Trạch quỷ 2
Giống như phần mở đầu của tất cả những câu chuyện ma, khoảnh khắc Lệ Nam - người đang đi phía sau bước vào cổng biệt thự một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua gần như mang đi tất cả hơi ấm trên người hắn cứ như vừa ngâm mình trong đáy hồ đóng băng trong ngày rét đậm của tháng chạp, lạnh đến thấm tận vào lòng.
Phong Ly nóng bỏng ở bên ngoài bị ghét bỏ giờ lại thành thứ ấm áp nhất được Lệ Nam ôm chặt trong tay thậm chí hắn chỉ muốn biến nó thành áo khoác lông chồn rồi đắp lên người.
Gió mạnh bỗng thổi lên cánh cửa sau lưng họ làm nó phát ra những tiếng vang ầm ầm, còn chưa ra trận đã cảm giác như có người đang uy hiếp. Từ trước đến giờ Ngôn Hành Yến không thích nhất chính là có quỷ dám uy hiếp mình, lúc trước cô bé kia muốn y vào lớp 13 y đều làm ngược lại, bây giờ con trạch quỷ trắng trợn khiêu khích khiến Ngôn Hành Yến cười lạnh một tiếng rồi rút kiếm sáo ra bổ xuống khóa cửa.
Cánh cửa nhà mất đi ổ khóa sớm chiều làm bạn đáng thương hé ra một khe nhỏ không thể đóng lại được nữa, tiếng gió rít cũng ngừng lại như không biết tiếp theo nên làm những gì.
Hai bên rơi vào thế yên lặng giằng co.
Con pet Phong Ly cái nết cũng y chang chủ nhân, Ngôn Hành Yến kiêu ngạo xong cũng là lúc đến lượt nó biểu diễn thị uy, nó hít sâu một hơi đứng trên vai Lệ Nam nửa người trên ngẩng cao rồi thổi ra một ngọn gió ngược chiều với cơn gió lạnh.
Trong phút chốc đèn treo và toàn bộ cốc chén trên bàn bốp bốp lạch cạch rung động, hai bên rèm cửa tung bay, mấy chiếc ghế đẩu nhỏ trong góc phòng đổ xuống bay ra ngoài.
"..."
Phong Ly đắc ý bò lại vào trong lòng Lệ Nam, đuôi dựng lên đung đưa chỉ cho hắn xem khung cảnh hỗn loạn trong phòng khách, bên trong đôi mắt màu vàng óng còn mang ý tranh công. Lệ Nam cảm thấy nhiệt độ phòng dần ấm lên một chút so với bên ngoài thì dở khóc dở cười. Ngôn Hành Yến lại rất hài lòng xoa nhẹ đầu Phong Ly thưởng cho nó: "Buổi tối thêm đồ ăn."
Tức khắc Ngôn Hành Yến hung dữ đã trở thành cha ruột mới ra lò của Phong Ly.
Hành vi thị uy của hai người thú vô cùng hiệu quả, đến tận khi họ đi hết tầng một trạch quỷ cũng không xuất hiện giở trò quấy rối nữa.
Trong kho chất đống mấy thùng sơn và gạch men sứ, chắc là chủ nhà hiện tại mua sắm để sửa nhà nhưng đáng tiếc lại xảy ra hiện tượng lạ nên chỉ có thể tạm thời gác lại.
Lệ Nam đi ra cửa sau tầng một vui vẻ đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, hắn híp mắt nhìn về phía mặt hồ lấp lánh, đuôi mắt ngậm cười trời sinh đã khẽ nhếch phản chiếu ánh sáng trên mặt hồ càng thêm ôn nhu nhẹ nhàng hơn.
