Vịnh Tình Yêu (Diamond Bay)

Chương 7:




Trans: cachua
Căng thẳng xoắn chặt trong lòng Rachel; cảm giác này ngày càng tăng lên khi đêm đến. Anh không hề hôn cô, không hề chạm vào cô thêm một lần nào nữa, nhưng anh cứ dõi theo cô, và theo một cách nào đó điều này còn tệ hơn. Sức mạnh ẩn trong ánh mắt anh cũng giống như những đụng chạm thể xác, vuốt ve và thiêu đốt. Cô không thể nói chuyện phiếm để làm giảm bớt tình trạng căng thẳng, bởi vì mỗi lần cô ngẩng lên nhìn anh, đều thấy anh đang ngắm nhìn cô. Hai người cùng ăn; rồi cô bật tivi để giải trí. Không may là hôm nay những chương trình không quá thú vị, và thay vào đó, anh lại ngắm nhìn cô, nên cô lại tắt tivi đi. “Anh có muốn đọc gì đó không?” cuối cùng cô hỏi trong tuyệt vọng.
Anh lắc đầu. “Anh mệt lắm và cơn đau đầu chết tiệt này càng lúc càng tệ. Anh nghĩ anh sẽ quay trở lại giường.”
Nhìn anh thật mệt mỏi, nhưng cũng không ngạc nhiên lắm. Anh đã đứng nhiều quá, xét đến việc anh vừa mới hoàn toàn khôi phục ý thức vào sáng này. Cô cũng mệt mỏi, những việc xảy ra trong ngày vắt cạn sức lực của cô. “Để em tắm trước. Rồi em sẽ giúp anh giải quyết nhé,” cô nói và anh gật đầu đồng ý.
Cô vội vàng tắm rửa và mặc vào chiếc áo ngủ kín đáo nhất của mình, rồi khoác quanh mình chiếc áo choàng mỏng. Anh đang chờ cô trong phòng ngủ khi cô bước ra khỏi nhà tắm, và toàn bộ ngôi nhà chìm trong bóng tối. “Nhanh quá,” anh nói, cười yếu ớt. “Anh không biết là một người phụ nữ có thể rời khỏi nhà tắm trong khoảng thời gian ít hơn một giờ đấy.”
“Chủ nghĩa Sô-vanh,” cô ôn tồn đáp lời, tự hỏi đã bao giờ anh thật sự mỉm cười.
Anh tháo và thả những mảnh vải băng bó xuống sàn, rồi bước ra khỏi chúng rồi khập khiễng bước vào phòng tắm. “Anh sẽ tắm rửa những chỗ nào anh có thể với đến, rồi sẽ gọi em giúp những chỗ còn lại, được chứ?”
“Vâng,” cô nói, cổ họng thít chặt lại khi nghĩ đến cảm giác thân thể anh ở bên dưới bàn tay cô. Đâu phải như thể cô không lau rửa cho anh trước đó, nhưng bây giờ anh đã tỉnh dậy, và anh đã hôn cô. Chính những phản ứng của cô trước anh khiến cho cô căng thẳng chứ không phải lo lắng về những điều anh có thể làm. Sức khỏe anh vẫn còn kém để gây ra bất cứ tiến triển nghiêm trọng nào.
Bây giờ cô không cần thiết phải ngủ cùng anh; sẽ dễ dàng hơn cho cả hai nếu cô không làm to tát chuyện ấy lên mà đơn giản là tự tạo một chiếc nệm trước khi anh ra khỏi nhà tắm. Nghĩ như thế, cô bèn lấy hai tấm chăn bông trên đầu tủ và trải chúng lên sàn, rồi lôi chiếc gối từ giường xuống. Cô sẽ không cần chăn; áo khoác ngoài của cô là đủ rồi.
Sau hai mươi phút, anh mở cửa. “Anh đã sẵn sàng cho tiếp viện đây.”
