Trang Phi cuối cùng cũng yên tâm trấn an tâm trạng của mình.
Từ trong lòng Kỳ Tịch bò ra ngoài, kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười thoải mái, túm chặt khe chỉ trong ngón tay, Trang Phi nhìn về phía Kỳ Tịch, dáng vẻ vô cùng tín nhiệm, "Điện hạ định khi nào ra tay, Trang Phi có thể giúp được gì không?"
Kỳ Tịch rất cao hứng động tác của Trang Phi, tựu như y nói, hắn rất chờ mong mỗi một lần cùng Trang Phi gặp mặt, chuyện của Trang Phi cùng Trang Khinh Hồng, hắn cũng đã sớm rõ ràng, Trang Phi thẳng thắn cầu cứu khiến hắn hưng phấn cực kỳ, nghe thấy lời nói của Trang Phi, Kỳ tịch trầm ngâm nói, "Sau ba ngày."
Cho dù có vui, Kỳ Tịch cũng không mất đi vẻ bình tĩnh vốn có.
"Có biện pháp mang người đi, thì cũng sớm có biện pháp đối phó." Kỳ Tịch vuốt ve gò má Trang Phi, "Các ngươi một là tội nhân, một là Hoa khôi, thân phận rất khó để thoát khỏi ràng buộc, nếu các ngươi giả chết có lẽ sẽ không có chút sơ hở nào."
Trang Phi sửng sốt nháy mắt, gật đầu nói, "Được."
Kỳ Tịch cười ôn nhu, ở trên trán Trang Phi hôn một cái, "Biết ngươi sẽ đồng ý, cũng chờ mong tâm tính nhỏ nhỏ phát huy của ngươi. Hai ngày sau giờ Tuất(7h~9h tối), ngươi nhớ đến chỗ của Trang Khinh Hồng, sẽ có người tiếp ứng các ngươi. Ngày thứ ba cửa thành sẽ mở ra, chúng ta sẽ rời khỏi Kinh thành."
Trang Phi gật gật đầu, nếu Kỳ Tịch sắp xếp, so với sắp xếp của y thì tự nhiên hơn nhiều. Y thân là Hoa khôi, cho tới nay cũng chưa đi thu mua người nào, nếu thật sự dám làm như thế, Hồng Lệ cũng sẽ phòng bị tầng tầng, vì thế muốn chạy trốn quá mức Trang Phi khó khăn, nhưng muốn Trang Khinh Hồng rời khỏi đây thì lại không khó, chỉ là sau khi rời đi muốn sống tốt cũng rất khó.
Trang Khinh Hồng không được đặc xá, một mình chạy trốn rất không thích hợp.
Lần này có hai kế hoạch, có thể được Kỳ Tịch hỗ trợ là một. Nếu như Kỳ Tịch không thể giúp đỡ, vậy sẽ phải dùng phương pháp thứ hai để mạo hiểm.
Trang Phi sẽ giúp Trang Khinh Hồng một mình đi đầu chạy trốn, cũng sắp xếp phí nhân thủ trên đường, để Trang Khinh Hồng có thể nhanh chóng rời khỏi kinh thành, dùng năng lực của Trang Khinh Hồng, chắc chắn không thể tự lo được.
Tiếp đó Trang Phi sẽ tự mình bỏ trốn, hấp dẫn sự chú ý của Hồng Lệ, hai người so sánh lẫn nhau, tất nhiên là Hoa khôi quan trọng, Trang Khinh Hồng sẽ được an toàn hơn. Như vậy, hắn cũng có thể nhờ vào đó mà thoát thân. Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, nào còn tìm thấy bóng dáng Trang Khinh Hồng chứ? Vào lúc này, Hồng Lệ cũng chỉ có thể che lấp chuyện này, dùng cái chết của Trang Khinh Hồng để chấm dứt.
Dù sao một nhân vật nhỏ như Trang Khinh Hồng, cũng không đáng giá bằng người cao cao tại thượng mọi thời khắc được người khác nhìn đến kia, dù cho có báo lên trên về cái chết của hắn cũng sẽ không có ai đến truy cứu, giống như nhóm anh chị em của Trang Khinh Hồng.
Có thể có Kỳ Tịch hỗ trợ, Trang Phi không cần mất nhiều công sức như vậy.
Mặc dù trong khế ước có ghi mục tử vong, nhưng Trang Phi không thích mùi vị của cái chết chút nào, cảm nhận rõ ràng tâm lý sợ hãi và nỗi đau thể xác của cuộc sống để lại, điều này khiến Trang Phi như chống lại cái chết, nhưng y không thể không chết.
