Vị Vương Công Cuối Cùng

Chương 46: Xa cách (3)




Hiển Sướng rời Phụng Thiên đặt chân tới Thiên Tân đã là mười ngày sau. Chàng mang theo Lý Bá Phương và hai tùy tùng, bốn người dừng chân ở khách sạn Lợi Tư trước, tối đó sai Lý Bá Phương đến Vườn Liễu, nơi ở tạm thời của tiểu hoàng đế, gửi thiếp báo danh cầu kiến. Bên phía Phổ Nghi phúc đáp rất nhanh, gọi điện tới khách sạn Lợi Tư, lấy danh nghĩa của Tiền tiên sinh mời Hiển Sướng bảy giờ tối hôm sau tới phòng nhã tầng hai phòng khiêu vũ Lệ Bối ở tô giới của Pháp gặp mặt.
Hiển Sướng nghĩ sắp gặp vua, bèn cẩn thận chỉnh trang một lượt: trường bào bằng gấm màu xanh ngọc, ba-đờ-xuy màu vàng quả hạnh, mã quái gấm hoa văn mãng xà, ngón cái còn đeo chiếc nhẫn ngọc bích gia truyền do Cao Tông ngự ban, thắt lưng đeo thẻ bài kỳ lân vàng khảm ngọc, chân đi ủng vào chầu đen dày. Chàng nhìn gương, thấy mình ăn mặc trịnh trọng khác thường, không cầm được mà thấy vui vui, nói với Lý Bá Phương: “Hay là ta đổi sang mặc triều phục của a mã nhỉ.”
Hiển Sướng đến chỗ hẹn trước nửa giờ, uống ba chén trà, đợi đến tám giờ, người thanh niên kia rốt cuộc cũng tới. Ngoại hình cũng không phải là xấu xí, nhưng gương mặt gầy gò tái nhợt, thần sắc khó coi. Hiển Sướng thành thành thật thật quỳ xuống được y đỡ dậy, người thanh niên khẽ giọng nhẹ nhàng nói: “Anh họ đứng lên đi, chúng ta không cần phải hành cái lễ cũ kỹ này nữa.” Lúc đó Hiển Sướng cảm thấy hơi kỳ quặc, không biết nên trả lời thế nào.
Trên người y mặc đồ thể thao, áo len mỏng cổ chữ V, quần soóc ngắn đến đầu gội, bít tất cao màu trắng, giày đánh gôn nâu nhạt đi trên chân còn chưa thay. Y vừa sai lão thái giám cởi giày cho mình, vừa giới thiệu từng người bạn đi cùng với Hiển Sướng. Họ đều là con cái nhà thương gia ở Bắc Kinh và Thiên Tân, tuổi tác xấp xỉ Phổ Nghi, ngồi nằm ăn nói không chút cẩn trọng lịch sự, hoàn toàn không coi người nọ là hoàng thượng, cũng không coi người bạn mới tới từ Phụng Thiên này là vương gia.
Phổ Nghi chỉ vào một người tóc rẽ ngôi ba bảy, mày tỉa mảnh như con gái: “Vị này là Liễu Dĩnh.”
Người tên Liễu Dĩnh lấy từ trong túi áo ra một cái mùi soa, che miệng ho một tiếng, ngước mắt nhìn Hiển Sướng, cũng không chào hỏi, xưng hô gì, giọng điệu ẽo ợt hệt ánh mắt: “Phụng Thiên còn lạnh à?”
“Lạnh cũng chẳng lạnh hơn được nữa, các cụ vẫn chịu được.”
“Tôi từng qua đó.” Liễu Dĩnh nói, “Đàn ông đều cao lớn như anh.”
“Phụ nữ cũng cao lớn, bắp ngô quan ngoại cũng to hơn quan nội.” Hiển Sướng nói.
Một người từ đằng sau chen lên, dựa vào lưng Liễu Dĩnh cười nói: “Phụ nữ và bắp ngô? Cậu này có xem phụ nữ bao giờ đâu.”
Liễu Dĩnh không để ý tới lời đùa cợt của người khác, chỉ nhìn Hiển Sướng hỏi: “Anh trọ ở đâu?”
Hiển Sướng nghĩ bụng, hạng như ngươi sao xứng nói chuyện với ta, lập tức quay mặt đi, tự mình uống trà, là Phổ Nghi trả lời Liễu Dĩnh: “Anh họ ta ở khách sạn Tư Lợi.”