Giữa hồ có một gian đình nhỏ tinh xảo, một đàn cá chép vàng bơi qua hồ rồi bị giật mình bởi những chiếc lá rụng. Cách đó không xa là một ngọn núi xanh, lọt vào trong tầm mắt đều là cây cối hoa cỏ tươi tốt, đúng là thế tựa núi, xung quanh còn có khe suối chảy, khung cảnh đúng là đẹp đẽ. Lệ Nam thở dài nói: "Trách không được lại đồng ý bỏ ra bảy trăm ngàn để cho cậu đuổi quỷ... Nhưng chủ nhà này sao lại tin chuyện quỷ thần như vậy? Lẽ nào người càng có tiền sẽ càng tin vào những thứ duy tâm đó?"
"Đều có nghiên cứu cả, với những người tin vào phong thủy và ma quái cậu có thể nói với họ về phong thủy, nhưng với người không tin nếu cậu nói với họ sẽ bị cho là phản khoa học." Ngôn Hành Yến tựa lưng lên cửa sổ treo chuông gió, tiếng chuông trong trẻo du dương vang lên cùng giọng nói nhẹ nhàng của ym "Như nhà này, tôi nói không phải chuyện ma quỷ mà nói: theo kinh nhiệm nhiều năm có thể do kết cấu nhà bị xuống cấp theo thời gian nên cửa bị hở phát ra tiếng ồn, thậm chí còn do nguyên nhân ảo giác, cũng có thể là do sơn tường bị ô xi hóa sinh ra một loại khí nào đó."
"..." Lệ Nam co rút khóe miệng, "... Nhảm thế mà cũng tin được?"
"Có gì mà không tin, tôi nói chuyện còn được trả tiền đấy, mời tôi tới xem ông ta cũng không lỗ, trong nhà này cũng chẳng có đồ đạc đáng giá gì." Ngôn Hành Yến để ba lô lên ghế sô pha rồi cũng nằm luôn lên sô pha mềm mại.
"Tôi còn chuẩn bị tinh thần lỡ như chủ nhà sẽ cho người đến canh chừng công tác chuẩn bị nhưng ai nghe chuyện cũ về căn nhà này đều sợ vỡ mật không dám đến. Bản thân chủ nhà cũng sợ bảo chúng ta tự do phát huy, làm xong liên lạc lại với ông ta."
Thấy Ngôn Hành Yến lười nhác nằm trên ghế sa lông không làm Lệ Nam đương nhiên cũng sẽ không thúc giục, hắn biết Ngôn Hành Yến tự có tính toán nên tiểu đồ đệ đi theo đại sư học nghề như Lệ Nam không có chỗ xen vào, hắn dứt khoát ngồi xuống bên còn lại của sô pha lấy ra một quả táo và dao từ trong vali của mình, hắn không biết gọt vỏ nên chỉ cắt ra làm ba phần.
Phong Ly nhớ ăn không nhớ đánh hoan hô một tiếng vui vẻ gặm táo.
Hai nhân loại cùng một con yêu quái biết phun gió hùng hổ xông vào cửa thế nhưng lại không vội tìm nó, đối phó nó, trấn áp nó mà lại ngồi ăn không chút lo lắng, đã thế ăn uống xong còn nhao nhao chơi game bằng điện thoại, đến chiều thì chơi đánh bài, trạch quỷ trốn trên tầng hai vừa vội vừa tức bay qua bay lại.
Ánh mắt của nó như thực thể, âm độc muốn hành hạ chết tất cả nhân loại muốn xâm chiếm địa bàn của mình.
Ngôn Hành Yến không biết là sát khí hộ thể hay không biết sợ là gì, không chút sợ hãi quăng ra một đôi, Phong Ly bị y ép tới cái quần sịp cũng không còn. Lệ Nam luôn cảm thấy trong bóng tối có một đôi mắt âm lãnh, như ung nhọt mọc trong xương quấn quanh cả bọn, ở nơi hai người không nhìn thấy che giấu, tính toán âm mưu quỷ quyệt.
Nhưng thế thì sao, trời sập thì vẫn còn Ngôn thiên sư và Tiểu Kiếm Kiếm vô địch của y chống đỡ, Lệ Nam sờ sờ cây bút im lặng trong túi an tâm tiếp tục xào bài.