Trang Phi cúi đầu, che đi nụ cười khổ của bản thân.
Thật sự... Yêu sự chân thật của y sao? Không còn chuyện gì để lo lắng nữa, Trang Phi không nhịn được suy nghĩ đến lời nói của Kỳ Tịch, tình cảm như vậy thật sự có sao? Hắn càng để ý, lại càng khó qua.
Coi như là thật sự, y cũng không xứng.
Bởi vì y, chỉ là kẻ trộm tình cảm đáng thẹn mà thôi, kẻ lừa dối buồn nôn, có thể mặt không biến sắc lợi dụng tất cả mọi người, đối với hành động của bản thân một chút cũng sẽ không hối hận, y sẽ khó chịu, nhưng cũng sẽ không chút do dự mà bỏ qua, quả nhiên... Y chính là đứa trẻ của gia tộc đó.
Trời sinh đao phủ*.
*(1): là tên cổ để chỉ những người làm nghề trực tiếp xử tử tù nhân.
Kỳ Tịch nhìn sắc trời bên ngoài một chút, buông Trang Phi ra đứng lên, hắn cúi người, cười vô cùng đắc ý, dáng vẻ đắc ý dào dạt có tính trẻ con vô cùng đáng yêu, ánh mắt của hắn tựa như ánh nắng, ấm áp rọi vào trên người Trang Phi, "Thời gian không còn sớm, phải đi."
Ánh mắt như vậy, hầu như khiến Trang Phi như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, tựu như là trong lòng còn có chuyện quan trọng nào đó không thể nói ra, nghe thấy Kỳ Tịch phải đi, Trang Phi không kìm lòng được ngồi thẳng người, chưa kịp phản ứng, y dĩ nhiên kéo lại tay áo Kỳ Tịch, Kỳ Tịch mỉm cười nhìn y, Trang Phi ngẩn ngơ, theo bản năng dời đi tầm mắt, miệng nói, "Xin lỗi..."
Kỳ Tịch cũng đã hài lòng bật cười, lưu luyến ôm lấy Trang Phi, Kỳ tịch hỏi, "Làm sao? Đột nhiên."
Trang Phi như vừa tỉnh giấc khỏi chiêm bao, vội vã lắc lắc đầu, tránh khỏi cái ôm ấp của Kỳ Tịch, ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy mắt nhói lên như bị đâm, bận nháy mắt một cái, cong lên đuôi lông mày, lộ ra một nụ cười ngây thơ tràn đầy rất nhiều tín nhiệm, "Ta chờ ngươi."
Nụ cười của y, có chỗ nào mà không đáng yêu chứ?
Kỳ Tịch thở dài một tiếng, hận không thể đem người trước mặt nhét vào trong lòng, không cho rời đi, hôm nay Trang Phi cũng không khách sáo, y tới đây để chào từ biệt, nên cũng không thể ở lại lâu.
Trang Phi nhìn Kỳ Tịch rời phòng, cuối cùng cụt hứng ngồi dưới đất, đúng vậy, y chưa từng hối hận, nhưng không có nghĩa sẽ từ bỏ.
Xin lỗi, Kỳ Tịch.
Nhưng không liên quan, người giống như ta, không có gì gọi là đáng yêu cả, ngược lại...Sau khi ta chết, ngươi hãy mau quên đi, sau này hay yêu người mà xứng đáng với tình cảm của ngươi.
***
Bây giờ kế hoạch đã được thống nhất, cả người Trang Phi điều thả lỏng hơn rất nhiều, sau đó Kỳ Cảnh hẹn y gặp mặt, y đều không chút do dự từ chối.
Nhóm tiểu thị muốn nói thêm gì đó, khuyên bảo y, nhưng Trang Phi lười nghe. Đến cả cơ hội cũng không cho tiểu thị.
Cuối cùng thời gian được định cũng đã đến.
Chưa đến giờ Tuất, Trang Phi đã đến Vũ Tuyết Các của Trang Khinh Hống, y muốn đến nói chuyện này với Trang Khinh Hồng, Trang Khinh Hồng mặc dù có chút cố chấp, nhưng không phải là người không biết thay đổi theo tình hình, hắn cũng có ý đồ muốn rời khỏi phố Hoa, nên kế hoạch giả chết, hắn tiếp nhận rất trôi chảy.
Trang Khinh Hồng còn vì kế hoạch này bổ sung nội dung hoàn chỉnh thêm, càng khiến nó trở nên chân thực.
Còn là vì tình mà chết, chỗ nào cũng thích hợp.
