Lúc Aoko tỉnh lại, nàng đã thấy mình nằm trong phòng, Kaguya đẩy cửa bước
vào, vui vẻ ngồi xuống bên nàng, trong giọng nói mang theo sự lo lắng :
“Aoko, nàng tỉnh rồi à, gần đây nàng làm sao vậy ? Đại phu vừa rồi có
xem bệnh cho nàng, nói nàng chỉ là mệt nhọc quá độ, Aoko, rốt cuộc nàng
làm sao vậy ?”
Aoko mê man : “Có thể…ta sắp chết.”
“Đừng
nói bậy!” Kaguya ôm chặt nàng vào lòng “Ta không cho phép nàng chết !
Cho dù…cho dù nàng thật sự sắp chết, những ngày còn lại của nàng cũng
phải ở bên cạnh ta.”
A, đáy lòng nàng phát ra giọng nói ngắn
ngủi, dường như ai đó cũng đã từng nói với nàng những lời như vậy. Trong vườn hoa tường vi nở rộ, hai bóng người ngồi ôm lấy nhau.
Nàng và ai vậy ? Là ai chứ ?
“Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, rất nhiều nghi thức nên nàng sẽ mệt đấy.”
“Ừ.”
“Nàng có nhớ người thân không ?”
“Ai ? À, không có.”
Người thân…Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ. A, tại sao nàng không nhìn thấy rõ dáng vẻ phụ thân, ngay cả nét mặt mẫu thân cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ
duy nhất có tỷ tỷ thì nháy mắt biến thành tượng đá. Gần đây nàng làm sao vậy, sao luôn cảm thấy chuyện xung quanh dường như có gì đó không đúng.
Ngày hôm sau, Aoko được người dẫn đi thay lễ phục cô dâu màu trắng, sau đó
thị nữ đưa nàng tới đại điện để bắt đầu cử hành hôn lễ. Kaguya điện hạ
đứng sâu bên trong đại điện, trên tay cầm chiếc quạt màu trắng, mỉm cười nhìn nàng, thấy nàng bước vào, vươn tay ra với nàng.
Trong nháy
mắt đó nàng thấy hoảng hốt, Kaguya điện hạ bị bóng người nào đó thay
thế. Nam tử đó có mái tóc dài màu bạc, cao ngạo như mây bay, không ai có thể nắm bắt. Nàng dường như bị mê hoặc liền vươn tay về phía hắn.
Sess..sho..maru…
Ngực phải nổ mạnh, nàng không thở nổi, bất lực khuỵu xuống mặt đất. Thế giới rung chuyển, mọi thứ xung quanh đều biến mất, ngay cả tiếng gọi âm ỉ
của Kaguya điện hạ cũng dần tan biến. Nàng quỳ gối nhìn mọi thứ xung
quanh, che miệng cười rộ lên, nước mắt lại tuôn dài xuống mặt đất, một
giọt lại một giọt.
Đúng rồi, đúng rồi, người kia, cái người nàng vĩnh viễn không thể quên kia.
Sao nàng có thể quên hắn đây ?
Sesshomaru Sesshomaru Sesshomaru Sesshomaru Sesshomaru Sesshomaru…
Dường như gọi càng nhiều, nàng càng không thể quên đi.
Tất cả những điều này chẳng qua chỉ là một giấc mộng của nàng, một giấc
mộng không có hắn. Cho nên nàng không thể nhớ được mặt phụ thân, ấn
tượng về mẫu thân trở nên mơ hồ, ngay cả tỷ tỷ chết đi cũng biến thành
tượng đá. Nếu thế giới của nàng không có hắn, có lẽ thật sự sẽ phát
triển theo hướng như vậy, cuộc sống bình tĩnh an ổn, người thân ấm áp
thân thiết, hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, trượng phu ôn nhu.
Nhưng thế giới này không có nếu, và nàng cũng không thể không có hắn.
