"Trang Phi, không sao chứ?" Trang Khinh Hồng tiến đến bên tai Trang Phi, trên người hắn hầu như gánh chịu một nửa trọng lượng của Trang Phi, thêm vào vết thương trên người, nơi hơi thở hắn khá nặng nề, hơi thở ấm áp thổi ở bên tai Trang Phi, "Kiên trì thêm chút nữa, đến chỗ an toàn, ta sẽ kêu Kỳ Tịch lập tức mời đại phu cho ngươi."
Hiện tại Kỳ Tịch cùng Kỳ Cảnh giao chiến, tuy rằng nhìn bình tĩnh, thế nhưng cũng không an toàn, hắn giải Kỳ cảnh, Kỳ Cảnh tuyệt sẽ không nguyện im lặng ăn phải cái thiệt thòi lớn như vậy.
Trong tay Kỳ Cảnh có thẻ đánh bạc, Trang Khinh Hồng đã sớm nói qua với Kỳ Tịch, vì để ngừa vạn nhất, hắn có thể thẳng tay tấn công. Kỳ Tịch nói dối xưng hắn mới là chính quân, Trang Khinh Hồng sẽ không coi trọng hay biểu hiện ra ngoài, thực tế hắn có thể hiểu, bởi vì như vậy, Kỳ Cảnh sẽ không có khả năng có bất kỳ cái cớ nào để giữ lại hắn hay Trang Phi nữa.
Không có khả năng để lại chính quân tương lai của Vương thúc, mà lúc trước hắn còn dùng ngôn ngữ sỉ nhục Trang Phi, giống như đứa con của người vợ bị sĩ nhục, có người nam nhân nào chịu nổi vấn đề lưu lại thể diện trước mặt người mình yêu sao? Đối với cái gọi là bằng chứng và những thứ tương tự, Kỳ Cảnh không thể nói tới, nếu không đưa đồ đến - tuy không gợi lên bất kỳ mối đe dọa nào, nhưng nếu làm không tốt sẽ kết thù.
Nếu nói Trang Phi mới là chính quân, như vậy Kỳ Cảnh sẽ có đầy đủ lý do đem Trang Khinh Hồng lưu lại.
"Ta... Không có chuyện gì." Trang Phi lắc lắc đầu, lại nghiêng đầu nhìn Trang Khinh Hồng, "Công tử đâu?"
Trang Khinh Hồng nhỏ giọng đáp, thấy hai người tới, một người thị vệ lập tức có ý muốn nhường ngựa, cho Trang Khinh Hồng.
Những thị vệ này, đều là những người năm đó cùng theo Kỳ Tịch trải qua chiến trường, Trang Khinh Hồng cùng Trang Phi bị thương, ở trong mắt bọn họ nhìn ra cũng chỉ như vậy, không chút nào cảm thông cho trái tim gấp gáp sắp cháy của chủ nhân bọn họ.
Nhưng vào lúc này, biến cố xảy ra trong nháy mắt!
Một mũi tên nhọn, khí thế chen lẫn như ánh sáng của tia sét, bay về phía Trang Khinh Hồng!
Mũi tên rời dây cung phát ra tiếng vang nho nhỏ, khiến Kỳ Tịch thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, lập tức một lần nữa xoay người, nhìn Kỳ Cảnh lớn tiếng chất vấn, "Lớn mật! Ngươi làm gì vậy!"
Kỳ cảnh cũng là một mặt kinh nộ, hắn híp hai mắt hướng về phía sau mình quét qua, một người thị vệ lập tức quỳ xuống, đầu gối khái ở trên sàn nhà phát sinh một tiếng nổ vang, trong tay hắn còn cầm lấy thả tên bắn lén cung, một mặt giận dữ bất bình, không nói câu nào, chỉ lộ ra một bộ thần sắc khinh thường.