“Khách sạn không thoải mái, ở nhà mới tốt nhất.” Liễu Dĩnh nói.
Lời hắn nói là có nguyên do, Phổ Nghi sau khi thoái vị ở lại Tử Cấm Thành mấy năm, năm 1924 bị đuổi ra, dẫn hai người vợ trẻ Uyển Dung và Văn Tú sống trong căn lầu nhỏ ba tầng của nhà họ Liễu phú hào dân gian ở tô giới, Vườn Liễu kia nói đúng ra thì là sân viện mà nhà họ Liễu dùng để thu nhận tiểu hoàng đế. Liễu Dĩnh là con trai thứ ba của phú hào, là một trong những người bạn hoàng đế Phổ Nghi chơi thân nhất.
Phổ Nghi nói: “Cậu nói có lý.” Sau đó lại nắm tay Hiển Sướng khuyên nhủ: “Anh họ chuyển sang chỗ ta ở đi thôi, dù sao cũng tốt hơn bên ngoài, ta còn có thể cùng ngài tâm sự vài lời.”
Hiển Sướng chỉ cảm thấy người thiếu niên này có gì đó quái dị khó xuôi không nói ra được, nhưng thói quen tư duy và tín ngưỡng chàng tôn sùng xưa nay khiến chàng vẫn coi lời Phổ Nghi nói là thánh chỉ, tức khắc trầm ngâm, không buông lời từ chối.
Chiều hôm sau, Hiển Sướng dẫn Lý Bá Phương và hai tùy tùng đi theo chuyển vào Vườn Liễu ở, thấy nơi này tuy không uy nghi bằng Tử Cấm Thành, nhưng có quân cảnh luân phiên bảo vệ, kẻ hầu người hạ rất nhiều, vườn tược lầu gác trang hoàng lộng lẫy xa xỉ, bản thân tiểu hoàng đế cũng không cảm thấy có gì uất ức, sống rất tự tại vui vẻ, trên bàn tiệc tối kiểu Tây Âu còn rất hứng khởi, cứ cầm bím tóc đuôi sam của lão thái giám theo hầu y từ sau khi rời khỏi cung nghịch ngợm suốt, nói đùa: “Vương công công, tối qua ta lắc chuông gọi ông, sao ông không nghe thấy? Đang ngủ à? Ông cứ chờ đấy, lần sau ông ngủ, ta sẽ cắt bỏ bím tóc này của ông.”
Lão thái giám quỳ xuống xin tha, nước mắt lưng tròng.
Tiểu hoàng đế nói Đừng khóc đừng khóc, nào, cái này ta cho ông. Y vừa nói vừa gỡ cái nhẫn khảm một viên hồng ngọc lớn đeo trên ngón tay xuống, đặt vào cái hõm trên vành mũ của lão thái giám. Lão thái giám run rẩy lấy cái nhẫn kia ra, soi trước ánh đèn, gương mặt già nua lập tức nín khóc mỉm cười, dồn thành một cái khe mọc đầy hạt táo, người trên bàn phá ra cười ngặt nghẽo. Chỉ có mình Hiển Sướng là sầm mặt một mình uống rượu.
Tiệc liên tục có khách mới vào, Liễu Dĩnh đó giờ vẫn ngồi cạnh Hiển Sướng trở thành vị chủ nhà ân cần nhất. Phổ Nghi bên trên giới thiệu đây là ai, xưng hô thế nào, Liễu Dĩnh sẽ thấp giọng nói với Hiển Sướng người này buôn cái gì, đã giao du với hoàng thượng được mấy năm. Nói nhiều, Hiển Sướng bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, nhìn hắn bảo: “Nói với ta những cái này làm gì? Ta không quan tâm.”
Liễu Dĩnh khi nói rất chú ý tư thế, luôn cầm mùi soa che miệng, sợ mùi rượu phả sang Hiển Sướng: “Đều là bạn cả mà, tôi giúp anh làm quen với hoàn cảnh.”
“Cảm ơn, ăn cơm của cậu đi.”
Những người bạn mới bưng ly tới kính rượu vị vương gia kỳ chủ đến từ Phụng Thiên, chàng chỉ cúi đầu dùng bữa, hoàn toàn không nể mặt một ai. Đám người mời rượu bị mất mặt, nhưng hoàng thượng làm chủ tiệc lại chẳng thấy ngại ngùng, cứ thế thản nhiên hí hoáy với cái máy hát ở đó.
