Viết Cho Cậu Những Bài Thơ Ngọt Ngào

Chương 4:




Trong lớp học vô cùng náo nhiệt.
Ngu Thư Niên nghiêng đầu, chưa kịp nhìn rõ tình hình bên trong thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
"Alô, mẹ." Ngu Thư Niên nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, nhấc máy và bước ra ngoài, tính toán múi giờ quốc tế, cậu hỏi: "Không phải bên đó mới rạng sáng sao, sao mẹ vẫn chưa ngủ?"
Âm thanh đổ nước từ phía điện thoại truyền đến, "Hôm nay trường học gọi điện cho mẹ nói về việc con được miễn thi đại học, mẹ nghĩ muốn thảo luận với con xem chọn trường đại học nào. Mẹ nhớ hôm nay con thi phân lớp, phải không?"
Ngu Thư Niên nghĩ, "Vừa thi xong môn cuối cùng, con đang về nhà đây."
"Ừ. Vậy về việc miễn thi, con có suy nghĩ gì không? Miễn thi có thể không cần tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thậm chí không cần đi học, thời gian sẽ tự do hơn một chút, con cũng có nhiều thời gian hơn để học kiến thức ngoại khoá, con nghĩ sao?"
"Không được, con vẫn muốn tham gia kỳ thi đại học." Ngu Thư Niên mím môi, vẫn chọn câu trả lời giống như kiếp trước, với thành tích của cậu, cậu có thể chọn bất kỳ trường nổi tiếng nào cả trong và ngoài nước, nhưng cậu càng thiện ý với trải nghiệm trực tiếp trước kỳ thi đại học hơn.
Hơn nữa... bắt đầu lại một lần nữa, ngoài những gì cậu đã nắm giữ, cậu cũng muốn hiểu thêm những điều nằm ngoài nhận thức và ký ức của cậu.
Nghe câu trả lời này, Đơn Tĩnh không ngạc nhiên chút nào, "Vậy được, việc này để mẹ lo, còn con…nên thư giãn nhiều hơn, đừng chỉ tập trung vào học hành."
Ngu Thư Niên không nhịn được cười, "Người ta thường bảo phụ huynh đều dặn dò con cái nên đọc nhiều sách, đừng chơi quá nhiều, sao mẹ lại đi ngược lại vậy."
Bên kia điện thoại, Đơn Tĩnh lắc đầu chán chường, "Mẹ thật sự mong rằng con có thể chơi game, không có học sinh nào lại coi việc làm toán cao cấp như là trò giải trí cả. Cái máy chơi game mẹ mua cho con, cả cái tay cầm cũng dính đầy bụi rồi mà chẳng thấy con chơi lần nào, còn cái laptop chơi game có hiệu năng tốt nhất con lại dùng để tra cứu tài liệu và học qua mạng."
Đơn Tĩnh thở dài, "À, còn con mèo Cà Phê thì sao? Nó quen với con chưa?"
Cà phê là một chú mèo Ragdoll màu xanh biển, chưa đầy một tuổi, có vẻ ngoài đáng yêu và khuôn mặt cân đối. Ngay cả trong mùa hè, nó vẫn mũm mĩm, tính cách tốt, rất gần gũi với gia đình và hay nũng nịu.
Đây là chú mèo mà Đơn Tĩnh nuôi, khi được gửi đến phía cậu, nói là tan học trở về mà có mèo con bên cạnh cũng có thể giảm bớt căng thẳng học tập cường độ cao.
Nhưng điều quan trọng nhất là...năm trước cha mẹ Ngu Thư Niên đã quyết định kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới, vừa qua năm mới đã ngồi lên máy bay xuất ngoại, Cà Phê ở nhà một mình, mặc dù có bảo mẫu đến nhà đúng giờ nhưng họ vẫn không yên tâm, vì vậy hai người ăn nhịp với nhau, Cà Phê liền được gửi đến bên cậu.
"Khá tốt." Trong lúc nói, Ngu Thư Niên đã đi xuống dưới nhà.
Căn nhà cậu thuê nằm trong dãy nhà gia đình của trường, gần tòa giảng đường và phòng tự học, hồi trung học thời gian là thứ ưu tiên hàng đầu nên có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian đi trên đường.