Nếu không trái tim nàng sẽ bị trống một khoảng lớn, dù lấp thế nào cũng không đầy.
Yếu đuối…
Sau khi bước vào Minh đạo, bóng đêm xunh quanh làm cho lòng nàng bất giác
dao động, linh hồn không chịu nổi lực hấp dẫn mà rời khỏi cơ thể, đem kí ức kiếp trước từng chút từng chút một lôi ra ngoài. Lúc đau khổ nhất,
nàng dễ dàng bị nó hấp dẫn, bị giấc mộng thoạt nhìn ngọt ngào nhưng thực tế lại tàn nhẫn này hấp dẫn bước vào.
Thế giới đó của Aoko không có Sesshomaru, nên tất cả mọi việc đều diễn ra một cách bình thường,
nhưng dấu vết đã khảm vào linh hồn, sao có thể dễ dàng biến mất như vậy.
Nếu thế giới của ta chưa từng có chàng, sinh mệnh của ta cũng sẽ không trọn vẹn.
Yêu hắn đến mức khắc sâu vào xương tủy, khảm vào linh hồn, dù là ai cũng không thể xóa bỏ dấu vết của hắn.
Hai mắt đẫm lệ nhìn về phía trước, nàng thấy ánh sáng cách đó không xa.
Đây chỉ là một giấc mộng, nàng phải trở về.
Nói cho hắn biết, nàng yêu hắn.
…
Aoko không thở nữa, không có nhịp tim cũng không có mạch đập, nàng cứ như vậy lặng lẽ thiếp đi trong lòng hắn.
Lại một lần nữa, dù Sesshomaru biết sẽ có ngày Aoko phải rời khỏi hắn, hắn
cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi thực sự nhìn thấy nàng chết
trước mặt mình, hắn phát hiện bản thân đã sớm không thể thừa nhận nổi.
Lại tới nữa rồi, cái cảm giác đau đớn chết đi sống lại khi nàng rời xa hắn kiếp trước.
Aoko, sao nàng có thể tàn nhẫn như vậy !
“Khụ —— “
Người trong lòng hắn đột nhiên cử động, nặng nề mà ho khan một tiếng, sau đó
nàng chậm rãi mở mắt ra, thở nhẹ từng ngụm. Chờ đến khi thân thể bình ổn lại, nàng mới kinh ngạc thấy Sesshomaru đang ngơ ngác nhìn mình, chậm
rãi nâng tay lên chạm vào mặt hắn : “Sesshomaru, ta về rồi.”
“Ao..ko…”
Aoko ngẩn ra, ngón tay đụng vào khóe mắt hắn : “Chàng khóc…”
Vừa nói xong, nước mắt nàng cũng trào ra : “Thật xin lỗi…khiến chàng phải rơi lệ, thật xin lỗi, ta…”
Lời còn chưa nói xong đã bị nụ hôn mang theo hơi thở bạo ngược của hắn nuốt lại, nước mắt của hắn rơi trên mặt nàng, Aoko nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn,
ngầm đồng ý hắn, đáp lại hắn, lại nghẹn ngào đến rối tinh rối mù. Hai
người rơi lệ đầy mặt, ngồi trong cánh đồng mạn châu sa hoa của Minh giới tối tăm, hôn đến thâm tình uyển chuyển.
Aoko biết, nụ hôn này
của Sesshomaru chỉ vì muốn xác nhận sự tồn tại của nàng, cho nên nàng
dung túng hắn, bao dung hắn, nói cho hắn biết, nàng thật sự còn sống.
Bọn họ yêu nhau nhiều như vậy năm, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Mặc dù hắn có xuất hiện trước mặt nàng, nhưng nàng lại luôn tìm lý do để đẩy hắn ra xa, nói là bảo vệ hắn, nhưng bất tri bất giác đã tra tấn cả
hai người.
