Vĩnh Dạ

Chương 50: Thái tử không râu




Phong Dương Hề điềm nhiên cười:
- Nàng nói chuyện với Yến đệ cũng biết, đệ ấy không thích Hoàng vị. Huống hồ nếu không phải phụ vương nàng đồng ý hôn sự này thì ta hà tất gì phải làm Thái tử?
Tấm màn như đám mây nhẹ nhàng buông rủ, đưa mắt nhìn ra, chiếc giường gỗ điêu khắc rộng lớn được trải một lớp chăn thêu hoa xinh xắn. Vĩnh Dạ như con thỏ giật mình nhảy dựng lên.
Trên người nàng mặc một chiếc áo lụa màu tím nhạt rất rộng, váy dài quét đất, suýt nữa thì vấp chân ngã. Bàn chân trần đặt lên nền gạch vàng lạnh lẽo, nàng cảm thấy lúng túng.
Đây là Hoàng cung sao? Nơi này chính là loan điện của Đông cung Tề quốc sao? Vĩnh Dạ vén màn lên, ánh sáng rọi vào. Nàng nheo mắt, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Nàng đi mấy bước, nghe thấy có người đang đến. Vĩnh Dạ lướt ra sau tấm màn, nghe thấy giọng của hai thị nữ:
- Nương nương chưa tỉnh sao? Sắp tới giờ Ngọ rồi.
Nàng ho khẽ một tiếng, giọng nói lặp tức im bặt. Hai thị nữ hành lễ với nàng rồi nói:
- Nô tì hầu hạ nương nương thay y phục.
- Không cần, ta đói rồi, ăn luôn bây giờ.
Hai thị nữ có vẻ bối rối, đang định lên tiếng thì Vĩnh Dạ đã cau mày:
- Đừng nói với ta những quy củ trong cung, giờ ta đói rồi.
Nàng thong thả ngồi bên bàn gắp thức ăn, ăn được một nửa mới nhớ ra từ sơn cốc quay về, hình như nàng nằm trên xe ngựa ôm Phong Dương Hề ngủ thiếp đi.
Một cảm giác đau nhói đâm xuyên lồng ngực, Vĩnh Dạ hít thật sâu, không muốn nghĩ tiếp, nàng phải mãi mãi gạt bỏ người đó bên ngời ký ức. Không có người đó, không có Du Li Cốc.
- Nương nương. Hoàng thượng mời người dùng bữa xong tới Thiên Cơ Các tấn kiến.
- Đây là đâu?
- Hồi nương nương, đây là Tế Xương Cung.
Không phải Đông cung, còn nhớ Thái tử Yến từng nói, Thái tử phi phải ở Loan điện ở Đông cung, sao lại chạy tới đây nhỉ?
- Chuẩn bị cho ta một bộ… - Vĩnh Dạ thở dài, nàng không thể mặc nam trang được nữa - Váy áo đơn giản.
Cho dù có phải là Loan điện của Đông cung hay không thì nơi này cũng là Hoàng cung. Phong Dương Hề... chàng không biết nàng không còn nội lực, muốn trèo tường ra ngoài có khó không nhỉ? Phong Dương Hề ném nàng vào Hoàng cung ư, sao chàng có thể làm như thế?
Vĩnh Dạ muốn cười to.
Nguyệt Phách như thế, Phong Dương Hề cũng như thế.
Ai nói thích khách thì vẫn có được hạnh phúc?
Nàng liếc nhìn cung điện sang trọng, phú quý, hạ quyết tâm. Ra đi, ra đi thật xa. Không còn Du Li Cốc, không còn Nguyệt Phách, cũng không còn Phong Dương Hề, nàng chỉ có mình nàng.
Vĩnh Dạ trấn tĩnh lại.
Bây giờ nàng phải đối mặt với Hoàng đế của Tề quốc. Nàng không muốn gả cho Thái tử Yến, không muốn. Suy nghĩ này rất đơn giản, nhưng hiển nhiên là rất khó khăn.
Trên đời này không gì có thể làm khó nàng. Đối với phụ vương và mẫu thân ở An quốc xa xôi, Vĩnh Dạ nhung nhớ vô bờ. Nàng rất muốn quay về An quốc, rất muốn được ở nhà mình.
Thay y phục, chải tóc xong, nàng nghiêng đầu, cũng không nặng lắm. Vĩnh Dạ xách váy đi nhanh ra ngoài.
- Đi trước dẫn đường đi.
Thiên Cơ Các là kiến trúc cao nhất của Hoàng cung nước Tề, vân thạch màu đen xây thành những bậc tam cấp rộng rãi, trên là ba tầng cung điện trùng trùng điệp điệp. Khí thế hùng vĩ. Nghe nói đứng trên Thiên Cơ Các có thể bao quát toàn bộ Thánh Kinh.
Vĩnh Dạ đặt chân lên bậc tam cấp, quay đầu lại nhìn, hai thị nữ chạy thở hổn hển, thể lực của mình tốt hơn họ rất nhiều. Vĩnh Dạ cười cười, chờ họ đi tới, thả chậm bước chân.
Ngẩng đầu nhìn lên, ở góc độ này đủ để khiến người ta ngưỡng vọng. Tề hoàng là người như thế nào nhỉ? Ai cũng nói: Hoàng đế sâu xa khó lường, là kiểu mặt thì tướng trư, đầu thì sáng rõ như Dụ Gia Đế hay là kiểu ôn tồn nho nhã, phong lưu tự tại như Trần hoàng? Vĩnh Dạ âm thầm đoán kết quả lần gặp mặt này như thế nào.
Nàng được gả từ An quốc tới đây đã hơn hai tháng mới thực sự vào Tề cung, giữa chừng bao nhiêu sóng gió, Tề hoàng sẽ nhìn nhận vị Thái tử phi không muốn gả cho Thái tử này thế nào?
Trong lúc suy nghĩ, Vĩnh Dạ đã đặt chân lên bậc cấp ở tầng trên cùng. Trên thạch đài rộng rãi, các cấm quân đứng trang nghiêm, một lão thái giám thấy nàng tới bèn vội vàng vào trong thông báo.