Thủ hạ được giao lệnh giải thích vẫn còn ở bên miệng Kỳ Cảnh, đã sớm ấp ủ từ ngữ tốt, trong lòng Kỳ Cảnh cười nhạt —— lại nghe thấy một tiếng tuyệt vọng rên rỉ từ Trang Khinh Hồng.
"Không!!! Trang Phi —— "
Con ngươi đột nhiên phóng to đến mức tận cùng, Kỳ Cảnh ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn thấy gì, cái này không thể nào là sự thật.
Hắn đắc ý nhất chính là thủ hạ am hiểu ám sát này, ném đá giấu tay bắn chết một người không tốn chút sức nào, sao lại có thể thất bại?
Máu tươi tràn ra nở thành một bông hoa máu xinh đẹp, nhưng bông hoa lại nở ra từ ngực của Trang Phi! Điều này là không thể, mệnh lệnh của hắn là bắn chết Trang Khinh Hồng!
Trong nháy mắt Kỳ Cảnh chỉ cảm thấy bóng tối đang bao trùm lấy hắn —— Trang Phi vì Trang Khinh Hồng đỡ tên!
Trang Khinh Hồng mở to hai mắt phía trong chảy ra nước mắt, hai tay hắn run rẩy hầu như không đứng thẳng được, từng giọt nước mắt không ngừng từ viền mắt hắn chảy ra, nhưng hắn lại không cảm giác được, chỉ là dùng thân thể run rẩy, cẩn thận từng li từng tí một ôm lấy Trang Phi.
Hắn nghe thấy Kỳ Tịch tức giận khóc thét, đau khổ gào thét.
Trang phi bị một mũi tên đâm thủng ngực, xuyên qua phía sau lưng cùng trước ngực, sức mạnh rất lớn, chỉ để lại lông đuôi ở sau lưng hơi hơi run rẩy, mũi tên sắc bén xuyên qua cơ thể Trang Phi, mũi tên chảy xuống dòng máu sền sệt, dòng máu phun tung toé nở rộ như một đoa hoa tươi ở trước ngực Trang Phi, áo vải cơ hồ bị máu thẩm thấu, mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng vào mặt.
"A, a —— không..." Trang Khinh Hồng đau khổ cảm giác giống như bị nghẹt thở, hắn máy móc chầm chậm chuyển động cái cổ, di động hai tay, tựu như người máy bị rỉ xét, mỗi một động tác đơn giản, đối với hắn mà nói đều cực kỳ khó khăn, hắn nơm nớp lo sợ ôm lấy Trang Phi, chỉ lo chạm phải mũi tên, càng mang lại sự đau đớn cho Trang Phi.
Viền mắt đột nhiên như bị thiêu đốt nóng rực đau đớn, thiêu cả người Trang khinh hồng thống khổ uốn lên sống lưng, đâm nhói trong đầu hắn, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, tựa như bị mù.
đau đớn To lớn trong nháy mắt giữ lấy Trang Phi, trái tim y bị xuyên qua, loại vết thương này cho dù y học có phát triển hiện đại đến đâu cũng không cách nào chữa khỏi, huống hồ là cổ đại chữa bệnh lạc hậu như vậy? Coi như y có thể dựa vào sức mạnh khế ước ở thêm một lúc, nhưng nếu không có biện pháp chữa trị hữu hiệu thì y cũng không thể sống sót.
Cảm giác trái tim bị đâm thủng một chút cũng không tốt, loại đau đớn to lớn kia, khiến Trang Phi hận không thể lập tức chết đi, mỗi một lần hô hấp, tựu như lồng ngực bên trong bị khuấy lên như máu thịt be bét, mỗi một động tác nhỏ bé, đều đau vào trong lục phủ ngũ tạng.
Hô hấp tựu như nuốt phải than lửa, mỗi một lỗ chân long trên thân thể đều đang kêu gào đau đớn.
