Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 149: Trọng địa truyền thừa




Thông qua giác quan của côn trùng, Trần Vũ “quan sát” hai người đánh nhau, trong lòng cũng thầm kinh hãi.
Hắn đã sớm biết rõ thực lực và thân pháp của Lữ Tam Thông, cho nên cũng không bất ngờ gì.
Chân chính giật mình là bởi thực lực của Thu Hinh Nhi.
Nữ tử này một thân tu vi đạt tới Luyện Tạng hậu kỳ, thậm chí là Luyện Tạng kỳ đỉnh phong, thi triển công pháp lưu phái Huyết đạo, uy lực vượt qua công pháp Nhập Môn đỉnh cấp bình thường.
Mặc dù chỉ có tu vi Luyện Tạng kỳ đỉnh phong, nhưng cường độ nội tức lại tiếp cận Hóa Khí Hậu Thiên.
Bên cạnh đó, thanh tinh kiếm huyết sắc trong tay Thu Hinh Nhi có sự cộng minh với lực lượng Huyết đạo bên trong Huyết Táng Thiên Viên, có thể bộc phát uy lực vượt xa lúc bình thường.
Cứ như vậy, tầng thứ công kích này gần như đã có thể so với Hóa Khí Hậu Thiên.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Lữ Tam Thông chỉ có thể liên tục không ngừng thối lui, bảo kiếm thiết mộc trong tay chém ra từng đạo kiếm ảnh màu xám, tiếng nổ đì đùng vang lên không dứt.
Lúc ở Yến Gia Bảo, loại công kích mạnh mẽ như thế này thậm chí có thể đẩy lui đám người Côn Lăng, Trần Vũ, Phương Hạo Phi, Bùi sư huynh vây công.
Vậy mà lúc này, kiếm ảnh màu xám nổ tung chói mắt lại bị hào quang như sông kiếm huyết sắc nghiền nát.
- Tiểu nữ nhân, ngươi có quan hệ gì với tổ chức Huyết Nguyệt? Tại sao lại có Huyết Nguyệt Kiếm phỏng chế?
Lữ Tam Thông vừa chật vật du đấu vừa chửi ầm lên.
- Tầm mắt cũng không tệ, đây là “Huyết Nguyệt Kiếm” phỏng chế đặc biệt. Ở trong Huyết Táng Thiên Viên có thể phát huy thêm bốn năm thành uy lực.
Thu Hinh Nhi có chút ngoài ý muốn.
Chẳng qua, nghĩ đến Lữ Tam Thông là cháu trai của Lữ Thiết Tổ, tầm mắt không bình thường cũng là đương nhiên.
- Hừ! Ta không chỉ biết Huyết Nguyệt Kiếm phỏng chế trong tay người, mà còn biết vừa rồi ngươi lấy một viên “Huyết Dương Châu” bên dưới tượng đá.
Trên mặt Lữ Tam Thông lộ ra nụ cười lạnh lùng.
- Huyết Dương Châu? Ngươi còn nhận ra cả hạt châu này, vậy thì càng không thể để ngươi còn sống rời đi.
Sắc mặt Thu Hinh Nhi lập tức biến đổi.
Trong lòng bàn tay trái của nàng có một hạt châu huyết sắc màu xám, ướt đẫm máu tươi, lớn bằng đầu ngón tay cái.
Tập trung nhìn kỹ hạt châu này sẽ phát hiện bên trong ẩn chứa một quầng sáng chói mắt như mặt trời, ẩn chứa lực lượng cấm kỵ khó có thể tưởng tượng.
- Hắc hắc, chỉ có loại chí bảo siêu việt Bảo Khí, uy năng kinh thiên, đã sinh ra linh tính như Huyết Dương Châu mới không thể chứa trong túi trữ vật. Ta chỉ thuận miệng đoán mò, không ngờ lại đoán trúng.
Lữ Tam Thông mỉm cười một tiếng.