Buổi tiệc mãi không tàn, hóa ra hoàng thượng muốn đợi người. Khách cuối cùng tới là ba, bốn tay người Nhật, mặt trắng phớ, nụ cười trôi nổi trên da mặt, cơ thịt bên trong căng chặt. Phổ Nghi chào hỏi nói chuyện với họ đều dùng tiếng Nhật. Hiển Sướng đang ngồi ở sảnh lớn uống trà, thỉnh thoảng lại liếc về phía hoàng thượng và đám bạn của y. Liễu Dĩnh lại sáp lại, ngồi xổm xuống cạnh chàng, một tay chống khuỷu lên đầu gối, bàn tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn chàng, trên mặt hé một nụ cười hồn nhiên nhàn nhạt: “Tò mò vậy à? Hay là hỏi tôi đây này.”
“Nhiệt tình vậy à, thế thì mời cậu nói ta nghe.” Hiển Sướng cười nói, “Hoàng thượng qua lại với người Nhật nhiều lắm ư?”
“Hắn qua lại với người Nhật nhiều lắm ư? Ôi,” Liễu Dĩnh bịt mũi, “Hắn có hai ông thầy Nhật Bản, anh không biết à? Mỗi tháng đều có một khoản tiền lớn từ ngân hàng Nhật Bản gửi tới cung ứng cho hắn tiêu khiển. Đám bô lão bô thiếu lấy danh nghĩa góp tiền góp đất góp thế lực mà gửi tiền cho hắn đều ở Nhật Bản cả. Anh nói xem liệu hắn qua lại với người Nhật có nhiều không…”
“Ồ, là vậy à…” Hiển Sướng gật đầu, “Cậu đúng là hiểu rất rõ tình hình.”
“Tôi nghe họ nói về anh rồi. Hoàng thượng mời anh tới Thiên Tân cũng là vì muốn giới thiệu anh gặp mặt những người này.” Liễu Dĩnh cười hì hì nói, “Người Nhật nói muốn mưu sự ở Phụng Thiên, hoàng thượng nói, Anh họ ta tổ nghiệp trú đóng ở Phụng Thiên, người Nhật bèn nhờ hắn giới thiệu với anh.”
Hiển Sướng ngước mi: “Cậu cũng biết họ muốn mưu sự chuyện gì ở Phụng Thiên luôn rồi?”
Liễu Dĩnh đáp: “Anh nghĩ hoàng thượng coi tôi là ai? Chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng nói với tôi?”
“Ta tưởng cậu thần thông quảng đại, cái gì cũng biết. Không biết thì thôi, đứng lên đi, tránh xa ra, đừng có sán lại gần ta.” Thiếu niên xinh xẻo cười khanh khách: “Chưa thấy ai như anh, nói trở mặt là trở ngay được. Mới nãy còn thăm dò tin tức với tôi kia đấy…”
Liễu Dĩnh đứng dậy, tiểu hoàng thượng dẫn đám người Nhật qua nói chuyện với Hiển Sướng, lần lượt giới thiệu danh tính của ba vị tiên sinh này là đại diện cho một công ty nào đó ở Trung Quốc. Hiển Sướng bắt tay với đám người Nhật. Phổ Nghi nói: “Đây là bạn ta, muốn đến Phụng Thiên buôn bán, cần anh họ giúp đỡ.”
Hiển Sướng lấy thuốc lá ra, Liễu Dĩnh chạy lại châm thuốc cho chàng. Hiển Sướng rít một hơi: “Buôn cái gì?”
“Bất động sản.” Người Nhật dẫn đầu nói, tiếng Trung rất lưu loát, “Chúng tôi đã có chi nhánh ở Phụng Thiên rồi, vẫn luôn muốn tìm ngài hợp tác.”
“Hãng nào?”
Tay người Nhật vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngoài cười trong không cười, cũng không trả lời chàng.
“Muốn mua đất của ta?” Hiển Sướng hỏi.
Người Nhật nói: “Rất thẳng thắn.”
“Miếng đất nào?”
“Giờ hơi khó nói, bàn không rõ được.”
“Không dối ông làm gì, đồ vật trong nhà bị người ta trộm ngầm cướp công khai nhiều lắm, giữ được một phân một ly nào cũng đều là bảo bối cả. Ông hỏi trên đất ta có bao nhiêu tảng đá, trong ruộng mẫu nào loại lúa gì có bao nhiêu thì ta không biết, khả năng cao cũng không đáp được, nhưng miếng đất ông đang cân nhắc của ta, nói đại khái phương hướng, không cần trợ lý, bản thân ta cũng biết.”