Tòa nhà của gia đình không lớn, chỉ có hai hộ gia đình trong một tòa nhà, bên trong hầu hết đều có một phòng ngủ và một phòng khách.
Ngôi nhà Ngu Thư Niên thuê nằm ở tầng một.
Khi nhìn lên, cậu thấy vài con mèo hoang đứng trên cửa sổ chống trộm, thở qua kính, trông như đang cãi nhau.
Trường học có không ít mèo hoang, có nơi định kỳ cho mèo ăn nên những con mèo hoang trong khu vực này thường vào trường học.
Chỉ có điều chỗ mà chúng bị chặn… hình như là căn nhà cậu thuê?
Ngu Thư Niên có chút bối rối, nhưng khi lấy chìa khóa ra mở cửa, cậu hơi do dự khi nhìn thấy con mèo ragdoll đang đứng ở mép cửa sổ trong phòng, giằng co với con mèo hoang.
Đối diện một tấm kính, tiếng meo meo của mèo Ragdoll im bặt, bộ lông của nó xù lên đầy đe dọa, những bàn chân đầy móng vuốt của nó ấn vào tấm kính, tỏa ra khí tức một chấp năm.
Nghe thấy tiếng mở cửa, đôi tai thính của con mèo Ragdoll giật giật, như ngạc nhiên vì Ngu Thư Niên về sớm, mèo con nghiêng đầu, vừa nhìn rõ người liền đi tới bao vây lấy chân Ngu Thư Niên, kêu meo meo rồi cọ xát, sau đó nằm thẳng xuống, ngửa bụng lên, "Meow~"
Ngu Thư Niên: "..."
Cậu xoa nhẹ cái bụng nhỏ mềm mại của nó, không biết nên khóc hay nên cười.
Đơn Tĩnh nghe thấy tiếng mèo kêu, hào hứng nói, "Về nhà rồi à? Được rồi, con nghỉ ngơi sớm đi, đừng đọc sách đến khuya, mẹ cúp trước đây."
Ngu Thư Niên bất đắc dĩ kéo dài âm cuối, nói, "Dạ được, con biết rồi."
Ngắt máy, Ngu Thư Niên nhẹ nhàng đỡ con mèo Ragdoll sắp nhảy lên lòng ngực cậu.
Các con mèo hoang vẫn đang chặn trước cửa sổ, con mèo Ragdoll nằm trong lòng Ngu Thư Niên liên tục quay đầu lại.
Dù cửa sổ đã được lắp một lớp lưới kim loại để chống mèo, nhưng nếu một số con mèo cùng vung móng vuốt, vẫn có nguy cơ bị phá hỏng.
Ngu Thư Niên quay lại, đặt con mèo xuống bên chén thức ăn mèo, thức ăn cho mèo luôn được cho ăn đúng giờ, sau đó mở đồ hộp thức ăn chính và đặt bên cạnh, "Đến ăn đi."
Nhìn thấy người trong nhà trở lại, các con mèo hoang đang cãi nhau quay đầu và nhảy xuống khỏi mép cửa sổ.
Sắp xếp xong bữa ăn cho mèo, Ngu Thư Niên vuốt nhẹ đầu con mèo nhỏ, rồi quay lại phòng ngủ.
Vào buổi tối của mùa hè.
Chạng vạng mưa bắt đầu rơi, sắc trời vẫn trong xanh và sáng sủa.
Giọt mưa chạm vào tấm kính cửa sổ, hòa quyện với hơi nóng từ buồng tắm bên trong, tiếng nước che lấp tiếng mưa rơi.
Ngu Thư Niên chỉ nhận ra trời đang mưa sau khi tắm xong.
Mưa nhỏ như lông mèo, trong ánh hoàng hôn.
Chiếc điện thoại vứt lên giường hiện ra thông báo mới, màn hình sáng lên một chút rồi lại tắt.
Ngu Thư Niên thay một chiếc áo sơ mi rộng rãi, giữ một tay lau tóc vẫn còn ướt bằng khăn tắm trên vai, ngón tay vuốt màn hình điện thoại để mở khóa, có một vài nhóm là nhóm lớp, tham gia từ khi tổ chức cuộc thi thể thao, thường rất yên tĩnh, chỉ có thông báo về tìm đồ bị mất hoặc thông báo khi có sự kiện.
