Tay trái Trang Khinh Hồng ôm lấy phía sau lưng Trang Phi, đem cả người Trang Phi ôm vào trong ngực, hai mắt không hề chớp nhìn chăm chú vào Trang Phi, hai người tình cảm sâu đậm, cực kỳ thân mật. Cũng không chờ Trang Phi hồi đáp, tay phải bỗng nhiên vung lên, mũi dao khảm đá quý xẹt qua ánh sáng lạnh lẽo—— Chính là con dao găm được dùng để diễn kịch trước đó, Trang Khinh Hồng vẫn luôn đem theo bên người! Hắn đột nhiên vứt bỏ hết thảy ngụy trang, cười yêu dị cực kỳ, đối Trang Phi hung hăng vung dao xuống.
Bên trong đôi mắt của Trang Phi dần hiện ra tia sáng lạnh lẽo mà con dao găm mang đen, lộ ra sự hoảng sợ không gì sánh được, động tác của Trang Khinh Hồng tàn nhẫn mà kiên quyết, nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy bi thương, Trang Phi đột nhiên bình tĩnh lại, khóe môi y cong lên, cười rất thỏa mãn, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Trong lòng Trang Khinh Hồng đau xót, cổ tay run rẩy, mũi đao lệch sang một bên, hung hăng đâm vào bả vai Trang Phi, Trang Phi đau đớn rên lên một tiếng, trên mặt biểu lộ thần sắc đau khổ.
Bỗng nhiên rút ra con dao, máu trên vai Trang Phi tràn ra, Trang Khinh Hồng kéo lại tay Trang Phi, đem Trang Phi quản thúc nơi tay, khống chế ở trước ngực, con dao dính màu máu nằm ngang ở phần gáy Trang Phi, Trang Khinh Hồng giương mắt lập tức nhìn về phía Kỳ cảnh đối diện.
"Dừng tay!" Giọng của Trang Khinh Hồng vô cùng bình tĩnh vang lên, lộ ra sự lạnh lùng trong gió đêm lạnh lẽo, "Bằng không ta sẽ ngay lập tức giết Trang Phi."
Kỳ Cảnh nắm chặt cung trong tay, bàn tay phải bị sợi dây cung kéo căng gây ra đau đớn, khóe mắt hắn nhìn thấy biến cố này như muốn nứt ra, trong lòng cực hận Trang Khinh Hồng, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng để cung tên xuống, giương tay ra hiệu thuộc hạ dừng tấn công.
Âm trầm liếc mắt nhìn Trang Khinh Hồng, Kỳ Cảnh cười nhạt, "Vô trần thật là có bản lĩnh, nhưng với cách tiếp cận nhẫn tâm như vậy, sẽ không sợ lạnh trung phó một bầu máu nóng sao?"
"Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi." Trang Khinh Hồng đem đao nắm chặt, lưỡi đao sắc bén lập tức ở trên cổ Trang Phi vẽ ra vết máu, lập tức chảy ra từng giọt máu, nối liền nhau mà rơi xuống.
Trang Phi nhất thời cảm thấy cái cổ đau nhói, yết hầu lạnh lẽo như bị bóp.
Bả vai đau nhức, có chút khó thở. Trước mắt Trang Phi biến thành màu đen, có ánh sáng màu vàng lóng lánh, có chút nghe không rõ lời Trang Khinh Hồng vừa nói.
"Thả ta đi." Trang Khinh Hồng miệt thị nhìn Kỳ Cảnh, giống như không có cảm giác gì với ánh mắt đầy sát ý của Kỳ Cảnh, "Không cần nói để lại Trang Phi, ta không tin ngươi. Đến chỗ an toàn, ta tự nhiên sẽ thả y."
Kỳ cảnh mạnh mẽ nhíu mày, hắn nhìn về phía Trang Phi, Trang Phi giờ khắc này mặc một chiếc áo xám bằng vải bố vô cùng tầm thường, chật vật tột cùng, sắc mặt bởi vì mất máu mà trắng bệch giống quỷ, hơn phân nửa người đều dính đầy máu tươi, trên mặt cũng không sạch sẽ, nhưng dù như thế, cũng không khiến hắn giảm đi một chút ghét bỏ nào đối với y, ngược lại trái tim lại đau đớn cực kỳ.
