Vị Vương Công Cuối Cùng

Chương 70: Biệt ly (2)




Hai tay Minh Nguyệt túm lấy cổ tay Hiển Sướng, nàng bị chàng kẹp họng, không thể nói chuyện, chỉ ngửa đầu dữ dằn nhìn chàng, thấy Hiển Sướng nghiến răng nghiến lợi cười gằn: “Nghé con, em cho rằng ta không trị được người khác, cũng không trị được em, đúng không?” Chàng đứng bật dậy, xoay cổ tay, tóm gáy nàng kéo ra ngoài. Minh Nguyệt bước trước không tiếp được bước sau mà bị chàng lôi đi, hai tay chia nhau vòng ra sau, bẻ ngón tay chàng, móng tay cào nghiến lên da tay chàng ngoan độc, cơ bắp hổ khẩu căng lên cứng như sắt. Nàng sao có thể giãy thoát được?
Điệu múa trên sân khấu kết thúc, vũ công cúi người chào, khán giả trong sảnh vỗ tay vang dội, không ngớt trầm trồ. Hai người bên cạnh quầy rượu sáng rực ánh đèn không còn thấy đâu nữa.
Tầng trên của nhà hàng Nga là một tầng nhà trọ vị trí bí ẩn, bài trí lộng lẫy. Tiểu vương gia thỏ khôn ba hang có một phòng ở đây, là căn phòng người Nga hùn vốn làm ăn với chàng dùng để gán nợ, chàng vốn định bán sang tay, sau lại phát hiện chỗ này không tệ, uống say rồi có thể lên thẳng đây ngủ, không ai tìm ra chàng, rất thuận tiện. Cũng có lúc phải lúng túng, từng có một sớm nọ chàng quay về phủ, mở cửa phòng, chỉ thấy thiếu soái đi ra từ một cánh cửa khác, phía sau là một cô gái tóc vàng cao lớn. Hai người gật đầu cười cười, từ đó về sau không nhắc tới nữa.
Cầu thang xoắn ốc ở góc phía tây, tiểu vương gia tóm Minh Nguyệt lôi sang bên ấy. Nàng thấy chàng nhấc chân lên tầng là biết ngay không ổn – người này muốn mượn rượu giở trò – nàng ra sức liều mạng bẻ ngón tay chàng, đồng thời hai chân đạp đá lung tung, mấy cú liền đạp trúng bụng chàng. Hiển Sướng đã sớm không biết đau, chàng từ nhỏ đã quần thảo đánh nhau với người khác, ngón tay chảy máu, trúng vài cước đạp của phụ nữ thì có là gì? Ngược lại còn trợ hứng cho chàng! Minh Nguyệt biết như vậy không được tích sự gì, bèn buông tay chàng ra bám lấy tay vịn cầu thang, còn chưa chạm tới đã bị chàng xách lên mấy bậc. Lúc mắt thấy sắp bị chàng khiêng lên, Hiển Sướng lại trượt chân một cái, mất thăng bằng, tay bên đó lỏng ra, Minh Nguyệt bắt lấy cơ hội, co chân lao xuống dưới, người còn chưa đi được đã bị chàng tóm lấy cổ áo từ đằng sau, cả người vật xuống đất, bị chàng xềnh xệch kéo ra sau như một cái bao tải rách nát.
Minh Nguyệt bủn rủn chân tay, lại không nghĩ ra được cách nào khác, trong lòng vừa hận vừa sợ, rốt cuộc bật khóc òa lên: “Vương gia, ngài muốn làm chi? Vương gia, van cầu ngài, cho em đi đi. Vương gia uống say rồi. Vương gia cho em đi đi. Em không dám nữa!”
“Nói nhảm!” Chàng kéo nàng lên phía trước, “Toàn nói nhảm. Giờ mới biết xin tha? Mới nãy em vừa làm gì? Ta không tốt với em đúng không? Ta muốn cái mạng em đúng không? Trước đây làm sao nào? Trước đây ta còn tính là tốt với em đấy! Em là không biết đủ đúng không! Cô nương có bí mật à? Vương gia cũng có bí mật. Vương gia muốn moi tim em, ăn thịt em! Nuôi em béo tốt thế này chính là để cho ngày hôm nay! Vừa hay mới uống rượu, đang muốn kiếm đồ nhắm thì em lại đi qua. Hay lắm, Minh Nguyệt!”