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm thắt nút quanh thắt lưng mảnh khảnh, và anh đang lắc lư trên chân theo đúng nghĩa đen. Rachel nhìn anh tỉ mỉ, lo lắng cuốn trôi trạng thái bồn chồn của cô. Anh thật nhợt nhạt, da căng ra trên gò má cao, nhưng môi anh sưng đỏ. “Em nghĩ anh lại ốm rồi,” cô nói, đặt tay lên má anh. Cô nhanh chóng hạ nắp toa lét và giúp anh ngồi xuống, rồi đưa anh hai viên aspirin và một cốc nước trước khi cô làm nốt việc rửa người anh, làm nhanh hết mức có thể. Anh càng sớm ở trên giường bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Cô đáng nhẽ nên đoán trước cơn sốt sẽ quay lại sau cái cách anh tự ép mình cả ngày hôm nay.
“Xin lỗi về điều này,” anh lẩm bẩm khi cô lau khô cho anh. “Anh không định phụ thuộc vào em như thế này.”
“Anh không phải là siêu nhân,” Rachel bảo anh một cách mạnh mẽ. “Đi nào, hãy đưa anh vào giường.”
Cô giúp anh đứng lên, và anh nói, “Chờ đã.” Nhấc cánh tay phải ra khỏi vai cô, anh giật cái khăn tắm ra khỏi eo và vắt nó lên giá. Hờ hững và hoàn toàn trần trụi, anh đặt tay lại quanh vai cô và nặng nề dựa vào cô khi cô giúp anh quay lại giường. Rachel không biết mình nên cười hay nên cáu kỉnh với anh, nhưng cuối cùng thì cô quyết định sẽ lờ đi trạng thái thiếu quần áo của anh. Không phải là cô chưa từng thấy anh trần truồng trước đó, và nếu thế không làm phiền anh, thì cũng chẳng có gì phiền đến cô cả.
Dù cho anh sốt và mệt mỏi, không có gì thoát khỏi sự chú ý của anh hết. Anh nhìn thấy tấm đệm ở cuối chân giường, và cặp lông mày ngang, màu đen của anh trĩu xuống khi mắt anh nheo lại. “Cái gì thế?”
“Giường của em.”
Anh nhìn nó, rồi nhìn cô. Giọng anh đều đều. “Bỏ cái thứ chết tiệt đó ra khỏi kia và lên giường với anh, nơi em thuộc về.”
Cô nhìn anh một lạnh lùng một hồi lâu. “Anh đang giả thiết quả nhiều với chỉ một nụ hôn đấy. Giờ thì anh khá hơn nhiều rồi. Em sẽ không cần dậy cùng với anh trong đêm nữa, nên em không cần phải ngủ với anh.”
“Sau khi ngủ với anh bao nhiêu lần như thế, sao giờ lại dừng lại? Chúa biết là chẳng có gì phải e thẹn ở giai đoạn này nữa, và tình dục thì ngoài khả năng. Bất cứ tiến triển nào anh có cũng chỉ là hào nhoáng bên ngoài, và em biết điều đó.”
Cô không muốn cười, không muốn anh biết rằng lý trí của anh có vẻ rất là hợp lý. Không phải chỉ cái ý nghĩa về những gì anh có thể làm khiến cô thận trọng với việc ngủ với anh lúc này, mà còn là biết rõ rằng nằm cạnh anh trong đêm, cảm nhận sức nặng và hơi ấm của anh trên giường kế bên cô có ý nghĩa đến thế nào với cô. Cô đã quen với việc ngủ một mình, và thật đau đớn khi khám phá lại khoái cảm mơ hồ mà mạnh mẽ của việc chia sẻ buổi đêm với một người đàn ông.
Anh đặt tay lên họng cô, ngón cái chai sần cọ xát qua dây chằng nhạy cảm chạy dọc xuống vai cô và khiến cô rùng mình. “Có một lý do nữa làm anh muốn em ngủ với anh.”
Cô không biết mình có muốn nghe điều đó hay không. Cái biểu hiện lạnh lẽo, chết choc đó lại hiện lên trong mắt anh, cái nhìn của một người không hề có chút ảo tưởng nào, người đã nhìn thấy những thứ tồi tệ nhất mà không lấy làm ngạc nhiên. “Em sẽ ở ngay đây, dưới chân giường,” cô thì thào.
