Chiếc chăn mở ra đủ để che kín hai người.
Hai chiếc túi ngủ bỏ hoang ở góc lều trông hơi cô đơn.
Ban đầu Ngu Thư Niên và Bách Dịch Nhiên ngủ hai bên lều, giữa khoảng cách có thể gọi là riêng tư, dù nhỏ nhất cũng lớn hơn nửa không gian người, đó là khoảng cách cố ý để trống.
Nhưng bây giờ...
Nhìn khoảng cách phía sau mình với mép lều, Bách Dịch Nhiên hít một hơi dài, thật lâu không thở ra.
Toàn bộ cảnh tượng trước mặt quá mơ hồ, hắn nghi ngờ mình chưa thức giấc.
Nhưng đối với khoảng thời gian bình thường mỗi sáng khi hắn tỉnh dậy như thế này, giờ như không tồn tại, ý thức rất rõ ràng
Tỉnh táo nhạy bén đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp trên cổ.
Khi bị hiệu trưởng gọi lên bục giảng phạt trước toàn trường thì Bách Dịch Nhiên cũng không hoảng hốt như bây giờ.
Nhưng hắn lại không dám cử động, sợ đánh thức Ngu Thư Niên đang ngủ say.
Từ bàn tay nằm ngang qua gối đầu, từ tình trạng tê lạnh đến cảm giác cứng nhắc, hắn thậm chí còn không cử động được đầu ngón tay.
“Khụ khụ…”
Cơn ho của Ngu Thư Niên phá vỡ sự yên tĩnh trong lều, Bách Dịch Nhiên theo phản xạ co ngón tay lại, tưởng cậu đã tỉnh, nhưng khi cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy đôi mắt của Ngu Thư Niên vẫn nhắm nghiền, trên môi mỏng không có một chút máu. So với đó, má cậu có phần hồng hào không được tự nhiên.
Bách Dịch Nhiên dừng lại, duỗi tay đặt lên lòng bàn tay cậu, cảm nhận được phản hồi nhiệt độ cao hơn bình thường.
"Ngu Thư Niên?" Bách Dịch Nhiên nhẹ nhàng hích hích cậu, "Ngu Thư Niên."
Dường như không thoải mái lắm, Ngu Thư Niên nhẹ nhàng trả lời: "Ừm…”
“Có phải cậu sốt rồi không?" Bách Dịch Nhiên liền quan tâm, cẩn thận kéo tay mình ra.
Ngu Thư Niên rụt cổ lại, muốn nói không có, giải thích mình chỉ hơi buồn ngủ thôi, nhưng khi mở miệng ra, những lời muốn nói lại không rõ, giống như cậu cũng không nghe thấy mình nói gì cả.
Trong tầm mắt Bách Dịch Nhiên, chỉ thấy môi Ngu Thư Niên nhúc nhích.
"Đợi tôi một lát." Bách Dịch Nhiên vội mặc chiếc áo len phơi sẵn từ hôm qua rồi lủi thủi cúi người bước ra ngoài lều.
Ra ngoài cũng không quên quay lại kéo dây kéo lều lại, tránh gió vào.
Bách Dịch Nhiên đi rồi, bên kia chiếc chăn trống trơn, Ngu Thư Niên mới chợt cảm thấy lạnh, cổ họng cũng bị sưng đau khó chịu, không cần mở miệng cũng biết giọng mình đã khàn đến mức nào.
Ngu Thư Niên đặt tay lên trán, nhiệt độ cũng không cao, chính cậu không thể đo được gì.
Hôm qua nằm ngoài trời lâu quá rồi.
Đêm qua không để ý đến việc nhiệt độ giảm, sau đó nhận ra lạnh và quay lại có vẻ đã hơi muộn, trong đêm nhiệt độ cơ thể dường như đã dần tăng lên.
Ngu Thư Niên bọc chăn, trong hồi mê man lại ngủ thiếp đi.
