- Lái được SH không?
Tùng Anh nhướng lông mày bên trái, ý muốn bảo Trâm lên lái xe. Ồ, Trâm biết cậu ta sẽ không sống chó đến mức bỏ mặc mình ở lại trường mà, nhưng nếu như bảo Trâm cầm lái thì hơi khó ngờ một chút. Con bé khoái lắm vì chưa được lái SH bao giờ.
Tùng Anh cong miệng cười đểu giả, vẫn còn kiêu hãnh cực kì:
- Chẳng qua tao đang lười lái xe thôi, nên mày sẽ là tài xế của tao.
Trâm liền "xuỳ" một cái rõ dài. Thằng đấy biết lí do lí trấu để biện minh cho lòng tốt của bản thân ghê, kiểu như rõ ràng muốn giúp đỡ người ta nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ sĩ diện vậy. Người khác thì giả vờ tốt còn chưa xong, nó lại cứ thích giả vờ lạnh lùng.
Trong lòng Trâm một phần cảm thấy vui sướng, nhưng một phần khác lại cả nghi rằng chắc là Tùng Anh cũng chỉ đối tốt với mình như bạn bè theo lẽ thường thôi.
Trâm đội mũ bảo hiểm, cài dây đeo sau đó lên xe. Chiếc xe này hơi cao, hơi nặng, lại còn lần đầu lái nên Trâm có lẽ sẽ chỉ đi với tốc độ vừa phải.
- Lần đầu tiên tao chở con trai đấy.
Trâm nói, tay bắt đầu vặn ga. Thực ra chiếc xe này nặng cũng bình thường thôi, quan trọng là thằng nhóc lớn xác với hơn 60kg kia kìa, nó cứ làm Trâm có cảm giác kì lạ và sường sượng ở sau lưng ấy. Con bé đeo balo nên không trực tiếp có va chạm với người ở đằng sau, nhưng nói chung cái balo xẹp lép chỉ đựng mỗi hộp bút với chiếc máy tính Casio đặt ở giữa hai đứa không phải khoảng cách to lớn.
Nguyễn Tùng Anh chả ngồi yên đâu, nó cầm điện thoại và thi thoảng lại mở lên xem. Thi thoảng thôi. Chắc là xem giờ hay gì đó. Mỗi lần Trâm nói, nếu cậu ta không nghe rõ thì lại rướn cổ lên phía trước, gần sát tới gáy và tai của Trâm để hỏi lại:
- Lần đầu tiên?
Người ngồi sau thường khó nghe hơn người ngồi trước nên Trâm đã tăng âm lượng thêm một chút:
- Ừ ngoại trừ bố tao và thằng anh họ tao thì mày là người đầu tiên luôn. Mày bao nhiêu cân mà nặng dã man.
Tùng Anh thuận tay nghịch nghịch mấy lọn tóc của Trâm:
- Chắc là do nặng lòng đấy.
"Kít!!!"
Trâm đột nhiên phanh gấp do có chiếc xe đạp điện phi vụt từ trong cái ngõ kia ra. Trời má giật cả mình luôn đó, thằng ranh con mặc đồng phục cấp hai đi xe điện kia nguy hiểm vãi đạn, đã không bóp còi rồi còn phi thẳng ra từ trong ngõ khuất như thế, suýt thì tai nạn luôn rồi.
Trâm nóng tính, nó định mở miệng chửi thề thì nhận ra tay của Nguyễn Tùng Anh đang vòng lên ôm lấy người mình từ lúc nào không biết, ôm đúng giữa eo luôn ý. Mặt cậu ta tựa vào vai và hõm cổ của Trâm, đúng hơn là mặt của Tùng Anh bị đập vào vai Trâm sau cú phanh gấp vừa nãy.
Người Trâm run lên như bị điện giật:
- Sao mày lại ôm tao?
Tùng Anh hơi cọ cọ vào vai Trâm rồi mới ngẩng mặt lên, không biết có bị đập mạnh không mà giọng nó kêu lên rõ ai oán:
- Tao phải hỏi mày đi kiểu gì ấy!? Ui da cái mặt đẹp trai của tao!
- Thế sao mày vẫn còn ôm tao?