Bên ngoài Minh giới, Yue nhìn xuyên qua đá minh đạo
thấy được tình cảnh trong đó, tấm tắc hai tiếng : “Vào cái lúc này mà
hai người bọn chúng còn làm vậy được, thôi, cảm giác mất mà có lại được
ta có thể hiểu. Chỉ là Sesshoumaru à, minh đạo tàn nguyệt phá của con
phải làm sao bây giờ.”
Mà trong minh giới, mạn châu sa hoa quanh
chỗ hai người ngồi đột nhiên nở rộ, Thiên sinh nha rung lên bần bật.
Aoko kinh ngạc nhìn biến hóa xung quanh, lại nhìn
Sesshomaru sớm đã bình tĩnh lại : “Xảy ra chuyện gì vậy ?”
Sesshomaru đỡ nàng dậy, ôm nàng vào trong ngực, đưa tay cầm chuôi đao Thiên sinh
nha lên, cảm giác có một sức mạnh kỳ lạ từ đao truyền vào tay mình.
Aoko nhìn Sesshomaru : “Ta nghe người ta nói, sắc đỏ của mạn châu sa hoa là
dùng máu của người chết nhuộm thành. Nơi mạn châu sa hoa nở rộ, chính là nơi tràn ngập hơi thở chết chóc và bi thương, không người nào có thể
cứu rỗi. Nhưng nếu là chàng,
Sesshomaru, có lẽ…” Có lẽ có thể.
“Cứu rỗi…sao?”
Sesshomaru chậm rãi nâng đao lên, chém một nhát về phía mạn châu sa hoa đang nở
rộ, ánh sáng chói mắt tỏa ra từ Thiên sinh nha, xung quanh nổi lên cuồn
cuộn những đóa hoa đỏ rực như máu, hình thành một con suối hoa, đem tất
cả những hơi thở chết chóc và bi thương này tán đi.
Sesshomaru lại chém một nhát nữa, đem Minh đạo bổ ra, mang theo Aoko ra ngoài.
Rin và Kohaku kinh hỉ hô lên : “Sesshomaru đại nhân, Aoko tiểu thư!”
Yue vỗ tay hoan nghênh : “Chúc mừng con Sesshomaru, như con mong muốn, năng lực của Thiên sinh nha đã được nâng cấp, có thể mở rộng Minh đạo, ha
ha, sao trông mặt lại không vui thế này ?”
Sesshomaru lạnh lùng
nhìn nàng : “Ta đã nói rồi mẫu thân, nếu Aoko gặp chuyện không may, ngài phải chịu trách nhiệm toàn bộ, ngài…không ngờ lại làm cho Aoko chết ở
Minh giới một lần.”
Aoko vội vàng nắm lấy cánh tay hắn : “Sesshomaru, Yue đại nhân không cố ý để ta chết đi, chàng hiểu lầm ngài rồi.”
Ánh mắt Yue híp lại : “A ? Nói rất đúng ý nghĩ của ta đó.”
“Ta có thể hiểu được suy nghĩ của Yue đại nhân, dù sao Sesshomaru cũng là
đứa con mà người và Inu no Taishou đại nhân vô cùng coi trọng, hai người tất nhiên sẽ không muốn hắn lâm vào khốn cảnh không thể giải thoát.”
Aoko nhìn thấy đá minh đạo trước ngực Yue : “Ngài vốn không cố ý đẩy ta
vào chỗ chết, viên đá minh đạo kia không phải là để phòng ngừa bất trắc
sao. Nếu tính mạng của ta thật sự bị đoạt đi trên con đường tới Minh
giới, đá minh đạo sẽ cứu mạng ta một lần có phải không ?”
Yue tặc lưỡi một cái, bĩu môi : “Cô, cái đứa nhỏ này thật đúng là không đáng
yêu chút nào, đừng có nói hết ra như vậy chứ.” Lúc sau ánh mắt nàng nhìn về phía Sesshomaru nghiêm túc hẳn lên “Sesshomaru, con phải biết, ngoài việc trải qua tâm trạng cứu được người thương, con cũng phải nếm thử
nỗi đau khổ và sợ hãi khi mất đi nàng !”
