Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 2:




Minh quỷ 2 – Thật là may mắn, nhảy lầu thể hiện chí hướng
-- Chúng tôi đã xây dựng một nhà máy lớn,
Đã lắp máy mới,
Cửa sổ ban đầu sạch sẽ trong suốt nay như bị một tấm rèm đen kịt dày nặng che kín mít không có cách nào thấy rõ được tình huống bên trong lớp học. Lệ Nam cũng không dám tùy tiện dán mặt lên kính thủy tinh nhìn vào bên trong, chỉ sợ bỗng nhiên phải đối diện với một đôi mắt quỷ đỏ thẫm.
Bé gái hát đồng dao dường như bắt đầu tức giận, từ ngữ trở nên gián đoạn, âm điệu cũng đột nhiên càng thêm bén nhọn. Lệ Nam biết nếu lượt tới bài ca 'Én nhỏ trong chiếc áo hoa, xuân năm nào cũng tới nơi này' kết thúc hắn sẽ phải đưa ra lựa chọn dưới áp lực từ của những hạn chế chưa xác định.
Lệ Nam ấn tay vào nắm cửa đã từng chạm vô số lần, cửa phòng học không khóa nên Lệ Nam chỉ cần nhẹ nhàng đẩy liền bật mở. Theo tiếng mở cửa êm dịu vang lên, bài đồng dao bỗng nhiên im bặt như một cuốn băng bị cắt đứt, mãi mãi ngừng lại ở câu 'Hoan nghênh bạn ở lại lâu dài'.
Ngay khi vừa mở cửa, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi Lệ Nam khiến hắn hoảng hốt trong thoáng ra ảo giác như mình đang ở trong bệnh viện. Chờ đến khi đã quen với bóng tối bên trong phòng học hắn mới nhận ra đây thật sự là một căn phòng được sắp xếp theo bố cục phòng bệnh.
Giường bệnh, giá treo bình truyền dịch, máy thở oxy và cả máy đo điện tim, thận chí Lệ Nam còn mơ hồ nhìn thấy xe lăn và giường gấp chất đống trong góc phòng. Mọi thứ bên trong đều giữ nguyên trong trạng thái có thể miễn cưỡng nhìn thấy, Lệ Nam bị tiếng kêu có quy luật của máy đo điện tim hấp dẫn lực chú ý, vừa mất tập trung lại đụng phải vật gì đó bên chân.
- - Là một con búp bê nữ mặc váy liền áo thuần sắc trắng, đầu đội khăn vuông thoạt nhìn giống như một chiếc mũ của y tá, lông mi của con búp bê dày như quạt, trên môi không biết tô gì nhưng lại đỏ như có máu.
Lệ Nam do dự không biết có nên nhặt nó lên hay không, dù sao trong hoàn cảnh kỳ lạ khủng bố thế này để một con búp bê nằm trên mặt đất dính bụi luôn mang đến cảm giác bất kính khinh nhờn. Nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn cất bước chân lướt qua nó, dù sao Lệ Nam cũng không thật sự hiểu những kiêng kị này, hắn cho rằng không nên động vào bất kì thứ gì mới là tốt nhất.
Đèn xanh trên máy đo điện tâm đồ nhấp nháy, chính giữa màn hình là dòng điện sinh học tiêu chuẩn đều đặn. Lệ Nam đi tới bên giường bệnh nhìn nửa trên chiếc chăn mỏng có nếp nhăn còn đùn lên một cục tựa như đã từng có người nằm ở chỗ này.
Hắn đánh bạo nắm lấy một góc chăn rồi cẩn thận xốc lên, có mồ hôi rơi xuống mí mắt của hắn khiến làn da truyền đến cảm xúc khác thường, Lệ Nam nhanh tay xoa đi rồi lại nghi thần nghi quỷ quan sát bốn phía.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình hắn, cũng chỉ có tiếng thở dần dần trở nên dồn dập của hắn cùng với tiếng tích tích phát ra từ máy đo điện tâm đồ, không biết đã vang lên bao lâu.
