Vĩnh An

Chương 53: Thâm tình (1)




Liên tiếp mấy ngày, Lý Long Cơ đều không tới chỗ ta.
Không riêng gì Đông Dương, ngay cả Hạ Chí cũng trở nên lo lắng bất an, nhìn bên ngoài trời quang mây đãng, liền khuyên nhủ: "Mấy ngày trước mưa to, phu nhân đều ngồi ở trong phòng, hôm nay khó có hôm thời tiết tốt, sao người không đi ra ngoài một chút?"
Ta biết lo lắng của nàng, nghĩ đi ra ngoài một chút cũng không sao. Vừa vặn Lý Thành Khí đã giải quyết thỏa đáng việc kia, trao đổi ổn thoả với Vương Nguyên Bảo, trước hết giao quán cơm và tửu quán. Ta không biết Lý Thành Khí bàn luận cùng ông ta như thế nào, tóm lại là Vương Nguyên Bảo dễ bảo, cam nguyện hứa hẹn sau này Vương gia làm ăn cho dù nhiều hay ít đều là chia ba bảy, sợ là đã nhìn thấu nguyên nhân Trâu gia bị thua lúc trước, biết rằng nên quy phục triều đình quyền quý.
"Ngươi đi sai người chuẩn bị đi", ta nói xong lại thấy không ổn: "Quên đi, không cần chuẩn bị, đi thông bẩm với quận vương, nói ta ra ngoài đi dạo một chút." Hạ Chí tuân lời, lập tức ra cửa, ta thì thay đổi một bộ xiêm y tầm thường, cố gắng làm cho giống một phụ nhân thôn dã.
Tới nơi gặp Vương Nguyên Bảo đang ở chỗ tiếp đón, ta đứng ở ngoài cửa nhìn một lát, quan sát cách ông ta chiêu đãi khách nhân, hay là thần thái giáo huấn hạ nhân, cái câu đi theo Trâu lão gia từ nhỏ kia hẳn không phải là nói nhảm. Nghĩ vậy mới xem như thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thán ông trời đối đãi không tệ, không duyên cớ đưa tới một người biết làm ăn như vậy.
Ta vừa nghĩ vừa bước vào, lập tức có người đi lên tiếp đón. Hạ Chí ứng phó hai câu, Vương Nguyên Bảo lập tức lưu ý đến, vội đi tới tiếp đón: "Vị phu nhân này nhìn sắc mặt không tầm thường, có cần tiểu nhân an bài một chỗ thanh tĩnh ?" Ta gật đầu cười nói: "Đa tạ". Hết lời, không trao đổi dư thừa nữa, ông ta lập tức bảo một sai vặt lanh lợi dẫn chúng ta lên phòng trống trên lầu hai có cửa sổ, vừa yên tĩnh lại thoáng mát.
"Thật không tệ", Đông Dương thấy ta ngồi xuống, hai mắt liền đánh giá chung quanh: "Phu nhân làm sao biết đến chỗ này?". Ta thuận miệng đáp có lệ: "Là di nương nói cho ta biết ." Nàng a một tiếng: "Đúng là phu nhân có đề cập qua, thân mẫu Vĩnh Huệ là có huyết thống người Hồ." Ta gật đầu, Hạ Chí đi đến, nói là đã dọn xong đồ ăn.
Ta đang muốn hỏi nàng từ khi nào, phía cầu thang hình như có người đi lên, ta thấy là tên sai vặt vừa mới dẫn đường cho ta, không ngừng nói: "Phu nhân để ý dưới chân", không khỏi có chút tò mò. Đúng lúc bước qua nhìn thì vài vị quý nhân kia cũng đi lên, là Nguyên Nguyệt cùng Thôi thị lớn nhỏ ta từng gặp mặt qua một lần.
Ta sửng sốt, mới đứng lên, hành lễ nói: "Vương phi."
Đồng dạng, nàng cũng mang theo vài phần kinh ngạc, ngay cả Thôi thị lớn nhỏ kia cũng không khỏi ngây người, nhìn ta trong chốc lát, tiểu Thôi thị mới nói trước: "Hôm nay thật là khéo, từ hồi chuyển ra khỏi cung còn chưa gặp lại phu nhân bao giờ." Ta dở khóc dở cười, thật không hiểu nàng ta là ngốc thật hay là giả bộ, vừa thấy mặt liền đề cập đến chuyện ngày ấy.
Nguyên Nguyệt có hơi suy nghĩ nhìn ta: "Phu nhân sao cũng biết nơi này?" Ta cười: "Tùy tiện đi dạo, vừa mới vào được." Nàng tựa hồ không tin tưởng lắm, nhưng không truy vấn tiếp, chỉ nói: "Nếu gặp lại bạn cũ, chi bằng ngồi chung một bàn, được không ?" Chưa nói hết lời, trái lại thần sắc Thôi thị lớn nhỏ có vẻ không tình nguyện.
