Vị Vương Công Cuối Cùng

Chương 55: Đào nguyên (5)




Yuriko nói với Mizukawa Kiko: “Mình qua chào hỏi.”
Kiko ngăn cô lại, nói đùa: “Không muốn giới thiệu mình chút sao?”
“Để lần sau nhé?”
Cô đi sang bàn Shuji, anh kéo ghế ra cho cô: “Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy. Em đi cùng bạn, Shuji-kun đi một mình à?”
“Một mình, mới từ công trường qua đây,” Anh còn chưa gọi món, cầm thực đơn hỏi Yuriko, “Nhà hàng này tôi không quen thuộc lắm, Yuriko có đề cử gì không?”
“Xúp nấm và bít tết rất ngon, ban nãy em và bạn cũng gọi món này.”
“Vậy để tôi thử.” Anh theo lời cô nói với bồi bàn, lại chọn thêm một một phần tư chai vang để bàn (*).
(*) Vin de table, là loại rượu nho cấp thấp nhất trong hệ thống phân loại đẳng cấp rượu nho Pháp, có thể được làm từ bất kỳ loại nho nào trên lãnh thổ nước Pháp, khác với những cấp cao hơn là có sự tuyển chọn nghiêm ngặt về giống, nơi trồng và mùa thu hoạch cung cấp nguyên liệu. Vin de table là loại ít bị kiểm soát nhất về sản lượng sản xuất lẫn tiêu thụ, là loại vang cơ bản có thể dùng hằng ngày trong bất kỳ bữa ăn hay thời điểm nào.
“Cảm ơn anh tặng sâm-panh cho chúng em.”
“Tôi nhớ em thích món đó.” Anh nói, “Buổi họp tuần trước, tôi có gặp lệnh tôn, ông ấy nói muốn đưa em đi Anh, bản thân Yuriko thì lại không muốn lắm, là vậy sao?”
“Có rất nhiều nguyên nhân. Một là em cảm thấy cuộc sống thong thả thế này không có gì không ổn, cũng không muốn đi xa như vậy. Hai là cha em muốn đưa em sang đó học quản lý kinh doanh nhưng em lại chỉ có hứng thú với văn học thôi.”
“Muốn học văn học không phải là càng nên đi Anh sao?”
“Lý luận và lịch sử thì có lẽ đúng là nên đi, nhưng em muốn sưu tầm các câu chuyện hơn, muốn ở lại chỗ nào xảy ra nhiều chuyện.”
“Nơi này?”
“Vâng.” Yuriko gật đầu, “Hiện giờ Trung Quốc là một chiếu bạc lớn, rất nhiều người tới đây tìm cơ hội và may mắn, con bạc đến từ Nhật Bản là nhiều hơn cả. Chuyện về con bạc là thú vị nhất, vì có dã tâm và mơ ước, ai ai cũng mong mỏi gặp được kỳ ngộ, và cả sự may mắn không thể đoán trước nữa. Những thứ này đều là yếu tố cấu thành nên một câu chuyện thú vị.”
Shuji bị lời cô nói chọc cho bật cười, nhấp một ngụm rượu khai vị, từ từ nuốt xuống: “Trước đây là tôi xem nhẹ Yuriko quá rồi, tôi đã coi em như một cô bé, nhưng những lời em vừa nói thật sự rất khiến tôi phải thụ giáo.”
Cô cũng cười rộ: “Dạo này đọc khá nhiều sách, nếu có câu nào mạo phạm, xin anh thứ cho.”
“Vậy Yuriko có cảm thấy tôi cũng là một con bạc không?”
“Nếu có thì cũng là một cao thủ.”
“Vì sao?”
“Mục tiêu rõ ràng, sức lực dồi dào, can đảm thận trọng, bất chấp trả giá. Tư chất như vậy đánh bạc tất thắng.”
“Em đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi, tôi không phải nam chính, không có nhiều ưu điểm như vậy… Em, Yuriko, cũng không thực sự hiểu biết về tôi.”