“Không. Anh muốn em ở trong tầm tay, để lúc nào anh cũng biết được chính xác em đang ở đâu. Nếu anh phải dùng đến dao anh muốn chắc chắn là em không vô tình ở trong đường tấn công.”
Cô quay đầu và nhìn vào con dao, vẫn nằm đó trên cái bàn cạnh giường. “Không ai có thể lẻn vào mà không đánh thức chúng ta.”
“Anh không định mạo hiểm đâu. Vào giường đi. Nếu không cả hai ta cùng ngủ trên sàn.”
Anh thực sự có ý đó, và cô từ bỏ với một tiếng thở dài, chả có ích gì nếu cả hai bọn họ cùng bị khó chịu. “Được rồi. Để em đi lấy gối của mình.”
Tay anh thả võng xuống, và Rachel lấy lại gối của cô, ném nó lên đúng chỗ trên giường. Anh thận trọng trườn vào giữa tấm ga, và một tiếng rên thoát ra từ anh khi anh nằm xuống, vai bị căng lên. Cô tắt đèn và vào giường bên đối diện, kéo ga lên người cả hai bọn họ và cuộn mình trong tư thế thường ngày của mình, y như thể họ đã làm thế nhiều năm rồi, nhưng cái tư thế nhàn nhã này hoàn toàn chỉ là bề ngoài. Lòng cô đang thít chặt, còn sự cẩn trọng của anh thì thấy rõ. Cô nghi ngờ chuyện anh thực sự cho rằng những người đàn ông đang săn đuổi anh sẽ đột nhập vào nhà giữa đêm, nhưng anh vẫn chuẩn bị cho chính mình.
Ngôi nhà bao bọc quanh họ với những tiếng cọt kẹt và rì rào dễ chịu, trong sự im lặng của buổi đêm cô có thể nghe thấy cả tiếng dế kêu ngoài cửa sổ, nhưng những âm thanh quen thuộc ấy cũng không trấn an được cô. Những ý nghĩ của cô cứ xoay vần không ngừng, cố xếp những mảnh vụn thông tin thành một bức tranh rõ ràng. Anh đang trong kỳ nghỉ, nhưng anh đã bị phục kích? Tại sao họ lại cố giũ bỏ anh? Có phải anh đã biết được điều gì họ mà họ muốn ỉm đi không? Cô muốn hỏi anh, nhưng sự im lặng, thậm chí cả hơi thở của anh cũng bảo cho cô rằng anh đã ngủ rồi, mệt mỏi cả ngày.
Không suy nghĩ, cô với tay ra và đặt tay lên cánh tay anh. Chỉ là một cử chỉ hoàn toàn vô thức, có được từ những đêm cô cần phải nhận thấy mỗi cử động của anh.
Không có lời cảnh báo nào, chỉ một cú tấn công chấp nhoáng từ bàn tay phải của anh khi các ngón tay anh nắm chặt quanh cổ tay cô với một lực có thể làm thâm tím và nát da. Rachel rên lên, vừa sợ hãi vừa đau đớn, mọi dây thần kinh trong cô đều căng lên trước sự tấn công của anh. Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô nới lỏng ra một chút, và anh thầm thì, “Rachel?”
“Anh đang làm đau em!” Tiếng phản kháng vô tình bật ra khỏi cô, và anh ngay lập tức thả cô ra, ngồi dậy trên giường và chửi thề nhẹ dưới hơi thở.
Rachel xoa xoa cổ tay bầm tím, trừng mắt nhìn vào đường nét lờ mờ của cơ thể anh trong bóng đêm. “Em nghĩ tấm nệm sẽ an toàn hơn,” cuối cùng cô nói, cố xoa dịu. “Em xin lỗi. Em không định chạm vào anh. Nó chỉ là... xảy ra.”
Giọng anh thô ráp. “Em ổn chứ?”