Kỳ Cảnh còn lưu luyến đối với Vô Trần công tử, hoa khôi Trang phi một mặt cực kỳ ghen tị, một mặt lại vì muốn tốt cho Vô trần công tử, tình cảm mâu thuẫn như vậy đủ để bức người khác điên cuồng, lại nói tiếp, cho đến một ngày phát điên mà giết chết Vô Trần công tử, lại hổ thẹn tự sát... Diễn biến như vậy không có gì để chê.
Ở trong gian phòng Trang Khinh Hồng cởi ra bộ trang phục dành cho hoa khôi kia, Trang Phi cười có chút giải thoát, khi mặc hoa phục này, giống như bị nhốt trong thân phận kia vậy, bây giờ, rốt cục y cũng thoát khỏi.
Bên cạnh có một người, lập tức đem y phục xa hoa mặc vào trên người của một kẻ đang bất tỉnh, tùy tiện ném xuống đất; đương nhiên, người thế thân cho Trang Khinh Hồng cũng nằm ngay đơ ở trên sàn.
Quay đầu lại nhìn Trang Khinh Hồng, Trang Khinh Hồng cũng mặc một thân y phục mộc mạc sắc mặt thong thả, nắm chặt lấy tay Trang Phi, ánh mắt vừa lòng kể với y một chuyện—— hắn rốt cục cũng có thể rời khỏi địa phương khiến hắn nhục nhã này.
"Trang Phi, ngươi sợ sao?" Bên ngoài Trang Khinh Hồng nhìn trong trẻo như ánh trăng sáng, hai mắt sáng ngời đến đáng sợ.
Trang Phi cúi đầu, lặng lẽ lắc lắc đầu, lại kiên cường nói, "Chỉ cần cùng công tử, Trang Phi không có cái gì để sợ cả."
Trang Khinh Hồng nhẹ nhàng nở một nụ cười, Trang Phi nhìn có chút thẩn thờ.
Trang Khinh Hồng mím môi, thu lại ý cười, sờ sờ đầu Trang Phi, Trang Phi phục hồi tinh thần lại mặt ửng hồng lên, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy người tới tiếp ứng bọn họ ra hiệu, ánh mắt Trang Phi ngưng lại, giơ ra một thanh dao ngắn ở tay trái, lập tức dựa theo nội dung bổ sung của Trang Khinh Hồng mà diễn, chỉ chốc lát sau, Trang Khinh Hồng bị đuổi không có chỗ trốn, đánh đổ rất nhiều thứ, cuối cùng đem ngọn nến hất xuống bên cạnh mép giường, ngọn lửa lập tức bốc cháy trên tấm màn che, ngày đông khô ráo, trong phòng ngủ, ngọn lửa từng chút lan tràn ra bên ngoài.
Những người hầu còn lại ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh lập tức chạy tới, lúc này lửa đã sáng, khói bốc lên, tiếng cười điên cuồng vang lên, người bên ngoài đều có thể nghe rõ - đó là âm thanh của hoa khôi Trang Phi! Khi tiếng cười chói tai vừa dứt, ngọn lửa trong phòng bùng lên một tiếng "bùm", ngọn lửa bốc lên ngút trời.
Sự hỗn loạn và tiếng la hét của những người hầu chỉ còn lại những tiếng hò hét liên tục "đi lấy nước", "chữa cháy", v.v. Cuối cùng, sự hỗn loạn đã đem Trường Phong biến thành một đám cháy lớn nhuộm đỏ cả bầu trời, khiến nhiều người hoảng sợ, nhưng vào lúc này, hai người Trang Khinh Hồng cùng Trang Phi, được người của Kỳ Tịch tiếp ứng, an toàn rời khỏi phố Hoa.
Không ngờ, chưa kịp đến địa điểm thỏa thuận, thì gặp biến cố trên đường đến.
Một mũi tên nhọn, mang theo khí thế tuyệt đối hướng về phía trái tim của Trang Khinh Hồng mà bắn tới, Trang Phi mở to hai mắt, liều mạng đem Trang khinh hồng đẩy một cái, nên mũi tên lấy mạng kia chỉ sượt qua bả vai Trang Khinh Hồng, một trong số hai người đến tiếp ứng bị chém, ngã trên mặt đất.
Trang Phi theo phương hướng kia nhìn sang, Kỳ Cảnh vẻ mặt âm u cưỡi ngựa đi đầu, trên tay kéo một cây cung bằng sắt, ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi kiếm, không hề che giấu sát ý nào khiến trong lòng Trang Phi phát lạnh, lập tức nhào tới bên người Trang Khinh Hồng, Trang Khinh Hồng nhìn thẳng về phía Kỳ cảnh, đem Trang Phi bảo vệ ở phía sau lưng.