“Vậy Shuji-kun, cho đến giờ, anh có thể tự hỏi mình, những thứ anh mong muốn đã có được hết chưa?”
Anh suy nghĩ, cho đến giờ điều anh mong muốn là gì? Đúng vậy, giống như mọi đàn ông trên đời, là công danh thành toại và người phụ nữ mình yêu. Hiện giờ anh đã có được hết chưa? Nắm chặt được chúng trong tay chưa, đã đủ thỏa mãn chưa, đã ổn định được chưa?
Bồi bàn đưa xúp lên, Yuriko nói: “Em không quấy rầy nữa, có thời gian lại trò chuyện tiếp nhé?”
“Được.” Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tiễn cô đi.
Cô vốn đang định rời đi, anh bỗng gọi cô từ phía sau: “Yuriko.”
Cô gái nghe tiếng quay đầu.
“Câu chuyện giống như của tôi, kiểu như vậy thường sẽ có đoạn kết thế nào?”
“Đoạn kết?” Yuriko nhìn vào mắt Shuji, “Yên tâm, sẽ không có đoạn kết, Shuji-kun, anh là người tốt, anh sẽ nhận được hết thảy những gì anh mong muốn. Chỉ cần tin tưởng vào bản thân mình thôi. May mắn là cái đuôi của sự tự tin.”
Anh cười gật đầu: “Cảm ơn em, Yuriko.”
Ăn xong bữa trưa, Shuji quay trở lại công trường quảng trường hình tròn, họp nửa tiếng với năm mươi bảy người giám sát, anh chủ yếu nhấn mạnh vào hai vấn đề, một là chất lượng công trình, hai là an toàn thi công. An toàn thi công bao quát hai phương diện, một là nội bộ công trường thi công, bao gồm phòng cháy phòng trộm vật tư kiến trúc và sự an toàn của công nhân thi công, và cả một nội dung quan trọng nữa là kiểm tra thân phận của tất cả các nhân viên ra vào công trường. Shuji nhấn mạnh nhiều lần điểm này: Không phải công nhân viên chức có đăng kí hoặc không phải người có thẻ công tác ngày hôm đó thì không được vào, đó là mấu chốt nòng cốt của an toàn thi công.
Trong buổi họp, Shuji vừa nói, phiên dịch đi theo anh vừa truyền lại lời cho người dự họp. Quy mô công trình quá lớn, lại đội danh tiếng thương nhân Trung Quốc nên giám sát có không ít người Trung. Sau đó, có người không nhịn được bàn tán: Người Nhật làm sao vậy? Che chở cho công trường này cứ như che chở cho phần mộ tổ tiên của họ không bằng, tính lưu động của công nhân xây dựng rất lớn, yêu cầu như vậy không phải là tự dưng tăng thêm bao việc cho giám sát sao? Người mở lời oán trách họ Vương, xuất thân là thợ gạch ngói, người bản địa Phụng Thiên, nghe nói thù lao công trường quảng trường hình tròn cao bèn dẫn năm mươi anh em làm việc cùng mình đăng ký nhận việc thông qua sát hạch của người Nhật. Tay đội trưởng họ Vương này là một người đầu óc thô kệch tính tình nóng nảy, từ khi bắt đầu làm việc tới nay đã có rất nhiều bất mãn với quy định làm việc nghiêm ngặt chi tiết của công trường này. Ông ta có một đứa cháu trai, tên là Tiểu Trụ Tử, năm nay hai mươi ba, đã theo ông ta làm công trường sáu, bảy năm, mấy ngày nay đang ốm sốt, đội trưởng Vương nghĩ cách tìm người làm thay, nhưng việc đổi người ông ta không thể tự làm chủ, phải báo cáo với tầng tầng cấp trên xin phê chuẩn; nếu không đổi người, Tiểu Trụ Tử hiện giờ quả thực là không dậy nổi, phí không giờ công mà còn không kiếm được tiền.
