Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 9: Mật hùng vương




Nhất thời mấy người Trần Vũ, Phùng Đức đều ngẩn ngơ. Không phải nhận nhiệm vụ giết Thiết Tông Hùng để lấy điểm cống hiến và nguyên thạch sao? Vậy sao hai người kia lại không muốn những thứ này? Như vậy, mục đích thật sự của bọn họ là cái gì?
“Không chỉ mật gấu, tay gấu của hai con Thiết Tông Hùng này, mà cả những con chúng ta săn giết sau này cũng không lấy.”
Đinh Cửu Huy ở một bên nói thêm vào.
Nghe vậy, Trần Vũ, Phùng Đức cùng thiếu niên mặt rỗ trao đổi ánh mắt với nhau, ai cũng có vẻ động tâm. Theo tin tức thì gần đây còn có một đàn nhỏ Thiết Tông Hùng, vốn dĩ với thực lực của Nhạc Phong cùng mọi người thì có săn giết thêm Thiết Tông Hùng nữa cũng không khó.
“Nếu lời của bọn họ không giả thì nhiệm vụ lần này có thể đạt được nhiều điểm cống hiến, sẽ dễ dàng đổi được một môn trung giai võ học rồi.”
Trần Vũ thật sự động tâm. Hắn sắp đột phá Thông Mạch kỳ rồi, đang cần một môn công pháp chủ tu tốt hơn, thời điểm khởi đầu không thể cách quá xa với những tên đệ tử nội môn được.
“Nếu vậy, xin hỏi hai vị sư huynh cần cái gì?” Thiếu niên mặt rỗ lên tiếng hỏi.
Mọi người không phải kẻ ngốc, nếu nhiệm vụ quá nguy hiểm thì ai dám nhận đây?
“Mục tiêu của chúng ta chính là con “hùng vương” ở một sơn động trong rừng rậm phía trước, nói chính xác chính là mật của con hùng vương này. (DG: Hùng vương chính là vương giả, vua của mấy con gấu khác, không phải vua Hùng trong truyện cổ tích Việt Nam nhóe :D)
Nhạc Phong thản nhiên nói.
Hùng vương? Mật hùng vương?
Mấy người Trần Vũ trong lòng hơi run rẩy, chỉ hai chữ “hùng vương” thôi cũng đủ biết nó lợi hại ra sao rồi.
Thực lực của hai con Thiết Tông Hùng bình thường vừa giết lúc nãy cũng không tầm thường, nếu không phải những đệ tử Thông Mạch kỳ thì khó mà ngạnh kháng lại.
“Mật của hùng vương phối với vài loại tài liệu phụ trợ khác nữa là có thể luyện chế một loại “Hùng Đảm Tân Dịch”, đối với việc đột phá tu vi của bọn ta có trợ giúp nhất định.”
Nhạc Phong nói rõ nguyên nhân.
Mấy người Trần Vũ đều đã hiểu. Tu vi của Nhạc Phong là Thông mạch trung kỳ, chỉ còn một chút là bước vào hậu kỳ. Đinh Cửu Huy cũng giống thế, y cũng muốn trùng kích vào Thông mạch trung kỳ.
Đối với hai người thì mật hùng vương có tác dụng rất lớn, hơn xa những thứ như tay gấu hay mật của những con bình thường. Dĩ nhiên, bọn họ cũng không muốn để cho người khác hưởng lợi được.
“Vậy thực lực của con hùng vương kia ra sao? Nhạc sư huynh muốn chúng ta hỗ trợ?” Thiếu niên mặt rỗ có ý thoái lui.
Nếu chỉ là Thiết Tông Hùng bình thường thì gã có thể cố gắng hết sức nhưng còn hùng vương thì sao? Không phải là đi chịu chết đi?
“Hừ! Tất nhiên các ngươi không thể nào ứng phó với hùng vương được.”
Đinh Cửu Huy hừ nhẹ một tiếng: “Đến lúc đó sẽ do ta và Nhạc sư đệ liên thủ để đối phó nó. Nhiệm vụ của các ngươi chỉ cần kiềm chế và dẫn dụ mấy con Thiết Tông Hùng bình thường mà thôi.”
Lời vừa thốt, mấy người ở đây đều thở phào. Trần Vũ gật đầu nói: “Nếu như không phải đối phó với hùng vương thì dĩ nhiên không có vấn đề gì nữa rồi.”