Sắc mặt Kỳ Cảnh càng thêm khó coi.
Hai người tiếp ứng kia liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ trong lòng không ổn, nhưng cũng trong nháy mắt đưa ra quyết định, vương gia sẽ không thả hai người này mà không lo, bọn họ chỉ cần chống đỡ, sẽ có cơ hội sống sót!
Đối mặt với Kỳ Cảnh và hơn mười người tinh anh mà hắn mang đến, còn phải bảo vệ hai người trong tay không một tấc sắt người quả thực là khó như lên trời, nhưng bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng không sợ hãi!
"Giao ra hai người kia, tha cho các ngươi một mạng!" Trên con phố tối tăm, chỉ có chút đèn lồng theo gió lung lay, ánh trắng càng khiến cho những lưỡi đao sắc nhọn mơ hồ phát sáng, bên trong một mảnh yên tĩnh, lời nói hung tàn của Kỳ Cảnh đặc biệt rõ ràng.
Nhưng không nghĩ, phía sau thân lại truyền đến tiếng vó ngựa mơ hồ, Kỳ Cảnh nắm chặt cung trong tay —— đáng chết, Kỳ Tịch cư nhiên tới nhanh như vậy! Như vậy hắn chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường*!
*Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế
Kỳ Cảnh làm ra một động tác, người của hắn tản ra, vây quanh Trang Phi và bốn người thành hình quạt, Kỳ Cảnh giương cung, đồng thời bắn ra ba mũi tên.
Hai người kia nắm chặt con dao găm phát ra ánh sáng lạnh trong tay, bảo vệ hai người Trang Phi ở phía sau họ, mà Trang Phi cũng được Trang Khinh Hồng bảo vệ chặt chẽ ở phía sau lưng.
Hai bên nhanh chóng đánh thành một đoàn, tuy cả hai người kia đều vượt trội về võ công hơn, nhưng lại có quá nhiều đối thủ, còn phải ứng phó với mấy mũi tên mà Kỳ Cảnh thỉnh thoảng bắn tới sau lưng, dần dần không địch lại.
Điều này cũng là do người đứng đầu trong số các thị vệ kia, dường như có ý định muốn bảo vệ hai người đang kéo họ xuống.
Bất quá không khiến người ta thất vọng, tiếng vó ngựa dần trở nên rõ ràng hơn, tựa hồ sẽ xuất hiện ở nơi mà tầm mắt chạm đến, rất nhanh thôi sẽ có trợ giúp. Đồng thời, người vây công càng ngày càng tàn nhẫn, hai người kia không dám khinh thường, đều là người trong bóng tối không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác, nếu như không chịu được nữa, Kỳ Cảnh có thể nói bọn hắn là nghịch tặc, khi đó vị trí của chủ nhân sẽ không ổn, vì vậy cũng lấy ra tài năng sở trường của mình.
Bả vai Trang Khinh Hồng đã sớm trúng một mũi tên, hắn bảo vệ Trang Phi, dù cho máu tươi nhuộm đầy bả vai, cũng không để Trang Phi bị lộ ra ngoài.
Trong lòng Kỳ cảnh càng phiền muộn không thôi, cơn tức giận trong mắt tựa hồ lúc nào cũng có thể trào ra lửa hoặc là tràn ra bóng tối, hắn lại một lần nữa lôi mãn cung, Trang khinh hồng tựa như cảm giác được, liếc mắt nhìn, khóe miệng Kỳ Cảnh cong thành một nụ cười tàn nhẫn, Trang Khinh Hồng nở nụ cười, hắn bình tĩnh chuyển mắt qua, ngưng mắt nhìn bị bản thân hộ vào trong ngực, sự kinh hoảng trong mắt ấn lại bả vai bản thân cùng miệng vết thương Trang phi, trên mặt của hắn đầy máu, sắc mặt trắng như tuyết, bên trong đôi mắt chứa đầy ánh trăng sáng cùng vẻ kinh hoảng, lộ ra sự xinh đẹp kinh người. Trang Khinh Hồng ôm lấy Trang Phi, phía sau lưng hắn lộ ra kẽ hở, một người tiến tới lập tức bảo vệ sau lưng hắn, Trang Khinh Hồng không quan tâm chút nào, trong lúc đó chỉ như đôi tình nhân nỉ non, ánh mắt lại khiến người ta run rẩy, hắn nhẹ giọng nói, "Trang Phi, ngươi có đồng ý vì ta mà chết hay không?"
Thanh dao găm che giấu ở trong ống tay áo, dần hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
🥀HOÀN CHƯƠNG 30🥀