Sau khi xác định lai lịch viên châu này, ánh mắt của hắn liền trở nên cực kỳ nóng bỏng, nhìn chằm chằm cánh tay đẫm máu nắm viên hạt châu ám huyết trên tay Thu Hinh Nhi.
Trước đó không lâu, hắn tận mắt nhìn thấy Thu Hinh Nhi thu hoạch Huyết Dương Châu từ dưới tượng đá truyền thừa, nhưng lại không thể cho vào túi trữ vật.
Chi tiết này khiến hắn lập tức liên tưởng tới Huyết Dương Châu trong truyền thuyết.
Nếu như châu này xuất hiện tại ngoại giới, e rằng những đại năng Quy Nguyên cảnh đều phải xuất thủ tranh đoạt, lúc đó nhất định sẽ dấy lên một hồi gió tanh mưa máu.
- Huyết Dương Châu?
Trần Vũ lặng lẽ tới gần, trái tim lập tức cảm ứng được một luồng năng lượng đáng sợ mà cường đại.
Đồng thời, hắn cũng lưu ý tới lời nói của Lữ Tam Thông, dường như Thu Hinh Nhi đã thu được trọng bảo này từ dưới tượng đá.
Thông qua giác quan của tiểu côn trùng, Trần Vũ đã nhanh chóng bắt được đầu mối.
Chỉ thấy bức tượng nữ tử mặc huyết bào ở sâu trong đại điện đứng trên một đài đá hình vuông, toàn thân được tạo nên từ một loại kim loại u ám.
Trước đài đá màu bạc có một cái “tủ đá” lõm vào bên trong, bị một tầng pha lê huyết sắc cắt đứt, lập lòe ánh bạc và huyết quang.
Bốn cái tủ đá?
Trần Vũ cảm thấy nội tâm trở nên cuồng nhiệt, nhìn bố cục của tòa đại điện này hiển nhiên là một loại truyền thừa nào đó.
Hắn để cho côn trùng tiếp cận, bốn cái tủ đá bị pha lê huyết sắc bao trùm đập vào tầm mắt.
Trong đó có ba cái tủ đá đều đặt vật phẩm.
Tủ đá đối diện với cửa đại điện trôi nổi một tấm lệnh bài cổ xưa phong cách kỳ lạ, khắc vẽ cổ văn thần bí khó lường.
Tại phía sau tủ đá đặt một quyển sách cổ da thú thật dày, tản ra khí tức lạnh lẽo nặng nề.
Bên trong tủ đá bên phải đặt một bộ váy bào hoa sen huyết sắc, lộ vẻ cao quý bất phàm.
Sau cùng, bên trong tủ đá bên trái bị pha lê huyết sắc bao trùm, nhưng lại mở ra, bên trong trống rỗng không có gì.
Hiển nhiên bảo vật trong tủ đá bên trái chính là Huyết Dương Châu đã bị Thu Hinh Nhi thu được.
Ngoài ra, Trần Vũ còn phát hiện dưới một cái tủ đá đều có một cái dấu tay hơi lõm xuống.
Trong đó, dưới bề mặt dấu tay của tủ đá bên trái bị mở ra, vẫn còn lưu lại một vệt máu.
Lại nhìn cánh tay đang nắm Huyết Dương Châu của Thu Hinh Nhi vẫn còn thấm vết máu.
- Chẳng lẽ, muốn mở ra bảo vật trong tủ đá còn cần điều kiện khác?
Trần Vũ lộ vẻ trầm tư.
Đúng lúc này, chiến đấu trong đại điện chợt phát sinh biến hóa khác.
Ô...ô...ô...n...g
Tinh kiếm huyết sắc trong tay Thu Hinh Nhi chợt bắn ra hai đạo kiếm ảnh huyết sắc hình mặt trăng lưỡi liềm, chém xuống trên người Lữ Tam Thông.
Uy lực cường đại đến mức có thể cắt đứt Bảo Khí hạ phẩm bình thường.
Thế nhưng, khiến người khác bất ngờ là kiếm ảnh huyết sắc chém xuống vai Lữ Tam Thông lại bật ngược.