"Không được, Bản vương cũng không tin ngươi." Kỳ Cảnh từ chối, giễu cợt nói, "Ngươi cho rằng ngươi hiện tại có tư cách đưa điều kiện với Bản vương sao, Trang Phi là bằng hữu của ngươi, tất nhiên ngươi sẽ không lấy mạng y, còn y có chết thì có quan hệ gì với bản vương chứ? Có tin Bản vương ra lệnh một tiếng, ngay lập tức có thể đem hai tên trộm lớn gan các giải quyết ngay tại chỗ hay không!"
Trang Khinh Hồng coi nhẹ nháy mắt mấy cái, "Như vậy ta không cần ngươi phải nói động thủ, trước hết ta sẽ giết Trang Phi, trên đường Hoàng tuyền cũng không cô độc."
Không được, không được tiếp tục như vậy! Kỳ Cảnh buồn bực không xong, Trang phi đã sắp đứng không nổi, nói như vậy là muốn Trang Phi chảy máu mà chết —— Trang Khinh Hồng quả thực không coi trọng tính mạng của Trang Phi.
"Trang Phi! Ngươi nhìn cho rõ đi, công tử tốt của ngươi đối với ngươi như vậy! Ngươi còn nhìn không thấu hắn sao? Hắn căn bản đối với ngươi không có bất luận tình nghĩa gì cả, coi như lúc trước cứu ngươi, bất quá cũng chỉ tiện tay mà làm, ngươi căn bản không có bất cứ điều gì quan trọng để hắn lưu luyến cả! Ngươi nghe lời, hiện tại đến chỗ của Bản vương, chỉ cần ngươi mở miệng, Bản vương sẽ xem xét mà thả cho Trang Khinh Hồng một con ngựa."
Kỳ Cảnh thấy Trang Khinh Hồng hạ rõ quyết tâm dầu muối không vào, thẳng thắn nhìn về phía Trang Phi, một mặt ly gián một mặt dụ dỗ.
"Thương thế của ngươi lưỡi dao còn xuống tí nữa là sẽ chết!" Kỳ Cảnh thấy Trang Phi bất động hét lớn một tiếng, "Ngươi muốn chết à!"
"Ngươi đừng tốn nước bọt! Ta sẽ không để y rời khỏi lưỡi dao của ta, ta sẽ không mạo hiểm mà thả y trước." Trang Khinh Hồng đánh gãy lời của Kỳ Cảnh, " Kêu người của ngươi lập tức lui ra!"
Kỳ Cảnh ăn phải thiệt thòi, trong lòng bất mãn cực kỳ, mà thứ để hắn sốt ruột chính là Trang Phi, dường như đối với Trang Khinh Hồng máu lạnh không chút nào để ý, trong lòng hắn có một dự đoán không tốt—— có khi nào Trang Phi cùng với Trang Khinh Hồng thông đồng để khống chế hắn không? Đây là điều mà Kỳ Cảnh không muốn tưởng tượng đến, nhưng vẻn vẹn chỉ có khả năng như vậy, khiến Kỳ Cảnh vô cùng phẫn nộ.
Nhưng vào lúc này, phía sau Kỳ Cảnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười to, trong giọng nói để lộ ra tin tức hoàn toàn không khiến người ta hài lòng chút nào, "Hiền chất, ngươi muốn làm gì với chính quân tương lai của ta vậy?"
Rất nhanh, dáng vẻ của Kỳ Tịch xuất hiện trong mắt của mọi người, hắn cưỡi con ngựa màu đen, một thân khí thế ép người, oai phong lẫm liệt.
Phiền não Kỳ Cảnh trong lòng càng sâu, mơ hồ biết mọi chuyện đêm nay tuyệt đối không thể phát triển theo hướng có lợi phương mà hắn đoán.
Kỳ Tịch đánh ngựa đi đến đối mặt với Kỳ Cảnh, ánh mắt lo lắng lướt qua vài lần trên người Trang Phi, nhưng không lộ ra ngoài nửa phần, trên mặt sừng sững bất động, lấy áp bức nhìn về phía Kỳ Cảnh.