Thiếu niên mặt rỗ cùng Phùng Đức đều gật đầu đồng ý. Dù sao thì mục đích chuyến đi này của bọn họ là điểm cống hiến.
“Chẳng qua, ta cũng có mấy lời cần nói. Tới lúc đó, nếu trong các ngươi, kẻ nào dám lâm trận bỏ chạy thì tất cả những thu hoạch trước nay đều không tính!” Đinh Cửu Huy lạnh lùng nói.
Đối với chuyện này thì tất cả đều có dị nghị. Cũng giống như trong tiểu đội làm nhiệm vụ thôi, lâm trận bỏ chạy cũng không phải chuyện gì tốt đẹp cho lắm.
Sau khi mọi người đạt thành hiệp nghị thì liền phân phối lợi ích từ hai con Thiết Tông Hùng kia.
“Theo lệ cũ, dựa trên công lao xuất lực để phân phối đi.” Nhạc Phong cất lời.
Rất nhanh, hai con Thiết Tông Hùng bị chia thành mười phần. Bởi vì Trần Vũ đánh chết một con, xuất lực lớn nhất nên chiếm tận năm phần; thiếu niên mặt rỗ cùng thiếu nữ được chia hai phần; về phần Phùng Đức do bị đánh bay lúc đầu nên chỉ được chia một phần.
Đối với chuyện này, không ai có tranh luận gì. Giống như nhiệm vụ theo đội mà thôi, đa phần đều phân công theo cống hiến, không có chuyện đục nước béo cò.
“Tốt rồi, mọi người tiếp tục đi vào.”
Nhạc Phong cùng Đinh Cửu Huy dẫn đường, cẩn thận từng chút tiến vào trong rừng rậm. Sau đi tiến vào rừng rậm, Nhạc Phong lấy ra một bình mật ong; loại mật này của y chính là bí chế, cực kì hữu hiệu với Thiết Tông Hùng, nếu là mật ong bình thường thì chẳng có tác dụng gì.
Rất nhanh!
Nơi sâu trong rừng nhảy ra ba con Thiết Tông Hùng, nhìn thân hình chúng đều không kém hai con trước kia.
Nhạc Phong phân phó: “Mọi người tập thích ứng với việc chiến đấu trong rừng rậm đi.”
Bảo khí tàn kiếm trong tay y khẽ vẫy liền đâm bị thương một con và dẫn dắt con Thiết Tông Hùng đi. Còn hai con khác do năm người Đinh Cửu Huy, Trần Vũ.. ứng phó. Lúc này, Đinh Cửu Huy lại một mình đối mặt với con Thiết Tông Hùng, còn bốn người Trần Vũ chặn một con.
Trong rừng rậm, mượn hoàn cảnh địa lý, cùng với thân hình con Thiết Tông Hùng lại cồng kềnh nên chiến đấu còn vẻ nhẹ nhàng hơn so với lúc nãy.
Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Sau một lát, Nhạc Phòng liền chém con Thiết Tông Hùng kia thành tám khối. Đinh Cửu Huy cũng đánh con thú bên mình trọng thương, chỉ còn vấn đề thời gian kết thúc mà thôi. Còn bốn người Trần Vũ thì tạm thời do hắn làm chủ lực, ba người kia kiềm chế, tình hình cũng coi như nhẹ nhàng.
Sau một lát.
“Thiết Lê Quyền!”
Trần Vũ nện mấy quyền vào cái ót con Thiết Tông Hùng, đầu nó rách tả tơi, thân thể to lớn ầm ầm ngã xuống. Cũng ngay lúc đó, Đinh Cửu Huy cũng giải quyết xong con thú bên mình. Sau khi có kinh nghiệm cùng kỹ năng thì ba con Thiết Tông Hùng bị mọi người dễ dàng xóa sổ.
“Lần sau, bốn người các ngươi sẽ đối phó hai con Thiết Tông Hùng.” Nhạc Phong trầm tư nói ra.
Dĩ nhiên là y muốn từng bước ép ra tiềm lực của bốn người Trần Vũ. Đối với chuyện này Trần Vũ không có ý kiến, dù sao thể lực của hắn vô cùng sung mãn, lại vừa lúc đang thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Cứ thế, sáu người tiếp tục tiến vào.
Lúc này, lại xuất hiện năm con Thiết Tông Hùng, số lượng hơi nhiều. Nhạc Phong chủ động dụ đi hai con; Đinh Cửu Huynh cũng dẫn đi một con, còn thừa lại hai con thú giao cho bọn người Trần Vũ.
Lần này, Trần Vũ liên thủ cùng Phùng Đức đối phó một con. Cũng như trước, Trần Vũ làm chủ lực, hai người ứng phó cũng nhẹ nhàng. Còn thiếu niên mặt rỗ cùng thiếu nữ kia liên thủ đối phó con còn lại, chỉ là có vẻ quá sức nhưng đánh vòng quanh nên cũng có thể bảo vệ tánh mạng.
Ầm ầm!
Lúc này, Trần Vũ lăng không ra quyền, so với Đinh Cửu Huy nhanh hơn một chút đã giết con Thiết Tông Hùng. Nhờ Phùng Đức kiềm chế gắt gao nên hiệu suất cao hơn chút ít. Sau đó hai người lại đi hỗ trợ đồng bọn.
Sau thời cạn một chung trà, sáu con Thiết Tông Hùng đã bị mọi người giải quyết. Trong đó, Nhạc Phong giết hai, Đinh Cửu Huy xử lý một, bốn người Trần Vũ thì do hắn làm chủ lực nên cũng do hắn đánh chết hai con.
“Xem ra, một mình Trần sư huynh đối mặt với một con Thiết Tông Hùng cũng không là vấn đề đi.” Nhạc Phong có vẻ ngoài ý muốn nói ra.
Thực lực đội viên càng mạnh thì cơ hội thành công cũng cao hơn một chút.
Sau nghỉ ngơi một lát, mọi người tiếp tục đi tới, từ từ tiến lên.
***
Nửa ngày sau.
Tổng cộng đoàn người đã đánh chết hai ba mươi đầu Thiết Tông Hùng, giờ đây ứng phó với Thiết Tông Hùng cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Phân phối dựa trên công lao thì Trần Vũ vẫn chiếm công đầu.
Gần ba mươi con Thiết Tông Hùng, ít nhất Trần Vũ đã chiếm năm thành, nếu tính điểm cống hiến cũng hơn 2000, còn chưa tính tới nguyên thạch. Thu hoạch như vậy làm cho Trần Vũ mở cờ trong bụng.
Ngay cả Đinh Cửu Huy cũng có chút đỏ mắt với thu hoạch của hắn, nhưng thực lực mà Trần Vũ bày ra cũng không kém Thông mạch sơ kỳ chút nào, làm cho gã không biết phải nói gì.
Màn đêm dần buông, sáu người ngủ một đêm ngoài trời, tĩnh dưỡng cho tốt.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Sau người một đoàn đã đến sâu trong rừng, trước mặt là một sơn động cực lớn. Xung quanh động còn thấp thoáng bóng Thiết Tông Hùng. Dĩ nhiên, đây là hang ổ của bọn chúng.
“Theo ta dự tính thì hơn phân nửa Thiết Tông Hùng trong động đều bị chúng ta dụ ra xử lý hết rồi. Còn những con còn lại cũng trở nên cảnh giác hẳn, có thể do hùng vương đã phát giác được gì đó.” Nhạc Phong phân tích.
Đinh Cử Huy trầm giọng: “Vậy cũng chỉ có thể cường công thôi.”
Nhạc Phong nhẹ gật đầu, chung quy vẫn muốn đánh một trận ác liệt. Mấy người Trần Vũ hít một hơi lạnh, cuối cùng thì chuyện này cũng tới rồi.
Lúc này, bọn hắn không thể nào rời khỏi được nữa, nếu không tất cả thu hoạch trước kia đều bỏ phế. Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Trần Vũ không khỏi khâm phục kế hoạch chu đáo, chặt chẽ của hai người Nhạc Phong.
“Lên!”
Nhạc Phong cầm bảo khí tàn kiếm, xung phong chạy trước phóng tới sơn động.
Đinh Cửu Huy cùng Trần Vũ theo sát phía sau.
Phốc, phốc!
Kiếm quang tàn khuyết lóe lên, Nhạc Phong một kiếm liền chém chết một con Thiết Tông Hùng.
Liễu Âm Chỉ! Thiết Lê Quyền!
Đinh Cửu Huy liên thủ với Trần Vũ, xuất kích bất ngờ, hai ba chiêu đã giải quyết xong một con Thiết Tông Hùng khác. Lúc tiếng kêu thảm thiết của hai con Thiết Tông Hùng vang lên thì liền khinh động lũ thú phụ ở gần đó, từ trong sơn động, rất nhanh đã hiện ra một ít thân ảnh.
Rống!
Một âm thanh gào rú từng sơn sâu trong sơn động truyền ra, ẩn trong đó là một cỗ khí tức tanh tưởi.
Khí tức đáng sợ này làm cho khí huyết mọi người trì trệ.
“Là âm thanh của hùng vương!”
Nhạc Phong biến sắc, ánh mặt lại trở nên lăng liệt, vừa nhanh tay chém chết một con Thiết Tông Hùng cạnh đó.
Làm theo kế hoạch.
Một đoàn sáu người chia ra nhiều hướng khác nhau chạy đi, tự mình dẫn dụ mấy con Thiết Tông Hùng.
“Ah, cứu ta…”
Không nghĩ tới, thiếu niên mặt rỗ kia lại hấp dẫn sáu, bảy con Thiết Tông Hùng. Vừa vặn ngay lúc này Trần Vũ lại rãnh tay. Hắn cầm lên hai ba tảng đá, đập tới tấp vào người ba con Thiết Tông Hùng, dẫn tới một hồi gào rú. Cũng vì thế, Trần Vũ bị ba con Thiết Tông Hùng để ý.
Giờ phút này.
Ngoại trừ Đinh Cửu Huy và Nhạc Phong thì nhiệm vụ của những người còn lại đều phải dẫn đám Thiết Tông Hùng đi.
Trong đó!
Trần Vũ dẫn dụ ba con, Phùng Đức cùng thiếu niên mặt rỗ cũng dẫn đi ba và bốn con. Còn thiếu nữ kia vận khí lại tốt nên chỉ có hai con đuổi theo.
Tổng cộng mười hai con! Như vậy đã đạt đến yêu cầu của kế hoạch rồi.
Tuy nhiên, ở phụ cận vẫn còn bảy tám con khác, chỉ bảo khí tàn kiếm trên tay Nhạc Phong lại đánh đâu thắng đó, đối mặt đều có thể chém giết một hai con Thiết Tông Hùng.
“Các ngươi không cần chiến đấu, chỉ cần dẫn những con Thiết Tông Hùng này đi càng xa càng tốt.” Nhạc Phong một bên chém giết, một bên căn dặn.
Không bao lâu, bốn tên đệ tử Đoán Thể kỳ đã thành công dẫn đi mười hai con thú ra ngoài hơn chục trượng.
Đúng lúc này.
Oanh!
Cửa sơn động chấn động một hồi, một làn bụi khí bay lên. Trong đám bụi đó, hiện ra một bóng mờ của con cự hùng (gấu to/ DG: Chị đại xứt hiện, you wanna be on top)
Chỉ thấy một con Thiết Tông Hùng to lớn, cao hơn những con Thiết Tông Hùng bình thường, một nửa người là màu nâu bạc từ trong sơn động đi ra.
“Hùng vương!” (DG: say oh yeahhhh =]])
Trần Vũ đang ở ngoài chục trượng cũng rùng mình khi cảm nhận được khí tức áp bách đáng sợ kia.
Truy Mệnh Kiếm!
Sau khi đánh chết một con Thiết Tông Hùng, y lăng không mà lên, một đám kiếm cung tàn phá “vẽ” vào người con hùng vương.
Xùy!
Bảo khí tàn kiếm lại chỉ để lại một vết thương nhẹ trên người nó.
Grào…!
Một cỗ khí tức gào rú khủng khiếp tạo nên một trận gió lớn mang theo bụi bặm bay về bốn phía.
Bành!
Còn chưa biết như thế nào, chỉ thấy thân hình Nhạc Phong bắn ra ngoài mấy trượng; cũng may thân pháp của y cao minh nên trở mình ngay tại không trung, rơi xuống cành cây.
Trên cành cây, khóe miệng Nhạc Phong tràn máu.
“Nhạc sư đệ, ngươi có sao không?”
Biểu tình của Đinh Cửu Huy vô cùng khiếp sợ, thực lực Nhạc Phong mạnh mẽ vậy còn bị đánh bay trong một chiêu.
“Không có gì đáng ngại.”
Nhạc Phong lau vết máu, thấp giọng nói: “Tiếng gào của con hùng vương này lại mang theo công kích âm thanh. Hơn nữa lực phòng ngự của nó vượt qua những tình suy tính. Nếu không có bảo khí tàn kiếm này chắc ta chẳng thể nào tổn thương nó được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.