Chàng mở cửa, vung tay ném Minh Nguyệt vào. Nàng ngã ngửa ra đất, đứng lên định nhào ra cửa chạy, cửa đã bị chàng rầm một tiếng sập vào, lấy chìa khóa khóa lại. Hiển Sướng xoay tay đẩy Minh Nguyệt vào trong, dành một tay đi cởi khuy áo trước, bỏ áo ngoài ra, bước hai bước sấn tới trước mặt nàng. Minh Nguyệt bị đẩy lên tường, đằng sau đã không còn đường lui. Hiển Sướng cúi đầu, trán chọi lên trán nàng, chóp mũi chống vào chóp mũi nàng, một tay bắt lấy hai cổ tay nàng giơ lên đỉnh đầu, tay kia lần dọc theo mặt xuống cổ nàng: “Ai bảo với em ta là người tốt? Đàn ông đều xấu xa thậm tệ, xấu xa hơn bất kỳ ai! Mặt xấu, dạ cũng xấu. Em thì sao? Minh Nguyệt, em là người tốt hay người xấu? Hử?” Mà chàng cũng chẳng thực sự quan tâm đến câu trả lời của nàng, tất cả sự chú ý của chàng đều đặt hết lên cơ thể rời bỏ phản bội đang nắm trong tay, phía dưới thân mình.
Minh Nguyệt mặc một cái yếm buộc dây kiểu Âu, Hiển Sướng rút dây buộc của nàng ra, tay lại từ ngực trượt xuống nắm lấy bầu vú mềm mại tròn trịa của nàng, ra sức nhào nặn, muốn trừng phạt nàng, muốn khiến nàng đau: “Em xem em đi, khuôn mặt mới xinh đẹp làm sao, nhưng trái tim em thì sao? Hử? Ở trong này thì sao? Ta móc ra, xem thử thế nào rồi xào lên ăn nhé, em nói xem? Nếu không thì hầm vậy!”
Nàng không thốt nổi lên lời, chỉ khóc lóc lắc đầu, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi lăn xuống, Hiển Sướng giữ lấy cổ nàng, hôn nghiến lên môi nàng, lưỡi đâm sâu vào miệng nàng, cuốn sạch mọi hơi thở của nàng, mãi đến khi nàng không thở nổi nữa, chàng mới thoáng rời đi. Tay kia của chàng trượt từ ngực nàng xuống eo, lúc muốn trượt xuống nữa, Minh Nguyệt bỗng bật mạnh người nhảy lên, dùng đầu húc đầu chàng. Mặt Hiển Sướng trúng đòn, đầu ngửa ra sau, Minh Nguyệt muốn chui ra từ dưới cánh tay chàng, lại bị chàng dùng sức kéo lại, phịch một tiếng ngã xuống sàn.
Chàng trần truồng đè lên nàng, đùi phải chặn giữa hai chân nàng, tay luồn vào dưới váy thăm dò. Chàng đã quá quen với cơ thể và xúc cảm của nàng, người con gái trẻ trung này luôn cảm thấy mất mặt và ương ngạnh chống đối lại nhục dục, chàng chưa từng thật sự dạy dỗ nàng, bởi vậy nên trước đây mỗi lần hoan ái, chàng đều phải dụ dỗ và dẫn dắt từ nơi này để nàng từ từ ẩm ướt. Ban nãy chắc chắn nàng đã cảm giác được chàng dụng tâm hiểm ác lại muốn làm như thế nên mới đột nhiên ra sức phản kháng. Lúc này, ngón tay chàng rốt cuộc cũng vào được cơ thể nàng, nhưng vừa vào, chàng đã ngẩn người: Bên trong nàng đã sớm nóng cháy ướt đẫm, lúc này đang nhẵn mịn mà dịu dàng bọc lấy ngón tay chàng, đó là sự nghênh hợp bị chinh phục và khát vọng đến từ nơi sâu thẳm trong cơ thể của người phụ nữ. Minh Nguyệt đang khát vọng chàng. Giờ khắc này khi chàng thăm dò vào cơ thể nàng, nàng cũng chợt bất động, chỉ yên lặng nhìn chàng, tóc dính đầy lên mặt, mồ hôi chảy đầm đìa, nhếch nhác không chịu nổi. Ánh mắt nàng vẫn đang phản kháng chống cự, nhưng cơ thể nàng không biết nói dối. Nàng đang khát vọng chàng.