Người Nhật nhìn sang Phổ Nghi.
Tiểu hoàng đế nhấp một ngụm rượu: “Thành Phụng Thiên có một quảng trường hình tròn…”
Hiển Sướng cao hơn y một cái đầu, buông mắt xuống nhìn y: “Không phải tất cả đều là của nhà ta, nhà ta chỉ giữ có một góc…”
“Góc giữ là…”
“Đài điểm tướng của Thái tổ gia gia…” Hiển Sướng nói.
Phổ Nghi không nói gì nữa, nhìn chàng, lại nhìn mấy tay người Nhật, cuối cùng cúi đầu tiếp tục uống rượu.
Hiển Sướng đã hiểu ra tất cả: Hoàng thượng từ xa gọi chàng tới là muốn xin chàng bán đài điểm tướng mà tổ tông để lại. Chàng không khỏi hơi cúi đầu quan sát thật kĩ cậu thanh niên trông có vẻ nhỏ nhắn nhũn nhặn này, trong lòng là nỗi kinh ngạc và khó hiểu chưa từng có: Ngươi đã hoàn toàn siêu thoát đến cảnh giới cao nhất rồi nên không còn thuộc bài ca dao ta thuộc nữa? Ngươi đã từng xem gia phả mà ta thuộc nằm lòng chưa? Ngươi có biết long mạch và điềm lành cố đô thu nhận được đều lấy từ nguồn suối là đài điểm tướng không? Ngươi có biết sau khi triều đổ nước vong, hi vọng của tất thảy con em Bát Kỳ đều gửi gắm vào đó không? Ngươi có biết ta trấn thủ Phụng Thiên, cẩn thận chu toàn với quân phiệt và giặc Oa, nhân nhượng mềm mỏng là để bảo vệ thứ gì không?

Ngươi không biết, ngươi đương nhiên không biết. Nếu ngươi biết ngươi chính là thằng nghịch tử, là tên bán nước, ngươi đã chẳng để thứ bình an tự do giả dối ngắn ngủi và lời ngon tiếng ngọt của những kẻ bên cạnh che mờ đôi mắt và con tim. Ngươi chỉ là một tên thanh niên đáng thương ngu xuẩn.

Hiển Sướng nhìn Phổ Nghi, thấp giọng nở nụ cười: “Ngài đang nói đùa sao?”
“Nếu anh họ cảm thấy không ổn thì cứ coi như họ nói đùa đi. Chẳng qua ta cảm thấy chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn. Anh họ đừng đáp ứng hay cự tuyệt vội, không bằng suy nghĩ kỹ một chút, nghĩ rồi lại nói…”
Đêm đó Hiển Sướng nằm trong phòng cứ trằn trọc mãi, trời đã quá nửa đêm, ánh trăng ngả về tây, chàng khoác áo bào muốn đi tìm chút rượu, men theo cầu thang hình xoắn ốc đi xuống nhà, vào phòng khách tầng một, thấy một người phụ nữ mặc váy trắng tựa người trên sập phơi trăng. Trong ánh trăng, chàng trông thấy sau lưng nàng là khói mỏng lượn lờ, hương vị chàng quen thuộc nhẹ nhàng bay tới.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng bước chân của chàng, chậm rãi quay đầu lại: “Anh là khách hôm nay? Nửa đêm không ngủ xuống đây làm gì?”
Hiển Sướng đáp: “Tìm chút rượu.”
“Lắc chuông họ sẽ đưa tới, việc gì phải tự mình xuống tìm?” Nàng nói đoạn xoay người, rít một hơi từ tẩu thuốc bên người.”
Hiển Sướng nói: “Độ thuần được đấy, hình như hơi sống.”
“Ta thích vị nồng một chút.” Nàng quay đầu lại nhìn, “Anh cũng rành cái này?”
“Thỉnh thoảng có chơi một chút.”
Người phụ nữ lại xây lưng về phía chàng, nói giữa những lần hút thuốc: “Thỉnh thoảng chơi một chút thì tốt, nếu giống như ta, cả ngày không biết làm gì, lấy cái này ra làm nghề thì lại thành phải vạ.”
Hiển Sướng nói: “Ngài gầy hơn so với ảnh chụp ta thấy lúc trước, xin ngài nhất định phải bảo trọng.”
Nàng cười rộ lên, quay đầu nhìn chàng, cặp mày rậm cong cong: “Nhận ra ta?”
“Nhận ra, thưa nương nương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.