Ô...ô...ô...n...g
Bên trong áo bào khoác ngoài cơ thể Lữ Tam Thông chợt lộ ra một kiện nhuyễn giáp màu bạc, sáng lên từng đợt hào quang, chấn cho kiếm ảnh vỡ nát sụp đổ.
- Bảo Khí hộ giáp trung phẩm, còn là tinh phẩm?
Thu Hinh Nhi không khỏi thốt lên thất thanh.
Trần Vũ đang xem chiến trong bóng tối cũng thất kinh.
Lần trước giao phong ở Yến Gia Bảo, kiện Bảo Khí nhuyễn giáp trên người Lữ Tam Thông đã bị mọi người đánh vỡ tan.
Mà lần này, bởi vì tiến nhập Huyết Táng Thiên Viên cho nên Lữ Thiết Tổ đã tặng cho cháu trai của mình một kiện Nhuyễn Ti Giáp – tinh phẩm trong Bảo Khí trung phẩm để tăng cường năng lực sinh tồn của hắn.
Giá trị của Nhuyễn Ti Giáp này, e rằng đã tiếp cận Bảo Khí thượng phẩm rồi.
Một kích vừa rồi của Thu Hinh Nhi cũng không phải là công kích của bản thể Huyết Nguyệt Kiếm, cho nên không thể đột phá được Nhuyễn Ti Giáp cũng rất bình thường.
- Đi!
Khoảng khắc Lữ Tam Thông ngạnh kháng công kích, trong mắt hắn cũng thoáng hiện một tia âm tàn hiểm độc.
Lòng bàn tay hắn chợt xuất hiện một tấm ngọc phù hình kiếm.
Trần Vũ ở trong bón tối quan sát, không khỏi thầm rùng mình. Đây chính là đòn sát thủ mà lúc trước Lữ Tam Thông sử dụng để cưỡng ép phá vỡ cấm chế bên ngoài đại điện.
Phù này vừa xuất hiện, tương đương một kích của Hóa Khí Tiên Thiên.
Đương nhiên, Trần Vũ cũng không hề lo lắng gì cho Thu Hinh Nhi, bất luận là nữ nhân này hay Lữ Tam Thông thì trong lòng hắn cũng chỉ tràn ngập sát ý mà thôi.
Ô...ô...ô...n...g
Trong ngọc phù hình kiếm chợt bắn ra một đạo kiếm ảnh màu cam rực rỡ chói mắt như dải lụa.
- Không tốt!
Uy thế cường đại ép cho Thu Hinh Nhi cảm thấy hít thở không thông.
Thu Hinh Nhi lập tức biến sắc.
Dưới một kích gần như sánh ngang Hóa Khí Tiên Thiên, cho dù nàng có Huyết Nguyệt Kiếm phỏng chế thì cũng sẽ bị miểu sát.
Khoảng khắc phát động phù này, trong mắt Lữ Tam Thông cũng thoáng lộ ra một tia tiếc nuối.
Thứ nhất là bởi luyện chế ngọc phù này không dễ, cực kỳ quý giá, hắn chỉ có ba tấm, mà đây đã là một tấm cuối cùng rồi.
Thứ hai là loại mỹ nữ cực phẩm như Thu Hinh Nhi hương tiêu ngọc vẫn (*), cũng khiến hắn có chút tiếc nuối.
(*) chết
Thế nhưng, hắn lại không thể không làm như vậy.
Thu Hinh Nhi quả thật cường đại dị thường, gần như có thể sánh ngang Hóa Khí Hậu Thiên, không phải người như hắn có thể ngăn chặn được.
Càng quái dị là nữ tử này đã trúng phải “Thiên Nữ Túy Hương Tán” độc môn của hắn, nhưng lại không phát tác.
Vù...
Chỉ thấy đạo kiếm ảnh rực rỡ chói mắt màu cam chém nát kiếm ảnh huyết sắc của Thu Hinh Nhi, sau đó chuẩn bị nghiền nát nàng thành mảnh vụn...