“Vâng. Cổ tay bị bầm, chỉ thế thôi.”
Anh cố quay về phía cô, nhưng bên vai bị thương ngăn anh lại, và anh lại chửi thề, ngập ngừng giữa chuyển động.
“Trèo sang bên kia đi, để anh có thể ngủ bên phải và ôm lấy em.”
“Em không cần được ôm, cảm ơn anh.” Cô vẫn còn cảm thấy hơi run rẩy vì cái cách anh đã phản ứng, dữ dội và chớp nhoáng như một con rắn tấn công. “Anh hẳn là phải khó khăn lắm để giữ lấy bạn cùng giường.”
“Em là người phụ nữ duy nhất anh từng ngủ cùng, theo nghĩa đen, trong nhiều năm rồi,” anh quặc lại. “Giờ thì em muốn mạo hiểm làm anh bất ngờ lần nữa, hay em định cuộn mình lại ở đằng kia?”
Cô rời khỏi giường và đi vòng sang bên kia, và anh trượt ra đủ để dành chỗ cho cô. Không một lời cô nằm xuống, quay lưng về phía anh và kéo chăn lên phủ lấy cả hai người họ. Trong sự im lặng tương đồng anh chỉnh tư thế của mình áp vào cô như úp thìa, đùi anh áp vào sau người cô, mông cô rúc vào háng anh, lưng cô áp vào lồng ngực rộng lớn, vững chắc của anh. Cánh tay phải của anh luồn xuống dưới đầu cô, và tay trái ôm quanh eo cô, neo cô lại một chỗ. Rachel nhắm mắt lại, bừng lên bởi hơi nóng của anh và tự hỏi bao nhiêu hơi nóng đó là từ cơn sốt. Cô đã quên mất cảm giác khi nằm ngủ với một người đàn ông, cảm thấy được sức mạnh của anh bao bọc quanh cô như một tấm mền. “Sẽ thế nào nếu em va vào vai hoặc chân anh?” cô thì thầm.
“Sẽ đau như điên ấy,” anh đáp lại khô khốc, hơi thở của anh rung rung tóc cô. “Đi ngủ đi. Đừng lo về chuyện đó.”
Làm sao cô có thể không lo lắng về chuyện làm đau anh, khi mà cô thà chết còn hơn là làm anh đau đớn? Cô rúc đầu vào gối, cảm thấy sức mạnh rắn như thép của cánh tay anh bên dưới nó, tay cô trượt xuống gối và khép nhẹ nhàng quanh cổ tay anh, một sự động chạm mà lúc này cô phải có. “Ngủ ngon,” cô nói, chìm vào trong hơi ấm của anh và để cho cơn buồn ngủ chiếm lấy mình.
Sabin nằm đó, cảm thấy sự mềm mại của cô trong tay anh, mùi hương ngọt ngào nữ tính trong mũi và nhớ lại vị của cô trên đầu lưỡi. Cảm giác thật quá tuyệt, và điều đó khiến anh cảnh giác. Đã nhiều năm rồi anh chưa thực sự ngủ với với bất kỳ ai, anh đã rèn luyện tới một giác quan hoàn hảo, sắc bén đến độ anh không thể dung thứ cho bất kỳ ai lại gần trong lúc anh ngủ, bao gồm cả vợ cũ của mình. Thậm chí trong lúc anh còn hôn nhân anh vẫn cơ bản là đơn độc, cả về thể xác lẫn tinh thần. Thật kỳ lạ khi giờ anh có thể cảm thấy thoái mái đến thế, với Rachel nằm ngủ trong vòng tay anh, như thể anh không cần giữ khoảnh cách với cô. Anh bẩm sinh đã thận trọng và cô độc, cảnh giác với tất cả mọi người, bao gồm cả người của chính anh, đặc điểm đó đã cứu mạng anh không chỉ một lần. Có lẽ chính vì tiềm thức anh đã quen với việc ngủ bên cô, chạm vào cô và được cô chạm vào, dù cái chạm nhẹ nhàng trên cánh tay anh đã đẩy anh vào phản ứng bạo lực trước khi anh kịp kìm mình lại.