Đấy mới chính là vấn đề đấy. Trâm nghe thấy tiếng Tùng Anh chẹp miệng cái nhẹ, dù nhỏ thôi nhưng sự bất mãn của nó được thể hiện rất là rõ đấy. Không biết nó bất mãn vì trình độ lái xe của Trâm hay vì cái gì.
Tay Tùng Anh đang siết eo Trâm liền từ từ thả ra. Tốc độ của Trâm đồng thời đi chậm lại hẳn so với lúc nãy, thậm chí chưa đến 20km/h. Do cú phanh gấp vừa rồi nên khoảng cách giữa hai người cũng thu hẹp lại rõ rệt. Lúc Tùng Anh buông tay ra khỏi người Trâm, nó còn nói rất khó hiểu và ngứa đòn:
- Ôm sẵn không nhỡ đâu tí nữa mày lại báo tao như thế, đỡ mất công ôm lại, nhỉ?
Trâm đánh trống lảng:
- Éo gì? Tao lái an toàn mà, tại em kia đi ngu nên tao mới phanh ấy chứ.
- Thôi thôi thôi đừng có nguỵ biện. Mày cố tình để được tao ôm đúng không?
- Nguyễn Tùng Anh đừng có thả thính như thế nhá, tao thông minh lắm đấy.
- Không thì mày định làm gì tao à?
Tùng Anh ghé gần tai Trâm hơn và nói bằng giọng ám muội. Trâm thấy người mình hơi nóng, nhưng vẫn giữ được sự nham hiểm trong từng lời nói:
- Tao là người lái xe, đủ để làm gì được mày chưa?
- Mày định tự huỷ cả hai đứa à Trâm?
- Thế thì mày không biết rồi, nếu như có tai nạn thì người ngồi sau dễ bay màu hơn.
- Cái con này!
Tùng Anh beo má Trâm khiến nó kêu oai oái. Khốn thật, dám lôi chuyện đó ra để đùa với anh.
Trong Our Beloved Summer, nhân vật Choi Woong do muốn hạ độc Kim Ji Woong nên đã mời Kim Ji Woong cùng ăn đào với mình, vì Choi Woong biết rõ Ji Woong bị dị ứng với đào. Nhưng cuối cùng cả hai người đều phải nhập viện vì Choi Woong cũng bị dị ứng với đào. Không ngờ Kim Ngọc Trâm cũng có tư tưởng ngốc nghếch và kì dị như thế.
Tùng Anh bĩu môi có ý mỉa mai:
- Lăng nhăng vãi, sáng đi học với một anh, chiều đi với Anh khác.
Trâm cười không thành tiếng:
- Bất đắc dĩ thôi cậu. Có vấn đề gì không nhỉ?
- Sao cậu không đi với anh hồi sáng? Người ta còn mời cậu mà, cậu đi cùng tớ làm gì?
Trâm định đáp lại nửa thật nửa đùa bảo là đi SH thích hơn đi Wave cậu ạ, nhưng thấy vậy thực dụng quá nên thôi:
- Tại vì tớ bị sợ phiền người lạ ấy cậu. Còn cậu quen lâu rồi nên lợi dụng cũng đỡ ngại.
- À hóa ra cậu chỉ lợi dụng tớ...
Tùng Anh lắc đầu thở dài. Thất vọng ghê.
Chợt có vài giọt nước hiu hắt rơi xuống, làm cổ tay, bàn tay Trâm thấy ẩm ướt và man mát. Sau đó nước tiếp tục hắt lên vạt áo, quần, bề mặt xe, tất cả mọi nơi. Trâm nheo mắt nhìn, hóa ra là mưa phùn. Thảo nào nãy giờ bầu trời cứ tôi tối.
Hà Nội tháng 11 rất thất thường, vừa mấy hôm trước se se lạnh tưởng chừng thu đã về, thế mà vài hôm sau nắng nóng vẫn cứ như giữa mùa hạ, đến nay lại mưa lâm râm. Thời tiết oái oăm sáng nắng chiều mưa, vậy nhưng Nguyễn Tùng Anh còn khó hiểu hơn cả thời tiết:
- Đi chậm lại đi tao thích tắm mưa.
- ???
Trâm bắt đầu nhức nhức cái đầu, nó bèn hỏi:
- Trong cốp có áo mưa không?
Tuy rằng mưa liu riu thế này không cần mặc áo, nhưng đi đường xa về là kiểu gì cũng ướt. Bình thường Trâm cũng chẳng thích mặc áo mưa vướng víu đâu nhưng nó cứ hỏi thế.