Khoảng khắc sinh tử, chợt thấy vẻ mặt Thu Hinh Nhi trở nên kiên định, cầm Huyết Dương Châu trên tay ném ra, nguyên khí tinh huyết trong cơ thể tựa như cái động không đáy bị điên cuồng hút đi.
Ô...ô...ô...n...g
Huyết Dương Châu bỗng nhiên lóe sáng, giống như một vầng mặt trời huyết sắc, tỏa ra huyết quang huy hoàng bao trùm khắp nơi, thậm chí nhấn chìm phạm vi 10, 20 trượng.
- Đây là...
Dù Trần Vũ cách khá xa nhưng vẫn cảm nhận được một luồng uy năng to lớn không thể ngăn trở.
Toàn bộ giác quan đều bị ánh sáng của huyết quang che mờ.
Ngay cả Ngân Nguyệt Trùng Vương ở gần phạm vi 20 trượng cũng bị dư âm sóng khí cường đại chấn cho ngất đi trong nháy mắt.
Ầm...
Ánh sáng huyết quang bùng nổ, kiếm ảnh rực rỡ màu cam chém tới, chém ra một vết rách trên màn ánh sáng huyết quang, sau đó trở nên ảm đạm.
Tiếp đó, chỉ thấy một tiếng rên đau đớn truyền đến, kèm theo đó là tiếng rống kinh hãi của Lữ Tam Thông.
Ầm...
Thân thể Lữ Tam Thông bị đánh bay ra ngoài 7,8 trượng, trên nhuyễn giáp màu bạc xuất hiện một vết rách, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Vẻ mặt hắn kinh ngạc vô cùng.
Khó có thể tưởng tượng nổi Huyết Dương Châu do Luyện Tạng kỳ miễn cưỡng phát động lại có thể nghiền nát bấy một kích của lá bài tẩy tương đương Hóa Khí Tiên Thiên của hắn.
Hơn nữa, Nhuyễn Ti Giáp tinh phẩm trong trung phẩm mà hắn mặc cũng suýt nữa bị hỏng hoàn toàn.
Lúc này, Lữ Tam Thông xem như bảo trụ được một mạng.
Mà Thu Hinh Nhi phía đối diện thì gương mặt trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ.
Vừa rồi, nàng cưỡng ép vượt cấp phát động Huyết Dương Châu, khiến tinh huyết và sinh mệnh lực tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng.
Đấy chỉ là nguyên nhân thứ nhất, nguyên nhân thứ hai là Thiên Nữ Túy Hương Tán mà Lữ Tam Thông thi triển từ trước bắt đầu phát tác.
Bỗng nhiên, trên mặt Thu Hinh Nhi hiện lên một mảng đỏ rực, da thịt tuyết trắng ửng hồng, đôi mắt dần trở nên mê ly.
Thì ra, lúc trước Thu Hinh Nhi sử dụng một loại bí pháp đặc thù, tạm thời kiềm giữ lực lượng của “Thiên Nữ Túy Hương Tán”.
Nàng vốn định xử lý Lữ Tam Thông xong mới hóa giải loại hương tán này, nhưng bây giờ tiêu hao tinh huyết và nguyên khí quá nghiêm trọng, khiến lực lượng của Thiên Nữ Túy Hương Tán hoàn toàn mất đi khống chế, dược lực phản kích mãnh liệt, khiến nàng cảm thấy suy yếu vô cùng.
- Ha ha, một kích như vậy cũng không giết chết ngươi, xem như là niềm vui ngoài ý muốn nha.
Lữ Tam Thông cười to.
Lúc này, Thu Hinh Nhi đã không thể khống chế được dục tính, trong đôi mắt trong suốt như thu thủy bị vô tận xuân ý bao trùm, vẻ mặt vừa mê ly vừa thống khổ giãy dụa.
Lữ Tam Thông ổn định khí huyết, phục dụng một viên linh đan, cười hắc hắc đi về phía Lữ Tam Thông.
- Cơ hội tốt!
Trần Vũ lặng lẽ tiếp cận, trên tay cầm một thanh giáo.
