Quỷ thị 8
"Không biết." Hắc Vô Thường trả lời cực nhanh, "Không phải chỉ có các ngươi đang tìm ả ta, người đàn bà họ Trần đó đã vi phạm luật pháp Địa Phủ nghiêm trọng, giết hại nhân loại vô tội, hiện tại cũng đang là đối tượng truy nã của Địa Phủ. Nhưng không biết ả ta dùng cách gì để cắt đứt cảm ứng với Địa Phủ, không ai biết hiện ả đang ở chỗ nào."
"Nghênh Phượng Quân có biết không?" Lệ Nam nhìn về phía Ngôn Hành Yến: "Không thì để tôi hỏi cái này? Không phải cậu nói ả vẫn chưa từ bỏ ý định báo thù với cậu à?"
Ngôn Hành Yến lắc đầu, "Không cần thiết, biết ả ở đâu cũng vô ích. Ả cũng sẽ không làm cọc gỗ chờ cậu đến giết, tốt hơn hết chúng ta cứ để ả tự hao tổn như bây giờ còn hơn là chủ động tấn công, dù sao ả cũng chịu nhiều tổn thất hơn chúng ta."
"Ừ." Hắc Vô Thường cũng tán thành lời giải thích của Ngôn Hành Yến, "Lệ quỷ nghịch thiên, ả đã tách khỏi sự bảo hộ của Địa Phủ, trời đất không dung được ả. Cứ để ả tự vắt óc tìm kế cũng không chịu được hai mươi năm nữa."
"Hai mươi năm?" Lệ Nam nghi ngờ nói: "Không phải ả ta đã ở lại nhân gian mấy trăm năm rồi à?"
".." Hắc Vô Thường há miệng, có vẻ cảm thấy giải thích khá phiền nên đưa mắt nhìn Ngôn Hành Yến, ánh mắt Lệ Nam cũng nhìn sang, Ngôn Hành Yến dưới áp lực từ hai ánh mắt hết cách đành giải thích: "Bốn trăm năm trước luật pháp Địa Phủ ủng hộ thuyết pháp nợ cha con trả nên người đàn bà họ Trần kia báo thù thám hoa bằng cách hại Ngôn Duệ là hợp lý, Ngôn quỷ sư là con nuôi của Ngôn Duệ, tấn công ngài ấy cũng không vi phạm pháp luật.
Thám hoa, Ngôn Duệ và Ngôn quỷ sư chết rồi người đàn bà họ Trần đó mất hết đối tượng để báo thù, nhưng lệ quỷ không có cơ hội đầu thai chuyển kiếp, Địa Phủ cũng có chủ nghĩa quỷ đạo, nếu họ chấp nhận bị thu lại sức mạnh và tự lo liệu thì có thể ở lại nhân gian, cũng có thể trở về Địa Phủ đắm mình xuống sông Vong Xuyên để quên đi quá khứ.
Nhưng cậu thử nghĩ xem, nếu cậu là một con lệ quỷ không ai có thể nhìn thấy, cậu cũng không thể chạm vào cái gì được, ở lại nhân gian cùng lắm cũng chỉ ngắm cảnh rồi biến mất theo năm tháng, ngủ cũng không ngủ được. Đa số lệ quỷ đều báo thù thành công, sau đó sẽ lập tức quay về Địa Phủ chìm vào sông."
Lệ Nam cảm giác Ngôn Hành Yến dông dài quá, hắn gật đầu, "Tôi có chút hiểu, ý cậu là bốn trăm năm trước ả họ Trần đó được Địa Phủ bảo vệ, đến tận khi ả tấn công cậu mới vi phạm pháp luật, dù có trốn tránh truy sát của Địa Phủ thế nào đi nữa cũng không thể tồn tại quá hai mươi năm."
Hai chiếc lá trên cây ngô đồng không ngừng cọ vào nhau, ngay cả đại thụ nghe xong cũng phải vỗ tay cho năng lực phân tích của Lệ Nam.
"..." Lệ Nam sờ soạng thân bút, "... Tôi tùy tiện hỏi một chút."
Ngôn Hành Yến lập tức nhón chân lên nhìn xem Lệ Nam viết cái gì, nhưng không ngờ Lệ Nam lại không dùng cành cây trước mắt mà nhảy lên kéo lá cây trên cành cao, sau đó quay lưng che tầm mắt của y ngòi bút nhanh chóng viết xuống một hàng chữ.
Đợi Ngôn Hành Yến hiểu được Lệ Nam không muốn để cho mình thấy nội dung viết trên lá thì Lệ Nam đã viết xong buông tay, chiếc lá ngô đồng nhỏ nhắn ghi lại câu hỏi một lần nữa về tới chỗ cao.