Bữa tối là năm gói mì ăn liền, không có giăm bông xúc xích vì ba tiếng trước đã bị Phong Ly ăn vụng mất, bốn gói mì đều vào hết miệng Ngôn Hành Yến, Lệ Nam vừa ăn vừa lo Ngôn Hành Yến bội thực.
Phong Ly ăn vụng nên bị phạt không được ăn cơm tối, hai mắt đẫm lệ đáng thương nhìn lom lom vào bát của Lệ Nam, cuối cùng vẫn được đút cho ăn hai cọng mì cuối cùng.
"Trạch quỷ chờ đến sốt ruột rồi, sau khi mặt trời lặn là thời gian của nó, nhất định buổi tối nó sẽ có hành động." Ngôn Hành Yến lau miệng rồi đặt đũa xuống, y giương mắt nhìn thấy Lệ Nam và Phong Ly đang nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn quỷ đói thì tức giận: "Nhìn cái gì! Ông đây đang tuổi ăn tuổi lớn đương nhiên phải ăn nhiều."
"Còn đang lớn? Ngón tay à?" Lệ Nam rửa bát xong xếp lại vào trong tủ cho người ta, Ngôn Hành Yến dựa vào cửa nhìn về luồng sáng mờ cuối cùng xa xa ngoài cửa sổ, khẽ nói: "Cậu nghe bao nhiêu chuyện ma rồi? Đa số chỉ là mấy trò vặt vãnh dọa người thôi."
Ngôn Hành Yến tùy tiện lấy ra vài ví dụ: "Cậu ngủ trên giường, nửa đêm tỉnh lại bỗng thấy một bà già không có thắt lưng trở xuống đứng bên gối."
"Cậu ngủ trên giường, nửa đêm nóng thò chân ra khỏi chăn bỗng nhiên cảm thấy bàn chân đụng phải thứ gì đó lạnh như băng, cứ như da người chết."
"Cậu ngủ trên giường, nửa đêm bỗng cảm thấy phía sau có cái gì, cậu sờ sờ thì mò thấy chất dịch dinh dính tanh hôi, còn sờ được một búi tóc to."
"Cậu ngủ trên giường, nửa đêm bỗng cảm thấy trên trán rất ngứa, mở mắt ra, chợt thấy một thi thể treo cổ ngay trên đỉnh đầu mình, thi thể mặc quần áo trắng, tròng mắt trợn lên nhìn cậu chằm chằm."
"Cậu ngủ trên giường, rõ ràng đang ở tầng chót, nửa đêm lại nghe thấy tiếng bước chân trên tầng."
"Nửa đêm cậu đi vệ sinh, soi gương thấy có người ở sau lưng."
"Nửa đêm cậu đi vệ sinh, cậu trong gương và cậu ở ngoài có vẻ mặt khác nhau."
"Cậu..."
Lệ Nam nhanh chóng lên tiếng ngăn lại tuyển tập chuyện ma của Ngôn Hành Yến, "Được rồi được rồi... Đều là mấy chuyện ma quỷ nghe lúc còn học tiểu học, cũng không dọa được ai."
"Không dọa được?" Ngôn Hành Yến mập mờ dán mặt lại gần Lệ Nam, cười hỏi: "Thế ban đầu là ai...."
"Ban đầu tôi không có kinh nghiệm chưa kịp phản ứng với chuyện xảy ra, không biết xử lý thế nào mà thôi." Lệ Nam mặt không thay đổi dùng ngón tay chojt chọt mi tâm Ngôn Hành Yến: "Hiện tại tôi biết tất cả đều là giả, còn tin chắc buổi tối trạch quỷ sẽ dọa mình sợ nên tôi rất bình tĩnh."
"Được thôi." Ngôn Hành Yến quay người xách ba lô lên lầu, "Chủ nhà nói chăn gối đều mới đổi, bởi vì xảy ra sự kiện kì quái nên vẫn chưa kịp dùng, chúng ta có thể trực tiếp ngủ. Tôi chọn phòng bên trái."