Tùng Anh bảo:
- Có mang nhưng nó là áo mưa ích kỉ.
- Ủa là sao?
- Tức là chỉ một người mặc được thôi ấy.
- Thế tao mặc còn mày ướt nhé.
Trâm buông câu đùa giỡn, chẳng ngờ Tùng Anh lại đanh đá như vậy:
- Khồng, mày phải ướt với tao.
Tùng Anh đặt tay lên hai bả vai của Trâm và day day người nó như con lật đật. Hành động năn nỉ của cậu ta giống hệt thằng con trai trời đánh đang xin tiền bà mẹ già nua bất lực để đi mua kẹo.
Nếu là con khác thì nó chửi sml Tùng Anh là thằng đẹp trai thần kinh từ lâu rồi. Chứ với Kim Ngọc Trâm thì chưa biết ai mới là kẻ thần kinh thật sự. Không ngờ 49 gặp phải 50, kẻ dám rủ lại gặp trúng người dám chơi, thằng đầu óc đứt dây va phải con chập mạch. Nên chúng nó tắm mưa với nhau thật...
Cơ mà mưa phùn rơi xuống ngày càng dày đặc, Trâm bắt đầu hối hận rồi...
Con bé hỏi kiểu thăm dò:
- Khai thật đi mày từng tắm mưa với em nào đúng không?
- Ừ nhưng không phải người mà mày đang nghĩ đâu.
- Thế là ai?
Tùng Anh vén vài lọn tóc bị ẩm nước mưa đang dính vào gáy của Trâm ra, giọng nói trầm xuống một chút chút:
- Bố mẹ tao. Hồi đấy tao bé xíu, tao cũng không nhớ gì nhiều về bố nữa. Mà thật ra không phải tắm mưa, kiểu như, chỉ biết là hôm đấy đi chơi, tự dưng trời mưa, cái rồi bố mẹ ôm tao đi tìm chỗ trú.
- ...
Kim Ngọc Trâm lặng thinh, lái xe với tốc độ đều đều. Bản thân nó khi nghe xong câu chuyện kia thì chẳng biết mình cần phải làm gì, cũng chẳng biết mình nên cảm thấy như thế nào. Nó nên cảm thấy bản thân đặc biệt vì được nghe Tùng Anh tâm sự, hay nên cảm thấy chết lặng vì những lời tâm sự ấy. Cậu ta nói với một tông giọng bằng bằng phẳng lặng, không thể hiện cảm xúc, đặc biệt là không buồn chút nào, như thể việc đó đối với cậu ta đã trở nên quá đỗi bình thường. Thế nhưng Trâm nghe thì lại thấy đau lòng.
Thứ thời tiết mưa mưa, lạnh lạnh, gió se se như này thật biết làm con người ta rụng rời mà.
Trâm không giỏi trong việc an ủi một ai, nó không nghĩ mình đủ sâu sắc, nó chỉ biết lắng nghe thôi. Bởi vì đối với những chuyện tế nhị như vậy nếu nói năng không cẩn thận thì sẽ thành vô duyên.
May mà Nguyễn Tùng Anh hiểu được suy nghĩ của con bé. Cậu ta không để mọi thứ chìm vào yên tĩnh nên đã cố tình tỏ ra tội nghiệp với thái độ tội nghiệt chứ không tội nghiệp một chút nào:
- Chết rồi để mày thấy con người thật của tao haizz, không phải ai cũng được biết góc khuất của đại ca Tùng Anh Nguyễn đâu. Lỡ mày biết xong mày đe dọa hay lợi dụng tao thì sao nhỉ?
Trâm phồng miệng, hơi buồn đấy nhé, nó đâu có phải kiểu người khốn nạn như vậy.
- Khùng hả, ai lại mang chuyện đó ra để đùa.
- À ừ mày thì không. Nhưng có người như thế rồi đấy, chúng nó chửi tao là thằng mất dạy vì tao không có bố.
Trâm nhíu mày, thấy chạnh lòng vl. Nó tiếp chuyện Tùng Anh:
- Xong rồi sao?
- Xong rồi tao đấm vào mặt nó.
- Cái gì?!