"Nha? Vương thúc là nói Trang Phi sao? Y là kỹ tử, sao có thể là chính quân của vương thức được? Huống hồ y là Hoa khôi của Trường Phong Lâu, tự ý một mình chạy trốn đã mang phải tội lớn." Kỳ Cảnh trào phúng, này lời khó tránh nói quá lớn, kỹ tử làm chính quân, nếu như là thương nhân bình dân cũng còn tốt, đường đường là quý tộc, còn là Vương thất, không sợ làm trò hề cho thiên hạ sao?
"Nếu là thật lòng yêu thích, để ý đến thân phận làm gì?" Kỳ Tịch trịnh trọng nói, nhưng Kỳ Cảnh lại nghe ra mùi vị khinh thường trong đó, "Ta là kẻ thô lỗ, không hiểu rõ tư tưởng của nhóm hiền chất cao quý các ngươi, cưới vợ là chuyện của chính ta, muốn lấy người nào, thì cũng đâu có quan hệ gì đến ngươi? Làm trò hề cho thiên hạ? Thì cứ để bọn họ cười đi, thấy ta cùng chính quân của ta, dám không quy củ hành lễ sao? Cho dù bọn họ có ngẩng cao đầu thế nào, ta cũng sẽ khiến bọn họ trước ta và chính quân. Chính quân của ta nếu như không đủ cao quý, ta sẽ để y cao quý, lúc đó sẽ không ai dám khinh thường y nữa!" Kỳ Tịch nói trên mặt lộ ra một nụ cười, ôn nhu nhìn về phía Trang Khinh Hồng, "Hiện tại, hiền chất có thể cho đi được chưa?"
Kỳ Cảnh nghiến răng nghiến lợi, lời nói của Kỳ Tịch như xát muối vào vết thương của hắn, tát thật mạnh vào mặt khiến hắn không thể kìm được mặt mày, thuộc hạ của Kỳ Tịch, cũng lần lượt đến nơi. Tất cả đều là người tinh nhuệ, thân hình hiển nhiên rất hùng hổ, nếu cố gắng hết sức cũng không chiếm được nửa điểm tốt nào, tâm trạng Kỳ Cảnh càng thêm không xong, mà lại trong tình trạng bất đắc dĩ, đành phải để thủ hạ nhường đường, dư quang đánh giá vẻ mặt bình tĩnh của Trang Phi, trong lòng Kỳ Cảnh cứng lại, mỉa mai nói: "Trang Phi là đồ thấp hèn, với lại là kẻ không trong sạch, ngươi thật là may mắn, khi khiến vương thúc ta thật lòng với ngươi như vậy, không bằng thế tục hoan nghênh chính quân như vậy. "
Nhìn bước chân Trang Phi bởi vì lời nói của hắn mà ngừng lại, trong lòng Kỳ Cảnh vừa đau lại khó mái, khó chịu tới cực điểm. Hắn nhìn Trang Khinh Hồng đang đẩy Trang Phi tiến về phía trước, đầu óc xoay một cái nảy ra ý hay.
Kỳ Tịch nhìn thấy ánh mắt lóe lên của Kỳ Cảnh, trong lòng liền cả kinh, lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng, một bên là kinh ngạc mở miệng, "Hiền chất nói gì vậy? Lòng ta vui là vì Khinh Hồng."
Nói rồi sắc mặt thay đổi dịu dàng như nước, ánh mắt lưu luyến hoài niệm, "Ta vừa thấy Khinh Hồng, liền kinh động như gặp thiên nhân, ta đã biết hắn là định mệnh của đời mình, lần này ở lại kinh thành lâu như vậy, nguyên nhân là vì Khinh Hồng."
"Trang Phi là nô của Trang Khinh Hồng, Khinh Hồng là trường bối của ngươi, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, ngươi không cần vô lễ như thế." Kỳ Tịch có chút không vui nhìn Kỳ Cảnh, lấy đủ thúc bá bối Kiều, "Khinh Hồng cùng Trang Phi tình nghĩa sâu đậm, không phải vậy ta cũng sẽ không hướng Hồng Lệ chuộc y, hết cách rồi, Khinh Hồng một hai phải đòi mang theo Trang Phi rời đi."
Trong lời nói của Kỳ Tịch đầy vẻ cưng chiều, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ, tuy rằng hắn nói như là oán giận, trái lại chiếm nhiều một phần khoe khoang.