"Cậu..." Ngôn Hành Yến giơ ngón giữa với Lệ Nam, y vươn tay muốn chạm tới chiếc lá che giấu bí mật của Lệ Nam lại bị hắn quay người giữ chặt, túm hai cổ tay đẩy lên thân cây.
"Không có gì hay, thật đấy." Lệ Nam cố gắng dùng nụ cười để chứng minh tính chân thật trong lời nói của mình, nhưng Ngôn Hành Yến sao có thể dễ bịp như vậy, "Cái gì gọi là không có gì hay, cậu viết cái gì!!! Lệ Nam, cậu cánh cứng rồi đúng không?? Mau nói cho tôi biết, đừng có ép tôi ra tay."
"Thực sự không có... A!" Đột nhiên hai người thay đổi tư thế, lúc đầu Lệ Nam dùng hai tay đè Ngôn Hành Yến dưới người mình, hiện tại hai tay hắn bị kéo ra phía sau, đáng thương bị Ngôn Hành Yến áp lên cây.
Một giây kế tiếp sức mạnh trên cổ tay biến mất, Lệ Nam hiểu Ngôn Hành Yến đã buông lỏng tay đi bắt lá ngô đồng muốn biết hắn viết là cái gì. Lệ Nam vội vàng xoay người muốn ngăn cản Ngôn Hành Yến nhưng tốc độ của đối phương thật sự rất nhanh, nhún xuống rồi bật người lên đã bắt được lá cây vào trong tay mình, cũng không biết Ngôn Hành Yến lấy sức từ đâu mà lực mạnh đến mức lực sĩ cũng phải chịu thua.
"Khô hết cả rồi? Cậu hỏi cái vấn đề rác rưởi gì mà Nghênh Phượng Quân trả lời nhanh vậy?" Ngôn Hành Yến thấy chiếc lá ngô đồng kia đã chuyển sang màu vàng óng liền hái xuống sau đó y nhanh chân tránh xa tám trăm dặm trực tiếp cách xa Lệ Nam mấy mét, tránh việc bị hắn ngăn cản đọc nội dung trên lá.
Lệ Nam thầm cảm thấy mình sắp toang, lỗ tai đỏ bừng giống như nấu sôi, hắn há hốc miệng, hầu kết không ngừng lăn lên lộn xuống, hai mắt nhìn chằm chằm động tác của Ngôn Hành Yến, hắn như có ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói được câu nào.
Cuối cùng Lệ Nam dời mắt, hai tay buông thõng, đứng dưới bóng cây như đang đợi phán quyết.
"..." Ngôn Hành Yến lăn qua lộn lại lá ngô đồng, lông mày nhíu chặt như len rối, y la hét hỏi: "Lệ Nam, cậu thật sự viết câu hỏi à? Đằng Căn các cậu có thể giao lưu với Nghênh Phượng Quân bằng thần giao cách cảm hả? Sao trên lá cây chỉ có đáp án mà không có câu hỏi?"
"!!!" Lệ Nam bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn bước tới bên cạnh Ngôn Hành Yến, mặt trước của lá cây trống rỗng còn mặt sau chỉ có một hàng chữ nhỏ ngay ngắn xinh đẹp:
"Không phải trong lòng ngươi đã có câu trả lời rồi đó sao?"
Lệ Nam kinh ngạc nhìn hàng chữ nhỏ này, phút chốc sung sướng giãn lông mày, gương mặt khẽ ửng hồng, khóe môi không kìm được ý cười.
"Trong lòng cậu có đáp án gì? Mấy người đang nói bí mật gì đấy?" Ngôn Hành Yến chịu không nổi nhất chính là người ta biết mà mình lại không biết, "Tôi hiểu rồi, Nghênh Phượng Quân đang giúp cậu đúng không, hắn biết cậu không muốn để tôi biết cậu đã hỏi gì nên chủ động giúp cậu che giấy, có đúng không!"
"Đại khái là vậy." Tâm trạng Lệ Nam rất tốt, hắn quay mặt về phía Nghênh Phượng Quân khom lưng nói cám ơn, sau đó cẩn thận cất lá ngô đồng vào trong túi.
Ngôn Hành Yến chỉ muốn xách rìu chặt phắt cái cây tiếp tay cho Lệ Nam bắt nạt mình này đi, y quay đầu lại liền thấy đôi mắt đỏ sậm của Hắc Vô Thường đang nhìn mình không nói gì.
"... Ánh mắt của ngài là sao?"
