Người bên trong đại sảnh rất nhiều, ngoại trừ người đàn ông được vây ở trung tâm vừa nhìn đã biết là đại thiếu gia còn có cả người phụ nữ lúc trước đụng nhau với họ, bà ta đang sắp xếp trái cây lên bàn, trên mặt tràn đầy vẻ hiền lành trái ngược hẳn với dáng vẻ ăn trên ngồi chốc trước kia.
"Dì Vương, dì nhanh nghỉ ngơi đi, những thứ này cứ để người khác làm là được." Giọng nói của đại thiếu gia rất nhẹ nhàng cho dù mang theo vẻ suy yếu ai cũng có thể nhận ra, trong giọng nói còn mang theo cảm giác mềm mại như có gió xuân lướt qua. Đôi mắt y thâm quầng, đúng là đã lâu chưa được ngủ ngon.
Người phụ nữ chặn lại động tác của một người hầu nữ trẻ tuổi muốn tiến lên tiếp tục động tác của mình, cố ý tự tay rót trà cho thiếu gia, "Không được đâu đại thiếu gia, tôi quen rồi, nghỉ chốc lát là không chịu được."
Lúc này lại có một người phụ nữ trẻ tuổi giành lấy tách trà, động tác còn thân mật phóng khoáng hơn người hầu nữ lúc trước rất nhiều, tư thế như thể cô ta chính là nữ chủ nhân của căn nhà này, "Không có việc gì đâu, mẹ, để con làm." Giọng nói của cô ta trong trẻo đến lạ lùng, tựa như lời chúc phúc của thiên sứ.
Điều này khiến Lệ Nam không khỏi ngẩng đầu rồi kinh ngạc khi nhận ra đây là một người phụ nữ đẹp đến thần kỳ, đôi mắt hạnh vừa to vừa sáng, chân mày lá liễu mảnh dài đẹp như tranh vẽ, da dẻ trắng nõn căng tràn, đôi môi đỏ mọng chúm chím như cánh hoa hồng càng làm nổi bật lên vẻ đẹp tuyệt sắc.
Rốt cuộc đây là cái nơi quỷ quái gì? Lẽ nào yêu cầu tuyển người hàng đầu chính là người này phải đẹp như Phan An, người khác phải yêu kiều hơn hoa? Chủ nhà là quỷ háo sắc à?
Cũng không đúng, trong mộng Ngôn Hành Yến đóng vai thầy Lý nhưng vẫn dùng chính khuôn mặt của y, tuy rằng bình thường Lệ Nam cũng biết vẻ ngoài của Ngôn Hành Yến rất được nhưng trên mặt y lúc nào cũng đeo cái vẻ ốm yếu, trên tay còn nhô cả gân xanh ra trông rất dọa người, Lệ Nam cũng không có sở thích biến thái đặc thù, sao có thể nổi lên ý nghĩ đó với một bệnh nhân cho được?
Nhưng trong giấc mộng này lại không giống vậy, từ lần đầu tiên Lệ Nam gặp mặt Ngôn Hành Yến đã cảm thấy y vô cùng gợi cảm mê người, chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn chứ đừng nói đến cái vẻ tràn đầy phong tình trong từng cử chỉ hành động như vậy, Lệ Nam tràn đầy ham muốn với y.
Có lẽ sau khi khỏi bệnh Ngôn Hành Yến sẽ thật sự có dáng vẻ ấy, nhưng y bây giờ... Lệ Nam cảm thấy rất có thể hai mắt của mình đã cho Ngôn Hành Yến một lớp filter nên mới thấy thầy Lý đẹp.
"Bác sĩ Trương? Bác sĩ Trương!"
"Hả?" Lệ Nam vội vội vàng vàng chỉnh lại những suy nghĩ phức tạp trong đầu, nhìn kỹ lại thì thấy đại thiếu gia đang nhìn thẳng hắn, Lệ Nam mỉm cười đi lên trước, "Thật ngại quá, mất tập trung suy nghĩ bệnh tình của tiểu thiếu gia."
Lệ Nam chẳng muốn nghĩ tới con sâu bị mình chữa chết hai lần còn đang nằm trên giường kia, hắn sớm đã hoạch định xong lời dạo đầu cố ý nhắc đến tiểu thiếu gia chỉ vì muốn xem phản ứng của những người còn lại mà thôi.