Toàn bộ chăn bị vén lên nhưng bên dưới không có vật gì, Lệ Nam thất vọng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài, trong nháy mắt hắn cũng không rõ bản thân hi vọng bên trong có hay không có thứ gì. Hắn không để ý đến cái giường bệnh đặt ở vị trí trung tâm dễ thấy nhất nữa mà dời ánh mắt vào những đồ vật khác trong căn phòng.
Dưới cửa sổ có một cái ghế sô pha ba chỗ, Lệ Nam muốn đi tới nhưng lúc này trên cổ tay trái bỗng nhiên bị một nguồn sức mạnh kéo lại, trong khoảnh khắc một dòng điện tên là sợ hãi từ cột sống truyền thẳng lên da đầu len lỏi vào từng mạch máu của Lệ Nam, mồ hôi lạnh lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được thấm ướt quần áo sau lưng hắn.
Viền mắt Lệ Nam trừng đến cực hạn, vì khiếp sợ mà cổ hắn cứng ngắc chỉ có thể dùng con mắt cũng tràn đầy hoảng sợ liếc về phía cổ tay trái của mình, nơi đó không có gì cả, không có tay cụt máu me, chỉ có cảm giác cổ tay bị nắm chặt vẫn còn rõ ràng, hơn nữa trên làn da chỗ đó nhanh chóng hiện lên năm dấu ngón tay bầm tím. Lệ Nam vô thức vùng vẫy dữ dội, sức mạnh giữ lấy hắn không phải không bị ảnh hưởng, cũng vì hắn vùng vẫy mà không ngừng lệch khỏi vị trí ban đầu, nhưng trong thời gian ngắn hắn vẫn không thể nào tránh thoát.
Điện tâm đồ vẫn luôn ổn định bỗng nhiên hỗn loạn, tiếng bíp bíp tượng trưng cho nhịp tim cũng dồn dập hơn mang theo cảm giác dọa người, cuối cùng cứ như đang hòa chung một nhịp đập trái tim với Lệ Nam, từng tiếng từng tiếng vang lên trong đầu hắn.
Tiếng xé gió bén nhọn truyền đến đúng vào lúc này, Lệ Nam không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào, chờ đến khi hắn nhận ra nguy hiểm thì đòn công kích mang theo tiếng ma sát đã kề sát bên tai. Hắn hoảng hốt cúi xuống tránh về bên phải, vật nhọn phản quang sượt qua dái tai của hắn rồi cắm sâu vào vách tường bên cạnh.
Là một cái kim tiêm to dài màu bạc, Lệ Nam nhìn sang theo hướng đuôi kim trực tiếp đối mặt với một con búp bên, đôi lông mi giả dày rậm cách tròng mắt của hắn không quá hai xen ti mét, sợi nào sợi nấy sắc bén như kim.
Tiếng kinh hô ngắn ngủi thoát ra khỏi cổ họng lại bị Lệ Nam ép ngược lại vào trong cổ, hắn càng thêm dùng sức vùng vẫy, cả cánh tay trái từ cổ tay trở xuống bắt đầu tím tái vì thiếu máu nhưng Lệ Nam đã không còn cảm thấy đau đớn, lòng cầu sinh khiến adrenalin trong hắn tăng vọt, hắn theo bản năng đạp một cú vào bụng dưới của con búp bê, tay phải nắm chặt lấy tay trái điên cuồng lôi kéo thoát khỏi ràng buộc.
Dư quang khóe mắt thấy rõ con búp bê bị đá gãy mất một chân nên hành động có chút bất tiện, Lệ Nam nghiêng đầu qua chỗ khác, lúc này mới nhận ra hai cánh tay của nó đã biến thành kim tiêm đang chuẩn bị tấn công mình, sáng loáng muốn xông tới ghim hắn lại.