Vĩnh Dạ lặng lẽ đứng ngoài Thiên Cơ Các, không lâu sau, lão thái giám cười tươi chạy ra, nói khẽ:
- Hoàng thượng đã chờ nương nương lâu rồi.
- Đa tạ công công. - Vĩnh Dạ lễ độ đáp, xách váy bước vào điện.
Bên trong Thiên Cơ Các cực kỳ rộng lớn, cửa sổ xung quanh mở rộng, gió từ bốn phương tám hướng đổ vào. Nơi này khiến người ta cảm thấy thật dễ chịu. Vĩnh Dạ nghĩ thế.
Mắt nàng liếc thấy một góc long bào màu đen, bèn quỳ xuống hành lễ:
- Vĩnh An công chúa của An quốc khấu kiến Hoàng thượng. - Nàng vẫn dùng thân phận của An quốc, sau giấc ngủ có thân phận khác, nàng không thừa nhận.
- Miễn lễ, lại gần một chút, để trẫm xem nào. - Giọng Tề hoàng yếu ớt, làm đế vương đã nhiều năm, cho dù giọng nói yếu ớt thì vẫn thể hiện sự uy nghiêm.
Vĩnh Dạ đứng lên, chầm chậm tới trước mặt Tề hoàng, đang định hành lễ thì ông ngăn nàng lại:
- Nào, ngồi xuống cạnh trẫm.
Vĩnh Dạ đa tạ, ngồi xuống.
- Thứ con vô tội, ngẩng đầu lên nói chuyện với trẫm.
Vĩnh Dạ chầm chậm ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ Tề hoàng nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc ghế mềm, bên cạnh đặt một chiếc ghế gấm. Ông đã lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, ánh mắt hiền hòa.
- Qủa nhiên là quốc sắc vô song, nghe nói từ nhỏ sức khỏe con đã yếu, được nuôi như con trai đến năm mười tám tuổi, thế nên luôn mặc nam trang?
- Hồi Hoàng thượng, vâng ạ. Bộ nữ trang này quả thực con không quen lắm. Có điều con vẫn thích ạ.
- Ha ha, câu này rất thẳng thắn. Trẫm cũng không thích vòng vo, cho trẫm biết, con muốn gả cho Thái tử không? - Tề hoàng đột nhiên nháy mắt.
Hành động tinh nghịch này khiến Vĩnh Dạ khựng lại. Nàng chậm rãi nói:
- Bệ hạ có trách tội con không?
- Không đâu.
- Con không muốn.
- Vì sao? Thái tử bác học đa tài, tuy rằng không biết võ công, cũng hơi gầy gò, nhưng nó là một nam nhi tốt.
Vĩnh Dạ cười cười:
- Hồi Hoàng thượng, nam nhi tốt trên đời rất nhiều, Vĩnh Dạ không thể thích hết mọi người được.
- Con thích Phong Dương Hề ư? Hắn đưa con vào cung, rõ ràng là đã buông tay mà con vẫn thích sao? - Tề hoàng bình thản nói.
Tim Vĩnh Dạ thắt lại.
Chàng hỏi nàng, vì sao nghe chàng nói muốn nàng cưới Thái tử, nàng lại nổi giận?
Chàng ở thiên lao, vì sao nàng vừa nghĩ tới bộ dạng của chàng là đã đau lòng?
Nàng dễ dàng thay nữ trang chỉ để cứu chàng?
Nàng uống rượu của Hồng Y thực sự chỉ là vì muốn chứng thực Nguyệt Phách là người của Du Li Cốc chứ không phải vì Phong Dương Hề? Nghĩ nữa thì có ích gì? Chàng đã đưa nàng vào Hoàng cung nước Tề rồi.
Vĩnh Dạ hít sâu một hơi, nói:
- Hoàng thượng hiểu lầm rồi, Phong Dương Hề và Vĩnh Dạ là… - Nàng không nói nổi hai tiếng “bằng hữu” ra miệng.
Từ khi nào nàng thành bằng hữu của chàng? Nàng là thích khách Tinh Hồn mà chàng muốn giết. Sau đó, chàng không giết nàng nữa, hai người cùng đối phó với Du Li Cốc, cũng được coi là hợp tác.
- Hoàng thượng, trong lòng Vĩnh Dạ không thích ai. Không muốn cưới Thái tử không phải vì Phong Dương Hề. - Vĩnh Dạ kiên định nói.
Tề hoàng mỉm cười, nụ cười khiến các nếp nhăn trên mặt hằn sâu. Ông nghĩ ngợi rồi nói:
- Xưa nay hôn nhân đều là lệnh của cha mẹ, lời của bà mai. Trẫm nợ phụ vương con một ân tình, thế nên mới đồng ý hôn sự này. Phụ vương con cũng hứa với trẫm, khi ông ấy còn sống, ông ấy sẽ cố gắng ngăn cản An quốc và Tề quốc giao binh. Ông ấy rất thương yêu con, thế nên ông ấy còn đưa ra một yêu cầu. Nếu Vĩnh Dạ không thể nào thích được con trai trẫm thì hôn sự này hủy bỏ, nhưng cho dù thế nào cũng phải để con cách xa An quốc.
Vĩnh Dạ trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình.
Tề hoàng mỉm cười:
- Nhưng trẫm cũng có điều kiện, nếu Vĩnh Dạ thích con trai trẫm thì nhất định phải vào cung làm Thái tử phi. Trẫm nghĩ, điều này rất công bằng.
Thế là có ý gì? Thích Thái tử Yến đương nhiên phải vào cung làm Thái tử phi, như thế là điều kiện gì? Vĩnh Dạ cảm thấy hơi mơ hồ.