Cảm thấy mệt mỏi, không nói đến xem mặt trời mọc, Ngu Thư Niên tạm thời cũng không muốn rời khỏi chăn.
Mặc dù vậy, khi Bách Dịch Nhiên trở lại, Ngu Thư Niên vẫn cảm nhận được.
"Đây, đừng động đậy." Bách Dịch Nhiên lấy súng đo nhiệt độ ra đo.
Ngu Thư Niên nheo mắt lại, “Cậu lấy đâu ra súng đo nhiệt độ vậy? Sớm vậy đã có người giao hàng rồi à?”
Bên ngoài trời vẫn còn tối.
“Tôi xuống núi mua.” Núi không cao nên Bách Dịch Nhiên đi theo một con đường nhỏ, chạy tới đó rồi nhanh chóng quay lại.
Ngu Thư Niên phản ứng chậm nửa nhịp, từ từ mở to đôi mắt, chú ý hơi thở Bách Dịch Nhiên vẫn chưa đều.
"37,8, không tệ, sốt nhẹ." Bách Dịch Nhiên thở phào nhẹ nhõm, may mắn là không sốt cao.
Hắn lấy thuốc vừa mua ra, lựa chọn một lọ thuốc uống, "Uống chai này trước xem nhiệt độ có thể hạ xuống được không."
Bách Dịch Nhiên mua nhiều loại thuốc hạ sốt, tùy theo mức độ sốt sau đó mà dùng, có thể nói đã chuẩn bị kỹ càng.
Mỗi khi ốm, Ngu Thư Niên đều trở nên lười vận động, xương cốt đau nhức, nhưng cũng không cần phải động đậy, Bách Dịch Nhiên mở nắp lọ thuốc, nhét ống hút vào, trực tiếp đưa lên miệng cậu.
Không cần ngồi dậy, nằm vẫn có thể uống.
Nhìn cậu uống chậm rãi như vậy, chai thuốc nhỏ bé bằng lòng bàn tay cũng cần nửa ngày mới uống xong, Bách Dịch Nhiên không hối thúc, chỉ im lặng mở gói dán hạ sốt, gọn gàng dán lên trán Ngu Thư Niên.
"Anh Bách, nước." Phàn Thiên Vũ gõ lều bên ngoài, “Học sinh giỏi thế nào rồi? Mặt trời sắp mọc, còn ra xem mặt trời mọc nữa không?"
"Sốt nhẹ, vừa uống thuốc xong." Bách Dịch Nhiên tiếp ly nước nóng, nói: "Các cậu đi chơi đi, tôi chăm sóc cậu ấy.”
Lều chỉ có vậy, khi sốt càng kiêng kỵ trúng gió, Phàn Thiên Vũ không vào để xem náo nhiệt, 'Được, nếu có việc gọi tôi nhé.'”
“Ừm.”
Sau khi Ngu Thư Niên uống thuốc xong, Bách Dịch Nhiên đưa cho cậu một ly nước ấm, “Có chút nóng, uống từ từ thôi.”
Ở trên núi có nơi cung cấp nước nóng, nhưng nước ấm ngay tại lối vào chỉ có thể tự lấy sau đó mua nước khoáng để pha.
Bách Dịch Nhiên cố ý để nhiệt độ ấm hơn bình thường, uống nhiều nước nóng khi ốm sẽ khiến đổ nhiều mồ hôi hơn.
Ngu Thư Niên uống một hơi nước, nén vị đắng của thuốc trong miệng, đặt cốc nước vào khoảng trống trên gối, lại nằm xuống, sửa lại chăn, đầu ngón tay kẹp chăn đột ngột dừng lại.
Cái chăn này từ đâu ra?
"Chiếc chăn này từ khi nào...?”