Trên khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp đắp lên vẻ thiếu kiên nhẫn, mày liễu nhíu một cái đúng là lê hoa đái vũ rung động lòng người khiến Lệ Nam chỉ muốn tự móc hai mắt của mình ra. Mười bảy năm qua hắn chưa bao giờ rung động trước từng cảm xúc nhỏ bé của một người đến như vậy, Lệ Nam xác định đôi mắt của tên đàn ông cặn bã Trương Diệc Minh này cũng cho người phụ nữ kia một lớp filter.
Nam nữ không kỵ, trình độ lạm tình của vị bác sĩ này khiến Lệ Nam lại một lần nữa được mở rộng tầm mắt.
Người phụ nữ lạnh nhạt liếc nhìn Lệ Nam, trong ánh mắt có ý cảnh cáo đầy hàm xúc, Lệ Nam yên lặng ghi nhớ trong lòng lại ngước mắt nhìn về phía đại thiếu gia, thấy y thở dài như muốn nói gì đó, vẻ mặt phức tạp, trong nhất thời Lệ Nam cũng không thể phân tích rõ tình cảm trong đó là gì.
Một lát sau đại thiếu gia nhấp một ngụm trà nóng, hỏi: "Vừa rồi nghe Đại Thành vội vội vàng vàng gọi anh, chứng hít thở không thông của A Kiến lại tái phát à?"
"Đúng vậy, nhưng sau khi uống thuốc tình trạng của cậu ấy đã đỡ hơn nhiều, tôi để cậu ấy nghỉ buổi học hôm nay, nếu bệnh nặng quá thì vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Thuốc?" Người đàn bà bỗng ngắt lời, dường như bà ta nhận ra giọng mình quá lớn mới dịu mặt giải thích với đại thiếu gia: "Không phải trước giờ bác sĩ Trương vẫn chỉ tiêm thuốc cho tiểu thiếu gia thôi à, hiệu quả không tệ, sao hôm nay lại đến mức phải uống thuốc chứ?"
Kỹ xảo quá kém, trên mặt viết đầy chữ trong lòng có quỷ kìa. Lệ Nam cười cười, "Trên cánh tay của tiểu thiếu gia toàn là lỗ kim, nhìn cũng không nỡ, huống chi uống thuốc hay tiêm thì công hiệu đều giống nhau cả."
Người đàn bà và cô gái xinh đẹp liếc nhau hậm hực im lặng không nói gì thêm, đại thiếu gia lại nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Nhà bếp ninh cho tôi canh gà hầm sâm đi, đợi lát nữa cũng đưa sang cho tiểu thiếu gia một bát."
"Vâng." Người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng lên tiếng rồi tiếp tục rót trà nóng cho đại thiếu gia, trong lúc thực hiện động tác đó ánh mắt cô ta và đại thiếu gia giao thoa, đong đầy thứ tình cảm mập mờ.
Có nhận thì phải có trả, Lệ Nam chiếm được tin tức mình muốn phải trả lại bằng việc khám bệnh cho đại thiếu gia trong tình trạng đầu óc trống rỗng.
"Khụ." Khóe mắt Lệ Nam thoáng nhìn Ngôn Hành Yến chẳng biết xuất hiện trong đại sảnh từ lúc nào, bên khóe môi là nụ cười tanh mãnh đang chờ thấy hắn phải lúng túng, Lệ Nam chỉnh lại kẹp cà vạt trên ngực, "Có cho thiếu gia uống thuốc đúng hạn không?"
"... Đêm qua hình như uống nhiều hơn một lần," Đại thiếu gia cụp mí mắt, tướng mạo nhìn qua không quá hai mươi mấy tuổi nhưng sức sống lại như ông lão bảy tám mươi rồi, y nói: "Trí nhớ của tôi ngày càng kém."
"Sẽ khá lên thôi..." Người phụ nữ xinh đẹp vỗ lên bả vai đại thiếu gia, trong giọng nói ẩn chứa thân thiết nồng đậm, đại thiếu gia mỉm cười nắm lại tay cô ta, hai người nhìn nhau cùng cười.
Nếu bệnh nhân không làm theo lời dặn của bác sĩ Lệ Nam cũng tiện giả vờ, hắn trực tiếp kê cho người ta một liều thuốc ngon nghẻ, đỡ mệt, hắn kê... một chút thuốc ngủ được đổi vào trong gói vitamin, vị bác sĩ chui này cứ như vậy kết thúc buổi khám bệnh của mình một cách hoàn mỹ.
Dọn dẹp cặp da xong Ngôn Hành Yến ở xa xa vẫy hắn bằng... một ngón tay út, Lệ Nam khẽ trợn mắt lườm y, Ngôn Hành Yến lập tức nhếch môi rồi trốn vào góc tối trên hành lang.