Vì bất kể lý do gì, cảm giác thật tuyệt khi được ôm cô, được hôn cô. Cô là một người phụ nữ nguy hiểm đầy ấn tượng, bởi vì cô kích thích anh theo những cách mà anh chưa bao giờ bị kích thích trước đây. Anh đã nghĩ đến việc làm tình với cô. Mọi cơ bắp trong cơ thể anh đều thít chặt lại, và anh bắt đầu cứng lên. Quá tệ là anh không thể xoay cô lại trên lưng và làm tất cả những điều anh muốn làm với cô,nhưng điều đó sẽ phải đợi. Anh sẽ có cô, nhưng anh phải rất cẩn thận để nó không trở thành một điều gì hơn là khoảng thời gian vui chơi. Anh không đủ sức để cho phép nó trở thành một cái gì khác nữa, đối với cả hai bọn họ.
Rachel từ từ tỉnh dậy, hoàn toàn thoải mái đến mức cô miễn cưỡng mới mở mắt ra và bắt đầu ngày mới. Cô thường là một người dậy sớm, tỉnh táo ngay khi chân cô chạm xuống sàn nhà, và cô thực sự thích sáng sớm. Nhưng trong buổi sáng cá biệt này cô đã vùi sâu xuống gối, cơ thể ấm áp và thư giãn, và cô nhận thấy đã ngủ ngon hơn nhiều hàng năm trời qua. Nhưng Kell đâu? Cô ngay lập tức nhận thấy rằng anh không ở trên giường, mắt cô mở to, và cô ra khỏi giường trước cả khi kịp nghĩ xong. Cửa phòng tắm đang mở, vậy là anh không có ở trong đó. “Kell?” cô gọi, lao vội ra khỏi phòng ngủ.
“Ngoài này.”
Câu trả lời vọng tới từ sân sau, và cô gần như chạy tới cửa hậu, đang để mở toang. Anh đang ngồi trên bậc thang, chỉ mặc mỗi quần đùi jeans, và Joe đang nằm trên cỏ dưới chân anh. Vịt Ebenezer và bầy đàn trung thành của nó đang lạch bạch quanh sân, yên bình săn đuổi sâu bọ. Cơn mưa đêm hôm qua đã khiến cho mọi thứ thật tươi mới đến nỗi gần như phát đau khi nhìn vào, và giờ đây mặt trời soi rọi bầu trời xám xanh không có lấy một gợn mây trong tầm mắt. Đó là một buổi sáng đặc biệt yên bình, ấm áp và ngọt ngào.
“Làm sao anh ra khỏi giường mà không đánh thức em dậy được thế?”
Chống tay trên bậc thang, anh nâng mình đứng dậy, cô chú ý thấy anh có vẻ di chuyển dễ dàng hơn hôm qua. Anh nhìn cô qua cửa kính. “Em đã rất mệt sau khi chăm sóc anh bốn ngày liền.”
“Anh ngày càng khá lên đấy.”
“Anh cảm thấy khỏe hơn, và đầu anh không còn đau nữa.” Anh mở cửa kính ra và do dự một thoáng, đôi mắt đen nhanh chóng chạy dọc cơ thể cô. Cô phải cố hết sức mình mới không khoanh tay trước ngực, nhưng cô biết chiếc váy ngủ cô đã chọn không hề để lộ gì cả, nên cử chỉ đó sẽ là phù phiếm. Cô hẳn là trông như một đống hỗn độn, với mái tóc chưa chải, nhưng cô cũng đã nhìn thấy anh lúc tồi tệ nhất, nên cô cũng sẽ không lo lắng về điều đó nữa.
“Em quá quen với việc làm gà mái mẹ rồi,” cô nói, hơi cười. “Khi anh không ở trên giường em phát hoảng lên. Nhưng vì anh rất ổn, nên em sẽ đi thay đồ và làm bữa sáng đây.”