"Chiều hôm qua thuê được, nhưng có túi ngủ nên chưa mở ra, để dự trữ bên cạnh thôi, chính là cái túi nén hình vuông kia, mở ra là cái này." Nói đến đây, Bách Dịch Nhiên không khỏi chọc ghẹo: "Tôi thấy túi ngủ không thoải mái, giữa đêm hôm qua bị bó buộc nên không ngủ nổi liền vứt ra ngoài."
Bách Dịch Nhiên kéo chăn lên cao hơn, "May là lúc thuê đồ có chuẩn bị kỹ, thuê được hai cái chăn dự phòng."
Dẫu cho cuối cùng chỉ dùng một cái, nhưng ít ra cũng có ích.
Ngoài ra, nhiệt độ ban đêm trên núi lạnh, nên cái chăn nén cũng là loại dày dặn hơn, thật may là đủ ấm.
Ngu Thư Niên gật đầu, khuôn mặt tái nhợt, động tác cũng lộ vẻ nghiêm túc, Bách Dịch Nhiên ho khan, không rõ vì sao lại nhớ đến chuyện khi mới mở mắt sáng nay. "Còn sớm, ngủ thêm đi, nếu sau còn sốt thì sẽ đi bệnh viện."
"Không cần đâu, ngủ một giấc là khỏi." Ngu Thư Niên ít khi ốm, chỉ cảm thấy chuyện nhỏ này không cần quá mất công đến bệnh viện. Hôm qua chỉ là lạnh một chút, ngủ thêm sẽ ổn thôi.
Ngu Thư Niên nhắm mắt, nói nhẹ: "Cậu cứ đi chơi với Phàn Thiên Vũ đi.”
Ở trong lều cứ ngồi mãi cũng chán, không bằng đi ra ngoài chơi với bọn Phàn Thiên Vũ, ít nhất cũng có người bầu bạn.
"Không đi, ngoài kia nhàm chán lắm, tôi còn thích trong lều ngồi chơi điện thoại hơn." Bách Dịch Nhiên khuyên, "Nghỉ một lát đi, ăn sáng xong lại ngủ tiếp nhé, ngoài kia có bánh bao vá bánh rán, muốn ăn loại nào? Hay uống chút cháo, cháo gạo kê hay…”
Còn quá sớm, các quán ăn sáng bên ngoài vẫn chưa mở cửa.
“Tôi không muốn ăn sáng.” Ngu Thư Niên vốn đã chán ăn lại còn bị bệnh, sợ Bách Dịch Nhiên mua bữa sáng về, mình không ăn hết sẽ lãng phí, bèn nói: "Các cậu muốn ăn gì thì mua đi.”
Bách Dịch Nhiên suy nghĩ rồi nói: "Vậy ăn cam được không?”
Khi không có hứng thú ăn, không bắt buộc phải ăn gì đó, hãy ăn những thứ mà mình thích, kèm với quả cam chua để kích thích sự thèm ăn, có thể sau khi ăn cam sẽ muốn ăn thứ khác.
Bách Dịch Nhiên nghĩ lại, thì thầm với chính mình: 'Dạ dày đói có thể ăn cam chua không nhỉ?'
Vấn đề này thì hắn thực sự... không rõ lắm.
Để chăm sóc bệnh nhân, Bách Dịch Nhiên không phụ thuộc vào cảm giác, mà lên mạng tìm kiếm. Hắn phát hiện hầu hết câu trả lời đều không khuyến khích, thậm chí nếu nói có thể ăn, cũng chỉ nên ăn một lượng nhỏ.
Bách Dịch Nhiên đọc xong câu trả lời, vẫn cảm thấy nên không ăn là tốt nhất, 'Thôi, hay là đừng ăn...'
Kết quả là hắn nhìn xuống, đối diện với tầm mắt của Ngu Thư Niên, ba giây sau, hắn không thoải mái chạm nhẹ vào mũi, 'Hay là... ăn một chút?'”
“Ừm.”
