Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 10: Trần Vũ hung hãn




Trước động gấu, Nhạc Phong, Đinh Cửu Huy đối mặt với Hùng vương có thực lực thâm sâu khó lường và mấy con Thiết Tông Hùng khác.
Sắc mặt hai người vô cùng ngưng trọng, hơi thở gấp gáp. Màn giao phong ngắn ngủi vừa rồi, Hùng vương đánh ra công kích sóng âm khiến Nhạc Phong nếm phải thiệt thòi không nhỏ.
Xoạt! Đinh Cửu Huy nhảy lên trên cành cây, đứng cạnh Nhạc Phong.
- Tốt quá, Nhạc sư đệ có một thanh bảo khí tàn kiếm, ít nhất cũng có thể chém Hùng Vương bị thương. Nếu không có, có lẽ ta đã quay đầu chạy rồi.
Đinh Cửu Huy trấn tĩnh tinh thần, từ trong người lấy ra một cái bình nhỏ. Bên trong bình có chứa chất lỏng màu tím, bên trên nổi một lớp bọt màu đen.
- Đây là?
- Hóa Huyết Độc! Năm mươi nguyên thạch đổi lấy một bình, đủ để đối phó hung thú cấp thấp.
Đinh Cửu Huy nhếch miệng cười âm lãnh, nói. Dứt lời, gã bôi phân nửa Hóa Huyết Độc lên thanh bảo khí tàn kiếm của Nhạc Phong.
Ầm! Rắc rắc…!
Đúng lúc này, ở phía dưới, Hùng vương hung hăng đánh mấy cái vào cây đại thụ to bằng hai người ôm. Thân cây bị chấn động mãnh liệt, cành nhánh có dấu hiệu bị đánh cho gãy đổ.
- Sức mạnh thật lớn!
Tinh thần và thể xác cả hai đều rùng mình, đưa mắt nhìn nhau. Nhạc Phong là kẻ tài cao mà lá gan cũng lớn, y dựa vào thân pháp tuyệt luân nhảy xuống mặt đất, dùng kiếm chém một con Thiết Tông Hùng xui xẻo đứng gần đó.
Xoẹt!
Bảo kiếm được bôi Hóa Huyết Độc chém vào gáy Thiết Tông Hùng, trong chớp mắt thân thể con Thiết Tông Hùng này cứng đờ, qua mấy hơi thở thì ngã xuống đất, tắt thở mà chết.
- Uy lực của loại độc dược này không tệ.
Mắt Nhạc Phong sáng lên, niềm tin giết Hùng vương lại tăng thêm vài phần. Nhờ có Hóa Huyết Độc, lực sát thương của bảo khí tàn kiếm tăng lên gần gấp bội.
- Hiện chỉ cần bốn người kia không làm hỏng việc thì nhiệm vụ lần này có lẽ thuận lợi hoàn thành.
Đinh Cửu Huy tự nhủ.
***
Cùng lúc này, ở phía bốn người còn lại bị mấy con Thiết Tông Hùng đuổi giết, trông cảnh tượng cũng thật khổ sở.
Mặc dù áp lực của thiếu nữ yểu điệu là nhỏ nhất nhưng dưới sự đuổi giết của hai con Thiết Tông Hùng, trong lòng cô cũng không khỏi run sợ.
Kỳ thật tốc độ của Thiết Tông Hùng không chậm, ít nhất là gần bằng với đệ tử Thông Mạch Kỳ, hơn nữa thể lực cũng rất khỏe. Với tốc độ của thiếu nữ yểu điệu thì rất khó cắt đuôi được hai con Thiết Tông Hùng ở sau lưng.
Lại nói, tình cảnh thảm nhất có lẽ thuộc về thiếu niên mặt rỗ. Gã bị bốn con Thiết Tông Hùng đuổi giết sát sao, chỉ cần chân chạy hơi chận chút là có một con lập tức nhào tới. May mắn là thân pháp của gã cũng tàm tạm, suy nghĩ mau lẹ, nhờ vào địa hình xung quanh mà tránh né. Gã và bốn con Thiết Tông Hùng chạy vòng tròn truy đuổi nhau.
- Quả thực là không có đường sống! Đã biết sớm là… những điểm cống hiến này không dễ đoạt lấy dễ dàng mà.
Thiếu niên mặt rỗ khóc không ra nước mắt. Một khi thể lực không được duy trì, chờ đợi hắn chính là ác mộng.