Vừa chuẩn bị ra tay thì...
- Hắc hắc... Giáo Liệp Ma Trần Vũ, ngươi còn định ẩn nấp tới khí nào?
Lữ Tam Thông đột nhiên cười quái dị.
Hắn dừng bước lại, nhìn về phía góc tường Trần Vũ ẩn nấp, vẻ mặt đề phòng.
Trần Vũ không khỏi bất ngờ, giáo trong tay cũng khựng lại.
Lữ Tam Thông phát hiện ra hắn từ khi nào? Còn chỉ rõ họ tên của hắn?
Vù...
Trần Vũ thu hồi thanh giáo, thân hình nhoáng lên, xuất hiện trước mặt bức tượng nữ nhân hùng vĩ.
- Trần Vũ, ngươi có phải cảm thấy rất kỳ quái là tại sao ta có thể cảm ứng được ngươi theo dõi, còn có thể xác định được người theo dõi là ngươi không?
Lữ Tam Thông cười một tiếng quỷ dị, tựa như tất cả đều nằm trong tay hắn.
- Không muốn biết!
Trần Vũ cười lạnh, cầm Huyền Trọng kiếm chém ra một đạo kiếm cầu vồng màu bạc nhẹ nhàng, cuốn thẳng về phía Lữ Tam Thông.
Loại phản ứng này thiếu chút nữa khiến Lữ Tam Thông nghẹn tới thổ huyết.
Hắn cố làm ra vẻ bản thân thâm ảo, nhưng trên thực tế là muốn che giấu thương thế của mình, giành chút thời gian để thở dốc.
Suy cho cùng, vừa rồi hắn cũng vừa phục dụng một viên Linh đan trân quý, chỉ cần chờ chốc lát là có thể cấp tốc chế trụ thương thế.
Nhưng nào ngờ, Trần Vũ lại không bị mắc lừa, vừa đilên đã trực tiếp đánh nhau.
Dựa vào kinh nghiệm và trực giác, còn có trái tim thần bí cảm ứng, Trần Vũ có thể xác định được Lữ Tam Thông bị thương không nhẹ, sao có thể cho hắn cơ hội chứ?
Còn việc Lữ Tam Thông phát hiện được hắn?
Trần Vũ vừa thoáng suy nghĩ liền hiểu, Lữ Tam Thông còn có một thân phận khác là Vô Gian Đạo Tặc.
Vô Gian Đạo Tặc làm nhiều việc ác như vậy, đắc tội vô số người, dù bị đuổi giết không ngừng nhưng vẫn sống tiêu dao tự tại đến bây giờ.
Đối phương không chỉ giỏi chạy trốn mà năng lực “phản truy tung” cũng là cao thủ.
Trên thực tế, phỏng đoán của Trần Vũ đã đánh giá quá cao Lữ Tam Thông rồi.
Lúc đầu, hắn dùng côn trùng theo dõi, thể tích nhỏ, vật che lấp nhiều, khoảng cách cũng khá xa nên Lữ Tam Thông không cảm thấy được.
Nhưng sau khi vào đại điện, hoàn cảnh địa lý trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Sau khi truyền thừa trọng bảo như Huyết Dương Châu xuất hiện, Trần Vũ thoáng không kiềm chế được, tiến tới càng gần nên mới bị Lữ Tam Thông phát hiện.
Đây cũng là lý do tại sao Lữ Tam Thông nhanh chóng phát động lá bài tẩy, muốn giải quyết Thu Hinh Nhi trước tiên.
Bởi vì đối với Trần Vũ và Thu Hinh Nhi mà nói, Lữ Tam Thông là tử địch chung của hai người, tính bài xích cũng càng lớn, lỡ như hai người liên thủ thì cục diện sẽ càng bết bát hơn.
...
Keng...
Trọng kiếm nhẹ như làn gió quét qua, đối chiến với bảo kiếm thiết mộc của Lữ Tam Thông.
Ộc...
Thân hình Lữ Tam Thông cấp tốc thối lui, chợt phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ kinh hãi.