Tề hoàng nói tiếp:
- Trẫm phải cảm ơn con đã giúp trẫm giải quyết một vấn đề khó khăn. Trước nay, An gia luôn nắm giữ tài lực của Tề quốc, trẫm không phải sợ họ có tiền, mà sợ các đại thần trong triều đều coi trọng đồng tiền, từ trên xuống dưới đều nói đỡ cho An gia. Nếu cứ kéo dài thì Hoàng quyền khó kiểm soát. Hai mươi năm trước, trẫm phát hiện hiện tương này, luôn rất phiền não, vừa phải lợi dụng An gia, lại vừa muốn tiêu diệt An gia. An gia đổ rồi, trẫm là người vui nhất, thế nên trẫm nói thẳng với con để con lựa chọn. Trẫm hỏi con lần nữa, con thực sự không thích Phong Dương Hề sao?
Vĩnh Dạ rũ mắt, cố che giấu nỗi đau trong lòng. Chàng ném nàng vào Hoàng cung, cuối cùng chàng vẫn ném nàng cho Mộ Dung Yến.
- Vĩnh Dạ chưa có ý trung nhân.
- Con cũng không muốn gả cho Yến Nhi ư?
- Vâng. - Vĩnh Dạ không hề do dự. Chuyện tốt hiếm có, sau này nàng không cần mang cái danh Thái tử phi nữa. Thái tử Yến là một người tốt, nhưng nàng lại không thích nổi.
Tề hoàng nói:
- Không hối hận.
- Đa tạ Hoàng thượng khai ân, Hoàng thượng là một vị quân chủ thánh minh. - Vĩnh Dạ chân thành nói.
Tề hoàng lắc đầu:
- Trẫm già rồi, mọi việc trong nước đều giao cho Thái tử, chẳng bao lâu nữa trẫm sẽ thoái vị, để lại ngai vàng cho nó, an tâm làm Thái thượng hoàng, không hỏi tới chính sự. Thái tử cứng cáp rồi, đến trẫm cũng phải kị nó ba phần.
- Sao thế được? Hoàng thượng tinh thần mẫn tiệp, hơn nữa còn nhìn thoáng một số việc, đó là điều tốt.
- Ha ha, con rất được lòng trẫm. Có điều con tự đi nói với Thái tử đi. Dương Nhi! Con ra đây. - Tề hoàng gọi với vào bên trong.
Từ trên cầu thang chầm chậm đi xuống một nam tử trẻ trung, khí vũ ngút trời, thân hình cao lớn, chiếc long bào rộng màu đen, kim quan đội đầu.
Khi gương mặt chàng xuất hiện trước mắt Vĩnh Dạ, nàng ngơ ngẩn chớp mắt. Hơi thở của chàng rất quen thuộc, hàng lông mày rậm, ánh mắt sắc bén như mê hoặc dưới lông mày. Khóe môi chàng hơi nhếch lên, đường nét trên gương mặt rõ ràng, khác với sự thanh tú của Thái tử Yến, ở chàng toát lên mị lực của một nam nhân. Nếu trên mặt chàng còn có bộ râu chứ không phải là cái cằm trắng đã được cạo râu gọn gang, chàng sẽ là…
Vĩnh Dạ giật mình trượt từ trên ghế xuống đất. Nàng luống cuống đứng lên, lắp bắp nói:
- Không phải… chàng không phải là… là Phong Dương Hề chứ?
- Mộ Dung Dương Hề tham kiến Vĩnh An công chúa. - Giọng nói rất bình thản, bình thản như thể không có chút tình cảm nào. Khóe miệng khẽ động, gương mặt ấy liền trở nên sinh động, trên mặt hiện rõ ý cười.
Vĩnh Dạ hít sâu một hơi, chàng là Phong Dương Hề có bộ râu nhếch nhác, trông luôn bẩn bẩn thỉu thỉu, chỉ thích mặc hắc bào đó sao?
Thấy Vĩnh Dạ sợ tới mức ấy, Phong Dương Hề cố kìm lại cái miệng đang nhếch lên cao, nhưng không làm sao nén được nụ cười càng lúc càng rạng rỡ. Chàng xoa cái cằm mới cạo râu sạch sẽ, đắc ý nghĩ, có lẽ cũng chẳng kém tiểu tử họ Nguyệt kia là mấy?
Vĩnh Dạ thẫn thờ nghĩ, năm năm trước phụ vương đã đặt ra hôn sự này, từ năm năm trước chàng đã biết mình phải cưới chàng? Mộ Dung Yến thì sao? Mộ Dung Yến là ai? Thái tử một nước bảo thay là thay luôn sao? Triều thần không ngạc nhiên ư? Ngôn quan không nghị luận ư? Bách tính không hoang mang ư?
- Du Li Cốc và An gia không thể tách rời, lại khiến Tề quốc rối loạn nghiêng trời lệch đất. Từ nhỏ ta đã theo sư phụ rời cung học nghệ, bởi vậy Yến đệ phải gánh cái danh Thái tử. Yến đệ không có hứng thú với chính sự. Như thế, ta ở trong bóng tối điều tra, để Du Li Cốc và An gia tưởng rằng Hoàng thượng nước Tề ta bệnh nặng, Thái tử nhu nhược, càng tiện hành sự. - Phong Dương Hề bình thản nói, chỉ vài câu đơn giản đã khái quát được hết cục thế vi diệu của triều đình.
Vĩnh Dạ nhìn Phong Dương Hề, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.
- Vĩnh Dạ, bây giờ nàng có bằng lòng gả cho ta không? - Phong Dương Hề ở trên lầu đã nghe thấy mọi lời đối thoại, chàng nghĩ, vì mình đưa Vĩnh Dạ vào cung nên khiến nàng nổi giận. Chàng không cho rằng sự ỷ lại của Vĩnh Dạ với mình là giả, không cho rằng sự yếu đuối của nàng trước mặt mình là giả bộ. Nàng vì chàng mà gả cho Mộ Dung Yến, cũng vì tìm chàng mà vào Du Li Cốc, nhưng chàng không dám khẳng định là trong lòng nàng không có người kia.
Trong trúc lầu ở Lạc Nhật Hồ, chàng đã hôn nàng, nàng lại nói rằng chỉ muốn sống cuộc sống bình dị với Nguyệt Phách.