“Đừng có thay đồ vì anh nhé,” anh dài giọng, một lời bình luận mà cô lờ tịt khi cô bỏ đi. Kell nhìn theo cho đến khi cô ra khỏi tầm mắt, rồi chậm rãi đi về phía cầu thang và vào nhà. Anh cài then cửa kính lại phía sau. Cô không chơi trò tán tỉnh bằng cách mặc những chiếc váy ngủ bó sát và rồi giả vờ e thẹn bị xấu hổ bởi những gì lộ ra, nhưng cô cũng không cần phải làm thế. Với cái váy ngủ đầy hoa màu hồng và mái tóc rối bù đó, cô trông ấm áp, ngái ngủ và mềm mại đến chết tiệt đến mức mà một người đàn ông có thể chết chìm trong cô. Đó chính xác là những gì anh muốn làm khi anh tỉnh dậy phát hiện ra váy ngủ của cô đã bị kéo lên trong đêm và anh đang áp vào cặp đùi trần của cô, chỉ có lớp niloong mỏng của quần lót giữ anh khỏi cô. Anh đã trở nên khuấy động đế nỗi phải rời ngay khỏi giường, để tháo mình ra khỏi sự kích thích của cơ thể cô. Anh chửi thề nóng nảy trước sự bất lực về thể chất của mình, bởi vì nó khiến anh không thể chiếm lấy cô theo cách anh muốn, mạnh, nhanh, và sâu.
Chỉ vài phút sau cô quay lại bếp, tóc được chải gọn và búi lên hai bên đầu bằng một cái kẹp tóc hình bướm. Cô vẫn đi chân trần, và cô mặc quần đùi bò cũ đến nỗi gần như bạc phếch, cùng với một cái áo phông màu nâu rộng thùng thình có vạt áo buộc lại quanh eo. Khuôn mặt rám nắng của cô hoàn toàn không trang điểm. Anh nhận ra cô thoải mái với chính mình. Cô hẳn sẽ làm tắc nghẽn giao thông khi trang hoàng cho mình với lụa là và đá quý, nhưng cô sẽ chỉ làm thế khi cô cảm thấy thích, không phải vì lợi ích của bất kỳ ai. Cô tự tin, và Kell thích điều đó, anh quá chuyên chế đến nỗi cần phải có một phụ nữ mạnh mẽ mới không bị anh hoàn toàn áp đảo, mới không chùn bước trước anh cả trong lẫn ngoài giường.
Làm việc nhanh thoăn thoát, cô pha cà phê và bắt đầu rán thịt. Cho đến khi hai mùi thơm hấp dẫn đó tràn đầy trong không khí anh vẫn chưa nhận thức được mình đói đến thế nào, nhưng ngay lập tức miệng anh bắt đầu ứa nước bọt. Cô đặt bánh bích quy vào lò, đập vỡ bốn quả trứng để chiên, rồi gọt vỏ thái lát một quả dưa vàng. Đôi mắt xám tinh khiết của cô quay sang anh. “Làm việc này sẽ dễ dàng hơn nếu em có con dao sắc nhất của mình.”
Sabin hiếm khi cười lớn hay thậm chí là thấy thích thú, nhưng tông giọng khô khan, mắng mỏ của cô khiến anh muốn mỉm cười. Anh tựa người vào tủ bát đĩa để tản trọng lượng ra khỏi cái chân bị thương, không sẵn sàng tranh cãi. Anh cần một phương tiện tự bảo vệ, thậm chí chỉ là một con dao bếp. Cả lý trí và bản năng đều cương quyết làm thế. “Em có loại súng nào quanh đây không?”
Rachel khéo léo lật miếng thịt. “Em có một khẩu súng trường 22 ly dưới giường, và một khẩu.375 nạp đạn săn ở ngăn chứa đồ trên ô tô.”
Cơn tức giận nhanh chóng dâng lên trong anh, tại sao hôm qua cô chẳng hề nói gì về chúng? Rồi cô nhìn anh bằng ánh mắt thách thức và anh biết cô chỉ đang chờ anh nói gì đó. Sao cô lại phải đưa súng cho một người đàn ông đã dí dao vào cô chứ? “Sẽ thế nào nếu anh cần chúng trong đêm?”