Lúc này tin nhắn đã tích tụ đến 99+.
Ban đầu, Ngu Thư Niên có ý định như thường lệ là xem qua những tin nhắn chưa đọc, nhưng khi nhấp vào và nhìn thấy bức ảnh mới nhất, ngón tay của cậu dừng lại.
Do mưa, hình ảnh trong ống kính hơi mờ, cộng với ánh sáng yếu ớt trên sân thể dục, áo khoác đồng phục đã không biết bỏ ở đâu, áo sơ mi màu trắng ướt đẫm dính vào cơ thể, chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của Bách Dịch Nhiên, tay hắn đang treo trên khung bóng rổ, những đường nét căng trên cánh tay trở nên rõ ràng hơn dưới làn nước mưa.
Dù mưa vẫn chưa dừng, nhưng vẫn có nhiều người đứng bên cạnh sân thể dục để xem họ chơi bóng.
Chỉ từ một bức ảnh, đã có thể cảm nhận được không khí nhiệt huyết tại hiện trường.
【Đội nào thắng? Tỉ số là bao nhiêu? Tôi đang ngồi học tới tối mà còn muốn đến hiện trường coi.】
【Đội của anh Nhiên đã dẫn trước hơn 30 điểm rồi, sau khi tính đến 30:0 tôi không tính nữa, đến giờ đội kia vẫn chưa có một bàn thắng nào, thật thảm hại.】
【Hahaha, trực tiếp bị đánh bại tới tấp, có lẽ sẽ bị "Zero kill" đấy.】

Nhóm đang vui vẻ thảo luận về tình hình trận đấu.
Lịch sử trò chuyện cập nhật nhanh, Ngu Thư Niên không cuộn lên nữa.
Âm thanh của máy sấy tóc vang lên "vù vù" bên tai. Ngón tay vuốt qua mái tóc ẩm ướt, Ngu Thư Niên nhắm mắt lại, vào thời điểm này trong kiếp trước, có lẽ cậu đang ngồi trong phòng tự học đọc sách, cư nhiên không biết đến trận bóng rổ trên sân thể dục.
Sấy khô tóc, ngón tay của Ngu Thư Niên quấn quanh dây của máy sấy tóc, thảo luận về trận bóng rổ trong nhóm đã khiến cậu có một chút cảm hứng. Trong khi đang nghĩ, tay cậu đã tự mở diễn đàn của trường.
Trước khi kịp đọc, Ngu Thư Niên nghe thấy tiếng mèo kêu từ xa, quay đầu nhìn, con mèo đã ăn uống no nê lại chạy lên cửa sổ và cãi nhau với mèo hoang.
Ngu Thư Niên "..."
Cảm giác như cuộc cãi nhau giữa hai con mèo trở nên ác liệt hơn so với trước.
Cậu đứng dậy dựa vào khung cửa, đang suy nghĩ liệu có nên chuẩn bị một vài hộp thức ăn mèo để giải quyết mâu thuẫn giữa mèo hoang và mèo nhà hay không. Cuối cùng, việc gây ồn qua cửa sổ cũng không phải là phương án tốt, ban ngày thì còn được, nhưng buổi tối ồn ào như vậy sẽ gây phiền phức cho mọi người.
"Cà phê, em..."
Trước khi nói xong, con mèo đang tức giận quay đầu, nhảy từ cửa sổ xuống.
Ngu Thư Niên tưởng nó tức giận vì cãi nhau, nhưng không ngờ rằng con mèo Ragdoll với hình dáng tròn trĩnh lại sở hữu sự linh hoạt hoàn toàn không phù hợp với hình dáng của nó. Nó trực tiếp chạy đến cửa và nhảy lên, móng vuốt kẹp vào tay nắm cửa, sử dụng trọng lực của nó. "Cạch", tiếng khóa cửa mở ra, nó trườn thẳng ra khỏi khe cửa.
- ?!
Trốn thoát khỏi căn phòng một cách lưu loát.