Chàng cứu nàng ở An phủ, lần đầu tiên bảo nàng hãy cưới chàng, nàng lại nói lần đầu tiên nàng mặc nữ trang phải để cho Nguyệt Phách xem.
Bộ váy đầu tiên mà nàng mặc là màu trắng thêu đầy trăng sao.
Khi tìm thấy nàng trong sơn động ở Phúc Bảo trấn, ánh mắt nàng tán loạn, là vì Nguyệt Phách.
Phong Dương Hề không dám khẳng định. Nếu nàng bằng lòng thì sao? Trái tim chàng bắt đầu đập dồn dập. Nhưng nếu nàng không đồng ý, trong lòng nàng còn nhớ tới tiểu tử đó sao? Bàn tay Phong Dương Hề bất giác siết chặt.
Theo như ý của phụ hoàng, tất cả làm theo tâm ý của Vĩnh Dạ. Dựa vào đâu? Phong Dương Hề không biết biểu cảm trên gương mặt mình đang thay đổi liên tục, cực kỳ đặc sắc.
Gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, đôi mắt sắc bén như chim ưng, khí chất toát ra từ người chàng, chàng vốn dĩ đã là một bậc vương giả. Vĩnh Dạ cúi đầu, nói khẽ:
- Chơi đùa ta trong lòng bàn tay vui lắm phải không? Hử?
Phong Dương Hề như bị nàng cho một cái tát, không ngờ Vĩnh Dạ lại phản ứng như thế. Chàng vội vã thanh minh:
- Vĩnh Dạ, ta không phải có ý đó!
- Bệ hạ, người có thể nói cho con biết, người có quen Lý Nhị không? Hoặc là điện hạ quen người này? - Mặt Vĩnh Dạ trầm mặc như nước. Không trả lời Phong Dương Hề, thậm chí nàng còn không thèm nhìn chàng lấy một cái.
- Sao con đoán ra?
- “Thiên Mạch Nội Kinh”.
Trong tay Ảnh Tử thúc có “Thiên Mạch Nội Kinh”. Đó là cuốn sách mà phụ vương nàng đã cướp của Tây Bạc tộc trong trận chiến đó, có lẽ người bắt cóc nàng chính là Lý Nhị. Ông biết trong tay phụ vương nàng có quyển võ học chí bảo này, ông ta là người học võ, đương nhiên muốn có nó, ai ngờ đọc không hiểu nên mới tặng cho nàng. Vĩnh Dạ nghĩ thông được điều này, bất giác thở dài. Tề hoàng thở dài nói:
- Năm xưa sau đại chiến An, Tề mấy năm, An, Trần hai nước khai chiến ở Tán Ngọc Quan, khi đó ta còn trẻ, vẫn muốn hùng bá thiên hạ, thế nên sai ngự tiền nhất phẩm thị vệ tới Kinh Đô bắt cóc con, muốn để phụ vương con thảm bại, Trần quốc tấn công được vào Tán Ngọc Quan, An quốc chắc chắn sẽ đại thương nguyên khí. Hắn mãi không quay về, sau đó ta mới biết phụ vương con cứu mạng hắn, hắn không muốn dùng con làm con tin, bèn len lén nuôi dưỡng con, nhưng hắn lại có lỗi với ta, thế là tiềm nhập vào Du Li Cốc. Biết kế hoạch giả mạo Thái tử của Lý Ngôn Nhiên, nhân tiện đưa con tới đó, để con quay về Vương phủ, cách này không có ích cho con, nhưng lại có lợi cho hắn ở bên cạnh Lý Ngôn Nhiên, theo dõi động hướng của Du Li Cốc. Sau khi con trưởng thành, hắn mới quay về. Đó là nguyên nhân mà trẫm nợ phụ vương con.
Trước cửa điện Thiên Cơ Các có một người chầm chậm bước vào, lưng còng, gương mặt gầy gò, quỳ phục xuống đất:
- Ly Nhai có lỗi với Hoàng thượng!
- Đứng lên đi! Ta nghĩ, chắc chắn ngươi rất muốn gặp Vĩnh Dạ.
Ly Nhai ngẩng đầu, ánh mắt chứa chan tình cảm, hổ thẹn cúi đầu:
- Vĩnh Dạ, là ta hại ngươi phải xa nhà mười năm.
Vĩnh Dạ cảm thương vô vàn.
Năm tuổi nàng mới tỉnh dậy, nếu không phải là Ly Nhai, có lẽ cả đời nàng không biết mình là ai. Có lẽ, nàng mãi mãi sẽ không là thích khách Tinh Hồn, Vĩnh Dạ sẽ không quen biết Nguyệt Phách, sẽ không có những trải nghiệm suốt mười tám năm qua. Như mạch máu bị siết chặt nay đã mở ra, Nguyệt Phách và Du Li Cốc như dòng máu tuôn trào, một lần nữa quay lại não nàng.
Không có ai đáng tin, trên đời này vĩnh viễn chẳng có ai để nàng trao gửi trái tim.
Nàng quỳ xuống dập đầu với Ly Nhai.
Ly Nhai sợ hãi vội vàng hoàn lễ.
Vĩnh Dạ nghiêm túc hỏi:
- Ảnh Tử thúc thúc giúp Vĩnh Dạ nhiều lần, cũng cứu Vĩnh Dạ nhiều lần. Xin hãy cho tôi biết, người nói người phải đi, báo ơn rồi là đã tận trung. Vào lần mà tôi đi tìm ông Vương, người đã nhận ra Phong Dương Hề chưa?
Ly Nhai bất giác đưa mắt nhìn Phong Dương Hề.
Vĩnh Dạ nhẹ giọng nói:
- Tôi chỉ muốn nghe một câu nói thật.