Chỉ một kiếm đã đẩy lui Vô Gian Đạo Tặc.
- Làm sao có thể...
Vẻ mặt Lữ Tam Thông tràn đầy kinh hãi, khó có thể tin nổi.
Một kích tùy tiện của Trần Vũ cực kỳ cường hoành, sử dụng kỹ xảo cử trọng nhược khinh, uy lực kinh khủng tiếp cận Hóa Khí Hậu Thiên sơ kỳ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Vũ, đối phương trong mắt hắn chỉ là một tiểu nhân vật không đáng nhắc tới.
Cho dù lần thứ hai ở Yến Gia Bảo, Trần Vũ đã có tiến bộ cực lớn, nhưng trong mắt Lữ Tam Thông thì cũng chỉ miễn cưỡng có thể chiến một trận mà thôi.
Nhưng chính “tiểu nhân vật” như vậy lại có thể chính diện đánh lùi hắn.
Lữ Tam Thông xác định, cho dù là bản thân thời kỳ đỉnh phong cũng không phải đối thủ của Trần Vũ lúc này.
Huống chi, bây giờ hắn đã bị thương không nhẹ, tối đa chỉ có thể phát hủy bảy, tám phần mười thực lực.
- Trần Vũ! Ngươi dừng lại! Chúng ta thương lượng...
Trần Vũ không hề do dự chút nào, trọng kiếm vung lên, lại giết tới.
Lúc này, sát ý trong lòng Trần Vũ đã lên tới cực hạn.
Đối mặt với địch nhân bối cảnh thâm hậu như Lữ Tam Thông, hoặc không trở thành kẻ địch, hoặc là chém tận giết tuyệt, không thể để cho đối phương có chút cơ hội nhỏ nhoi nào.
Càng không nói là nơi này còn có truyền thừa trọng bảo cực lớn của Huyết Táng Thiên Viên.
Bịch... Bịch... Bịch...
Lữ Tam Thông bị trọng thương, chỉ có thể dùng thân pháp quỷ mị tới cực hạn để né tránh, căn bản không dám đối chiến.
Luận tốc độ thân pháp, hắn có thể xem là đỉnh cấp trong các đệ tử của ba tông.
Nhưng tiếc rằng, chỉ cần Trần Vũ dùng trái tim thần bí giữ lực, sẽ có tốc độ bạo phát đáng sợ, đồng thời cộng thêm đôi giày da dưới chân tăng phúc ba thành tốc độ, cũng không hề thua kém gì Lữ Tam Thông.
Lữ Tam Thông vốn có một cái áo choàng xanh là kỳ vật dị bảo, có thể tăng phục vài thành tốc độ, còn hơn cả đôi giày của Trần Vũ.
Đáng tiếc vừa rồi lúc đối kháng với lực lượng của Huyết Dương Châu, cái áo choàng này đã hỏng hoàn toàn rồi.
- Không...
Lữ Tam Thông tuyệt vọng, bị Trần Vũ từng bước ép chặt, bị dồn vào góc trong đại điện.
Chỉ tiếc là ba đòn sát thủ của hắn đều đã dùng hết.
Tấm kiếm phù thứ nhất bị sử dụng lúc Mai Trường Thanh đuổi giết.
Tấm thứ hai dùng để phá cấm chế bên ngoài đại điện.
Tấm thứ ba vốn định đánh chết Thu Hinh Nhi, mặc dù không thành nhưng cũng có hiệu quả không tồi.
Vù... Vù...
Lữ Tam Thông chạy trốn, không ngừng ném đồ vật trong túi trữ vật ra.
Chỉ thấy từng cái bình đen rơi ra ngoài, lúc nổ tung sinh ra diễm hỏa màu xanh đen.
Cốt Lân Diễm.
Trần Vũ vận chuyển Đồng Tượng công, lướt qua bên cạnh hỏa diễm, cảm giác hỏa diễm này tạo nên thương tổn cực kỳ nhỏ bé đối với mình.