Trâm thốt lên ngỡ ngàng. Tùng Anh tưởng Trâm bị sốc khi nghe tin cậu ta đánh nhau, chẳng ngờ lí do con bé lộn ruột lên mắng lại chính là:
- Chỉ thế thôi á? Mày phải đấm cả vào những chỗ khác nữa chứ, à không, mày nên xé xác nó. Nghe bảo mày đánh nhau kinh lắm mà chỉ đấm có mỗi một cái? Mày không nghe câu, "ai mà làm mình khóc thì mình phải bắt người đó khóc ra máu" hả?
Tùng Anh bật cười:
- Hâm thật. Sao mày lại nghĩ tao chỉ đấm có một cái vậy?
Ừ Trâm quên, thằng này máu lắm, trên lớp nếu không ai động vào nó thì nó cũng không làm gì ai. Nhưng nghe bảo đối với mấy thằng lớp khác, trường khác, khi có xích mích thì một đứa bốc đồng như Nguyễn Tùng Anh khó mà thoát khỏi mấy vụ choảng nhau. Ngoài đẹp trai nhiều tiền thì nó còn nổi tiếng vì đánh nhau nữa mà. Đấy là một trong những lí do khiến người ta sợ nó.
Trâm nói như vậy thôi chứ thực lòng con bé cũng không mong Tùng Anh dính líu tới những thứ lộn xộn rùm beng và nguy hiểm ấy.
Nghĩ một chút, Trâm tò mò:
- Với ai mày cũng dễ tâm sự như thế hả Tanh?
- Khồng, vì mày hỏi nên tao mới kể mà. Cũng có phải chuyện gì lớn đâu, tao thấy bình thường tại qua lâu rồi, ai chơi thân với tao đều biết mà.
Trâm ồ lên, thì ra chúng ta chơi thân với nhau. Thì ra ai chơi thân với Nguyễn Tùng Anh cũng biết, chứ không phải là bởi vì Trâm đặc biệt, Trâm đáng tin nên mới được nghe kể chứ gì.
Quãng đường từ trường về nhà hôm nay ngắn đến lạ, rõ ràng đã cố tình đi chậm lại vậy mà mới đó đã tới nơi rồi. Trâm hơi thất vọng nhẹ nhưng ngoài mặt nó vẫn tỉnh bơ. Mưa phùn không đủ làm cơ thể nó ướt sũng nhưng cũng ướt kha khá gần như cả người rồi. Xuống xe, trước khi bước vào nhà, thằng kia có nói với Trâm:
- Tắm luôn đi không ốm đấy.
Sau khi con bé ok và vào nhà an toàn. Tùng Anh thở phào, may mà Trâm mặc áo khoác đồng phục nên dù dính nước mưa cũng chưa bị làm sao. Chứ nếu không, nếu mà chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng manh thì...
Thì sẽ có người không ổn đấy.
Đầu óc cậu ta đến bây giờ vẫn chưa được giải thoát khỏi hình ảnh Kim Ngọc Trâm và chiếc áo thể dục đâu.
***
Sau khi thi xong, tiết sinh hoạt cuối tuần.
Cái Lệ lớp trưởng và Ngọc Anh phó bí thư thay mặt cán bộ lớp đứng trước mặt mọi người để phổ biến một vài nội dung quan trọng khắp tới. Đầu tiên là Lệ:
- 19/11 này lớp mình có lịch đá bán kết giải bóng với 12A2, thì sau khi đá xong buổi sáng hôm đấy bọn tao có đề xuất tổ chức đi ăn lẩu để mừng chiến thắng, đồng thời làm boy's day cho các bạn nam luôn.
Một thằng nào đó lên tiếng:
- Ủa chắc gì đã chiến thắng mà ăn mừng?
Cái Lệ chẹp miệng, liếc thằng vừa nói. Xong tiếp tục:
- Bố mày chứ, kiểu gì cũng phải thắng! Mà thua thì càng phải ăn giải sầu chứ đm! Nhưng mà hiện tại vấn đề đang chưa có mặt bằng ấy, có đứa nào nhà rộng rộng xung phong cho lớp mượn một hôm không nhỉ?
Huy Bằng dang tay vỗ vai Dương Linh cái "bép", nhiệt tình đề cử:
- Linh Trịnh thiếu gia, nhà mặt phố bố làm to.