Ly Nhai cúi đầu nói:
- Vâng. Nhưng điện hạ…
Vĩnh Dạ ngắt ngang lời ông, dập đầu với ông ba cái:
- Vĩnh Dạ hiểu rồi, Vĩnh Dạ vẫn rất cảm kích Ảnh Tử thúc thúc. Bao nhiêu năm qua, tôi… - Ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của Ly Nhai, đó là một sự quyến luyến rất sâu sắc. Đối với Vĩnh Dạ mà nói, sự ăn ý và quyến luyến với Ảnh Tử thúc có những lúc còn hơn cả với Đoan Vương.
Nàng đứng lên:
- Vĩnh Dạ không muốn cưới Phong Dương Hề, cũng không muốn cưới Thái tử, sẽ lập tức thu dọn hành trang về An quốc. Vĩnh Dạ cáo lui!
Tề hoàng thở dài, liếc nhìn Phong Dương Hề đứng như khúc gỗ, hừ một tiếng. Ông ôn tồn nói với Vĩnh Dạ:
- Về nhớ hỏi thăm phụ vương con giúp ta. Chuyện năm xưa đừng nhắc tới nữa, chuyện này… phụ vương con thường hay thù dai, trẫm không nỡ giấu con, Vĩnh Dạ cũng phải giúp trẫm phân ưu.
- Vĩnh Dạ không bị tổn thương gì, tự biết nặng nhẹ. Vĩnh Dạ cáo lui! - Nàng đứng lên, cơn gió thu thổi tới, trong đầu Vĩnh Dạ chỉ có một suy nghĩ: về nhà.
Bóng nàng biến mất khỏi Thiên Cơ Các, mặt Phong Dương Hề tái xanh, nàng không buồn nhìn chàng lấy một cái.
- Nếu con sớm quay về làm Thái tử, không lang bạt trong giang hồ thì chẳng phải đã xong rồi sao? - Tề hoàng bình thản buông một câu.
Phong Dương Hề quay đầu giận dữ quát:
- Yến đệ làm Thái tử thì sao? Con vẫn có thể phò tá đệ ấy. Con không muốn làm Hoàng đế! Giờ thì phụ hoàng như ý rồi chứ? Con đồng ý kế thừa Hoàng vị, nhưng chuyện người hứa với con thì sao? Người đã nói con chỉ cần giải quyết được Du Li Cốc, giải quyết được An gia thì sẽ không ép con làm Thái tử nữa; nay lại lấy hôn sự hai nước ra để nói, nói rằng Vĩnh Dạ chắc chắn sẽ cưới Thái tử Tề quốc, nếu con không làm Thái tử thì không cưới được nàng. Bây giờ thì sao? Người lừa con, lại còn để Vĩnh Dạ tự chọn, tính khí nàng như thế chắc chắn sẽ cho rằng con đang lừa nàng.
- Điện hạ bớt giận! Vĩnh Dạ chỉ là nhất thời không chấp nhận được sự thật này thôi. Nô tài thấy… - Ly Nhai liếc về phía Vĩnh Dạ vừa bỏ đi.
Phong Dương Hề tỉnh táo lại, vội vàng vái chào Tề hoàng:
- Nhi thần cáo lui!
Tề hoàng bất lực xua tay.
Thấy Phong Dương Hề sải bước rời đi, ông mới cười:
- Ly Nhai, ngươi đi đi, có thể việc này ngươi giúp được. - Ông thì thầm bên tai Ly Nhai vài câu. Ly Nhai bật cười, cúi đầu thật sâu:
- Nô tài cáo lui.
Tề hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:
- Lý Cốc, nếu không phải là nợ ông, trẫm chẳng buồn nhọc lòng thế này đâu.
Vĩnh Dạ đi xuống khỏi Thiên Cơ Các, hai thị nữ định dẫn nàng về Tế Xương Cung. Nàng lạnh nhạt nói:
- Không cần nữa, Hoàng thượng đã hứa sẽ cho ta xuất cung, đi trước dẫn đường đi.
Cách Thiên Cơ Các càng lúc càng xa, cổng cung đã ở trước mắt, Vĩnh Dạ bất giác quay đầu. Bỗng dưng nhìn thấy Phong Dương Hề như một đám mây đen đuổi theo, nàng sợ hãi co giò chạy, vừa chạy vừa hét:
- Phụ hoàng chàng đã hứa cho ta quay về.
Nàng xách váy gần như đã chạy hết giới hạn của mình, các thủ vệ ở cổng cung trợn tròn mắt, vô thức rút trường mâu ra phong tỏa cổng cung.
- Tráng ra! Hoàng thượng cho ta xuất cung! - Vĩnh Dạ bất chấp tất cả, đẩy mạnh trường mâu ra, thuận thế lao ra ngoài cổng.
Thắt lưng bỗng dưng bị siết lại, nàng hét lên, giãy giụa:
- Chàng dám kháng chỉ? Hoàng thượng đã cho ta xuất cung về An quốc.
Phong Dương Hề không đếm xỉa gì tới nàng, nếu thả cho nàng đi thì có mọc miệng khắp người cũng không nói rõ được nữa. Chàng bế nàng đi thẳng về Tế Xương Cung:
- Chúng ta phải nói chuyện, nếu nàng vẫn không chịu, ta nói rồi, ta sẽ không miễn cưỡng nàng.
- Ta không muốn nói chuyện với chàng.
- Không nói không được.
Vĩnh Dạ cắn môi không lên tiếng. Nỗi ấm ức trong lòng càng lúc càng tích tụ lại, nếu Nguyệt Phách không phế nội lực của nàng, nàng lại sợ chàng thế ư? Nhớ lại lúc trước bay vun vút trên vách tường, phi đao tùy nghi sử dụng, bây giờ chẳng làm được gì. Chàng không cho nàng đi, đến tường ở Hoàng cung nàng cũng không qua nổi, màn sương trong mắt càng lúc càng dày, cuối cùng cũng thành nước mắt chảy xuống.
Phong Dương Hề đuổi hết mọi người ra, bế nàng ngồi xuống, thấy Vĩnh Dạ sa sầm mặt không nói lời nào, trong lòng bất giác trở nên bực bội:
- Nàng không muốn cưới ta là vì nàng thích tiểu tử họ Nguyệt kia, đúng không?