Không ngờ đến ngay lúc Lệ Nam chuẩn bị rời đi để chim chuột với thầy Lý người phụ nữ xinh đẹp kia bỗng nhiên gọi hắn lại, còn kéo tay Lệ Nam lôi vào phòng trà không một bóng người.
"..." Lệ Nam không biết cô ta tên gì, chỉ có thể lúng túng giữ yên lặng.
"Diệc Minh~~" Người phụ nữ làm nũng nhéo gò má bên trái của hắn, "Hôm nay anh làm gì thế hả, không phải chúng ta đã bàn bạc xong rồi à?"
Bác sĩ Trương này đúng là giỏi, câu đầu bếp Triệu, theo đuổi thầy Lý, lại còn ngấm ngầm câu được cả thiếu phu nhân. Lệ Nam chậm rãi nắm lấy tay của người phụ nữ xinh đẹp, tùy tiện xoa xoa, trên mặt người phụ nữ không hề có một chút phản cảm nào, ngược lại còn xấu hổ nép vào trong lòng Lệ Nam, hơi thở như lan, "Đáng ghét... Vừa rồi anh nói ra làm em sợ muốn chết."
"..." Lệ Nam nhanh chóng nhớ lại lúc nãy mình nói gì, bên ngoài thì mặt không đổi sắc ôm eo người phụ nữ, thấp giọng lập lờ nước đôi: "Không vội, tránh xảy ra sơ hở. Anh đã đợi lâu như vậy cũng không ngại vì em mà chờ thêm vài ngày nữa."
"Biết rồi... Nhưng sao hôm nay anh không...? Có phải giận em hai ngày này phớt lờ anh không?" Người phụ nữ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên liếc mắt đưa tình với Lệ Nam, đúng lúc bác sĩ này còn mang theo lớp filter dành cho người đẹp, đúng là khuynh quốc khuynh thành khiến người khác nguyện ý vì cô ta mà xông pha khỏi lửa, "Em cũng không còn cách nào hết, mấy ngày trước mời thầy tướng số về có hiệu quả rồi, anh cứ nói phản khoa học nhưng người ta giỏi lắm đấy! Mấy ngày nay người kia vẫn luôn gặp ác mộng, quấn em chặt lắm."
Clgt? Thầy tướng số? Nhưng sau một câu nói Lệ Nam đã hiểu, người kia là chỉ đại thiếu gia, gần đây gặp ác mộng cũng là do người đẹp lòng dạ rắn rết này giở trò quỷ. Lệ Nam cố ý lộ ra vẻ ghen tuông chua xót, hắn biết lúc này phải làm ra được cái vẻ tham lam háo sắc muốn chiếm làm của riêng của bác sĩ Trương, hắn hẳn là nên nhân cơ hội này ăn đậu hũ của người phụ nữ, thế nhưng Lệ Nam không ra tay được, hắn chỉ có thể không biết xấu hổ sờ bừa mấy cái, dùng lời ngon tiếng ngọt nói mấy câu đại loại anh hiểu nhưng anh vẫn không thể nào vui được, lần sau đừng như thế. Cuối cùng người phụ nữ lộ ra nụ cười đắc ý, còn vẽ cho hắn rất nhiều bánh mì lớn, Lệ Nam cuối cùng cũng có thể rút lui rời đi.
Vẽ bánh: là một từ thông dụng trên Internet, đề cập đến việc ai đó đưa ra những lời hứa vô lý và không thực tế, sau đó sử dụng các biện pháp hùng biện để thuyết phục mọi người và phục vụ họ. Cuối cùng, lời hứa đã không được thực hiện, thay đổi trước hoặc bỏ chạy.
Mới ra khỏi cửa Lệ Nam liền thấy Ngôn Hành Yến ngồi chờ đã lâu bên ngưỡng cửa sơn màu xanh, hắn vội vàng bước tới cất tiếng gọi: "Ngôn..."
"Ồ, đại anh hùng say sưa bên ôn nhu hương ra rồi đấy à? Còn tiếc nuối lắm hả?" Ngôn Hành Yến một tay đang cầm sách giáo khoa, nhíu mày, giọng vừa như nói đùa vừa như thật sự có vài phần tức giận, Lệ Nam chỉ nghĩ mình làm trễ nải thời gian khiến Ngôn Hành Yến chờ sốt ruột, bất đắc dĩ thở dài nói: "Nếu cậu thấy cô ta kéo tôi đi sao không đến gõ cửa tìm tôi, sớm cứu tôi khỏi bể khổ?"
"Tôi cũng đâu có biết là bể khổ hay ổ mỹ nhân, nào dám tùy ý quấy rầy?"