Bách Dịch Nhiên cũng không kiểm soát được lượng, đưa cho cậu một miếng cam, “Ăn một ít trước đi, còn lại để sau khi cậu khỏe rồi ăn.”
"Ừm..." Ngu Thư Niên nằm nghiêng rồi gật đầu, toàn bộ người coi như chui vào chăn, khi ăn đưa tay ra từ mép, giữ miếng cam và chia thành nhiều miếng nhỏ.
Sau khi ăn xong, lại thu tay lại.
"Tôi ngủ..."
Giọng nói dần dần yếu đi, nghe như là đang nói chuyện đến giữa câu rồi lại ngủ.
Ban đầu Bách Dịch Nhiên còn muốn hỏi về bữa sáng, nhưng khi thấy vậy chỉ nói một câu: 'Được.'
Chuyện ăn sáng, đợi cậu thức dậy rồi tính.
–
Khi bị bệnh, giấc ngủ luôn không ổn định.
Chẳng có ác mộng gì đặc biệt, chỉ là đột nhiên tỉnh giấc mà không rõ lý do, rồi khi ý thức chưa thực sự rõ ràng, lại mơ mộng ngủ tiếp.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, đến nỗi Ngu Thư Niên chẳng biết mình đã ngủ từ lúc nào.
Khi Ngu Thư Niên mở mắt ra lần nữa, bên ngoài đã sáng.
Ánh nắng mặt trời lọt qua lều tạo cảm giác của nhiệt độ nóng bức.
Bách Dịch Nhiên vẫn ngồi ở bên cạnh, giống như lúc cậu vừa ngủ, vị trí và tư thế của Bách Dịch Nhiên dường như không thay đổi gì.
"Tỉnh rồi?" Bách Dịch Nhiên đặt cây đo nhiệt xuống, ngón tay nhanh chóng nhấp vài lần vào màn hình điện thoại.
Ngu Thư Niên xoa mắt, "Ừm, cậu đang viết gì vậy?”
"Thân nhiệt." Bách Dịch Nhiên đưa màn hình điện thoại qua cho cậu xem, "Ghi lại quá trình hạ sốt."
Vẫn còn lo thuốc không đủ tác dụng, sốt chưa hết hẳn lại bị sốt trở lại, nếu xảy ra tình trạng đó dù không đi bệnh viện cũng phải kịp thời đánh thức người bệnh uống thuốc.
Ngu Thư Niên nhẹ nhàng chớp mắt, dữ liệu trên màn hình chỉ mới thoáng qua, nhưng từ những con số xếp thành hàng dày đặc đó rõ ràng là kết quả đo thân nhiệt nhiều lần trong khoảng thời gian ngắn.
Chính cậu cũng chưa từng quan tâm chi li như vậy.
Có lẽ với bản thân thì cậu quá thoải mái, đôi khi cứ thế qua ngày mà không thèm uống thuốc, đợi qua mấy ngày là sẽ tự khỏi.
Dữ liệu này khiến trái tim Ngu Thư Niên không khỏi lay động, cậu khẽ mím môi, ngồi dậy uống nước, "Có phải hạ sốt rồi không? Tôi nói mà, ngủ một giấc là khỏi."
Bách Dịch Nhiên hơi nhướng mày, châm chọc: "Đúng rồi, cơ thể cậu tốt thiệt."
Câu nói này nghe có chút quen quen.
Hình như đêm qua nằm trên đồng cỏ có nói với Bách Dịch Nhiên.
Ngu Thư Niên nghiêm túc giải thích: "Bị bệnh là do sức đề kháng yếu chứ không liên quan đến cơ thể."
"Ha ha." Bách Dịch Nhiên không nhịn được bật cười, cả người rung lên suýt làm rơi ly nước trong tay, vội ổn định, "A ui"
Nước trong ly là nước ấm, bây giờ vẫn còn nóng hổi.