Vĩnh Dạ giãy giụa muốn thoát khỏi chân chàng, Phong Dương Hề không buông, Vĩnh Dạ giận dữ quát:
- Thế này không thể nào nói chuyện với chàng được!
Phong Dương Hề lỏng tay ra, Vĩnh Dạ lướt nhanh ra ghế đối diện, ngồi xuống, lau nước mắt rồi nói:
- Muốn nói gì nói đi! Nói xong ta vẫn xuất cung về nhà - Thấy Phong Dương Hề trừng mắt, nàng vội vàng nói thêm - Chàng nói rồi, chàng không miễn cưỡng ta.
Phong Dương Hề thấy mặt nàng tràn đầy tức giận, tóc tai rối tung, trong lòng bỗng thấy ăn năn. Thấy nàng đề phòng mình, bàn tay đã đưa ra lại rụt về. Nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, trầm ngâm một lát rồi mới nói:
- Ta vốn… không định cưới nàng.
Lời đã thốt ra bèn như nước tuôn trào.
- Ta sinh non, rất yếu ớt, phụ hoàng sợ ta không sống được bèn giao cho sư phụ nuôi dưỡng ta. Từ nhỏ ta đã không lớn lên ở Hoàng cung, phụ hoàng bèn giấu luôn chuyện này, cho rằng ta chu du thiên hạ cũng là việc tốt. Hựu Khánh Đế khi đó vẫn còn là Thân vương, có hôn sự với hoàng muội của ta là Lạc Vũ. Ta từ nhỏ đã xa nhà, nhưng lại rất thương yêu tiểu muội này, thêm vào đó cũng muốn điều tra Du Li Cốc nên ta tới An quốc, với thân phận du hiệp phò tá Hựu Khánh Đế một tay. Ta rất thích cuộc sống ở bên ngoài, rất tự tại. Năm năm trước Đoan Vương và phụ hoàng lại định hôn sự. Phụ hoàng nói với ta, hôn sự này định ra là vì ta, bởi vì Đoan Vương phi quốc sắc thiên hương, con gái bà chắc chắn cũng không tệ.
Vĩnh Dạ cười lạnh:
- Thái tử là Mộ Dung Yến, chàng cướp ngôi Thái tử của hắn, liệu có tái diễn cảnh huynh đệ tình thù không?
Phong Dương Hề điềm nhiên cười:
- Nàng nói chuyện với Yến đệ cũng biết, đệ ấy không thích Hoàng vị. Huống hồ nếu không phải phụ vương nàng đồng ý hôn sự này thì ta hà tất gì phải làm Thái tử?
Vĩnh Dạ hơi hoài nghi.
Phong Dương Hề thở dài:
- Phụ hoàng ta cho rằng, ta thích hợp để kế thừa Hoàng vị hơn Yến đệ, nghĩ trăm phương ngàn kế để ta làm Thái tử, thế nên hôn sự mà nàng định không phải với Mộ Dung Yến hay Mộ Dung Dương Hề, mà là Thái tử Tề quốc. Ai làm Thái tử, người đó cưới nàng, đơn giản vậy thôi. Còn về việc hai ông già đó còn giao dịch ngầm gì nữa thì ta không biết.
- Sau đó thì sao… - Ý của chàng là cái ghế Thái tử này chàng ngồi vì nàng? Vĩnh Dạ cười lạnh.
- Sau đó… - Phong Dương Hề nhìn Vĩnh Dạ, nhớ tới thần sắc của nàng khi chàng gặp bên bờ sông, chàng hiểu tất cả nhưng lại nói một loạt những lời để khai sáng cho nàng, biết rõ rằng nàng thông minh khôn lỏi lại giả bộ ngây ngơ, nhưng nàng vẫn khiến tim chàng rung động.
Vĩnh Dạ thấy chàng ngập ngừng thì cười lạnh:
- Để ta nói thay chàng. Chàng chưa từng nghĩ là sẽ cưới ta. Chàng biết thân phận của ta, biết quan hệ của ta và Du Li Cốc. Thế nên ta mời chàng làm bảo tiêu là trúng nguyện vọng của chàng, chàng thuận nước đẩy thuyền, theo ta đi Trần quốc để xem Du Li Cốc chơi trò gì. Không ngờ ta lại khiến chàng và Dịch Trung Thiên tranh đấu, ta….
Nàng nhớ cảnh Phong Dương Hề lao vào biển lửa điên cuồng tìm nàng, tất cả đều là giả, Vĩnh Dạ hung hăng cảnh cáo bản thân, chẳng qua chàng sợ mình chết, chàng đối phó với Du Li Cốc sẽ thiếu mất một kẻ để lợi dụng.
- Ta giúp Dịch Trung Thiên đâm chàng một đao sau lưng, chàng trọng thương được Mộ Dung Yến bảo vệ về Tề quốc. Thế nên khi chàng dưỡng thương xong, một lần nữa xuất hiện, chàng luôn theo dõi Mẫu Đơn Viện ở Kinh Đô, tình cờ cứu được ta. Trong lòng chàng muốn báo thù, bất chấp an nguy của ta, bán đứng ta vào Mẫu Đơn Viện. Chàng khoái trá mang ta làm mồi câu, tưởng rằng có thể tìm được cứ điểm của Du Li Cốc, thế nên chàng đi tìm sáu ngày trong núi, nhân tiện tìm thấy ta. Còn Lý Ngôn Nhiên đã trở thành con tốt thí của Du Li Cốc, vẫn không nguội lòng, bởi vì chàng đã nhìn thấy tờ giấy mà Nguyệt Phách để lại cho ta trong trúc lầu dưới chân Di Sơn, trên đó chắc chắn không chỉ viết câu đó, đúng không?
Phong Dương Hề sửng sốt, nhớ lại tờ giấy mà Nguyệt Phách để lại trong trúc lầu, trên đó vẽ một mặt trăng, một ngôi sao, chúng tựa vào nhau rất thân thiết, thế nên chàng mới không muốn để Vĩnh Dạ nhìn thấy.