***
Trong bốn người, nếu nói ai cảm thấy nhẹ nhàng nhất thì chính là Trần Vũ.
Xoẹt! Xoẹt!
Trần Vũ như con báo chạy xuyên qua rừng rậm, hơi thở hắn trầm ổn, không giống với mấy người kia lúc nào cũng thở gấp gáp và sợ hãi.
Hắn chạy mỗi lúc một tạo thêm khoảng cách, thậm chí còn muốn chạy chậm lại một chút, chỉ sợ mất dấu ba con Thiết Tông Hùng ở đằng sau.
Trải qua sự cải tạo của viên đá thủy tinh thần bí kia, sức mạnh, tốc độ của Trần Vũ đều hơn xa lúc trước. Nhất là về thể lực, sự hồi phục sức khỏe, cho dù hắn chạy thêm mấy canh giờ nữa cũng không sợ. Cho dù phải tốn sức thì cũng phải giết được ba con Thiết Tông Hùng kia.
- Ngăn chặn ba con Thiết Tông Hùng không phải là vấn đề lớn, có điều ba con đến một lúc thì cũng hơi khó giải quyết.
Trần Vũ không khỏi trầm tư. Hiện tại hắn đang cân nhắc không phải chuyện ngăn chặn ba con Thiết Tông Hùng này mà là tiến thêm một bước, giết được bọn chúng. Nếu để ba người Phùng Đức biết thì cũng không rõ bọn họ có suy nghĩ gì.
Sỡ dĩ Trần Vũ nghĩ như vậy chủ yếu là hắn cân nhắc đến việc tăng cường kinh nghiệm thực chiến của bản thân. Có điều, trước mắt hắn đối diện là ba con Thiết Tông Hùng chứ không phải một con. Nếu chỉ có một con thì hắn chỉ việc làm như lúc trước, hắn dám chắc mười phần có thể giết được.
Rất nhanh, Trần Vũ đã vạch ra kế sách, chỉ có một phương pháp, đó là chia tách. Tách ra để giết từng con.
Mắt Trần Vũ nhìn về phía sau, bởi vì tốc độ của hắn rất nhanh nên khoảng cách giữa ba con Thiết Tông Hùng truy đuổi phía sau hơi xa nhau.
- Có rồi.
Trần Vũ đột nhiên nghĩ đến bên ngoài cánh rừng có một sườn núi. Một lúc sau, hắn dẫn ba con Thiết Tông Hùng ra khỏi khu rừng, tiến về nơi đó. Sườn núi này cao gần hai trượng(*), bán kính rộng chừng hơn mười trượng, có hình dạng giống hình bầu dục.
(*) 1 trượng = 4 mét.
Tiếp theo, Trần Vũ dẫn ba con Thiết Tông Hùng chạy quanh sườn núi. Kế hoạch được tiến hành rất thuận lợi, Thiết Tông Hùng là hung thú cấp thấp, không có bao nhiêu linh trí nên rất nhanh bị Trần Vũ dẫn dụ tách nhau ra.
- Tốt!
Trần Vũ mừng rỡ, có thể làm được đến đây thì mục tiêu đánh chết ba con Thiết Tông Hùng đã đạt được một nửa.
Xoẹt! Thân hình hắn nhảy lên, xuất hiện phía sau một con Thiết Tông Hùng.
- Thiết Lê Quyền!
Trần Vũ hít sâu một hơi, nơi trái tim phát ra một cỗ khí lực mạnh mẽ, hắn dồn toàn bộ sức mạnh đánh ra một quyền.
Ào ào! Tiếng động do một quyền kia đánh ra như âm thanh do quả cầu sắt rít lên, uy lực của Thiết Lê Quyền đạt đến mức đại thành tạo ra sức mạnh khó có thể tưởng tượng. Không những vậy, một quyền này còn là quyền mạnh nhất từ trước đến giờ của Trần Vũ.
Trong nháy mắt, lông sau ót của con Thiết Tông Hùng bị tập kích dựng đứng lên.
Bộp, oành! Lập tức huyết hoa tóe ra sau lưng Thiết Tông Hùng, thân thể nó lảo đảo, khung cảnh trước mắt biến thành màu đen. Chỉ vẻn vẹn một quyền đã khiến Thiết Tông Hùng phải khổ sở, mất đi sức phản kháng.
- Chết!