Đội trưởng Vương phiền lòng vì chuyện này đã mấy ngày nay, đầy một bụng bực tức, không khỏi than vãn với bạn bè. Có người nói, Tôi có quen một đứa, muốn vào công trường, chỉ tiếc còn đang học nghề, lại không có người dẫn, nếu không ông cho nó làm thay Tiểu Trụ Tử cháu ông đi? Tiền công ông cứ trả theo mức học nghề là được, ít một chút cũng không sao, cậu ta không để bụng đâu, phần chênh lệch dư ra ông để dành mà mua thuốc cho cháu ông. Đội trưởng Vương nói, Hôm nào ông dẫn cậu ta tới cho tôi xem xem, nếu qua được cửa soát mặt thì tôi cho cậu ta vào thay.
Không đến vài ngày sau, người đã được dẫn tới, cao gầy lêu nghêu, khuôn mặt và vóc dáng lại có phần từa tựa Tiểu Trụ Tử đang nằm liệt giường ho sù sụ thật, chỉ là trông hơi trắng trẻo sạch sẽ quá, nếu bôi chút bụi vôi lên mặt thì chắc cũng có thể trót lọt. Có điều, nhìn đôi tay là nhận ra ngay đó là bàn tay viết chữ, không phải bàn tay của người lao động chân tay. Đội trưởng Vương thầm suy xét trong bụng, ngoài miệng không nói ra, chỉ nói với cậu thanh niên kia, Từ mai bắt đầu theo tôi khởi công, có gì không biết, tôi sẽ bảo người từ từ dạy cho, dạy cậu rất mất công, hiểu không? Tiền công chúng ta tính thế nào? Cậu có chịu không? Người này nói, Bác à, tiền công bác xem mà làm, cháu thế nào cũng được. Đội trưởng Vương nói, Được, vậy sau này cậu chính là cháu tôi Tiểu Trụ Tử, ai gọi cậu, người Nhật gọi cậu, cậu đều phải ứng như thế!
Người giả mạo Tiểu Trụ Tử này chính là Đổng Thiệu Kỳ.
Buổi tối mưa nhỏ, Minh Nguyệt cho bọn trẻ con tan học rồi mở ô ra cửa, thấy xe Shuji đã đợi sẵn ở ngoài. Xe lái tới, nàng thu ô, vẩy nước mưa, lên xe, đóng cửa, ô gác ở cửa, tay vừa rảnh ra đã bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, đặt lên môi hôn một cái. Nàng cười với anh.
“Tối có một buổi tụ họp, đi cùng anh không?”
“Gặp ai?”
“Là một đàn anh cũ, hiện làm việc ở quân doanh Quan Đông. Anh chưa từng nhắc đến với em.”
“Vâng.”
Shuji vẫn ở căn nhà trọ người Nhật gần chợ Bắc, anh giúp Minh Nguyệt thuê một căn hộ khác trong một căn lầu hai tầng cách đó không xa, nếu không có tình huống đặc biệt gì thì mỗi ngày đều đưa đón nàng đi làm, đôi lúc sẽ ăn sáng hoặc ăn tối ở chỗ nàng. Trong căn nhà trọ Minh Nguyệt ở có một người phụ nữ nuôi ba con chó. Người phụ nữ này rất trẻ tuổi, thích mặc xường xám màu sắc sặc sỡ và đi giày cao gót, bước chân lên xuống cầu thang đong đưa dập dờn, tư thế rất đẹp. Đó là một người phụ nữ được bao nuôi. Nội dung cuộc sống chỉ gói gọn đơn giản trong vài chuyện: đi dạo, tiêu tiền, chờ đợi, hiến nụ cười và cơ thể mỗi khi đàn ông đến.