Bách Dịch Nhiên tiếp tục đổ thêm chút nước ấm vào ly.
Ngu Thư Niên uống cạn ly nước, duỗi tay lấy điện thoại nhưng không thấy trên gối, quay đầu nhìn thấy điện thoại đã không biết khi nào xuất hiện bên cạnh lều, "Bây giờ mấy giờ rồi?"
Bách Dịch Nhiên luôn ghi nhận thân nhiệt, đương nhiên cũng quan tâm đến thời gian, không cần nhìn đồng hồ đã nói: "Sáu giờ sáu, lần sau cậu xuống xem mặt trời mọc tiếp nhé, bọn Phàn Thiên Vũ đã đặt xe về lúc năm giờ rồi."
"Ừm." Ngu Thư Niên không hề đam mê xem mặt trời mọc, nhưng Bách Dịch Nhiên đã nói, cậu liền đồng ý, "Dọn dẹp xuống núi thôi."
Năm giờ xe đón, phải xuống sớm chờ.
Không được để khi xe về tới chân núi mà họ mới bắt đầu xuống được.
Bách Dịch Nhiên hỏi: "Không nghỉ thêm tí nữa à?”
"Không cần đâu" Ngu Thư Niên duỗi người, cảm giác yếu ớt mất sức sau khi hết bệnh giống như kéo sợi chỉ vậy, khiến cậu vẫn chưa hồi đủ sức, dù chắc chắn đã tốt hơn rất nhiều so với khi sốt.
"Vậy cậu ở lều nghỉ ngơi tí nữa đi, tôi đi trả túi ngủ và những đồ vật nhỏ nhặt trước. Nếu không thì một mình tôi cũng không mang hết một lượt được.”
Đồ dùng không nhiều, lại thuê chung tại một nơi, trả lại cũng tiện.
Bách Dịch Nhiên ra ngoài, Ngu Thư Niên cũng không ngồi yên, sắp xếp lại tất cả những thứ còn lại, đi ra ngoài lều tháo các cọc giữ đất.
Bọn Phàn Thiên Vũ trả lại xong mọi đồ thuê trước, mới lang thang đi trên núi, thấy Ngu Thư Niên đang dọn dẹp cũng chạy qua giúp.
"Ê ê ê học sinh giỏi đừng cầm cái này, để tôi làm cho." Phàn Thiên Vũ xắn tay áo bước tới, sau đó trực tiếp nắm lấy chăn bông.
Phía lều không còn gì, Ngu Thư Niên tay trắng, "Tôi mang..."
"Không cần không cần, đồ chút ít này còn chia thành hai người làm gì.” Phàn Thiên Vũ nói rồi chạy, như sợ Ngu Thư Niên qua cướp, muốn Lỗ Luân Đạt nói gì đó, nhưng quay đầu ra đã thấy Lỗ Luân Đạt chạy nhanh hơn cả mình, ngay lập tức sự ganh đua bùng lên như một ngọn lửa mãnh liệt, không cam chịu thua, bước chân nhấn nhanh thêm.
Ngu Thư Niên: “...”
Cậu ta chạy nhanh hơn tốc độ kiểm tra thể chất.
Đi xuống dốc nhanh hơn đi lên dốc.
Đầu tiên là vừa đi lên núi vừa chơi, có thể ở một chỗ suốt mấy giờ, đương nhiên rất tốn thời gian.
Điều thứ hai là... xuống núi có thể đi xe, mua vé xong ngồi lên, vẫy tay là dừng.
Bách Dịch Nhiên để lại hết thảy đồ đạc mang theo ở nhà, hắn đang chuẩn bị quay lại trường nên định về nhà thu dọn hết đồ đạc mang theo trước khi rời đi.
Phàn Thiên Vũ cũng quen thuộc nơi này, lúc Bách Dịch Nhiên vừa trở về không muốn ra ngoài, chính cậu ta là người tới đây kéo Bách Dịch ra ngoài lên núi.