Hắc Vô Thường im lặng ba giây, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Nếu như... vừa nãy ngươi không nhìn chằm chằm lá ngô đồng mà ngẩng đầu nhìn Lệ Nam một cái thôi ngươi sẽ biết hắn viết gì trên lá."
"..." Ngôn Hành Yến suy nghĩ một chút, "Lẽ nào mới nãy hắn dùng khẩu hình miệng lén nói cho ngài biết?"
Hắc Vô Thường: "..."
Hắc Vô Thường: "Ngươi đúng là khờ."
*
Ngay lúc Ngôn Hành Yến không biết tự lượng sức mình muốn một mình đánh nhau với Hắc Vô Thường, Lệ Nam quyết đoán kéo y ra khỏi chỗ cây ngô đồng. Trên đường trở về Ngôn Hành Yến vô cùng kiên trì hỏi Lệ Nam đến cùng đã viết vấn đề gì nhưng Lệ Nam từ đầu đến cuối không biết điều ngậm chặt miệng không chịu nói một lời, về sau còn quăng lời thâm độc: Cậu còn hỏi nữa tôi sẽ tự độc câm mình luôn!
Ngôn Hành Yến: "..."
Y tức giận đơn phương chiến tranh lạnh với Lệ Nam, thề phải làm một đôi nhân quỷ chung mộ, thần điêu hiệp lữ với Lệ Nam.
Hắc Vô Thường vẫn như cũ trầm mặc đi sau họ làm một pho tượng đẹp đẽ biết đi, ngay lúc đi qua một ngã ba hắn bỗng dừng lại gọi hai người đang chiến tranh lạnh phía trước, "Dừng lại, hình như ta thấy... con Phong Ly của các ngươi rồi."
Sau này còn có thể cãi nhau nhưng chờ Quỷ thị trôi qua Phong Ly sẽ không còn nữa. Lệ Nam và Ngôn Hành Yến quay đầu lên tiếng trả lời, bước nhanh đi tới bên cạnh Hắc Vô Thường nhìn theo ánh mắt của hắn. Lệ Nam thấy cách đó không xa có một con thú to lớn dạng báo, toàn thân nó là lớp lông bóng loáng tản ra màu xanh xinh đẹp, đôi mắt càng thêm lấp lánh có thần, răng nanh hai bên mép vô cùng sắc bén, chỉ cần là con mồi bị nó cắn nhất định không thể chạy thoát.
Mà móng vuốt màu xanh của nó đang đè lên một con chồn nhỏ màu trắng đáng thương, nó gào khóc thảm thiết, bốn chân cào loạn rõ ràng ngoài mạnh trong yếu.
Lệ Nam rất hy vọng con to bên trên mới là Phong Ly nhưng thực tế nhìn thế nào cũng thấy cái con nhỏ tí đáng thương khóc như trẻ con kia mới là của họ. Mấu chốt là cực cưng đáng thương cũng đã thấy họ, ánh mắt Phong Ly sáng lên hô lớn: "Lệ Nam, Ngôn Hành Yến, cứu ta với!"
Hai người được nó coi là cứu tinh không hề nhúc nhích đứng một bên trơ mắt nhìn con báo kia tiếp tục chà đạp Phong Ly. Chốc lát sau con báo thả chân ra cúi đầu ngậm Phong Ly lên, trong tiếng hét chói tai của cục cưng đáng thương nó nhảy lên, đạp gió như một mũi tên bay về phía xa.
Lúc này phía sau hai người truyền đến tiếng bước chân nhẹ như lông vũ, không cần quay đầu lại cũng biết ai tới. Hắc Vô Thường lui ra sau nửa bước nhường chỗ cho Tùng Quân đột nhiên xuất hiện, còn người kia treo lên mặt nụ cười thần bí khó lường phe phẩy cây quạt hỏi: "Tại sao không đi cứu tiểu đồng bọn của các ngươi?"
"Không phải đã bị ông cướp đi rồi sao?" Lệ Nam cầm tay Ngôn Hành Yến sợ y nhìn nụ cười thiếu đánh của Tùng Quân lại không nhịn được lao lên làm ra hành động không thể cứu vãn.
"Ta cũng không thèm." Tùng Quân ghét bỏ lắc đầu, cứ như ác bá lúc trước cướp chồn không phải y, "Vật nhỏ ầm ỹ, nếu không phải là tín vật của A Trà ta đây cũng lười chạm vào."
"A Trà?" Lệ Nam và Ngôn Hành Yến nghi ngờ nhìn nhau, lập tức phản ứng lại: "Là người phụ nữ kia?" "Chắc là cô ta, cô ta cho Phong Ly một cái kẹp tai."