Lệ Nam cảm thấy Ngôn Hành Yến có chút lạ, dấm chua dâng lên qua cả đầu, không biết có phải bị quỷ mộng ảnh hưởng hay không, e rằng thầy Lý trước đấy từ chối bác sĩ Trương cũng là một chiêu lạt mềm buộc chặt? Nhân vật chính trong giấc mộng chắc là bác sĩ Trương Diệc Minh, một kẻ gieo duyên nợ đào hoa khắp chốn.
"Đừng chế nhạo tôi." Lệ Nam nhìn hai bên một chút, khẽ nói: "Vừa rồi cô nàng xinh đẹp kia đã tiết lộ cho tôi rất nhiều tin tức, chúng ta đi xa một chút rồi nói tiếp... Không đúng, chúng ta phải đi đâu đây?"
"Ngay cả đi đâu cũng không biết? Cậu cứ lên thẳng giường của Triệu Tích là được, vừa có người đẹp... Vậy mà cũng gọi là xinh đẹp à? Có phải cậu bị sắc đẹp làm cho lú đầu rồi không? Xin đấy, đây là mộng của Trạch quỷ..."
"Ngôn Hành Yến!" Cuối cùng vẻ mặt Lệ Nam cũng có chút tức giận, "Cậu đang càn quấy gì? Tôi không có hứng thú với bất kỳ ai ở nơi này hết, là vai bác sĩ tôi phải diễn này có một chân với đầu bếp Triệu. Cậu nhập vai hơi sâu rồi đấy, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, cậu diễn cho quỷ xem à?"
"..."
Ngôn Hành Yến yên lặng nhìn đi nơi khác, hai người cứ như vậy giằng co ở ven đường. Lệ Nam tính toán hắn là bác sĩ, có vẻ như đến đây khám bệnh tại nhà nhưng vẫn còn những công việc khác, quả nhiên hắn tím được danh thiếp của mình được cất trong túi áo vest, bên trên có ghi địa chỉ một phòng khám.
Hắn đã chờ năm phút đồng hồ thấy Ngôn Hành Yến vẫn không nói một lời đành chủ động nhẹ nhàng nói: "Tôi có thể đoán được đại khái, vai thầy giáo của cậu chắc cũng có một chân với bác sĩ này, cậu bị Trạch quỷ quấy rối tâm tình... Ngôn thiên sư, cậu như vậy là không được, tôi vô cùng nghi ngờ tố chất và nghiệp vụ của cậu, trình độ này còn cần rèn luyện thêm."
"Thế à?" Giọng Ngôn Hành Yến vẫn buồn buồn nhưng chịu mở miệng nói chuyện là tốt rồi, Lệ Nam vẫn khoác vai y như ngày thường, lại cảm thấy cơ thể dưới tay mình bỗng nhiên cứng đờ.
"Nói theo tôi nào, mọi thứ đều là giả, mọi thứ đều là giả."
Ngôn Hành Yến đẩy hắn một cái, nhân cơ hội kéo dài khoảng cách sườn vai với Lệ Nam, "Cút đi, đây đều là tôi dạy cậu."
"Ha ha." Lệ Nam cười rộ lên, "Trên danh thiếp của tôi có ghi số 089 đường XX, cách nơi này một đoạn, chúng ta..." Hắn nuốt lại nửa câu sau vào họng, bởi vì hắn thấy phòng khám lẽ ra cách hai con phố lại ở ngay trước mắt, Lệ Nam không biết nói gì quay đầu nhìn tòa nhà chỉ cách có hai bước chân, "Con Trạch quỷ này cũng tiết kiệm sức thật, trực tiếp cho phòng khám đến làm hàng xóm luôn?"
Ngôn Hành Yến lấy chìa khóa ra từ trong túi đựng sách của mình, bên trên dán địa chỉ và biển số nhà, vừa khéo bên cạnh phòng khám chính là nhà dân.
"Đi vào ngồi một chút?" Lệ Nam mời: "Tôi kể cho cậu nghe tuyến chuyện xưa."
Ngôn Hành Yến gật đầu, trong lúc Lệ Nam xoay người y bỗng nhiên tiến lại gần gáy Lệ Nam hít một hơi thật sâu. Lệ Nam đã sớm quen với động tác này, nhưng lần này Ngôn Hành Yến lại thất vọng nói: "Không có mùi gì."
"Vậy hả?" Lệ Nam ngửi lại cũng không thấy mùi trên người mình, "Chờ ra ngoài là tốt rồi, cậu đừng náo loạn nữa, chúng ta nhanh giải quyết đi."