Mượt mà đến mức không gặp chướng ngại nào.
"Cà phê!"
Không thể ngăn được con mèo, Ngu Thư Niên chỉ kịp nhìn thấy một chùm lông nhỏ ở đầu đuôi của con mèo Ragdoll trước khi nó chạy ra ngoài.
Tiếp tục đi qua hành lang.
Con mèo Ragdoll đã đuổi theo bầy mèo hoang đang bỏ chạy.
- --
"Ầm!'
Những đường gân mượt mà, dây chằng mờ rõ của các mạch máu lộ ra, đầu ngón tay và cổ tay mảnh khảnh đẩy mạnh, quả bóng rổ xuyên qua màn mưa mịt mờ và chính xác với đường cong tuyệt đẹp lọt vào khung.
"Đỉnh vãi!!!"
Phàn Thiên Vũ cười to, lao về phía Bách Dịch Nhiên, "Đánh trúng luôn! Quá ngầu!"
"Chuyện nhỏ thôi." Bách Dịch Nhiên nhấc cánh tay để lau nước mưa trên mặt, hơi thở có chút không ổn định.
Chơi bóng rổ trong cơn mưa nhỏ, thời tiết thật thoải mái.
Qua màn mưa, Bách Dịch Nhiên nhìn thấy một cô gái mang theo nước đến bên sân, hắn nhanh chóng quay đầu và chạy một đoạn, giả vờ bận rộn lấy áo khoác đồng phục của mình, nhặt chai nước bên cạnh áo lên, ngửa mặt uống vài hớp.
Phàn Thiên Vũ thấy vậy cũng đến, cất bóng rổ vào phòng dụng cụ thể dục, quay đầu hỏi: "Tới căng tin không anh Bách? Tôi đói rồi."
"Không đi." Bách Dịch Nhiên nhấc áo khoác bị ướt bởi nước mưa lên, vắt một lần, áo ướt đẫm nên không muốn mặc. Vậy nên hắn đặt áo lên vai, uể oải nói: "Buồn ngủ, về ngủ đây."
Trong lúc nói chuyện, khi quay người, Bách Dịch Nhiên chợt nhìn thấy một chấm trắng, hắn giật mình, tưởng là mắt mờ do nước mưa làm mờ, nhưng sau khi nhìn kỹ lại, dường như thực sự có một thứ màu trắng.
Bách Dịch Nhiên chậm rãi nhướng mày.
"Vừa đúng lúc, anh giúp tôi mang áo khoác về nhé." Phàn Thiên Vũ cũng gật đầu theo, "Tôi đến căng tin, nếu anh đói hay muốn ăn gì, gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ mang về cho anh sau."
Bách Dịch Nhiên bóp chặt chai nước khoáng rỗng, nhưng ánh mắt vẫn dồn vào con vật trắng đang trốn dưới mép tường không xa kia. "Áo khoác cứ để đây, lát nữa tôi mang về cho cậu sau. Tôi có việc rồi, không về ký túc xá trước đâu."
"Hã?" Phàn Thiên Vũ ngước lên nhìn bầu trời, cảm thấy không chắc chắn và nhìn đồng hồ một cái, thấy đã muộn, "Sau chốc nữa sẽ đóng cửa ký túc xá, hôm nay ông Mạnh đứng đợi, nếu anh về muộn sẽ không mở cửa cho anh đâu. Anh có chuyện khẩn cấp lắm hả?"
"Sau chốc nữa tôi sẽ về." Bách Dịch Nhiên không nói rõ, "Cậu còn đợi gì mà không tới căng tin ngay, trời đã tối rồi, cậu có kịp về ký túc xá không."
Phàn Thiên Vũ vỗ vào đầu, "Tôi đi trước đây, áo khoác để trên ghế đừng quên mang cho tôi." Khi chạy về phía căng tin, anh ta còn nói: "Muốn ăn gì thì gửi tin nhắn cho tôi luôn nha!"
Bách Dịch Nhiên vẫy tay mà không quay đầu lại, hắn đi về phía mép sân, gần con vật trắng đó, hắn cúi xuống và xoa cằm nó, nói: "Mèo hoang trong trường đã trở thành như vậy rồi à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.