Vĩnh Dạ cười ha hả:
- Ta theo Thanh y sư phụ ở trong thạch thất ba năm, chỉ một con muỗi bay qua cũng có thể nhìn thấy rõ nó có mấy chân, ta nhìn thấy hai chữ “y quán”, thế nên rất muốn cầm lấy xem kỹ, chàng bèn nhét nó vào ngực. Ta đoán, trên đó chắc chắn viết chữ “Bình An y quán”. Thế nên, vừa tới Thánh Kinh ta đã mất tích, chàng có thể dễ dàng tìm được ta và luôn ở cạnh ta.
Lời của Vĩnh Dạ càng lúc càng mạnh mẽ, lông mày Phong Dương Hề càng lúc càng nhíu chặt, mấy lần định ngắt lời rồi lại im lặng. Trên tờ giấy thật sự có câu đó, Nguyệt Phách viết: Bình An y quán, ta còn có thể chờ được nàng không? Rõ ràng là đã định thân với chàng mà còn dan díu với nam nhân khác, chàng không giận sao được? Chàng không muốn nàng tới cái nơi gọi là Bình An y quán, vậy mà vừa tới Thánh Kinh, nàng vẫn tới đó.
- Chàng thấy ta vào Tế Cổ Trai, chàng bèn nghĩ tới An gia đứng sau lưng Tế Cổ Trai. Chàng lấy Tường Vi làm mồi nhử, khiến ta nảy lòng áy náy, bảo ta vào An gia. Ở trúc lầu, chàng cho ta một cái tát… - Vĩnh Dạ buồn bã.
- Cái tát ấy… - Phong Dương Hề muốn nói, khi đó chàng nổi giận, nàng liên tục khơi dậy nộ khí trong lòng chàng, chàng rất hối hận.
Vĩnh Dạ ngẩng đầu lên, kiên định nói:
- Chàng là đại hiệp chính nghĩa, chàng cho rằng rõ ràng chàng đã biết ta là thích khách Tinh Hồn, chàng tha thứ cho ta thì ta phải cảm ân báo đức. Chàng bảo ta gả cho Mộ Dung Yến, chàng không muốn cưới ta, bởi vì ta chỉ là một thích khách, một tiểu nhân đúng không?
Phong Dương Hề lại bị nàng chọc giận:
- Ta bảo nàng cưới Thái tử…
- Có gì khác biệt sao? Chàng có từng nói với ta chàng là Hoàng tử của Tề quốc không? Nếu muốn cưới ta, chàng có còn là Thái tử của Tề quốc không?
- Ở An gia Phật đường, khi cứu nàng, ta cũng nói nàng hãy cưới ta, đừng cưới Thái tử!
- Ha ha! - Vĩnh Dạ cười lớn - An gia Phật đường… chàng biết An gia có nguy hiểm, chàng vẫn để ta đi, bởi vì chàng muốn mượn cớ ta xảy ra chuyện để tiêu diệt An gia, dám hại Thái tử phi đồng nghĩa với mưu phản! Thứ chàng muốn là đốn gục cây đại thụ An gia! Ta tới Tây Bạc xem thu tế, chàng bèn đi theo. Chàng biết, có ta thì chắc chắn có thể câu được người của Du Li Cốc, bởi vì chàng cũng nghi ngờ Nguyệt Phách, chẳng phải thế sao? Chỉ cần treo ta làm mồi câu thì nhất định sẽ tìm được hắn, tìm được Du Li Cốc!
Nàng nói một mạch khiến những lời Phong Dương Hề định nói nghẹn ngang cổ họng. Đồ không biết điều! Chàng hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng:
- Nàng tiếp tục đi!
- Sau đó là để nhìn rõ trái tim ta sao? Chàng và phụ hoàng chàng câu kết với nhau, dùng chính mình để uy hiếp ta, không ngờ lại trúng bẫy của Du Li Cốc, họ dám cướp thiên lao. Thật ra chàng không hề lo lắng đúng không? Cho dù mê hương có thổi vào, với công lực của chàng, chàng hoàn toàn có thể ngưng bế hô hấp, giả bộ hôn mê, chàng hoàn toàn không trúng Hóa Công Tán, chàng đã chắc chắn tất cả khi vào Du Li Cốc, nếu không Mộ Dung Yến sao có thể dễ dàng để mình ta ở trong Phật đường An gia? Bởi vì chàng chỉ mong ta có cơ hội vào Du Li Cốc. Chàng vui lắm đúng không? Bởi vì ta như một con ngốc, vào Du Li Cốc và xuất hiện trước mắt chàng, lại còn đưa cho chàng một ống máu.
Giọng nàng trầm xuống, nở nụ cười bi thương:
- Ta không tin ai, chẳng phải chàng cũng thế? Đã thử được trái tim ta rồi, chàng vui lắm đúng không? Sau đó chàng cạo râu, nho nhã xuất hiện trước mặt ta, tưởng rằng ta sẽ nghiễm nhiên cưới chàng, đúng không?
Phong Dương Hề im lặng, đúng là chàng không trúng Hóa Công Tán của Du Li Cốc, nhưng chàng cũng không ngờ rằng Vĩnh Dạ lại thực sự tới. Sự xuất hiện của nàng quả thực khiến chàng rất vui, nhưng chàng cũng lo lắng cho nàng vì sự xuất hiện của nàng làm đảo lộn kế hoạch của chàng?
Nàng liếc Phong Dương Hề, nhìn gương mặt trầm tư của chàng. Chàng giận lắm ư? Người nên nổi giận phải là mình mới đúng? Vĩnh Dạ khẽ lắc đầu.
Du Li Cốc đã biến mất rồi, Nguyệt Phách sẽ không để Du Li Cốc vẫn còn là Du Li Cốc trước đây, bản tính của hắn là lương thiện, hắn đóng cửa Mẫu Đơn Viện, để An gia rút lui chính là một minh chứng. Chẳng có gì cần Phong Dương Hề phải hành tẩu giang hồ nữa. Bao năm qua, chàng đi khắp thiên hạ, chẳng lẽ không phải là đang lên kế hoạch cho giang sơn tương lai của mình sao?
