[Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại

Chương 41: Kết thúc:Vĩnh hằng




Từ sau lúc đó, rốt cuộc đã qua bao lâu, Sesshomaru cũng chưa tính qua. Hắn không cần phải nhớ thứ này, bởi vì chỉ cần người kia còn ở bên cạnh hắn là đủ rồi.
Sau khi Sesshomaru bước vào phòng phẫu thuật, hắn nhìn thấy Aoko hoàn toàn không tức giận, không có hô hấp, không có nhịp tim, nhưng lòng bàn tay nàng vẫn mang theo hơi ấm.
Vương Vũ bước vào theo sau, nói với hắn : “Việc đặt chú ngữ đã thành công, có điều thân thể Shiina tiểu thư rất suy yếu, cho nên…đã xảy ra ngoài ý muốn. Chú ngữ này vốn muốn điều động toàn bộ linh lực của cô ấy để chữa trị linh hồn không được đầy đủ, nhưng tình trạng của cô ấy không thể vượt qua điều chúng ta đã đoán trước. Chú ngữ thành công, nhưng mà…”
Sesshomaru lạnh lùng đánh gãy hắn : “Nói trọng điểm.”
“Nói ngắn gọn, tình huống hiện tại của Shiina tiểu thư có thể dẫn đến hai kết quả. Trường hợp tốt nhất là linh hồn được chữa trị hoàn toàn, cô ấy sẽ tỉnh lại, hơn nữa, chú ngữ còn đem linh hồn của cô ấy vĩnh viễn buộc chặt vào thân thể, từ nay về sau cô ấy sẽ có được năng lực trường sinh bất tử. Còn trường hợp thứ hai cũng không xấu lắm, chỉ là, cô ấy sẽ vĩnh viễn ngủ say như vậy.”
Sesshomaru không nói gì nữa, chỉ gọi đám người Kagome đến ôm lấy đứa bé mới sinh, còn hắn ôm mẹ của nó, trực tiếp trở về Tây quốc.
Hai năm sau, giếng ăn xương mất đi năng lực xuyên thời gian, lần thứ hai đóng lại. Mà lần này, là đóng hẳn. Kagome ở lại thời đại Chiến quốc, chung sống với Inuyasha.
Về sau, rất rất lâu về sau, Aoko vẫn không tỉnh lại.
Sesshomaru đẩy cửa bước vào phòng ngủ, ánh mắt hắn lặng lẽ gắn lên người đang ngủ trên giường.
Mười năm, dựa theo cách tính của con người, có lẽ là mười năm.
Nàng không có hô hấp không có nhịp tim, cứ nằm như vậy đã mười năm.
Bên gáy nàng, hơi lộ ra một nhúm lông màu bạc. Hắn nhíu mày xốc góc chăn lên, lộ ra một chú chó nhỏ có bộ lông màu bạc đang ngủ tít thò lò bên cạnh nàng. Lập tức hắn gằn từng tiếng : “Không phải đã nói không được đến quấy rầy mẫu thân con sao, sao lại chạy tới đây.”
Chú chó nhỏ bị bừng tỉnh, sau khi thấy Sesshomaru, mở to đôi mắt vô tội, ai ai kêu hai tiếng.
Sesshomaru nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của nó, hừ một tiếng lại nhét nó vào bên người Aoko, cài chăn lên, lạnh lùng nói : “Không được quấy nhiễu, nếu không sẽ ném ra ngoài !”
Chú chó nhỏ lộ ra một đôi mắt to ướt sũng, ủy khuất gật gật đầu.
Chú chó nhỏ trước mắt này…chính là con của Sesshomaru và Aoko.
Có lẽ là bởi vì sinh non, lúc tới đây đứa bé rất yếu đuối, sức khỏe cũng không tốt, Yue tự mình đến chăm sóc đã nhiều năm. Trải qua sự dốc lòng chăm sóc của nàng, đứa bé nhanh chóng học được cách hóa thành nguyên hình. Sau đó cục cưng này hình như phát hiện nếu ở hình người thì sẽ không đi được xa, mà biến thành nguyên hình thì rất tự tại, có thể chạy qua chạy lại, cho nên lập tức thích duy trì dáng vẻ nguyên hình – một chú chó nhỏ đáng yêu màu bạc.
Yêu quái nhỏ lớn lên rất chậm, cho dù đã trải qua mười năm, cũng chỉ có dáng vẻ của đứa bé hai ba tuổi loài người.