Lệ Nam sống đến mười bảy tuổi cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là tê cả da đầu, nếu tóc của hắn ngắn thêm chút nữa e rằng lúc này đã sợ đến mức dựng hết cả lên. Mắt thấy búp bê kim tiêm sắp sấn tới hắn chỉ hận không thể ôm luôn cái giường bệnh để bỏ chạy, cái giường kim loại bị hắn lắc đến rung bần bật, sức mạnh bắt lấy hắn cũng dần buông lỏng. Một giây trước khi kim tiêm phóng tới Lệ Nam chợt ngã xuống đất, nguy hiểm tránh đứa trẻ có hai cái tay là hai cây kim vừa to vừa dài.
Cổ tay trái đau nhói vô cùng như bị xe nghiền qua nhưng Lệ Nam không quan tâm những thứ này, trong nháy mắt khi ngã ngửa ra đất hắn dùng tay phải chống đỡ cơ thể rồi trực tiếp nhảy lên một cái, nhanh chóng chạy ra cửa.
Phòng bệnh chỉ có một cửa trước, trên đường chạy trốn Lệ Nam mơ hồ có dự cảm không mở ra được, đến khi chạm vào chốt cửa hắn biết ngay dự cảm thành thật. Cửa phòng quả thật bị khóa cứng mặc hắn kéo đẩy thế nào cũng không thể mở ra được một khoảng trống như thể đã bị hàn chết.
Lệ Nam ý thức được ngoài búp bê kim tiêm ra thì vẫn còn một thế lực vô hình bất cứ lúc nào cũng sẽ vây khốn mình. Nên sau khi xác nhận bản thân không thể mở được cửa Lệ Nam nhanh chóng dời trận địa, hắn dán vào tường chạy sang bên kia nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào con búp bê có lông mi dài như kim châm.
Búp bê kim tiêm nở nụ cười, vừa cười đôi môi nhuốm máu của nó vừa nôn ra một cục đá, cục đá rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang làm cho Lệ Nam lập tức sửa lại suy nghĩ của mình, đó không phải là tảng đá, chắc là kẹo cứng.
Kẹo?
Nôn xong một viên ngay sau đó lại là một viên kẹo khác rơi trên mặt đất, sau đó cái miệng kia càng mở rộng gần như chiếm hơn nửa khuôn mặt búp bê, kẹo cứng tuôn ra như thác nước ào ào chảy xuống như nước sống lấy tốc độ cực nhanh tràn đến bên chân Lệ Nam, kẹo dính nước miếng của con búp bê tỏa ra mùi hôi thối buồn nôn tràn ngập cổ họng.
Lệ Nam cay đắng nghĩ không ghim chết được thì nó định dìm chết mình, đúng là một con quỷ bỉ ổi. Sau đó hắn bị suy nghĩ 'chết đến nơi rồi còn rảnh suy nghĩ lung tung' của mình chọc cười, ý cười nở bên môi rồi tắt lịm nhanh chóng bị lo lắng và khẩn trương che lấp.
Dù có né tránh thế nào kẹo cứng cứ như ung nhọt trong xương thi nhau dính vào ống quần và giầy của Lệ Nam, cảm giác bắp chân chợt tăng trọng lượng khiến người ta nổi da gà. Đám kẹo cứng tựa như vật sống thông thường không ngừng chồng chất tiến lên, sắc mặt Lệ Nam hiện lên vẻ tái xanh hắn gắng sức rung chân vẫy rụng đám kẹo cứng. Ngược lại lúc này con búp bê kim tiêm không ra đòn tấn công mà chậm rãi gắng sức tiến về phía Lệ Nam như ấp ủ âm mưu dụ dỗ, muốn Lệ Nam thả lỏng cảnh giác.