Sau quyền thứ hai của Trần Vũ, thi thể của Thiết Tông Hùng ngã ầm xuống đất. Nếu lúc này có thành viên nào trong tiểu đội chứng kiến, nhất định sẽ vô cùng chấn động. Bởi vì, Trần Vũ dùng sức một người, trực tiếp đối mặt với Thiết Tông Hùng rồi giết được nó. Cho dù là Đinh Cửu Huy có tu vi Thông Mạch sơ kỳ cũng không làm được. Còn Nhạc Phong, mặc dù y dùng một kiếm giết được Thiết Tông Hùng nhưng chủ yếu là dựa và bảo khí sắc bén mới làm được.
Sau khi giết được con Thiết Tông Hùng này thì việc giải quyết hai con còn lại không có bao nhiêu áp lực. Trần Vũ chỉ dùng đến hai hoặc ba quyền là đã đánh chết bọn chúng.
- Xem ra, trải qua thực chiến mới có thể kích phát được chiến lực bản thân.
Trần Vũ không khỏi cảm thấy mình đã thu được chút thành quả. Lúc hắn mới bắt đầu đối mặt với Thiết Tông Hùng, quẩ thật trong bụng có hơi lo sợ, mười thành thực lực thì không phát ra được tới sáu thành. Nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn có thể đánh chết bất kỳ con Thiết Tông Hùng nào.
- Quay lại xem sao.
Thể lực Trần Vũ còn rất sung mãn, còn có thể giết thêm mấy con Thiết Tông Hùng nữa, hắn giống như là say mê với chiến đấu rồi. Đúng lúc này, ở khu rừng gần có, Trần Vũ nghe thấy tiếng kêu cứu.
- Cứu ta với.
Thanh âm gấp gáp như không kịp thở ở gần đó truyền đến là của thanh niên mặt rỗ. Lúc này, gã bị bốn con Thiết Tông Hùng truy kích, chật vật sắp không chịu nổi, lùi lại gần vách núi như đi dây trong gánh xiếc.
- Có tiểu tử này hấp dẫn sự chú ý, mình có thể đánh chết thêm vài con Thiết Tông Hùng nữa, đến lúc đó tiền lời chia phần cũng nhiều thêm.
Trần Vũ quyết định như vậy.
Xoẹt! Hắn không chút do dự chạy tới. Cứ như thế xuất hiện một màn quái dị: thiếu niên mặt rỗ bị bốn con Thiết Tông Hùng truy đuổi chạy trối chết, đến đánh rắm, tiểu tiện còn không kịp; ở phía sau lại có một thiếu niên khác mặt đằng đằng sát khí đuổi theo Thiết Tông Hùng.
Sau mấy hơi thở vang lên một tiếng “ầm”, con Thiết Tông Hùng đầu tiên bị Trần Vũ từ phía sau đánh chết. Ngay sau đó là con thứ hai, thứ ba cũng bị Trần Vũ đánh cho “bạo cúc”(*). Có lẽ do khiếp sợ khí thế hung thần ác sát của Trần Vũ nên con Thiết Tông Hùng thứ tư lập tức quay mình bỏ chạy.
(*) Bạo cúc: hoa cúc tung bay, từ này giữ theo nguyên tác chứ không phải người dịch chém.
- Ngươi…
Thiếu niên mặt rỗ dùng ánh mắt như gặp phải yêu quái, nhìn chăm chăm vào Trần Vũ đang đằng đằng sát khí, người hắn dính đầy máu. Mà những vết máu này đều không phải của hắn.
Cuối cùng thì con Thiết Tông Hùng kia cũng chạy trốn không thoát, bị Trần Vũ hung hãn “bạo cúc”. Khi bị đánh, nó kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã ầm xuống đất. Thiếu niên mặt rỗ mặt đầy kinh hãi, thừ người ra.
- Đi, vào xem.
Trần Vũ với dáng vẻ mặt không hồng, tim không loạn tiếp tục chạy sâu trong rừng. Trận đại chiến với Hùng vương kia hắn rất muốn xem.
- Hảo huynh đệ, ta chạy không nổi nữa…
Thiếu niên mặt rỗ nói với vẻ năn nỉ rồi ngồi phịch xuống đất. Bị bốn con Thiết Tông Hùng đuổi cả buổi, gã đã rất mỏi mệt. Ngược lại, về phía Trần Vũ, hắn tập trung tinh thần, từ từ đi sâu vào trong rừng.