Có thể nói, sau khi xương đồng đại thành, Trần Vũ đã không để ý đến công kích dưới Hóa Khí cảnh nữa rồi.
- Ta không tin...
Lữ Tam Thông thiếu chút nữa sụp đổ, gặp phải đối thủ có phòng ngự đáng sợ như vậy, hắn hoàn toàn tuyệt vọng.
Vù... Vù... Vù...
Hắn lại ném ra vài hạt châu, có màu đen, màu trắng, màu xanh lục, thậm chí còn có loại màu sắc sặc sỡ.
Ầm... Ầm...
Có vài hạt châu màu xám tạo thành từng đám sương đen mờ, nhưng Trần Vũ đã sớm phòng bị nên cũng không có hiệu quả gì.
Vài hạt châu còn lại, có một số tỏa ra đủ loại độc khí, có một số thì sinh ra cường quang chói mắt,có thể nói là thiên kỳ bách quái.
Thế nhưng, những thứ này tác dụng quá nhỏ đối với thể chất mạnh mẽ như Trần Vũ, đặc biệt là dưới tình huống hắn có phòng bị.
Những đạo cụ này, vốn chỉ nên sử dụng trong tình huống xuất kỳ bất ý (*).
(*) bất ngờ
- Hả?
Trần Vũ bỗng nhiên nhìn thấy một hạt châu màu sắc sặc sỡ nổ tung, hóa thành một luồng gió thơm rất thoải mái, khiến khí huyết của hắn rung lên.
Thân thể không hề phát hiện có dấu hiệu uy hiếp gì, trái tim thần bí cũng không có phản ứng.
Chỉ có điều, Trần Vũ lại cảm nhận được một ngọn lửa không tên từ trong thân thể sinh ra, miệng lưỡi có chút khô khốc.
Hắn không khỏi đưa mắt nhìn về phía Thu Hinh Nhi cách đó không xa, lúc này hai gò má của nàng đỏ bừng, hơi thở như lan, váy áo đã cởi ra một nửa, lộ ra da thịt tuyết trắng ửng hồng, băng thanh ngọc khiết.
Trần Vũ vội vàng lắc đầu, cố trấn tĩnh lại khí huyết tâm thần.
Lúc này, hắn đã bức Lữ Tam Thông vào một góc xó xỉnh.
Lữ Tam Thông còn chuẩn bị móc ra thứ gì khác, bỗng nhiên cảm thấy dưới chân đau xót, tựa như bị côn trùng nào đó cắn trúng.
- Không tốt!
Sắc mặt của hắn lập tức đại biến.
Vù...
Một thanh giáo phá không mà bay đi, sát khí chấn vang như sấm rền, hóa thành một đạo tia sáng màu tím lạnh lẽo, đâm trúng Lữ Tam Thông.
Trong vòng mười trượng, lực lượng và tốc độ kinh khủng của một giáo này khiến Lữ Tam Thông không thể nào ngăn trở.
Huống chi hắn còn lộ ra sơ hở trí mạng.
Phốc...
Thân thể Lữ Tam Thông cứng đờ, nhìn Ngân Phong Giáo xuyên qua cơ thể, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng và hối hận.
Trong lòng hắn phát ra tiếng gào thét mãnh liệt mà không cam lòng:
- Ta còn chưa chơi đủ nữ nhân trên thế gian này...
Vù...
Lại một thanh giáo nữa rít gào bay tới, xuyên qua đầu hắn.
Ầm...
Lữ Tam Thông ngã xuống đất bỏ mình, chết đến không thể chết thêm được nữa.
Chuỗi sát chiêu này hoàn toàn không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào.
Phù...
Trần Vũ thở phào một hơi, hắn thật không muốn nhìn thấy Lữ Tam Thông trước khi chết lại giở trò buồn nôn hoặc giật gân gì đó.
Xác định Lữ Tam Thông đã chết thì Trần Vũ mới tiếp cận, định rút Ngân Phong Giáo từ trên người đối phương ra.
- Đừng...