Nước mắt sinh lý đã sớm thấm ướt gò má trắng bệch của Trang Phi, Trang Phi dùng nghị lực to lớn, mới khiến bản thân không ngã xuống, y sợ ngã xuống sẽ khiến tốc độ tử vong của bản thân càng thêm nhanh, mãi đến tận khi Trang Khinh Hồng tiếp được y.
Trang Phi nhìn về phía Trang Khinh Hồng, nỗ lực trợn to hai mắt, nhưng mà tầm mắt y đã sớm mơ hồ, huyết dịch kịch liệt trôi đi, khiến cả người y vô cùng lạnh, đau đớn tựa như cắt rời, khiến y choáng váng không làm được gì, cái trán chảy ra từng hạt mồ hôi lạnh, y biết, tính mạng của y đang nhanh chóng trôi đi.
"Trang Phi ——" Kỳ Tịch hô to một tiếng, lại không để ý tới người khác, đem từng bước chân phát huy đến mức tận cùng chạy đến, cẩn thận từng li từng tí một quỳ xuống ở bên cạnh Trang Phi, "Ngươi sẽ không có chuyện gì, sẽ không có chuyện, ngươi sẽ không sao cả."
Kỳ tịch nhanh chóng điểm vài huyệt đạo trên người Trang Phi, tốc độ máu chảy ra cuối cùng cũng coi như chậm lại một chút, sắc mặt của Kỳ Tịch xám xịt, không có người so với hắn càng thêm rõ ràng, vết thương như vậy —— nhất định không sống nổi.
Trang Phi khó khăn nhếch lên khóa miệng, nâng lên tay trái, "Công tử..."
Một tiếng công tử này, lập tức khiến Trang Khinh Hồng thức tỉnh, ánh mắt tối sầm của hắn, bỗng chốc khôi phục thị giác, nhìn bàn tay không có sức của Trang Phi, lập tức đem bàn tay của Trang Phi đặt vào trong lòng bàn tay mình.
"Công tử..."
Trang, Trang Phi, có phải sắp chết rồi không..."
Sẽ không. Ngươi sẽ không chết. Trang Khinh Hồng há mồm nói, lại phát hiện chính mình căn bản không thể phát ra âm thanh, hắn nghẹn ngào, liều mạng lắc đầu, cho dù không có âm thanh, không ngừng mà nói, lặp lại "Ngươi sẽ không sao" câu nói này, khẩn cầu kỳ tích sẽ xuất hiện.
Không có được câu trả lời, trong mắt Trang Phi lộ ra một chút thất vọng.
Kỳ Tịch lập tức nắm chặt cái tay còn lại của Trang Phi, "Trang Phi! Không cho ngươi nói như vậy! Chuyện ngươi hứa với ta vẫn còn chưa thực hiện, ngươi không thể chết!"
Trang Phi khó khăn nở nụ cười.
Khuôn mặt mất đi màu máu, dưới ánh trăng sáng chiếu rọi xuống, có một loại xinh đẹp huyền ảo.
Hơi thở Trang Phi đã mong manh, dưới ánh trăng thời điểm soi sáng ở trên mặt y, đột nhiên xuất hiện một chút màu đỏ, hô hấp lại càng ngày càng yếu ớt, Trang Phi nhìn về phía Kỳ Tịch đang ôm y run rẩy không thể kìm chế được, "Xin lỗi..."
Giọng y nhẹ đến mức gần như không nghe được, Trang Phi biết rằng sức sống của cơ thể này đang nhanh chóng tiêu hao, anh có thể giữ được một lúc, đã là hồi quang phản chiếu cuối cùng rồi.
"Xin lỗi..." Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Trang Phi, khóe môi hơi nhếch lên, "Công tử, Trang Phi chết cũng không tiếc..."
Còn có, một chuyện cuối cùng.