Kỳ cảnh chỉ cảm thấy bên người âm thanh toàn cách mình mà đi, trong lồng ngực còn lại tất cả đều là quay cuồng lửa giận —— hắn bị lường gạt! Bị Trang khinh hồng, lần thứ hai hoàn toàn lường gạt! Này hết thảy đều là Trang khinh hồng mưu kế, hắn cư nhiên tính kế lâu như vậy, tính kế tất cả mọi người!
Dùng dung mạo và thủ đoạn của Trang Khinh Hồng, Trang Phi lại non nớt sao có thể thoát khỏi, Trang Khinh Hồng có thể dụ dỗ Trang Phi vì hắn vào sinh ra tử, chỉ cần chăm sóc hắn để hắn nhận được quyền hạn hoạt động tự do lớn hơn! Kỳ Tịch đến, Kỳ Tịch ngủ lại, làm bản thân tức giận, Trang Phi quật cường, bản thân bạo phát, triệt để bị làm cho tức giận, Kỳ Tịch chấp nhất, Hồng lệ tham lam —— hắn đều tính chuẩn! Nhìn bọn họ tiến vào cạm bẫy mà hắn bày sẵn! Nhìn bóng lưng Trang Khinh Hồng, dáng vẻ thong dong của Trang Khinh Hồng, cùng mỗi một bước lưu lại vết máu, quả thực càng khiến Kỳ Cảnh nộ hỏa thiêu tâm, nổi giận đùng đùng!
"Trang Phi!" Kỳ Cảnh kiềm nén kêu thành tiếng, không để Trang Phi đồng ý, trái lại như khiến bản thân thức tỉnh, thấy Kỳ Tịch một mặt ý cười, Kỳ Cảnh đè xuống tình cảm trong lòng, sắc mặt đen tối chắp tay với Kỳ Tịch, thái độ vô cùng cung kính, "Nếu người Vương thúc thích chính Vô trần công tử, vậy Trang Phi... Có thể lưu lại hay không. Chất nhi yêu thích y, có lẽ Vương thúc cũng biết." Nghĩ đến lời nói của Kỳ Tịch ám chỉ Hồng Lệ đã biết về cái chết của hai người họ, Kỳ Cảnh hiểu rõ có lẽ Kỳ Tịch hẳn là đã tiêu rất nhiều tiền, lập tức bổ sung nói: "Đương nhiên, tiền chuộc của Trang Phi sẽ không để vương thúc tốn kém, sáng sớm ngày mai chất nhi sẽ tự tay mang đến cho vương thúc. "
Kỳ Tịch cười ha ha, "Không cần như vậy. Hiền chất chê Trang Phi hèn hạ, có lẽ y ở trong lòng ngươi bất quá chỉ là món đồ chơi, chờ ta trở về Đông hải, sẽ đưa mười vị thiếu niên xinh đẹp đến cho ngươi chơi, Trang Phi đã cứu Khinh Hồng, cũng là có ân với ta, ta không thể vong ân phụ nghĩa như vậy."
Nói tới nói lui, lại là đem bản thân cùng Trang Khinh Hồng tính làm một thể, yêu ai yêu cả đường đi tới cực điểm.
Kỳ Cảnh lại ăn phải cơn nghẹn này, lòng ngực căng tức khó chịu, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nhịn được khó chịu cực kỳ. Trang Khinh Hồng cũng đã một nửa khống chế một nửa nâng đỡ Trang Phi mang tới doanh trại của Kỳ Tịch, Kỳ Tịch đối Kỳ Cảnh ôm quyền mỉm cười, "Chuyện hôm nay, còn mời hiền chất..." Nói xong nở một nụ cười, đánh ngựa xoay người, liền chuẩn bị rời đi.
Trang Khinh Hồng đỡ Trang Phi, Trang Phi trên trán đầy là mồ hôi lạnh, thể chất của y không bằng Trang Khinh Hồng, hai người đều bị thương, Trang Khinh Hồng không quá đáng lo, nhưng Trang Phi lại bán đi nửa cái mạng nhỏ suy yếu tới cực điểm.
🥀HOÀN CHƯƠNG 31🥀