Nhưng con người trong trạng thái căng thẳng sẽ không bỏ qua hành động của đối phương, Lệ Nam mò mẫm ven theo vách tường đi tới hàng ghế sa lông đặt bên cửa sổ. Gió lạnh từ bên ngoài phất qua da trần trụi của hắn mang đến cái lạnh tận xương làm con người co ro, Lệ Nam đột nhiên thông suốt, nhanh chóng xoay người đẩy cửa sổ, vậy mà hắn thật sự mở ra được một cánh cửa.
Hắn lộ ra nửa người trên, mơ hồ nhìn thấy mặt đất đen thui phía dưới, Lệ Nam hưng phấn bám vào bệ cửa sổ, là tầng một, có thể nhảy! Hắn nghĩ lỗ hổng của quỷ đánh tường chính là chỗ này.
Đúng là khi Thượng đế chặn cầu thang của bạn sẽ mở cho bạn một cánh cửa sổ để nhảy lầu.
Con búp bê kim tiêm phát ra tiếng gầm gừ bén nhọn, như là một trăm người phụ nữ cùng nhau hét to trong cơn sợ hãi ở mức decibel cao. Lệ Nam cắn răng chịu đựng che lỗ tai ong ong, chống người rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, trước khi buông tay hắn nhìn thấy con búp bê kim tiêm vung hai cánh tay lao về phía mình.
Trong một phần nghìn giây ấy Lệ Nam cầu nguyện căn phòng bệnh này có tác dụng kiềm chế không cho con búp bê ra ngoài, lại nghĩ nếu không có tác dụng kia chẳng lẽ mình còn phải biểu diễn một màn chạy trốn trong hiểm cảnh? Mà cuối cùng tất cả ý niệm trong đầu đều biến thành – "Vì sao còn vẫn chưa tiếp đất?" – trong lúc rơi xuống từ không trung.
Trong cơn khiếp sợ và tuyệt vọng trên cổ tay bỗng nhiên truyền tới một lực kéo mạnh mẽ ngăn lại Lệ Nam đang rơi tự do. Phản ứng đầu tiên của Lệ Nam là bị búp bê kim tiêm bắt được, hắn giãy dụa kịch liệt, thà bị rơi xuống còn hơn là bị con búp bê châm chích đến chết, lỡ đâu chỉ còn mười xen ti mét nữa là hắn có thể chạm đất thì sao?
Thế nhưng ngay sau đó hắn nghe được một tiếng than nhẹ của đàn ông, cùng với một câu quát chói tai: "Đừng nhúc nhích!"
Hai chữ này tựa như chú định thân khiến Lệ Nam dừng động tác, Lệ Nam cảm thấy giọng nam này có chút quen thuộc, hắn ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen biết.
Từ eo trở xuống của Ngôn Hành Yến đã thò ra ngoài cửa sổ, một tay nắm thật chặt lấy cổ tay của Lệ Nam.
Không kịp hỏi vì sao Ngôn Hành Yến lại xuất hiện ở nơi này, Lệ Nam nhanh lớn tiếng nói: "Trong phòng có quỷ!"
"Tôi biết rồi, cậu nắm lấy tay tôi."
"Hai tay nó đều là kim, còn có thể nôn ra kẹo dính."
Không phải ảo giác của Lệ Nam, hắn nghe được Ngôn Hành Yến phát ra một tiếng cười khẽ với mình cực kỳ rõ ràng, như là đang cười hắn vô tri, hoặc vì thực sự cảm thấy thú vị.
Lệ Nam im lặng, đàng hoàng nắm chặt lấy cổ tay phải của Ngôn Hành Yến. Vì bệnh tật nên cơ thể của Ngôn Hành Yến vô cùng gầy yếu nhưng khi Lệ Nam thật sự chạm vào đối phương, hắn lại càng khắc sâu nhận thức về vẻ gầy yếu này.
Cổ tay dưới lòng bàn tay hắn mảnh mai gầy yếu quá mức, cơ bản chỉ có da bọc xương, Lệ Nam cảm thấy mình chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy cổ tay của Ngôn Hành Yến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.