"Ngoại trừ nàng ta không ai biết ta nuôi một con Phong Ly trưởng thành." Tùng Quân nói: "Nàng ta gặp các ngươi, thấy con Phong Ly còn nhỏ kia như đứa ngốc chẳng biết gì nên đã cài tín vật lên tai nó, hy vọng sau khi ta thấy cái kẹp tóc sẽ nể mặt giúp nàng một tay.
Lúc trước Hắc Vô Thường đã nói sai một điểm, không phải ta cảm nhận được khí tức của Thận Chi mới mới tìm được các ngươi mà là sau khi bắt được Phong Ly mới nghe được mùi của Thận Chi trên người thằng nhóc kia. Đây cũng là mệnh, mọi thứ đều đã được mệnh sắp xếp xong xuôi từ lâu."
" Bất kể là trình tự gì, có chết hay không, kết quả đều là ông đánh chúng tôi một trận no đòn, còn cướp phách của tôi." Ngôn Hành Yến tức giận lấy ra lá cây của Nghênh Phượng Quân, "Mấu chốt là ông còn trêu chọc chúng tôi, bắt chúng tôi đi tìm một cái lược vốn đang ở trên người ông."
Đương nhiên Tùng Quân sẽ không cảm thấy chột dạ vì quỷ kế của mình bị vạch trần, y chỉ hơi hơi kinh ngạc nhìn về phía lá ngô đồng màu vàng trong tay Ngôn Hành Yến, "Các ngươi đã tới đó hỏi? Ta còn tưởng rằng hiện tại các ngươi không hiểu ra sao, đang chuẩn bị cho các ngươi chút gợi ý... Ôi, sao ta lại quên mất chứ, năm đó Đằng Căn từng cứu Nghênh Phượng Quân một mạng."
"Xin hãy trả lại phách cho Ngôn Hành Yến." Lệ Nam cũng không cho y cơ hội nói nhảm, hắn đi thẳng vào vấn đề, Tùng Quân cảm thấy không thú vị bĩu môi, đầu ngón tay khẽ cử động vẽ ra một làn khói trắng với những sợi đen.
"Các ngươi chán quá, còn hung dữ với ta." Nói xong y móc từ trong ngực ra một cái lược gỗ bình thường, "Ta lại rất hiếu kỳ, dù phách này được Đằng Căn nuôi tốt nhưng sau này Thận Chi sẽ dùng cách gì để đưa lại vào trong cơ thể ngươi."
Răng lược gỗ lún vào bên trong sương trắng nhẹ nhàng khều một cái móc ra một gốc cây màu đen, trong khoảnh khắc tiếp xúc với chiếc lược gốc cây đen như đang sống chủ động quấn lên răng lược, lại bị Tùng Quân nhẹ nhàng lột ra bỏ vào trong một cái bình nhỏ trong suốt.
Lệ Nam không biết Tùng Quân đang làm gì nhưng thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của đối phương thì cũng không dám quấy rối, hắn nhìn về phía Ngôn Hành Yến thấy y mở to hai mắt nhìn, rất không thể tin nổi.
"... Làm sao vậy?"
"Lược của y..."
"Hả?"
"Thế mà trực tiếp lột quỷ khí của quỷ sư xuống..."
"... Rất lợi hại?"
"Rất lợi hại! Tôi cũng muốn một cái!"
"Đừng có mơ." Hắc Vô Thường lạnh lùng cắt ngang, "Lược đó dùng gỗ tùng làm, ngươi cảm thấy y sẽ chịu nỗi đau cắt tay làm lược cho ngươi sao?"
Ngôn Hành Yến chậc một tiếng bỏ qua ảo tưởng không thực tế. Còn Tùng Quân lại đang lẩm bẩm, "Hừ, hắn thật đúng là kiên cường, thà lấy chính phách của mình ra cũng không chịu đi cầu ta..."
Hắc Vô Thường ho nhẹ một tiếng, cũng không biết có phải bị Bạch Vô Thường nhắc nhở hay không, mở miệng nói: "Lúc đó Ngôn quỷ sư cũng nghĩ tới ngươi, nhưng sợ ngươi không tha thứ cho hắn, hơn nữa tình huống khẩn cấp không cho phép hắn đi tìm ngươi."
"Hừ!" Tùng Quân lộ ra vẻ mặt hài lòng, "Còn muốn ta tha thứ cho hắn? Đừng hòng."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Chắc chắn năm sau quỷ sư Ngôn Thận Chi sẽ xuất bản quyển sách: "Làm sao để ở chung với một tên ngạo kiều"