“Em không có nhiên liệu nào cho chiếc.357 ngoài đạn săn, nên em bỏ qua nó,” cô đáp lại bình tĩnh. “Khẩu.22 nằm trong tầm tay, và em không chỉ biết dùng nó, em còn có hai tay lành lặn ngược hẳn với một tay của anh.” Cô cảm thấy an toàn ở vịnh Kim Cương, nhưng lý trí thực tế chỉ ra rằng cô phải có vài phương tiện tự vệ, cô là một phụ nữ sống một mình, mà không có láng giềng gần. Cả hai loại vũ khí cô có đều là dành cho thứ mà ông ngoại cô gọi là “lũ tởm lợn” dù bất kỳ ai nhìn vào nòng chiếc 0.357 cũng sẽ không biết chúng được nạp đạn săn. Cô đã chọn cả hai để tự vệ, không phải để giết người.
Anh dừng lại, đôi mắt đen nheo vào. “Sao giờ lại nói với anh?”
“Thứ nhất, vì anh đã nói cho em nghe anh là ai. Thứ hai, bởi vì anh đã hỏi. Thứ ba, thậm chí khi không có con dao, anh cũng không phải không có vũ khí. Chấn thương, nhưng không tàn phế.”
“Ý em là gì?”
Cô nhìn xuống bàn chân trần cứng cáp của anh. “Những vết chai hai gờ ngoài chân anh, và trên tay anh nữa. Không nhiều người có chúng đâu. Anh hành động bằng chân trần, phải không?”
Khi anh nói giọng anh bình tĩnh và mượt mà, và nó làm dấy lên một cơn rùng mình dọc xương sống cô. “Em chú ý quá nhiều đấy, em bé à.”
Cô gật đầu đồng ý. “Phải.”
“Phần lớn mọi người chẳng nghĩ gì về những vết chai cả.”
Chỉ trong một thoáng Rachel do dự, ánh mắt cô xoay vào trong, trước khi cô quay về sắp xếp bàn và kiểm tra thức ăn. “Chồng em cũng đã tham gia huấn luyện thêm. Anh ấy cũng có những vết chai ở tay.”
Có thứ gì đó thít chặt bên trong anh, xoắn xít, và các ngón tay anh chậm chạp co lại. Anh liếc nhanh qua bàn tay mảnh mai, rám nắng, không đeo nhẫn của cô. “Em đã ly dị.”
“Không. Em là góa phụ.”
“Anh xin lỗi.”
Cô lại gật đầu và bắt đầu xếp trứng và thịt hun khói lên đĩa, rồi kiểm tra bánh quy trong lò nướng. Chúng vừa chín tới, nâu vàng trên bề mặt, và cô nhanh chóng đưa chúng vào giỏ bánh mỳ. “Đã lâu rồi,” cuối cùng cô nói. “Năm năm.” Rồi giọng cô thay đổi và lại trở mạnh mẽ. “Giải quyết hết đi trước khi bánh quy bị nguội.”
Cô là một đầu bếp giỏi đến chết tiệt, anh nhận xét vài phút sau đó. Trứng thì nhuyễn mịn, thịt hun khói thì giòn, bánh bích quy thì nhẹ, và cà phê thì vừa đủ đặc. Mứt đào tự làm chảy những giọt mật vàng óng lên trên bánh bích quy, và dưa vàng mọng nước và ngọt lịm. Không có gì lạ thường cả, nhưng tất cả đều vừa khít với nhau, và thậm chí cả màu sắc cũng thật êm ái. Chỉ đơn giản là một mặt khác trong bản tính tự nhiên của cô. Ngay khi anh đang thưởng thức cái bánh quy thứ ba thì cô nói nhẹ nhàng, “đừng mong chờ điều này mỗi ngày. Vài buổi sáng em chỉ có ngũ cốc và hoa quả làm đồ ăn sáng. Em chỉ đang cố vực dậy sức khỏe của anh thôi.” Thái độ của cô giấu đi sự thỏa mãn mà cô cảm thấy khi quan sát người đàn ông tự chủ lạnh lùng này ăn với sự thích thú rõ rệt.