Người dẫn đường thấy chúng ta quen biết, lập tức mỉm cười cáo lui, để lại chúng ta với nhau. Ánh mắt nàng nhu hòa, trưng cầu chờ ta, đáy mắt ẩn chứa chút nghi ngờ. Hẳn là biết nơi này có liên quan Lý Thành Khí, hoặc vốn biết rõ Lý Thành Khí là ngọn núi Vương Nguyên Bảo dựa vào, tóm lại giờ phút này, ta hẳn là đã trở thành cái gai trong mắt mấy vị quý nhân này.
Khác biệt chính là Thôi thị lớn nhỏ ghen ghét là vì năm đó bị phạt trong đình, mà Nguyên Nguyệt, sợ là sẽ càng suy nghĩ nhiều hơn.
Mọi người đều mang tâm tư khác nhau, ta đang do dự có nên gật đầu hay không, cổ tay áo bỗng nhiên bị Đông Dương kéo, không khỏi khó hiểu xem nàng. Đông Dương bĩu bĩu môi, lạnh lùng liếc mắt Thôi thị lớn nhỏ, ta mới giật mình nhớ lại, năm ấy khi ở trong cung bị đuổi ra đình, nàng cũng ở đó.
"Như thế nào? Phu nhân còn chờ người ?" Nguyên Nguyệt bỗng đánh vỡ cục diện, cười truy vấn.
Quên đi, chung quy là trốn không xong.
Ta thầm thở dài, lắc đầu nói: "Chỉ có một mình ta, vương phi nếu không ngại, thì ngồi chung đi." Lời còn chưa dứt, Đông Dương bỗng nhiên lại nhỏ giọng nói: "Lần trước hai vị phu nhân lớn nhỏ có nói là giai phẩm phu nhân không bằng, liền bị đuổi ra đình giữa trời mưa, hôm nay sẽ không phải muốn phu nhân bồi ăn chứ ?"
Nghe như là xin chỉ thị ta, nhưng âm thanh đủ làm cho mọi người nghe rõ.
Ta chợt đau đầu: "Thọ Xuân Vương phi ở đây, sao không có quy củ như vậy?"
Thôi thị lớn nhỏ đã hơi tức giận, bị Nguyên Nguyệt nhìn lướt qua, lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, không dám nói nhiều.
Nguyên Nguyệt chỉ cười đưa tay giữ chặt ta: "Lại nói, ta và phu nhân vẫn là cố nhân nhiều năm, hôm nay sẽ không bàn quy củ ." Nói xong, lập tức nắm tay ta ngồi xuống trước.
Nàng ngồi xong, hai người kia mới song song ngồi xuống.
Chỉ nhìn như vậy, ta liền hiểu được, nàng đã không còn là tỳ nữ nhu nhược nhút nhát năm xưa nữa.
Nay nữ quyến Thọ Xuân vương phủ hơn mười người, nàng tuy là chính phi, nhưng lại xuất thân từ Bắc Nguỵ Nguyên thị nghèo túng, mà có thể bắt Thôi thị lớn nhỏ phục tùng... Xem ra dù sao cũng là chính phi Lý Thành Khí, lại là quen biết từ nhỏ, dù chưa có con nhất định phải là cầm sắt hài hòa, mới có thể làm cho nữ quyến vọng tộc bực này phục tùng như thế.
Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy tê dại, thấp giọng phân phó Hạ Chí châm trà cho các nàng.
Nguyên Nguyệt nghe Hạ Chí nói đã dọn đồ ăn, cũng không soi mói, chỉ tùy tiện gọi thêm vài món nữa, sau đó thật tự nhiên nhìn về phía ta, cười nói: "Ta còn không biết phu nhân gặp qua Thôi thị tỷ muội, nghe qua tựa hồ từng có hiểu lầm gì đó?"
Ta cười giải thích: "Kỳ thật không có gì, theo như lời vương phi, chính là một hồi hiểu lầm mà thôi. Trôi qua lâu như vậy sẽ không nhớ nữa." Thôi thị lớn nhỏ lạnh lùng liếc ta, không nói được lời nào. Nguyên Nguyệt thấy ta không nói, liền quay đầu hỏi tiểu Thôi thị: "Nói đi, các ngươi là đắc tội Võ phu nhân như thế nào?"
Ta vừa định chuyển hướng, tiểu Thôi thị đã mở miệng: "Lúc trước tỷ muội ta mới vào cung, không nhận ra phu nhân, gặp một ngày mưa to, khi trốn vào đình thì gặp vài cung tỳ chen chúc ở đó, đình lại nhỏ, chỉ có thể bảo các nàng đi ra ngoài bung dù tránh một chút... Sau đó quận vương lại vì thế mà phạt quỳ chúng ta trước mặt mọi người."
Nguyên Nguyệt ừ, tiểu Thôi thị lập tức nín thinh, nâng chén uống trà.
Nàng mới lại nhìn ta: "Không nghĩ tới qua lâu như vậy, ta mới biết được việc này, làm cho phu nhân chịu ủy khuất rồi." Ánh mắt nàng mặc dù nhu hòa, nhưng cũng mông lung một tầng lãnh ý, một câu thật rõ ràng nhưng cố ý nhấn mạnh nửa câu đầu. Từ lúc Đông Dương buột miệng trách móc, ta đã dự đoán được nàng sẽ hỏi, đành lắc đầu cười: "Không có gì."