Cục cưng này hình như đặc biệt thích ngủ bên cạnh Aoko, từ sau khi phát hiện ra chỗ ở của nàng, vẫn thường vụng trộm chạy tới nơi này. Sau đó dựa theo cách nói của Yue là, toàn thân Aoko tản ra hơi thở linh lực mạnh mẽ, yêu quái khi còn nhỏ đối với loại hơi thở này đặc biệt không muốn xa rời.
Hắn nhớ tới mấy ngày trước Kouga và Ayame có mang theo tên nhóc nhà họ tới chơi với con hắn, bọn họ vừa quay đi quay lại hai thằng nhóc này đã mất tích trong tòa thành, tìm kiếm nửa ngày mới phát hiện chúng nó đang ngủ say bên người Aoko. Hai tên nhóc này đều cuộn mình nằm bên cạnh Aoko, ngủ đến không biết trời đất là gì, đặc biệt ngọt ngào.
Thật sự là…
Sesshomaru nằm xuống bên người nàng, ôm lấy cả nàng và đứa bé, một lần lại một lần đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng. Đây là cuộc sống mà hắn vẫn luôn mong đợi, có nàng, có đứa bé, một nhà ba người, vậy đã đủ rồi. Nhưng mà…
Sesshomaru vẫn chưa đặt tên cho đứa bé, trong lòng hắn thật ra luôn ôm một ý nghĩ.
Aoko sẽ tỉnh lại.
Trải qua mười năm, mọi thứ xung quanh đều đã thay đổi. Inuyasha và Kagome một năm ôm hai đứa, đương nhiên là Kagome một lần sinh đôi, Inuyasha thấy nàng vất vả tất nhiên sẽ không để nàng tiếp tục sinh nữa.
Còn pháp sư Midoriko bởi vì không thể rời khỏi sơn động, cho nên Sesshomaru đã từng ôm đứa bé đến thăm nàng. Nàng nhìn đứa bé, sau khi nghe nói tình huống của Aoko, vui mừng nở nụ cười. Không lâu sau, chợt nghe nói linh hồn vẫn luôn tồn tại trong sơn động kia được giải thoát, thành Phật.
Rin và Kohaku đã trưởng thành. Bây giờ Kohaku đã trở thành một trừ yêu sư xuất sắc, thường xuyên ra ngoài trợ giúp người khác, đám yêu quái nghe tên đã sợ mất mật. Còn Rin lớn lên duyên dáng yêu kiều, trở thành một đại mỹ nữ, thông minh lại can đảm. Rin thường xuyên về trở về Tây quốc, chăm sóc Aoko mê man và cục cưng nhỏ.
Khi Sesshomaru từ bên ngoài trở về, chỉ thấy Rin và Kohaku đang nói chuyện ở trong sân, Kirara ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh. Thấy hắn trở về, mọi người đều cùng nhau đứng lên cúi đầu chào hắn.
Sesshomaru chỉ gật đầu một cái rồi lại bước vào phòng.
Giữa ngày hè, thời tiết có hơi oi bức, cho nên cánh cửa hướng ra vườn luôn được mở rộng. Trong phòng ánh sáng ngập tràn, bởi vậy hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã thấy được chiếc giường trong phòng, có điều, người vốn dĩ nên ngủ say ở đây lại không thấy đâu.
Sesshomaru đứng trong căn phòng trống rỗng, hai mắt híp lại, nghe thấy tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua những chiếc chuông treo trên hành lang.
Bên ngoài khu vườn, góc áo màu xanh mềm mịn phấp phới theo làn gió, bay lên rồi lại chầm chậm hạ xuống.
Sesshomaru cảm thấy tim mình đập rất nhanh, hắn chậm rãi bước tới nơi ánh sáng ấm áp ấy. Hắn đứng đó, ngơ ngác nhìn người đang ôm chú chó nhỏ màu bạc ngồi tựa vào khung cửa phơi nắng.
Nàng…tỉnh lại.
Người kia sau khi nhìn thấy hắn, nàng chỉ khẽ cười : “Trong phòng rất buồn, ta muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, khiến chàng lo lắng sao ?”
Khóe môi Sesshomaru khẽ nhếch lên, lắc đầu : “Không đâu.”
Ánh nắng mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây cối, vẽ lên hành lang những cái bóng lớn loang lổ. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo tiếng xào xạc của lá cây.
Sesshomaru và Aoko, một đứng một ngồi, dưới bóng cây cổ thụ, hai người dịu dàng nhìn nhau.
Năm tháng yên bình.
Cứ như vậy, đã đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.