Anh dựa người vào ghế, thong thả khi anh đánh giá ánh sáng lấp lánh trong mắt và nụ cười bị cốc cà phê mà cô giữ trong đôi tay mảnh mai giấu đi chút ít. Cô đang trêu chọc anh, và anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng một người nào đó thực sự dám trêu chọc anh nữa. Hẳn là ở trung học, một cô bé tuổi teen phù phiếm, suốt ngày cười khúc khích nào đó cố thử nghiệm khả năng quyến rũ mới tìm ra của mình và dám dùng chúng đối với những cậu trai mà cả các giáo viên cũng coi là ‘nguy hiểm.’ Anh thực sự chưa bao giờ làm bất kỳ điều gì khiến họ nghĩ như thế, chỉ đơn thuần là cách anh nhìn họ, với ánh mắt lạnh lùng, trịnh thượng đen như màn đêm địa ngục. Rachel dám trêu chọc anh bởi vì cô tự tin vào bản thân mình, và bởi vì sự chắc chắn rằng cô coi anh ngang bằng. Cô không hề sợ anh, bất kể những gì cô biết, hay đã đoán.
Đúng thời điểm. Anh sẽ có cô, không sớm thì muộn.
“Em đang đi rất đúng đường,” anh nói, cuối cùng cũng đáp lại lời trêu chọc của cô. Rachel tự hỏi anh có phải cố tình làm thế, đợi rất lâu mới đáp trả. Anh hoặc là đang suy nghĩ về những gì mình muốn nói, hoặc khoảng dừng dài dằng dặc đó được thiết kế để làm người đối diện mất thăng bằng. Mọi thứ anh làm đều có kiểm soát đến mức cô không nghĩ nó chỉ là một thói quen, mà là mánh khóe có chủ ý.
Có thể có hai nghĩa trong lời của anh, nhưng Rachel chọn cách hiểu chúng theo nghĩa đen. “Nếu đó là lời hối lộ để khiến em tiếp tục nấu ăn thế này, thì không có tác dụng đâu. Quá nóng để ăn chính tận ba lần một ngày. Cà phê nữa không?”
“Cho anh xin.”
Khi cô rót cà phê cô hỏi, “Anh định ở lại bao lâu?”
Anh chờ cho đến khi cô đặt ấm xuống đế hâm nóng và quay lại ghế rồi mới trả lời. “Cho đến khi anh khắc phục được điều này, có thể đi và dùng lại vai. Trừ phi em muốn anh đi, vậy thì phụ thuộc xem khi nào thì em ném anh ra ngoài.”
Chà, đủ trắng trợn đấy, Rachel nghĩ thầm. Anh sẽ ở cho đến khi anh hồi phục, nhưng chỉ thế thôi. “Anh có ý tưởng về những gì mình định làm không?”
Anh dựa tay lên bàn. “Khá rõ. Đó là thứ đầu tiên trong danh sách. Anh phải tìm ra xem bọn anh đã bị thoái hóa sâu đến đâu. Vẫn còn một người anh có thể gọi khi cần, nhưng anh sẽ đợi cho đến khi hồi phục trước khi làm bất cứ điều gì. Chỉ một người duy nhất chẳng có mấy cơ hội cả. Anh vẫn còn ba tuần nữa trong kỳ nghĩ. Ba tuần họ sẽ phải giữ im lặng, trừ phi cơ thể anh tình cờ dạt vào đâu đó. Không có cơ thể anh họ bị chôn chân. Họ không thể có động tĩnh gì để thay thế anh trừ phi anh chính thức chết, hoặc mất tích.”
“Điều gì xảy ra nếu anh không xuất hiện ở chỗ làm trong ba tuần nữa?”
“Dữ liệu của anh sẽ bị xóa khