Vị Vương Công Cuối Cùng

Chương 66: Con thú bị vây hãm (4)




Lại kể về tối hôm đó, Nam Nhất phiền muộn đang một mình trong phòng dùng miệng lật sách thì giúp việc gõ cửa bước vào: “Cô hai, cậu Thiệu Kỳ tới, nói muốn gặp cô.” Nam Nhất nghĩ bụng, người này đã lâu không xuất hiện, giờ bỗng tới tìm mình, không biết là có chuyện gì, bèn khoan thai chậm rãi khoác áo, giơ tay ra gặp Thiệu Kỳ.
Thiệu Kỳ đang uống trà ăn bánh trái trong thư phòng ông Lưu, hai người gặp mặt nhau, đều cảm thấy có phần kỳ quặc: Thiệu Kỳ không biết chuyện gì xảy ra với tay Nam Nhất; mà Nam Nhất thì chỉ thấy Thiệu Kỳ trở nên vừa đen vừa gầy, cứ như thể biến thành một người khác, trên người anh vẫn mặc sơ mi và quần cũ, nhưng nhìn rộng thùng thình, cứ như là lấy áo người khác treo lên người mình vậy, song vẻ mặt thì tí tửng, mắt đảo khắp nơi, tinh thần rất tốt.
“Cậu làm sao vậy?” Nam Nhất hỏi, “Dạo gần đây cậu đi đâu thế?”
Thiệu Kỳ bỏ miếng bánh cuối cùng vào miệng: “Sao hử, cậu có tìm mình à?”
Nam Nhất nói: “Không á. Cậu tới mình mới nhớ ra là có một người như cậu.”
Ý trách cứ của cô, Thiệu Kỳ lúc nào không nên nghe thấy thì vẫn luôn không nghe thấy: “Mình bận việc lớn. Mình hỏi cậu vài chuyện, cậu phải trả lời thành thật nghiêm túc với mình đấy.”
“Chuyện chi?”
“Cậu ở tòa soạn rốt cuộc là làm chi? Ý mình là công việc cụ thể ấy.”
“Viết lách.” Nam Nhất nói.
“Nói thật đi.”
“Sao chép bản thảo.” Cô hơi mất mặt, ba bốn năm rồi mà chức vị ở đó vẫn chẳng nhúc nhích ly nào.
“Có thể vào được xưởng in không?”
“Đó cũng không phải nơi người bình thường có thể vào được. Xảy ra chút sai lầm nào là trách nhiệm lớn lắm đó.” Nam Nhất nói, cô nhìn Thiệu Kỳ, đầy bụng hồ nghi, “Rốt cuộc cậu muốn làm chi?”
Thiệu Kỳ lấy từ trong ngực áo ra một tờ giấy: “Cậu nhìn xem có nhận được mấy chữ này không?”
Nam Nhất nhận lấy, dựng thẳng xem không hiểu, xoay ngang lập tức hiểu: “Đây không phải ‘Đại Nhật Bản’ sao? Thứ gì vậy?”
“Khu nhà bên quảng trường hình tròn, nối liền lại với nhau, chính là mấy chữ này.”
Nam Nhất vừa cùng Đàm Phương gặp mặt, nghe lời Thiệu Kỳ nói, cổ cứng lại: “Họ thế này là muốn làm gì?”
“Cậu còn nhớ có lần mình từng kể với cậu phong thủy của quảng trường hình tròn và đài điểm tướng không?”
“Cậu nói dưới đài điểm tướng là nguồn suối của sông ngầm dưới lòng đất, có liên quan gì đến chuyện này?”
“Có bánh rán không? Mình đói.” Thiệu Kỳ giơ cái đĩa rỗng lên hỏi Nam Nhất.
Nam Nhất lập tức đẩy cửa bảo giúp việc lấy thêm.
Thiệu Kỳ nói: “Mấy ngày nay mình cải trang trà trộn vào công trường của người Nhật. Ở đó lớp lớp canh phòng, quản lý nghiêm ngặt quá mức. Mình vất vả mãi, trà trộn vào nhà bếp mới lấy được toàn bộ đồ hình của công trường đó. Họ muốn xây một tòa nhà dài, hình dạng ‘Đại Nhật Bản’, phần đầu thế nhà muốn đâm vào nguồn suối phong ấn ở đài điểm tướng. Chiêu này rất lợi hại, về mặt phong thủy gọi là ‘rồng lớn vào biển’, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa. Hoàng đế triều Thanh chính là nhờ chiếm được phong thủy chỗ này nên mới thành công vào quan, thống nhất đất nước.”
Mắt Nam Nhất đảo tròn: “Ý cậu là, người Nhật muốn…”
“Rốt cuộc là muốn làm gì thì mình không biết. Nhưng tình hình hiện nay không ổn, nhìn đâu cũng thấy dã tâm. Tuần trước sở giáo dục họp với sở văn hóa, mình không dự, nghe người ta nói, người Nhật phái quan chức tới yêu cầu với sở trưởng của bọn mình, cân nhắc thêm tiết học tiếng Nhật vào chương trình giáo dục tiểu học, muốn đạt được nền tảng như dùng tiếng quốc ngữ – chuyện này cũng chẳng có gì tốt đẹp. Cậu và mình ở trong thành thị, vào cửa hàng thấy hàng Nhật đã là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng họ chuyển tới cái gì, chở đi cái gì, cậu có biết không? Bạn học mình làm đo vẽ bản đồ, hiện giờ mười quặng than đá ở Liêu Nam, có đến bảy là do người Nhật đứng sau…”
Nam Nhất nhìn Thiệu Kỳ, thật sự muốn kể chuyện của Đàm Phương cho anh biết, trừng mắt, cắn môi, gắng sức nửa ngày vẫn cảm thấy còn chưa đủ thân để nói hết mọi chuyện, chỉ hỏi anh: “Theo đó mà xem, không phải…không phải sẽ đánh nhau đấy chứ?”
“Chuyện này mình cũng không biết.” Thiệu Kỳ nói, “Chỉ là nước nhà đang loạn, phần dã tâm họ lộ ra hiện giờ chỉ là một góc của tảng băng trôi thôi.”
Giúp việc mang bánh trái lên, Thiệu Kỳ bưng đĩa ăn.
Nam Nhất hỏi: “Cậu muốn mình làm gì?”
“Mình muốn làm lớn chuyện này lên!” Thiệu Kỳ nói, “Người Nhật muốn che giấu, mình muốn vạch trần cho người Trung Quốc xem, quân phiệt, chính phủ, và cả dân chúng nữa. Mình tìm cậu là muốn nói với cậu, đợi thời cơ chín muồi, mình vẽ hình viết bài, cậu đăng lên báo cho mình. Nói trước cho cậu biết thế để còn chuẩn bị cẩn thận.”
Nam Nhất đặt mông ngồi xuống trước mặt Thiệu Kỳ, khuôn mặt chỉ thiếu điều dí sát vào mặt anh: “Còn muốn chuẩn bị cái gì nữa! Bây giờ cậu hãy viết ngay đi, mình lén vào xưởng in, mai là có thể đăng báo rồi! Mình quen với quản lý xưởng in, mời ông ấy ăn bát mì là xong. Ngài nói đi, một câu thôi, tôi có chết ngàn lần cũng không từ.”
Thiệu Kỳ đẩy cô ra một khoảng cỡ nửa cánh tay: “Đừng có vừa nghe đã kích động loạn lên thế. Mình còn chưa điều tra xong đâu, người hôi quá, về nhà tắm rửa, thuận tiện ghé qua đây thăm cậu. Ban nãy mình còn chưa nói hết. Người Nhật xây dãy nhà ‘Đại Nhật Bản’ này, nếu không lấy được đài điểm tướng thì cũng vô dụng. Hiện giờ họ còn chưa xuống tay với đài điểm tướng, mình đã tra rồi, nó vẫn đang ở trong tay chủ sở hữu Trung Quốc, chưa bị người Nhật thu mua như những mảnh đất khác trên quảng trường. Chỉ cần người Trung kia không bán, người Nhật cũng sẽ không làm thành được chuyện gì.”
“… Ai? Ai là chủ sở hữu của đài điểm tướng?”
“Tiểu vương gia kỳ chủ triều Thanh, Ái Tân Giác La Hiển Sướng.”
Nam Nhất nghe rồi, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, lập tức ngẩn người.
“Hơn nữa, người Nhật dự tính muốn xây gì ở đó, mình cũng muốn tìm hiểu hoàn chỉnh.” Thiệu Kỳ nhìn cô, “Kiến trúc sư trưởng của toàn bộ công trình đúng thật là quỷ quyệt, sao có thể nghĩ ra được chiêu ngầm phong thủy này vậy nhỉ, thế này không phải là muốn đạp yết hầu giết chết người sao! Mình còn gặp tận mặt được một lần rồi cơ, tuổi không lớn lắm, gian giảo cẩn thận, tên là, Azuma Shuji. Nam Nhất, Nam Nhất, sao mắt cậu đờ ra thế? Không dưng ngẩn người ra làm gì?”
Nam Nhất dùng đầu ngón tay nhón lấy một miếng trái cây bỏ vào miệng mình. Cuộc nói chuyện với Thiệu Kỳ đã khiến lòng cô loạn thành một đống bùi nhùi, giống như dây nhảy khi còn bé bị quấn xoắn vào nhau không thể nào gỡ ra được. Cô nghĩ đến Minh Nguyệt, đến hai người đàn ông ngươi sống ta chết vì nàng giờ lại đang biến thành hai phe đối lập vì đài điểm tướng. Thời đại hỗn loạn, cục diện ngổn ngang, kết quả thế nào khó mà nói được, nhưng dự cảm không lành đã bao trùm lấy đầu óc Nam Nhất.
Thiệu Kỳ thò tay quơ quơ trước mặt cô: “Cậu làm sao vậy? À, tay cậu làm sao thế?”
Nam Nhất nhìn anh: “Là Họ Lưu Ria Rậm.”
Thiệu Kỳ chẳng hiểu ra sao: “Cậu bị tấn công? Có báo cảnh sát không? Bắt được không?”
“Không.” Nam Nhất lắc đầu, “Không tóm được Họ Lưu Ria Rậm, không thể bắt được, lúc mình may mắn gã sẽ tránh thật xa, lúc mình xui xẻo, là chính gã tới thăm.”
Thiệu Kỳ cái hiểu cái không, nhìn Nam Nhất, phì cười: “Cậu lúc nói nhảm là đáng yêu nhất đấy.”
Anh lại nói chuyện lỗ mãng rồi, Nam Nhất hừ lạnh một tiếng: “Ai đáng yêu. Cách xa mình ra. Đừng có nói mình như thế.”
“Mình phải đi đây.” Thiệu Kỳ không để bụng, “Về nhà ngủ một giấc, sáng sớm mai còn phải tới công trường. Nhà cậu dự trữ bánh trái được nhiều ghê, hộp bánh trái của mẹ mình sắp thấy đáy tới nơi rồi. Chuyện hôm nay nói với cậu, một, cậu nhớ kỹ cho mình, đến thời cơ bảo cậu làm chi thì cậu làm cái đó; hai, không phải là mình ra lệnh nhưng cậu không được nói với người khác, nghe chưa?”
Nam Nhất ghét nhất giọng điệu ra lệnh này của anh, nhưng nghĩ cũng thấy là chuyện hệ trọng, bèn bỏ qua đáp ứng.
Cô theo Thiệu Kỳ ra cửa, lúc nhìn anh cúi đầu đi giày, thấy trên gáy có vài vết thương hình tròn, đã đóng vẩy đen đen, bèn hỏi anh bị làm sao. Thiệu Kỳ nói: “Khụ, lúc làm việc ở công trường, bị bỏng.”
Nam Nhất thở dài, đứng sau lưng anh nói: “Thiệu Kỳ, cậu làm việc này nguy hiểm lắm đúng không? Cậu phải cẩn thận đấy.”
Anh đi xong giày, quay người lại nhìn cô: “Cuối cùng cậu cũng chịu quan tâm mình có nguy hiểm hay không rồi.” Khuôn mặt ấy vẫn cười hì hì: “Chuyện này đương nhiên là không an toàn rồi, nhưng mình coi như cũng cẩn thận. Tuy nhiên nếu không làm, mình sẽ cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa gì, bị người khác coi là hạng ngu dốt chẳng hay biết gì lại càng không ý nghĩa. Mình là thường dân, nhưng không phải ngu dân, ai coi mình là đồ ngu là không được…”
Mấy câu Thiệu Kỳ nói không biết làm sao lại khiến Nam Nhất ứa nước mắt, cô không muốn bị anh nhìn thấy, bèn vỗ vỗ miệng, ngáp một cái, vừa lau khóe mắt vừa nói: “Được rồi, cậu nói gì mình nhớ hết rồi. Cậu yên tâm, mình về phe cậu.”
Cô đưa anh băng qua sân ra cổng, Thiệu Kỳ bước đến trước cổng, nhìn xung quanh thấy không có những người khác của nhà họ Lưu, bỗng sấn tới bóp bàn tay bị thương của Nam Nhất một cái. Nam Nhất bị đau nhảy dựng lên, lập tức trợn mắt: “Cậu làm chi thế hả?! Cậu muốn chi?! Muốn chết à?”
Thiệu Kỳ đáp: “Không có gì, cho cậu có cái mà nhớ thôi.”
“Mình đánh cậu.”
“Đi đây đi đây.” Thiệu Kỳ nhanh nhẹn vọt ra ngoài, rầm một tiếng từ bên ngoài đóng cổng lại.
Nam Nhất cài cổng, động tác chậm chạp, bước chân nặng nề, nghĩ bụng câu vừa rồi nói với Thiệu Kỳ là một lời nói dối. Cô nói mình không đi tìm anh, trên thực tế khoảng thời gian này không có anh ở đây, cô đã tới cơ quan anh hai lần. Ngẫm nghĩ, lại cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, không có gì trọng yếu. Điều khiến cô lo nghĩ hơn cả là Minh Nguyệt.
Xế chiều lúc tiểu vương gia Hiển Sướng nhận được lễ vật thứ ba của người Nhật, Minh Nguyệt đang nằm bò trên bàn mình ngủ trưa. Nàng nằm mơ. Mơ thấy mình vẫn chỉ mới mười mấy tuổi, ở trong sân viện mà nàng quen thuộc nhất, là căn lầu nhỏ về sau bị thiêu hủy. Căn lầu đó trong giấc mơ nàng vẫn còn nguyên vẹn, trên tấm biển không có tên căn lầu mà lại có bốn chữ “Tử Khí Đông Lai (*)”, bốn chữ này nàng chỉ từng thấy ở chính điện cố cung. Đám đầy tớ quỳ trên mặt đất, lễ độ cung kính, nàng nhìn tấm váy bào bằng gấm trên người, chiếc nhẫn lớn trên tay, lại sờ sờ kỳ đầu (**) trên đầu, trong lòng cảm thấy thật quái lạ: Đây không phải trang phục của đại cách cách Hiển Du sao? Sao lại mặc trên người mình thế này?
(*) Tử khí đông lai (紫气东来) có nghĩa mây tía từ phía đông tới, ý chỉ có điềm lành.
(**) Là loại mũ miện đội trên đầu phụ nữ quý tộc và hoàng gia thời Thanh.
Đầy tớ một trước một sau khiêng hộp lễ vật lớn màu vàng tới, trên hộp thắt dây lụa đỏ kết hoa rực rỡ, đầy tớ dắt tay nàng để nàng mở ra xem lễ vật bên trong. Minh Nguyệt xé dây lụa xuống, mở nắp hộp, thấy bên trong là một người, nửa quỳ ngửa mặt nhìn nàng, không phải tiểu vương gia Hiển Sướng thì là ai?
Minh Nguyệt tức thì ngẩn người, vươn tay đỡ Hiển Sướng dậy: “Vương gia, sao ngài lại chui vào hộp thế này?”
“Ta tới hầu hạ cô nương.” Hiển Sướng đáp, tỏ ra rất đương nhiên.
“Hầu hạ em?” Nàng chỉ vào mũi mình, “Ngài muốn em giảm thọ đấy à.”
“Trước đây ta là chủ tử, sau này cô nương là chủ tử của ta.”
“Chuyện này không phải không hợp quy củ sao?”
“Không phải cô nương muốn vậy sao?”
“Ai bảo em muốn vậy?” Nàng nhìn chàng, cuống quít tít mù, “Em không muốn làm chủ tử của vương gia, cũng không cần vương gia hầu hạ em, chỉ cần vương gia thật lòng với em là đủ rồi.”
Chàng nắm tay nàng: “Có lúc nào là không thật lòng với em? Mỗi hành động, mỗi lời nói, ra khỏi miệng, vào tai em đều bị biến dạng cả.”
“Ngài trách em đa đoan?”
“Ồ, cũng không phải trách em. Theo ta nhiều năm vậy, lúc tủi nhục nhiều hơn khi thoải mái. Muốn lấy lòng còn biến khéo thành vụng.”
Nàng nhào vào lòng chàng, không thốt nổi nên lời.
Chàng nhè nhẹ vỗ vai nàng: “Đi thôi, theo ta trở về. Uống trà, thưởng rượu, nghe kịch.”
Nàng gật đầu, bỗng thấy trước mắt hừng hực ánh lửa, căn lầu “Tử Khí Đông Lai” chìm trong biển lửa, nàng và tiểu vương gia nào còn nơi để về? Trong lòng Minh Nguyệt khủng hoảng, lại lấy thân mình bảo vệ cho Hiển Sướng, đẩy mạnh chàng ra ngoài, chợt kinh hãi phát hiện ra, người bên cạnh đã chẳng phải là chàng, ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt xa lạ, tỉ mỉ nhìn kỹ, thấy là Shuji mới yên tâm hơn phần nào, rồi lại cảm thấy rõ ràng không phải anh! Là một người xa lạ! Ngọn lửa phía sau đánh thốc tới, Minh Nguyệt hét á lên một tiếng, đột ngột bừng tỉnh, nhận ra đó là một cơn ác mộng…
Cùng lúc đó, người Nhật đưa lễ vật thứ ba tới vương phủ. Vương gia đang đọc sách trong thư phòng, nghe nói người Nhật lại tới, cũng không cần Lý Bá Phương ra trước ngăn trở nữa, khoác áo, lê giày đích thân ra gặp khách, thấy là một sĩ quan đoan chính đeo quân hàm cao cấp thì cười ha hả: “Lại nữa à? Ta phục các người thật đấy, đúng là rất hăng hái. Người tới lại còn lần sau to hơn lần trước. Coi trọng ta quá cơ. Cảm ơn nhé.”
Tay sĩ quan nghe người phiên dịch đi theo truyền lời xong cũng cười: “Thành tâm muốn hợp tác, xin ngài minh giám. Xin vương gia nhận lễ vật, tôi trở về còn có thể ăn nói với cấp trên.”
Y lấy lễ vật từ trong ngực áo ra, hai tay trình lên cho Hiển Sướng. Chỉ thấy đó là một phong thư giấy dai màu nâu, ở giữa hơi gồ lên, tiểu vương gia nhận lấy, cũng không mở ra, chỉ sờ nắn bên ngoài, thoáng trầm ngâm: “Ồ, ta hiểu rồi…”
Sĩ quan đứng dậy nhìn chàng.
Hiển Sướng nói: “Không bằng thế này đi: Anh trở về nói với chủ nhân hay cấp trên gì đó của anh là, sáu giờ tối ngày kia ta mời khách, sảnh Cẩm Tú phòng nhã tầng ba quán Lộc Đảo, mời ông ta tới gặp mặt, uống rượu. Hiện giờ ta đã có câu trả lời chắc chắn, sợ anh về chuyển lời không trọn vẹn, ta sẽ đích thân gặp ông ta một bữa, được không?”
Tay sĩ quan nghĩ ngợi rồi gật đầu hành lễ: “Vâng.”
Người Nhật rời đi, Lý Bá Phương đó giờ đứng cạnh tiểu vương gia nghĩ: Đám Nhật Bản này tiền đã đưa rồi, đất phong cũng hứa rồi, lần này đưa tới món trân bảo hiếm có gì mà lại có thể khiến tiểu vương gia bằng lòng đích thân tới cho câu trả lời chắc chắn vậy chứ?
Y đang suy nghĩ trong đầu, Hiển Sướng vẫy vẫy phong thư trong tay với y: “Họ lắm chiêu trò thật.” Chàng nói, xoạt một tiếng xé phong thư, đổ vật kia ra lòng bàn tay.
Lý Bá Phương trông thấy: Một viên đạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.