Trên đường đi, hắn bắt gặp thiếu nữ yểu điệu, tuy cô chỉ bị hai con Thiết Tông Hùng truy đuổi nhưng hình như cũng bị quá sức, cả người đều toát mồ hôi.
- Trần sư huynh, giúp ta một tay.
Thiếu nữ yểu điệu mừng rỡ kêu lên. Trần Vũ không nói, sắc mặt lạnh lùng từ phía sau “bạo cúc” hai con Thiết Tông Hùng. Nãy giờ chiến đấu với chúng, hắn đã tạo thành thói quen là nên tập kích từ phía sau.
Tất nhiên là thiếu nữ yểu điệu khiếp sợ trước thực lực của Trần Vũ nhưng ánh mắt không hiện lên bao nhiêu sự cổ quái.
- Trần sư huynh, chúng ta đi giúp Nhạc Phong đại ca, được không?
Thiếu nữ yểu điệu nói với giọng ngọt ngào.
- Hỗ trợ? Dựa vào cô?
Trần Vũ đưa mắt nhìn sang, thấy bộ dạng thiếu nữ mệt đến thở không nổi, nói. Xem cô nàng này, tay yếu chân nhỏ, nhét cả người vào hàm răng Hùng vương cũng còn chưa đủ.
- Dựa theo ước định, Hùng vương không cần chúng ta ra tay. À mà nếu là đi hỗ trợ dọn dẹp chiến trường thì cũng được.
Trần Vũ gật đầu. Thiếu nữ yểu điệu hừ một tiếng nhưng cũng đi theo sau Trần Vũ tiến về phía động gấu.
Grào…! Khi đến gần chiến trường, hai người nghe tiếng Hùng vương gào rú to đến kinh tâm động phách, màng tai rung lên, khí huyết trong người sôi trào. Thiếu chút nữa thì thiếu nữ yểu điệu đứng không vững.
- Ách, cái này, hình như là công kích sóng âm.
Trần Vũ giật mình nhưng vẫn vô sự, thể chất hắn người thường không thể so sánh. Nghe vậy, thiếu nữ yểu điệu điều hòa lại hơi thở, khí huyết rồi dùng hai tay che lỗ tai. Tu vi của cô chỉ là Đoán Thể Kỳ, không thể như hai người Nhạc Phong dùng nội tức để phong bế hai tai.
Khi đến gần, hai người thấy rõ cục diện chiến trường.Ở gần động gấu có mấy thi thể Thiết Tông Hùng nằm rải rác, trên thi thể có máu từ màu đỏ chuyển sang màu tím rồi thành màu đen chảy ra. Về phía Nhạc Phong và Đinh Cửu Huy, cả hai đều thở hổn hển, trên người đều có vết thương.
Thương thế của Đinh Cửu Huy khá nặng, bộ dạng gã nửa quỳ trên mặt đất. Còn Nhạc Phong thì tay cầm bảo khi tàn kiếm, bộ pháp tập tễnh, đang cùng du đấu với Hùng vương. Trên người Hùng vương có rất nhiều miệng vết thương, từ đó chảy ra máu màu đen nhưng gấu trảo vẫn đánh tới, miệng gầm gừ, uy thế không giảm.
- Trần Vũ, huynh tới đúng lúc lắm.
Nhạc Phong thấy hai người, sắc mặt mừng rỡ, nhất là lúc y thấy Trần Vũ. Về phía thiếu nữ yểu điệu mặt đầy lo lắng, y lại không thèm để ý đến.
- Sao thế? Nhạc sự đệ không có ý định một mình đánh chết con gấu này sao?
Trần Vũ đứng một bên, hoàn toàn không có ý định ra tay. Thực lực của Hùng vương hơn xa Thiết Tông Hùng bình thường, nhất là lúc tình cảnh nguy khốn trước mắt, hung thú có thể phản công, lấy mạng người bất cứ lúc nào. Mà dựa theo ước định lúc trước thì hắn không cần phải ra tay.
Sắc mặt Nhạc Phong ngừng lại, cũng không biết trả lời thế nào, dù sao trước đó cả hai đã có ước định.
- Trần sư đệ, ta và Nhạc sư đệ đều bị thương, thể lực không chống đỡ nổi nữa. Ngươi chỉ cần kéo dài thời gian với Hùng vương, đợi chúng ta hồi phục sức lức rồi sẽ chém giết Hùng vương, ta không nói sai đâu.
Đinh Cửu Huy cố nặn ra vẻ tươi cười, rất khách khí nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.