to ra tiếng, sai hạ phó nhanh đến Phong Thịnh Lâu mang vài món ăn đến, sau đó kéo Trang Phi đi đến phòng ăn bên cạnh chờ đợi.
Cô cô quản lý Hoa Khôi Các sai nhóm đào kép lui ra, bản thân thì vội vã đi đến gặp Hồng Lệ báo cáo tin tức mới nhất này —— chẳng lẽ là do Trang Phi ở trong làm điều gì đó? Bằng không Kỳ Tịch sao lại đột nhiên đề cập đến việc chuộc thân cho Trang Phi chứ?
Đào kép lui xuống, Chu Chu mới miễn cưỡng chống đỡ tinh thần, hồn bay phách lạc đi ra ngoài, dự cảm không tốt trong lòng vô cùng mãnh liệt —— lần trước bởi vì hắn đã tiết lộ tin tức bên trong lâu mà bị cảnh cáo, mất đi chỗ dựa cao quý từ Định vương Kỳ Tịch, hắn thật sự còn có thể bảo mệnh sao?
***
Ánh mắt Kỳ Tịch ôn nhu, ngắt lấy mũi Trang phi, cảm giác dĩ nhiên tốt đến bất ngờ, kéo Trang Phi vào trong phòng chờ.
Không ngờ cái bụng cũng có thể kêu, thật đáng yêu.
"Gần đây có thèm ăn gì không? Nhìn ngươi hình như hơi gầy so với trước đây thì phải?" Kéo Trang Phi ngồi xuống, săn sóc nói, "Ngươi phải nhịn một chút, đồ ăn từ Phong thịnh lâu đưa tới, sẽ hơi lâu đấy."
Phong Thịnh Lâu là tửu lâu tốt nhất Kinh thành, ở Hoa Khôi Các ăn cơm, nhất định phải theo quy cũ đã định, Kỳ Tịch không thiếu tiền, cũng không phải lần đầu tiên tới, cho nên cũng không cần phải đặt trước, mà đã sớm gửi lời đến Phong Thịnh Lâu, bắt chuyện một tiếng, là có thể đem cơm nước vừa làm ra nhanh chóng đưa tới.
Trang Phi nhìn thấy thái độ Kỳ Tịch thay đổi... Dịu dàng đến như vậy? Tuy rằng rất khó hiểu, nhưng không mất làm mất đi vẻ phong nhã tài hoa của Hoa khôi là được, cười khẽ lắc đầu, "Đại nhân tặng cho ta bộ trang phục quý giá này, lại đưa Trang Phi không còn chút sức nào đến đây, có thể thấy bữa cơm này nhất định phải ăn đúng chứ."
Kỳ Tịch vội la lên, "Vậy cởi cái đó ra đi." Nói rồi liền vươn tay định lấy đi vương miện tua rua trên đầu Trang Phi, Trang Phi vội trốn đi, Kỳ Tịch sững sờ, nhìn Trang Phi liền cười nhạt, thất bại thu tay về sờ sờ mũi, "Không, ý của ta là, sau này tới ngươi không cần mặc trang phục như vậy... Trang Phi, ngươi không đeo châu ngọc, cũng đã đẹp nhất rồi."
Trang Phi nhớ tới Trang khinh hồng, đây mới thực sự là phong thái của tiên nhân, khóe môi tự nhiên cong lên, "Trang Phi không phải là người đẹp nhất, có người còn đẹp hơn so với Trang Phi."
"Nha?" Kỳ tịch không có gì phủ nhận đáp một tiếng, cũng không muốn nói về đề tài này nữa, trở tay nắm chặt lấy tay Trang Phi, khẽ cười nói, "Vừa rồi ngươi còn chưa trả lời ta đâu?"
"Ý của Đại nhân là gì?" Trang Phi cúi thấp đầu, đẩy ra tay Kỳ Tịch, ánh mắt Kỳ Tịch phai nhạt đi, còn chưa kịp nói chuyện, đã có nô bộc đưa món ăn tới, Trang Phi đem chén dĩa bày trí thật tốt, rồi đưa đôi đũa bạc cho Kỳ tịch, bản thân cầm lấy chiếc đũa đưa lên cái miệng nhỏ khẽ cắn.
Kỳ Tịch nhìn Trang Phi bằng đôi mắt sâu xa, cũng trầm mặc lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Một bữa cơm này, hai người không ai nói gì, vì giảm bớt sự lúng túng từ Kỳ tịch, Trang Phi mời Kỳ Tịch đi dạo cùng, quang cảnh bên trong Hoa Khôi Các rất tốt, Kỳ Tịch liền đồng ý.
Chuyện chuộc thân, trong lòng Trang Phi cũng không quá để ý, ở phố hoa, nhiều nam nhân đưa ra câu nói như vậy rồi đổi lại một hi vọng, nhưng mà lại có mấy người có thể ra ngoài được chứ? Nghe xong lời này chỉ có thể mỉm cười, ngỏ ý cảm ơn là được. Tốt hơn là mang hi vọng có thể chuộc thân.