"Ông ơi!" Bách Dịch Nhiên vừa đi vào sân vừa hét lớn, lỗ tai ông lão không tốt lắm, nói nhỏ thì ông ấy không nghe thấy được, trước cửa nhà cũng không có bóng dáng của ông, “Có lẽ ông ấy đi câu cá… Cậu cứ ngồi một lát đi, xe còn chưa tới mà.”
Ngu Thư Niên: “Ừm.”
Phàn Thiên Vũ đi phía sau Bách Dịch Nhiên nửa bước, tựa hồ đang lo lắng điều gì đó, thấy vật mình đang đề phòng không xuất hiện, vênh váo bước vào: “Anh Bách, chó nhà anh đâu rồi? Hôm qua còn thấy mà, sao không ra đón mình chứ."
Lỗ Luân Đạt liếc nhìn cậu ta, "Không phải hôm qua cậu bị chó đuổi chạy hai cây số quanh làng sao?”
Phàn Thiên Vũ giơ ngón trỏ lên nói: "Nói bị đuổi cũng nghiêm trọng quá rồi đó. Tui chỉ đang chơi với nó thôi mà."
"Được rồi, lần sau bị đuổi đừng có kêu tôi. Cho cậu chết."
Phàn Thiên Vũ co được dãn được, “Anh ơi, em sai rồi, do em khoác lác, anh đừng chấp nhặt với người đẹp trai... Đm?! Cái gì kia? Có phải cái ổ bùn kia biến thành quái vật không?!”
Đo quá ngạc nhiên, giọng nói của cậu ta nghe đặc biệt sắc bén.
Trong sân chỉ có vài người, ai nấy đều quay sang hướng Phàn Thiên Vũ chỉ.
Chỉ thấy bên cạnh ruộng rau, trong vũng bùn nhỏ có một con chó Husky, đôi mắt màu xanh băng, ánh mắt thông minh, dáng đi uyển chuyển cao khoảng nửa người. Nó đang vui vẻ lăn lộn trong bùn.
Những vũng bùn bắn lên đã phủ kín con đường nhỏ bên cạnh.
Rõ ràng nó đang rất vui. Đầu chôn sâu trong bùn, đuôi vung vẫy lên cao.
"Nó không coi nhà à?" Trong ấn tượng của Ngu Thư Niên, chó là loài vật bảo vệ nhà, nếu có người lạ bước vào, những con chó bình thường đã chạy tới sủa ngay.
Bách Dịch Nhiên nhéo giữa mày, thấy xấu hổ với nó, "Husky thường hơi.…..ngây thơ."
Không nhận ra người lạ rồi ra mở cửa cũng tốt rồi.
Môi Ngu Thư Niên khẽ nhếch lên, hiểu ý hắn.
Phàn Thiên Vũ bên cạnh cười ha hả, "Đúng đấy, ánh mắt trí tuệ khôn ngoan này chắc chắn là thuần chủng."
"Gâu gâu!"
Husky trong bùn cũng chú ý đến những người ở cửa.
Cho dù Husky có đắm mình trong vũng lầy chậm đến đâu, nó vẫn chú ý đến những người trước cửa.
Nhưng Husky chỉ liếc nhìn rồi tiếp tục chơi trong vũng lầy nhỏ bé của mình mà không quan tâm.
Xoay người lần nữa, Husky đột nhiên ý thức được điều gì, đột nhiên ngồi dậy, nhìn thẳng vào Bách Dịch Nhiên: "Gâu!”.
Như nhận ra chủ nhân của mình, chú chó Husky vui vẻ lao thẳng về phía Bách Dịch Nhiên, vẫy chiếc đuôi đã lấm bùn từ đầu đến chân.
"?!"
Vẻ mặt của Bách Dịch Nhiên thay đổi, "Đừng đến đây——!"
"Gâu gâu!”