Tất cả đều nằm trong tính toán của chàng, chàng bảo vệ mình, quan sát mình, có lẽ, còn thích mình.
Một Nguyệt Phách đã phá vỡ sự tin tưởng của nàng với người khác, một Phong Dương Hề khiến nàng ỷ lại, rồi lại khiến nàng thất vọng.
Thích một người thì nên như Lâm Thúy, buông bỏ tất cả sao? Người khác có thể, nhưng nàng không phải một nữ nhân bình thường, bản tính của nam nhân là thế, nàng hiểu chứ, dường như cũng chẳng thể trách nổi chàng.
Nam nhân có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, thích việc gì cũng nằm trong lòng bàn tay mình, Phong Dương Hề cũng không ngoại lệ.
Thích chàng nàng không kiểm soát được, nhưng nàng có thể không cưới.
Vĩnh Dạ đứng lên, cúi đầu nhìn Phong Dương Hề, nhướng mày nói:
- Cạo râu đi cũng ra dáng lắm! Ta không thể không khen chàng một câu, chàng thực sự rất có mị lực! Có điều, đáp án của ta cũng có rồi, ta không cưới! Cáo từ!
- Nàng đứng lại cho ta! - Phong Dương Hề im lặng nghe những lý lẽ hùng hồn, những suy đoán kín kẽ của nàng, giận đến nghiến răng.
Vĩnh Dạ quay đầu, nhướng mắt nhìn chàng, bình thản nói:
- Sao hả? Điện hạ nói lời không giữ lời ư? Chàng muốn giữ ta, ta cũng bó tay, bởi vì… nội lực của ta bị Nguyệt Phách phế rồi. Ta không thể bay qua bờ tường được nữa, cũng không thể dùng phi đao được nữa. Ta có về nhà, chẳng qua cũng vì muốn phụ vương, mẫu thân thương yêu ta, nuôi ta cả đời. Nếu ngày nào đó gặp người thực sự đối tốt với ta, có thể cho ta một cuộc sống bình dị, yên lành thì ta sẽ cưới người đó.
Thần sắc nàng u ám, khiến Phong Dương Hề nhìn nàng mà tim đau nhói. Nàng không còn nội lực? Chàng nhớ lúc cứu Vĩnh Dạ từ sơn động ra, hình như nàng chưa từng dùng công phu. Một người biết võ công mà bị phế thì cảm giác sẽ như thế nào, huống hồ là Vĩnh Dạ, nàng kiêu ngạo và luôn thấy không an toàn, không có nội lực, nàng chẳng mạnh mẽ hơn những nữ tử bình thường là bao.
Chàng chậm rãi nói:
- Ta từng nói ta tuyệt đối không miễn cưỡng nàng. Nhưng mà Vĩnh Dạ, không phải như những gì nàng nói đâu.
- Không phải? Ảnh Tử thúc thúc nhận ra chàng, đã sớm nói với chàng tất cả, chàng chưa bao giờ nói với ta. Chàng đang quan sát, chàng đang nghĩ không nói mới là có lợi nhất cho chàng, có thể tiến thoái tùy nghi. Chàng thấy ta giở trò khôn lỏi, chàng trốn ở một bên cười thầm. Bây giờ ta chẳng còn giá trị gì để lợi dụng nữa rồi, ngoại trừ… cái danh hiệu công chúa. Có điều, ta nghĩ nếu Lý Thiên Hựu thực lòng muốn đánh nhau thì hắn sẽ không vì ta mà từ bỏ đâu. Tạm biệt!
Vĩnh Dạ không muốn nhìn thấy chàng. Nàng đã nói xong, cảm thấy rất hợp tình hợp lý, vì sao tim lại thấy đau đến thế? Khó chịu tới mức thấy khóe mắt xót xa.
Nàng quay lưng về phía chàng, nói khẽ:
- Có biết bị người mà mình tin tưởng nhất lừa gạt, phản bội có cảm giác gì không? Chàng không hiểu đâu.
Phong Dương Hề đột nhiên nhớ tới lời Nguyệt Phách:
- Nội tâm Tinh Hồn rất độc lập, cũng rất yếu đuối, nàng hận nhất là sự phản bội, ta đã tổn thương trái tim nàng, ngươi cũng thế.
Nàng không quay đầu, đi ra khỏi Tế Xương Cung. Lúc bước ra cổng cung, nàng quay đầu, trên bậc cấp của Tế Xương Cung phía xa xa, bóng áo đen của Phong Dương Hề đang đứng lặng lẽ trong gió thu.
Vĩnh Dạ cắn môi, quay đầu đi.
Ngoài cổng cung, Ly Nhai đã chuẩn bị sẵn ngựa:
- Vĩnh Dạ, ta đưa cô về An quốc. Ở Kinh Đô một thời gian dài cũng quen rồi, muốn quay về xem thế nào.
Mắt Vĩnh Dạ đỏ hoe, cưỡi lên ngựa, nói:
- Tôi biết, Ảnh Tử thúc thúc có tình cảm rất tốt với Trương thẩm trong nội phủ, thúc đi rồi, Trương thẩm lén khóc mấy lần.
Ly Nhai ngượng ngùng cười:
- Vớ vẩn! Về nhà cứ gọi ta là Lý Nhị.
Vĩnh Dạ nghiêm túc nói:
- Nếu sau này Ảnh Tử thúc thúc vẫn chưa thành gia, chưa có con trai thì Vĩnh Dạ nhất định sẽ ở bên chăm sóc khi người lâm chung. Đi thôi, tôi nhớ phụ vương và mẫu thân rồi! – Nàng vung roi, con ngựa lao như bay.
Ly Nhai quay đầu, trên thạch đài của Thiên Cơ Các thấp thoáng bóng dáng của Phong Dương Hề, điện hạ đang nhìn Vĩnh Dạ sao? Ly Nhai mỉm cười, vỗ ngựa đuổi theo Vĩnh Dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.