Thiết kế bên trong phòng khám vô cùng có lệ, hai ghế một bàn, còn lại là tường trắng, đến cái chỗ ngủ cũng không có. Lệ Nam nghĩ Trạch quỷ chắc cũng không rảnh mà đi hao tốn tâm tư làm mình phát bệnh liền đóng cửa rồi kể lại chuyện đã với người phụ nữ xinh đẹp kia cho Ngôn Hành Yến một lần.
"Được rồi, Trạch quỷ là ai?" Lệ Nam hỏi, lần này Ngôn Hành Yến lại có chút do dự, thế nhưng không quá nửa giây sau y liền đáp: "Đại thiếu gia, nhưng vì lúc này anh ta còn tương đối khỏe mạnh nên có chút khác biệt với hình dạng quỷ khô héo gầy như que củi sau này, lần đầu gặp tôi cũng không nhận ra được."
"Ừ, thế thì tất cả đều có thể giải thích." Lệ Nam tổng kết: "Bà già kia cùng con gái bà ta và bác sĩ Trương hại chết đại thiếu gia, chiếm đoạt gia sản của anh ta... Hẳn là người phụ nữ xinh đẹp muốn kết hôn với đại thiếu gia, đại thiếu gia chết thì goá phụ danh chính ngôn thuận được kế thừa biệt thự.
Trạch quỷ vẫn nán lại tầng ba, người anh ta chờ đợi chắc là em trai mình... Nhìn ra được bây giờ thái độ của đại thiếu gia với tiểu thiếu gia rất vi diệu."
"Tôi cắt ngang một cái." Ngón tay Ngôn Hành Yến gõ gõ mặt bàn, "Cô đó đến cùng đẹp ở chỗ nào? Thật sự chỉ là một người phụ nữ bình thường, còn không đẹp bằng cô út nhà tôi nữa."
"..." Lệ Nam há hốc miệng, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đổi đề tài nói: "Tôi hiểu rồi! Trạch quỷ đang nói cho tôi, những ai dính dáng đến bác sĩ Trương ở trong mắt tôi sẽ được thêm một lớp filter! Cậu thấy đầu bếp trông thế nào?"
Ngôn Hành Yến cười lạnh một tiếng: "Triệu Tích hả? Ngôn Hành Thiện bị hủy dung còn đẹp hơn gã."
"..." Lệ Nam vỗ vỗ mặt bàn trước mặt Ngôn Hành Yến, "Nghiêm túc chút đi."
"Không đẹp lắm, bình thường."
"... Tiểu thiếu gia thì sao?" Lệ Nam lại hỏi, lúc này Ngôn Hành Yến chăm chú đáp lại: "Béo hai trăm cân, gầy xuống sẽ đẹp."
"Hai trăm cân?"
"Hai trăm cân."
Lệ Nam lại hiểu, Trương Diệc Minh thích thì là filter người đẹp, Trương Diệc Minh ghét thì là filter kẻ xấu. Trách không được vừa vào trong mơ Lệ Nam đã thấy con sâu béo ú, trong mắt bác sĩ Trương tiểu thiếu gia chính là một con quái vật xấu xí như vậy.
"Kết cục Trạch quỷ mong muốn hẳn là những kẻ ôm ấp tâm tư xấu xa thất bại, anh ta có thể bảo vệ được em trai mình. Em trai chăm sóc lâu như vậy lại vừa mập vừa bệnh, bản thân cũng đau ốm, Trạch quỷ không thể tránh được sinh ra oán hận, sau này nhất định sẽ tin tưởng người phụ nữ kia oan ức em trai mình." Lệ Nam suy đoán, "Đến cuối cùng lại hối không kịp, nên mới muốn chờ hồn phách của em trai trăm năm sau, dốc hết sức lực bảo trì nguyên trạng nơi này, vì muốn nói lời xin lỗi với cậu ấy."
Ngôn Hành Yến đứng lên vuốt lại nếp nhăn trên áo sơ mi, "Vậy đi thôi."
"Đi đâu?" Lệ Nam không hiểu đuổi theo, chỉ thấy Ngôn Hành Yến sải bước quay lại biệt thự, cười nhẹ nhàng để đứa canh cửa mở cổng cho mình rồi trực tiếp tiến vào nhà bếp.
Lệ Nam nhận ra không thích hợp, hắn nhanh chóng kéo tay Ngôn Hành Yến lại, "Cậu muốn làm gì?"
"Làm cái gì à?" Ngôn Hành Yến rút ra một con dao sắc bén, "Dùng bạo chế bạo!"