"Tôi ở phòng bên phải." Lệ Nam mang theo Phong Ly vào phòng, bên trong phòng ngủ quả nhiên mới được dọn sạch, còn có giường nước mềm đến mức nằm lên rồi không muốn dậy.
Bên ngoài cửa sổ là bầu trời đêm trống trải cao vời vợi, vì chỗ này là vùng ngoại thành nên không khí rất trong lành, bầu trời cao hiếm có mà đầy sao rực rỡ.
"Khó trách trạch quỷ không muốn đi, ta cũng không muốn đi." Lệ Nam tự nhủ đi vào phòng tắm xả nước chuẩn bị tắm.
Phong Ly bỗng nhiên thò đầu ra khỏi va li, đôi mắt thú màu vàng đồng tròn trịa trở nên hẹp dài, nó vọt vào phòng tắm, tới trước cánh cửa trắng không gió lại tự chuyển động.
Lệ Nam không hề cảm giác vẫn cởi áo, để cái bút không rõ có chống nước được không lên trên kệ sau đó bọc vòng tay trong màng bọc thực phẩm nhưng vẫn đeo ở cổ tay.
Bình thường hắn vẫn tháo ra nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, lúc nào cũng có một con trạch quỷ đang nhìn hắn lom lom, Lệ Nam cũng không muốn đang trần như nhộng lại bỗng nhiên tiến vào giấc mộng đâu.
Sau khi mở vòi nước nước trong vòi hoa sen cũng không lập tức chảy ra mà nhỏ giọt xuống như bị tắc phát ra tiếng lộp bộp, Lệ Nam nhíu mày khó hiểu, cảm thấy chán ghét mùi hôi thối tỏa ra từ trong ống nước, mùi vị kích thích xộc thẳng lên ót.
Trái tim của hắn bỗng giật mình lỗi nhịp rồi vô thức đóng vòi nước lại, nhưng sự tình đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, dòng máu đỏ tươi đột nhiên phun ra tung tóe từ vòi hoa sen bắn lên khắp người Lệ Nam, hắn lập tức quay đầu ra ngoài đi tìm Ngôn Hành Yến nhưng lúc này cửa phòng đã bị khóa kín từ lúc nào, mặc cho Lệ Nam hết vặn lại đẩy cũng không hề sứt mẻ.
Lệ Nam nhanh chóng cầm bút lên, mở thân bút ra, bên trong quả nhiên có một tờ giấy. Lúc trước hắn đã từng thí nghiệm, chỉ khi có quỷ ở gần thì bên trong bút mới có thể xuất hiện giấy truyền lời.
Điều này cũng chứng minh trạch quỷ đang ở ngay bên cạnh hắn, thậm chí có khi đang ở ngay sau lưng Lệ Nam, trong lòng tràn đầy ác ý chế tạo ảo giác xem người khác hoảng loạn, thậm chí còn định tạo ra thương vong ngoài ý muốn.
Nhưng hắn phải viết gì đây? Lệ Nam cảm nhận máu loãng văng khắp nơi, trong nước còn có không ít tóc cùng những manh da thịt vụn, hắn buồn nôn quá nhưng vẫn cố gắng hết sức giữ tỉnh táo và bình tĩnh, suy tính nói câu gì có thể truyền đi.
Hơi cúi xuống, hắn cất tờ giấy lại chỗ cũ.
Hoàn toàn không biết nói cái gì... Lệ Nam bất đắc dĩ phải đứng trên nắp bồn cầu, dưới đầu gối toàn là máu, mùi hôi thối khiến Lệ Nam thầm nghĩ muốn bắt con trạch quỷ này rồi đập cho một trận, hắn sợ bây giờ mà viết gì đó hắn sẽ không nhịn được mà điên cuồng ân cần hỏi thăm nó chúc mừng năm mới, vạn sự như ý các kiểu.