“Minh Nguyệt… Minh Nguyệt…” Hiển Sướng chỉ cảm thấy cả họng tức giận như tan biến sạch, thay vào đó là tràn ngập những thương mến và nhu tình. Chàng nghiêng người về phía trước, vừa nhẹ nhàng gạt tóc ra khỏi mặt nàng, vừa cẩn thận hôn lên mắt, lên chóp mũi, lên vành tai nàng, đồng thời dùng cơ thể mình bao bọc bảo vệ lấy nàng, hỗn loạn mà nhỏ vụn khẩn cầu nàng: “Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, sau khi em rời đi, anh bị ngu, bị điên mất rồi, nhìn ai cũng là em, lại nhìn ai cũng đều chẳng phải em… Em biết không? Em xem anh bây giờ có còn lại cái gì? Hả? … Nói những điều này em có hiểu không? Em không phải vô tâm thật đấy chứ? Vậy thì uổng anh quen em rồi… Cho anh, được không? … Minh Nguyệt, cho anh đi, anh thương em chết mất…”
Nàng không đáp, nhưng từ làn da và cơ thịt mịn màng dưới tay, chàng cảm nhận được chút biến hóa vi diệu. Cơ thể mới rồi căng cứng như dây cung từ từ mềm xuống, con mắt thẹn quá hóa giận cũng từ từ cụp xuống, tay nàng vòng ra sau lưng chàng, nhẹ nhàng ôm lấy lưng chàng. Chàng nhận được sự đồng ý, cuối cùng cũng cúi người tiến lên, tiến vào trong nàng. Trong chớp mắt khi cơ thể giao hợp, lại nhìn vào đôi mắt mê mang của nàng, biết nàng rốt cuộc cũng nhớ tới điểm tốt của chàng, tới tình nồng ý đậm của chàng, tới tiền căn hậu quả của họ, chàng đã khai mở hồng hoang cho cơ thể ban sơ của nàng…
Lúc Uông Minh Nguyệt đang ý loạn tình mê không tự kiềm chế được dưới thân tiểu vương gia Hiển Sướng, Azuma Shuji đang ở đâu?
Hôm ấy anh vốn hẹn Minh Nguyệt cùng tới nhà hàng Nga uống rượu xem biểu diễn, nhưng sắp đến giờ tan làm lại bị cuộc gọi của Kobayashi Motoya níu lại. Kobayashi thông báo với anh tin tức cuộc thương lượng cùng tiểu vương gia Hiển Sướng không có kết quả, miếng đất đài điểm tướng vẫn không thể mua được, y nhờ anh giám sát thật tốt công trình trong tay, đồng thời có thể tiến thêm một bước sửa đổi kỹ lưỡng phương án kế hoạch. Shuji bỏ điện thoại xuống, hơi chán nản, tâm sự nặng nề ra khỏi phòng làm việc, gặp đúng lúc nhân viên nhà bếp đang đưa cơm tới công trường số bốn. Năm công nhân cúi người chào vị kiến trúc sư trưởng người Nhật, Shuji đi thẳng tới cạnh xe mình, cuối cùng cũng nhận đúng được một người.
Chàng thanh niên này trước đây anh từng gặp hai lần.