Minh Phú ngồi xa tít tắp cũng hùa theo:
- Đúng rồi chỉ có nhà Dương Linh chứa được thôi, nhà to như cái biệt phủ ấy! Có đủ dàn loa đài karaoke cho anh em thỏa sức đam mê ca hát.
Lại thêm nhiều đứa nữa đồng tình nên cuối cùng lớp trưởng chốt:
- Ok quyết định vậy đi nhé.
Thằng Linh cũng đành đồng ý. Bố mẹ nó thật ra dễ tính thôi nhưng tính Linh khá "hướng nội" nên nó không chắc sẽ ổn khi quán xuyến nổi bữa ăn gồm hơn 30 người. Cơ bản là nó lười ấy. Nhưng đúng thật là ở cái lớp này thì nhà nó to nhất rồi.
Nguyễn Tùng Anh ở bàn bên kia đang ăn bánh tráng trộn. Trước cổng trường THPT Nguyễn Minh Châu mấy hôm nay có một chị bán bánh tráng mới tới, bán đủ các loại bánh tráng trộn, bánh tráng nướng, bánh tráng cuộn siêu ngon, ngoài ra có cả milo dầm và nước ép trái cây. Bánh tráng trộn của chị ý không bị mềm nhũn hay quá dai, quá dính, mà rất vừa phải, topping đầy đặn, mùi vị đậm đà hòa quyện ngon nhức cái nách.
Thật ra đó là hộp bánh tráng của Trâm, do Trâm mua, nhưng bị thằng kia trấn lột về làm của nó.
Đường đường là chủ nhân hộp bánh tráng mà Trâm phải hạ mình đi xin:
- Xin miếng!
Nhược điểm duy nhất của chị bán bánh tráng là cho người ta mỗi một đôi đũa, thế nên hai đứa phải ăn chung.
Tùng Anh gắp bỏ vào mồm con nhỏ kia một miếng. Ôi giồi cái vị bò khô hòa cùng với nước sốt chua chua ngọt ngọt, bánh tráng dai dai mềm mềm, thêm mùi của me và của quất gợi lên, ngon hơn cả Nguyễn Tùng Anh.
Tùng Anh gắp cho Trâm quả trứng cút, nhưng con bé từ chối thẳng thừng:
- Thôi, mày ăn đi, ăn cả 4 miếng đi, tao nhường hết đấy.
Có 4 miếng mà nhường cả 4 luôn. Tùng Anh cảm động đến nỗi chớp chớp đôi mắt long lanh:
- Tốt bụng thế?
- Ừ tại tao ghét ăn trứng cút.
Đôi mắt Tùng Anh bớt long lanh hẳn, thậm chí còn tối sầm lại như tiền đồ của chị Dậu.
Sau đó Trâm không dám ăn nữa tại dạo này mặt lên hơi nhiều mụn. Dù bánh tráng ngon khủng khiếp nhưng nó sợ mụn lắm. Nhìn sang thằng cùng bàn của mình, hôm nào cũng ăn như lợn, chưa bao giờ biết chê cái gì, thế mà bản mặt nó vẫn cứ láng bóng trắng trẻo mịn màng như đít em bé, trông muốn tát cho phát.
Cuộc đời thật bất công mà hic...
Tùng Anh ăn xong nhưng không có giấy lau miệng, chìa tay ra xin Trâm:
- Giấy giấy!
Trâm đang bận chơi game Tiệm Lẩu Đường Hạnh Phúc nên nó lười biếng phất tay:
- Trong balo tao ý, tìm đi.
Balo con Trâm cái gì cũng có, nhất là mấy món mĩ phẩm với combo đồ làm đẹp gương lược bla bla... Kể mà nói cứ như túi thần kì của Doraemon vậy, siêu tiện ích, chỉ thiếu mỗi sách vở.
- Ở ngăn nào?
- Ngăn trong cùng hay ngăn ngoài cùng ấy tự tìm đi!
Tùng Anh mở từng ngăn ra, chăm chú tìm, buột miệng nhận xét:
- Cặp mày có mùi gì thơm thơm thế, mày xịt bodymist cho cặp luôn hả?
Trâm chịu, có xịt cái mẹ gì đâu, chắc là do ám mùi quần áo hay gì. Con bé vẫn đang bận thanh toán tiền cho khách, nhưng sau lập tức nhận ra:
- Khoan đã! Từ từ!