"Trang Phi đừng nói ngốc như vậy nữa, ngươi sẽ không chết đâu!" Kỳ Tịch đặt bàn tay ấm áp lên gò má Trang Phi, lúng túng lau nước mắt cho y, sự đau khổ trong lòng giống như là thuỷ triều đem hắn nhấn chìm, giọng nói của hắn kiềm nén bi thương to lốn, nói ra những lời bừa bãi, cũng không biết đang an ủi Trang Phi hay là chính mình, "Ngươi phải kiên trì lên, ta đã mời người thỉnh đại phu đến, ngươi sẽ không sao đâu, đừng sợ đừng sợ, có ta ở đây rồi, không cần phải sợ..... "
Lời nói thích ta, quả nhiên là gạt ta sao?
"Kỳ Tịch, nếu ngươi thích công tử... Hãy chăm sóc tốt cho công tử..." Trang Phi nghiêng đầu, đem gò má áp sát vào trên lòng bàn tay Kỳ Tịch, nhiệt độ từ bàn tay Kỳ Tịch nóng rực, để Trang phi biết rõ nhiệt độ bản thân ngày càng thấp, "Kỳ Tịch... Không cần phụ công tử... Chỉ là, ta rất sợ hãi... cái chết đau quá... Kỳ......"
Không còn cách nào để hỏi, và... Không có sức để hỏi.
Trang Phi cong lên khóe môi, từ khóe mắt nhắm nghiền tràn ra một giọt nước mắt lạnh lẽo, chảy ở trên tay Kỳ Tịch, giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, rất nhanh biến mất không một dấu vết.
"Ngoan, ngoan, cái gì ta cũng hứa với ngươi." Kỳ Tịch kéo ra một nụ cười, so với khóc càng thêm khó coi, "Ngươi nhịn một chút, ngoan, không phải sợ."
Đáp lại hắn chính là sự im lặng có thể nghe được tiếng kim rơi trên mặt dất.
Cả người Kỳ Tịch giống như bị núi đè lên, hắn cực kỳ cứng ngắc di chuyển đầu Trang Phi, cúi người xuống làm như không thấy, cẩn thận từng li từng tí một nhìn Trang Phi, mà lại nhìn thấy Trang Phi dĩ nhiên đã nhắm mắt lại.
Đây không phải là sự thật! Làm sao có khả năng!
Hai ngày trước còn tốt như vậy mà, còn cùng hắn hứa hẹn cả đời, Trang Phi làm sao có khả năng, cứ thế mà chết đi được! Y sao có thể cam lòng mà chết! Kỳ Tịch không dám tin, lời nói mà khi hắn nói ra, dáng vẻ Trang Phi cảm động rơi lệ, làm sao có khả năng vi phạm ước định!
"Cái này không thể nào..." Kỳ Tịch ôm lấy Trang Phi, cuối cùng không nhịn được nghẹn ngào, "Trang Phi, không được chết, không được chết a."
Trang Khinh Hồng run rẩy đưa tay ra, đặt ở dưới mũi Trang Phi, thân thể lay động một cái, cuối cùng vô lực ngồi bệt xuống đất, phát ra tiếng gào thét cô độc tựa như con sói, đau đến không muốn sống.
"A ——" Trang Khinh Hồng che ngực, cảm giác tắc nghẽn không chút nào có thể đánh tan, trái lại càng thêm thống khổ, khiến hắn càng nghẹt thở.
Kỳ Cảnh chỉ cảm thấy đầu óc ong ong một tiếng, "Phốc" phun ra một ngụm máu, đột nhiên ngã xuống con ngựa trước mặt, chỉ một tiếng đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bi thương phía dưới, ngọn đá rơi xuống hồ làm tan đi cảnh vật đau thương phía trước, cuối cùng bầu không khí cũng không còn đình trệ nữa, đám người hầu do Kỳ Cảnh đưa tới vội vàng đỡ Kỳ Cảnh dậy.
Hai người trên mặt đất toàn thân bê bết máu đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng đến dọa người bắn về phía Kỳ Cảnh vốn đã hôn mê, phản chiếu ra ánh sáng hận thù.
🥀HOÀN CHƯƠNG 32🥀