Cũng may Nguyên Nguyệt bận tâm lớn nhỏ Thôi thị ở đây nên không nói thêm gì, chỉ cười chuyển đề tài, cùng ta nói chuyện phiếm về ấu tử Lý Long Cơ, thỉnh thoảng hỏi ta có hỉ mạch gì không.
Mấy ngày này thật sự là kỳ lạ, bất kể là ai đều nhắc tới việc này.
Ta chỉ thuận miệng có lệ nói thân mình không tốt, còn đang bồi bổ, có lẽ sang năm sau sẽ có tin tức tốt. Hạ Chí nhíu mày nghe ở một bên, ngược lại Đông Dương vội vàng bổ sung : "Quận vương cũng vì thế mà nhắc tới vài lần, thật sự rất là sốt ruột." Ta rầu rĩ nhìn nàng, đứa nhỏ này thật đúng là sợ ta chịu thiệt, sợ người khác hiểu lầm ta không được sủng.
Nguyên Nguyệt thấy nàng thú vị, chỉ cười gật đầu phụ họa: "Năm đó ở trong cung, Lâm Tri quận vương đã coi phu nhân như là vật báu, nay xem ra, e là ân sủng càng sâu." Đông Dương còn muốn nói tiếp, ta cảnh báo nhìn nàng một cái, nàng mới ngoan ngoãn ngậm miệng.
Vốn là một lần tùy tính xuất hành, không ngờ đến cuối cùng lại ngồi cùng nữ quyến chung sống lâu ngày của hắn. Tính ra, đây vẫn là lần đầu ta ăn cơm như thế, nhiều năm qua ỷ vào Lý Long Cơ thiên sủng, tựa hồ trừ bỏ hắn, còn lại chưa hề ăn cơm cùng nữ quyến trong phủ.
Ta cầm chén trà, ánh mắt bất giác phiêu đãng nhìn về phía mặt đường náo nhiệt.
——————————————————————————
Trở lại phủ, Lý Thanh làm như đã chờ thật lâu, thấy ta xuất hiện lập tức lộ sắc mặt vui mừng: "Phu nhân đã trở lại." Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Xảy ra chuyện gì?" Hắn cười lắc đầu: "Là quận vương, tiểu nhân không dám tùy tiện nói, phu nhân chỉ cần về phía chuồng ngựa sau viện là được."
Ta thấy thần sắc của hắn, đoán không phải là chuyện xấu, mới nhẹ nhàng thở ra: "Lần sau có chuyện gì, tốt nhất trước tiên hãy nói 'Phu nhân a, đại hỷ sự', hoặc là 'Phu nhân a, việc lớn không tốt ' ——" ta thấy hắn khó hiểu, mới trừng mắt nói tiếp: "Miễn cho ngươi mỗi lần đều căng thẳng khẩn trương, khiến cho ta tưởng trong phủ xảy ra chuyện, gặp được việc vui cũng không vui nổi."
Hắn mới giật mình hiểu ra ta đang đùa, lập tức khom người cười bồi tội.
Ta thế này mới phân phó Đông Dương trở về, bảo Hạ Chí theo ta đến chỗ Lý Long Cơ. Đợi xuyên qua một con đường mòn, khi bốn bề vắng lặng, Hạ Chí mới bỗng nhiên lo lắng liếc ta: "Phu nhân nếu không muốn, không bằng về phòng trước nghỉ ngơi một chút." Ta nhìn nàng một cái: "Sao bỗng dưng nói như vậy?" Hạ Chí trầm mặc thật lâu: "Phu nhân từ lúc ở tửu lâu luôn luôn cười, hiện tại cũng cười."
Một câu, giống như lưỡi dao, cắt đứt sợi dây buộc chặt trong lòng.
Ta dừng chân, hai tay xoa xoa mặt, giảm bớt vẻ tươi cười cứng ngắc: "Cười không tốt sao?" Nàng không dám trả lời, ta tiếp tục nói: "Không quan hệ, ta chỉ là không quen mà thôi. Sau này cùng nhiều nữ quyến trong phủ lui tới đi lại, tự nhiên thành thói quen." Nàng muốn nói lại thôi, ta không cho nàng cơ hội, bước nhanh xuyên qua đường mòn.
Đến chỗ chuồng ngựa, Lý Long Cơ đang nhàm chán đi tới đi lui, nghe thấy tiếng chân mới ngẩng mạnh đầu, đi nhanh đến cầm tay ta, hướng về chuồng ngựa: "Còn tưởng rằng nàng sẽ trở về cùng dùng cơm trưa, hại ta ngồi chờ không."
Ta bước nhanh đi theo hắn, suýt nữa té ngã, hắn thấy vậy mới chậm lại, còn chưa đợi đuổi kịp bước chân, liền thấy thân mình nhẹ bỗng, đã bị hắn bế ngang trước ngực: "Như vậy sẽ không sợ té ngã nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.