Không kịp rồi...
Trên tay Nguyễn Tùng Anh là một miếng vuông vuông màu trắng - nguồn cơn của mùi thơm mà nó nói. Trâm trầm cảm lườm nó. Ngay sau đấy Tùng Anh cũng trả lại vật về chỗ cũ, coi như không biết gì. Nhưng mà thằng đấy không ngại đâu, hai khóe miệng của nó nhếch sang hai bên và nở một nụ cười hihi không rõ là hồn nhiên hay bị điên nữa:
- Xin lỗi nha. Không cố ý hihi. Xin lỗi xin lỗi...
Trâm kéo lại balo của mình về phía mình, nhìn Tùng Anh bằng một ánh mắt phải gọi là đề cao cảnh giác. Thằng này hay táy máy mấy cái nguy hiểm vl. May mà không bị ai nhìn thấy.
Đấy nhắc mới nhớ, trên kia chúng nó đang nói đến đâu rồi kìa. Ngọc Anh cầm phấn vừa viết lên bảng vừa phổ biến:
- Thì là theo như option gói chụp kỉ yếu và concept mà lớp đã chốt, cuối năm nay mình sẽ đi ngay sau khi thi xong học kì I. Cụ thể lịch là vào Tết dương nha!
À à rồi rồi, vụ chụp kỉ yếu. Hễ có 9 lớp thì kiểu gì 10 lớp phải cãi nhau vụ này. Trâm thì sao cũng được, Tùng Anh sao cũng được, cứ mặc kệ để cho mấy đứa kia với bọn cán sự lớp bàn với nhau rồi quyết thôi, chúng nó chỉ đóng tiền và đi chứ không đặt nặng lắm. Trộm vía 12D7 ít con gái, mà con gái lớp này khá hiền lành nên không cãi nhau sứt mẻ tình cảm như một vài lớp ban D nào đó. Quan trọng là học sinh 12D7 đều là những đứa có điều kiện, phụ huynh lại toàn mạnh thường quân tài trợ cho bao nhiêu thứ nên tiền nong không phải vấn đề gây tranh cãi.
***
Ngoại truyện ngắn: Bộ trường bộ Ngoại giao
1 tháng nữa chụp kỉ yếu, hầu như con gái đứa nào cũng xôn xao tất bật để chuẩn bị cho ngày trọng đại cả đời có một này.
Trâm chống tay lên cằm suy tư:
- Mua lens ở đâu uy tín nhỉ?
Trịnh Dương Linh lù lù xuất hiện từ đằng sau làm Trâm giật bắn cả mình:
- Chị D tao quen bán nè, có lens đủ các màu, đeo êm, có lệch độ nếu cần, tặng dụng cụ đeo kèm và bán cả nước ngâm lens lun. À, có lens dùng 1 ngày nữa.
- ...
Một lần khác, Trâm ngắm nghía bộ móng tay của mình rồi thở dài thườn thượt:
- Quanh đây có ai làm móng đẹp đẹp không nhỉ? Tao phải có một bộ móng kỉ yếu lồng lộn.
Dương Linh xen vào:
- Đây đây chị M tao biết, giá cả phải chăng, làm đủ các mẫu nail, mày làm thì bảo tao giới thiệu sẽ được giảm 10%.
Trâm hỏi thêm:
- Thế mày biết chỗ nào make up oke không?
Tất nhiên là:
- Có! Tao biết mấy chỗ lận, nhưng chị T này vẫn là đỉnh nhất, make up trong veo tự nhiên, kẻ mắt siêu mượt, không bị ố dề, lớp nền để 24h không trôi còn bền hơn cả mối tình năm 17 tuổi của bạn. Giá hơi đắt nhưng xắt ra miếng, cần giới thiệu không?
Trâm nhìn Linh bằng ánh mắt siêu cấp ngờ vực:
- Thừa nhận đi, mày là màu tím đúng không?
Linh tát vào má Trâm một cái:
- Có cc.
Hóa ra kinh nghiệm này của Trịnh Dương Linh một phần là từ người yêu cũ, chín phần còn lại đúng là nó quan hệ rộng thật. Thằng đấy cứ như quen cả thế giới ấy.
***
Trả lời một vài câu hỏi đang được thắc mắc: Tui không đổi nam chính nha mấy má, kết >80% HE nên yên tâm ạ.