Sắc trời dần dần tối đi, Hoa khôi không hề rời đi, Hoa Khôi Các theo lẽ thường mà mở đèn.
Đúng, Trang phi chuẩn bị để Kỳ Tịch vào màn. Y đã trở thành hoa khôi ba tháng hơn, khách mời chân chính vào màn chỉ có một vị Kỳ Cảnh, tuy rằng Hồng Lệ không nói gì, nhưng cứ tiếp tục như vậy, Hồng Lệ khó tránh khỏi sẽ nóng lòng, càng làm tan rã phòng bị trong lòng của Hồng Lệ, vì thế nên y phải mời vị khách này vào màn.
Để cho Hồng Lệ biết y đã nhận mệnh, đã vì Hoa khôi, tiếp đón khách mời đã là số mệnh. Ngược lại cho dù phải làm, không bằng chọn người mà bản thân xem hợp mắt.
***
Mà tin tức Định vương muốn vì Trang Phi chuộc thân, đã sớm thông qua nô bộc truyền đến tai Hồng Lệ, sau khi Hồng Lệ suy nghĩ cẩn thận, đã đưa ra một quyết định.
"Đem chuyện Định vương điện hạ chuẩn bị vì Trang phi chuộc thân truyền đi." Hồng lệ cười nói, "Đám đào kép đó cũng không thể uổng phí mà nhân cơ hội cuốn mất cơn gió đông của Trường Phong Lâu đúng không?"
"Chuyện này... Sợ sẽ không ổn đâu?" Cô cô kia ở bên cạnh, suy đoán nói, "Không biết có phải do Trang Phi tự kích động Định vương không? Y muốn chuộc thân? Nếu như Định vương chỉ là nhất thời kích động, sẽ không ép buộc Định vương mở lời như vậy? Nếu đắc tội Định vương, lại mất đi Hoa khôi, như vậy không phải lấy cái đủ bù đắp cái mất sao?" Số tiền mà để chuộc Hoa khôi vào mỗi năm sẽ không được mở ra, bằng không sẽ vô cùng hậu hoạn. Cho dù Định vương bên kia, coi như đắc tội cũng không tính quá nghiêm trọng, Định vương tuy là chư hầu vương, đất phong cũng ở xa, cho dù quyền thế có to lớn cỡ nào, ở Kinh thành cũng không thể trắng trợn phạm pháp như thế được?
"Không, " Hồng Lệ lắc đầu một cái, cười nói, "Ngươi cho rằng Hoa khôi là gì chứ? Muốn chuộc thân đó là cái giá không rẻ, lời ngon tiếng ngọt ai không biết nói, nhưng người chân chính làm được thì có bao nhiêu chứ? Nhìn đi Hoa khôi năm rồi già nua cô đơn mà sống qua ngày có thấy ít hơn không."
"Ngươi cứ đi đi, dựa theo lời ta nói mà làm." Hồng Lệ không giải thích nữa, trực tiếp để nô bộc lui ra.
Thực sự là kẻ tầm thường, nơi vong ưu là nơi có quy củ, một chuyện chuộc thân nho nhỏ có rất nhiều biện pháp thoả đáng. Trái lại chuyện này, lại có thể đem giá trị bản thân Trang Phi đẩy lên một bậc.
Chuyện này xảy ra đột ngột, không có khả năng là Trang Phi mưu tính, thời điểm Định vương tới không ít, nhưng đa số đều để Chu Chu bồi bạn, việc Chu Chu bôi đen Trang Phi bà cũng biết, Chu Chu không có khả năng làm nên việc này vì Trang Phi, mà Kỳ Tịch hẹn gặp Trang Phi không quá ba lần, một lần không vui mà tan rã, một lần thì không hề gặp mặt, Trang phi không có khả năng sẽ gây xích mích để Định vương vì y mà chuộc thân.
Nếu để nói thì người có khả năng nhất là Tấn vương. Trang Phi chỉ tiếp đón Tấn vương, đó mới là điều bà thực sự lo Trang Phi sẽ mở miệng với Tấn vương, nhưng hôm nay Trang Phi đã tiếp đón Định vương.
Giá của Hoa khôi là bao nhiêu? Ngay khi mở miệng ra, nói không chắc sẽ khiến người ta gục ngay tại chỗ. Kỹ tử một thời, bỏ ra bao nhiêu tiền để xin tình, đã mang lên sĩ diện lớn rồi, còn muốn người ta bỏ ra ngàn vàng để chuộc thân cho mình sao? Đây là tự tạo ra kẻ thù cho mình? Không có vị hoa khôi ngu ngốc nào sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Hồng Lệ nghĩ đến lại bật cười, ai có thể lường trước, một gia nô mua với giá năm lạng bạc, giờ lại có thể kiếm ra vàng mỗi ngày chứ? Thật sự muốn chuộc thân thì sao? Hồng Lệ hoàn toàn không lo lắng vấn đề này, bà ta có thừa biện pháp khiến người ta biết khó mà lui đây.
🥀HOÀN CHƯƠNG 23🥀