Một lần là ở rạp chiếu bóng, Shuji đang định xếp hàng mua vé thì chợt có người gọi lại, quay đầu nhìn, hóa ra là cô bạn Lưu Nam Nhất của Minh Nguyệt. Hai người trò chuyện vài câu, Nam Nhất khen tiếng Trung của Shuji tiến bộ rất lớn, cô vừa được anh cứu nên muốn nói vài lời nịnh nọt, tình huống như vậy Shuji cũng không rành ứng phó cho lắm, chỉ cúi đầu cười cười. Chàng thanh niên kia mua xong vé đi ra tìm Nam Nhất, ngoại hình rất anh tuấn, ăn vận rất chỉn chu, có thể nhìn ra là xuất thân không tệ. Anh ta lại không để ý tới Shuji, dẫn Nam Nhất rời đi, mà Shuji chú ý tới anh ta là bởi người khi ấy đi xem chiếu bóng với Nam Nhất không phải người anh từ chối chỉ chứng và xác nhận. Anh không nhiều lời, nghĩ bụng Nam Nhất có lẽ khác với Minh Nguyệt, cô là một cô gái lanh lợi.
Lần thứ hai trông thấy chàng thanh niên này, anh ta đi chung cùng Nam Nhất. Lúc đó Shuji đang đợi đồng nghiệp trước cửa tòa nhà văn phòng chính phủ, ngồi trong xe xem văn kiện, khi ngẩng lên hít thở không khí, thấy Nam Nhất đứng dưới bậc thang tòa nhà chính, quả nhiên chàng thanh niên kia từ bên trong đi ra, hai người sóng vai rời đi. Anh ít nhiều cũng cảm thấy có phần ngạc nhiên, nhưng nghĩ đó là việc tư của người khác nên không nhắc tới với Minh Nguyệt.
Mà lúc anh gặp người này lần nữa, anh ta vậy mà lại xuất hiện trên công trường nơi đây, đang mang cơm tới công trường. Dáng người anh ta cao ráo văn nhã, khác với đại đa số các công nhân bình thường. Lúc đó Shuji vốn đang họp bàn với cấp dưới, trông thấy người này thì cảm thấy kỳ quái, tiếp đó lại cảm thấy quen mặt. Anh nhắc anh ta phải đeo khẩu trang, kỳ thực là muốn tỉ mỉ nhìn kỹ gương mặt ấy. Cuối cùng, chuyến thăm nhà âm kém dương sai của Nam Nhất hôm đó đã nhắc nhở anh…
Một người Trung Quốc khá giả nhã nhặn tới nhà bếp công trường Nhật Bản làm việc, rốt cuộc là có ý định gì?
Shuji càng thêm thấy người này khả nghi, lập tức chạy tới công trường số năm hôm nay phải tăng ca đêm, các công nhân đang dùng cơm, nhân viên nhà bếp tới đưa cơm cũng chỉ có bốn người.
Shuji hỏi tay dẫn đầu anh chàng vóc dáng cao gầy kia đâu?
Tay dẫn đầu nhìn anh, mắt đảo liên hồi, không đáp được. Shuji chỉ vào mặt hắn, nghiêm giọng ra lệnh: “Anh và người của anh đứng yên ở đây, không được đi đâu hết.”
Phản ứng đầu tiên của anh là cần phải tới phòng kế toán lâm thời của công trường, mở cửa đi vào, ba nhân viên kế toán và hai nhân viên tài vụ đều còn đang làm việc, sắp xếp thu chi của một ngày.
Sắc trời đã muộn, Shuji lập tức phân phó trợ lý thông báo cho người trông nhà kho canh giữ nghiêm ngặt, đề phòng trộm cắp. Bản thân thì quay lại phòng làm việc định gọi điện tới nhà hàng Nga, nhờ họ thông báo với Minh Nguyệt anh phải tăng ca, không thể đến nơi hẹn, bảo nàng về nhà trước.
Tới bên ngoài phòng làm việc, anh trông thấy cửa phòng rõ ràng mình đã khóa kỹ trước khi đi bị mở ra, bên trong có tiếng động loạt xoạt. Shuji bình tĩnh rút khẩu súng lục đeo bên hông ra, lẳng lặng chờ bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.