Sesshomaru im lặng.
“Phụ thân con từng nói qua, Thiên sinh nha là thanh kiếm cứu người, cho dù
là lúc dùng nó làm vũ khí, cũng phải biết chú ý đến sinh mạng, phải dùng tâm từ bi ra tay với kẻ thù. Đó mới là cứu vớt trăm mạng, có được tư
cách nắm giữ Thiên sinh nha.”
Sesshomaru hừ lạnh, ra vẻ cao thâm.
“Rin, Jaken, Kohaku, đi thôi.”
Kéo nhẹ bàn tay cái người đang ngây ngốc nghe, hắn quay người rời đi.
Giọng nói của Yue vang lên từ phía sau : “Aoko, ta càng nhìn càng thấy thích cô, không bằng ta nhận cô làm con gái nuôi, cô ở lại chỗ này với ta đi, cuộc sống một mình nhất là không có con cái ở bên cạnh rất tịch mịch
a…”
Aoko trượt chân, trực tiếp ngã vào lòng Sesshomaru đột nhiên
xoay người. Sesshomaru gằn từng chữ với Yue : “Nàng là thê tử của ta ,
con dâu của ngài !”
“Ai nha, tích cực quá nhỉ, ha hả, thật là đáng yêu mà.”
“…”
Trở lại mặt đất, Aoko quay về với y phục và giày của mình. Suy nghĩ nửa
ngày nàng cũng không hiểu, vì sao Yue đại nhân lại có sở thích đổi quần
áo của người khác thế nhỉ…
Bộ kimono màu xanh kia bị nhuộm đầy
máu đã bị Sesshomaru vứt ra chỗ khác. Từ sau khi trở về, Sesshomaru
thường xuyên nhìn chằm chằm nàng, lẳng lặng một câu cũng không nói.
Lần này đúng là đã dọa hắn rồi.
Ừ, đương nhiên là còn có một chuyện khác khiến hắn phân vân, việc liên quan đến Minh đạo và Thiên sinh vẫn chưa giải quyết xong.
Khi một người mang theo khí tức hắc ám đến tìm Sesshomaru, Aoko đã biết cơ
duyên của Thiên sinh nha tới rồi. Người kia lấy “bí mật về Thiên sinh
nha” làm mồi, dụ dỗ Sesshomaru tìm đến.
Lúc Sesshomaru đang muốn
đuổi theo người kia, đột nhiên bò ba mắt Momo đã giáng từ trên trời
xuống, độc hoa trảo của hắn lập tức chộp tới, Aoko kinh ngạc vội vàng
ngăn lại, đúng lúc giải cứu được bò ba mắt Momo và người cưỡi nó Myoga.
Đầu Myouga chảy đầy mồ hôi lạnh, kiên trì nói với Aoko : “Aoko tiểu thư, Toutousai mời ngài qua bên đó một chuyến.”
Sesshomaru lạnh lùng thốt: “Chuyện gì?”
Myoga run run nói với hắn: “Tiểu nhân cũng không biết…”
Sesshomaru nheo mắt lại, Aoko vội vàng nói : “Ta nhớ ra rồi, mấy ngày trước ta có
nhờ Toutousai đúc hộ một mũi tên, bây giờ chắc lão cũng đã làm xong, để
ta đi lấy thôi.”
Sesshomaru chậm rãi quay lại nhìn nàng : “Chờ ta chiếm được bí mật của Thiên sinh nha xong, sẽ cùng nàng đi lấy.”
Aoko lắc đầu: “Không cần đâu, chàng đi làm chuyện của mình đi, ta không sao
cả…Nói thật…ta sợ giống như ngày đó, trở thành gánh nặng của chàng…”.
“Nàng không phải là gánh nặng…được rồi, ta sẽ tới chỗ Toutousai đón nàng.”