Một thanh âm nữ tử có vài phần nhu tình mềm mại từ phía sau truyền đến.
Vừa quay đầu nhìn lại, Trần Vũ lập tức giật thót.
Dáng vẻ cởi nửa váy áo của Thu Hinh Nhi đập vào trong mắt. Gương mặt hồng hào ướt át, mang theo vẻ mị hoặc say lòng người.
Thế nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại hiện lên một tia tỉnh táo, miễn cưỡng áp chế lực lượng “Thiên Nữ Túy Tiên Hương”.
- Đừng để dính phải máu của hắn... Bằng không Lữ Thiết Tổ...
Thu Hinh Nhi chỉ mới nói được một nửa thì Túy Tiên Hương trong cơ thể lập tức bạo phát như núi lửa, tia tỉnh táo cuối cùng trong mắt đã bị vô tận xuân ý nuốt chửng.
Trần Vũ thoáng dừng động tác, dường như có chút suy tư.
Suy cho cùng thì Lữ Thiết Tổ cũng là Thái Thượng trưởng lão Quy Nguyên cảnh, hẳn là có một số thủ đoạn rất khó lường.
Một khi Trần Vũ rút giáo, máu tươi của Lữ Tam Thông sẽ trở thành vật dẫn để Lữ Thiết Tổ dựa theo dấu vết huyết mạch mà tìm ra kẻ thù.
Phù...
Bỗng nhiên, Trần Vũ cảm giác có một làn gió thơm ập đến, một giai nhân tuyệt sắc mềm nhũn như không xương sà vào trong ngực hắn.
- Thu Hinh Nhi... ngươi...
Thân hình Trần Vũ lập tức cứng đờ.
Lúc này, đệ nhất mỹ nữ Vân Nhạc môn ngày trước – nữ thần ôn nhu dịu dàng điềm tĩnh chủ động dâng lên, dung nhan tuyệt mỹ hiển hiện từng ráng mây hồng, tựa như “mỹ nhân say”.
Thân thể mềm mại ấm áp mà nở nang dán sát trên người, kèm theo đó là mùi hương thiếu nữ say lòng, khiến cho hắn có chút tâm viên ý mã (*).
(*) suy nghĩ lung tung.
Trần Vũ vốn định chống cự, nhưng ngọn lửa khô nóng trong cơ thể lại bỗng nhiên thiêu đốt, tựa như củi khô gặp lửa lớn, vừa “cháy” liền không thể vãn hồi.
Hắn bỗng nghĩ đến hạt châu màu sắc sặc sỡ mà Lữ Tam Thông ném ra trước khi chết.
Lực lượng của hạt châu này không hề ẩn chứa bất kỳ độc lực có hại nào đối với thân thể, ngược lại sẽ càng kích thích lên một loại năng lực ở phương diện nào đó của nam nhân.
Trần Vũ phát giác bản thân đã không thể khống chế ngọn lửa trong cơ thể, hai tay không tự chủ được vươn vào trong váy áo của Thu Hinh Nhi, vuốt ve thân thể như mềm mại băng cơ ngọc cốt (*) khiến người ta nhớ thương của nàng.
(*) trắng mịn mà tinh khiết
Đồng thời, trong đầu hắn chợt nổi lên một ý niệm: Tại sao mình phải chống cự?
Nếu tiếp tục tình huống này thì dường như cũng không có gì xấu đúng không?
Nữ nhân này phản bội Vân Nhạc môn, từng thiếu chút nữa hại chết mình, tuyệt đối là địch chứ không phải bạn.
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, Trần Vũ liền không còn ràng buộc nữa, thuận theo bản tính nguyên thủy, đặt Thu Hinh Nhi nằm xuống góc tường đại điện, chậm rãi lột từng kiện y phục vứt đi...
Không lâu sau...
Hai người cuồng nhiệt nóng bỏng dính chặt vào nhau, mây mưa sum vầy, âm dương hợp nhất, tiếng rên khe khẽ vang lên không dứt...
(Tác giả: đoạn dưới lược bỏ bớt 500 chữ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.