Có một ngày Shuji cùng Minh Nguyệt đi xem chiếu bóng về, lúc đưa nàng lên nhà đã trông thấy người phụ nữ kia ôm một con chó ngồi trên cầu thang hút thuốc. Lúc họ đi qua, cô ta ngẩng đầu lên nhìn họ giống như muốn tìm kiếm dấu vết đồng loại trên người Minh Nguyệt.
Shuji rất muốn ngồi xổm xuống nói rõ với người phụ nữ đó về lai lịch của Minh Nguyệt và anh; muốn nói với cô ta, nàng là người anh trân trọng nhất, là người mà anh bằng lòng chờ đợi một mình cũng không muốn để nàng phải chờ đợi uổng công; anh còn muốn nói với cô ta rằng nay mai anh hoàn thành công trình trong tay rồi sẽ dẫn nàng về Nhật Bản, kết hôn cùng nàng, sinh con dưỡng cái… Lúc đi tới đó, anh đã muốn nói với người phụ nữ kia những lời này, cuối cùng lại ngây ra. Minh Nguyệt kéo kéo ngón tay anh, giục anh lên tầng.
Anh mà lại không khát vọng hơi thở cơ thể và sự vuốt ve của nàng sao? Chẳng qua, trái ngược với ham muốn, nhẫn nại và chờ đợi giống như một mâm sắt sao chè, trong giày vò đạt được quý báu và hương thơm. Bản thân quá trình ấy đong đầy vô ngần ý thơ và sự gợi cảm tột cùng.
Minh Nguyệt đổi sang một chiếc xường xám màu tím nhạt rồi cùng Shuji đến nhà Kobayashi Motoya. Kobayashi mặc thường phục nhìn trẻ hơn khi mặc quân trang một chút. Phu nhân y, Masako, dẫn theo hai đứa con tiếp đãi Shuji và Minh Nguyệt. Bữa cơm rất phong phú, món luộc món rán đều có mùi vị rất riêng biệt. Bản thân Kobayashi là một người thân thiện và dí dỏm, khi nói đến hiểu biết và cảm nhận của mình về đặc sắc của Nhật Bản và Trung Quốc, vẻ mặt rất nghiêm túc mà lại chọc cho những người trên bàn ăn cười phì.
Ăn xong, Masako mời Minh Nguyệt xem giúp bài tập viết chữ của đám nhỏ, còn lại Kobayashi và Shuji hai người trong phòng, mở cửa kéo, quay mặt ra sân uống trà tán gẫu.
Mưa chiều vừa tạnh, không khí ẩm ướt.
Kobayashi dùng thìa pha trà cán dài châm trà cho Shuji, cười với anh: “Cậu thay đổi rồi.”
“Thay đổi chỗ nào?”
“Rất đắc ý.”
Shuji nhấp một ngụm trà: “Chuyện của ông thì sao? Tiến triển đến đâu rồi?”
“Vẫn chưa có cách, thật khiến người ta phải đau đầu mà. Trước có phái người tiếp xúc với hắn ở Thiên Tân, vẫn không bằng lòng… Bố cục phong thủy của toàn bộ quảng trường này, nếu không nắm được đài điểm tướng kia sẽ không có chút giá trị nào, đúng không?”
“Không có chút giá trị nào hết.”
Kobayashi đặt chén trà của mình sang một bên, hai tay lồng vào ống tay áo kimono rộng thùng thình, y nhìn Shuji: “Cậu đã chiếm được người quý báu nhất của hắn rồi, còn chúng ta thì muốn sản nghiệp quý báu nhất của hắn. Có khi nào, ý tôi muốn nói, đây chỉ là một giả thiết…”
Shuji cũng đặt chén trà xuống, quay đầu cẩn trọng nhìn Kobayashi: “Ngài đang suy tính muốn dùng cái này để đổi cái khác? Ban đầu ngài không nói với tôi như vậy…”
“Chỉ là một khả năng mà thôi, chúng ta thử thảo luận xem…”
Shuji cười nhạt: “Chỉ có một khả năng mà thôi – kiếm của ngài cắt vào bụng tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.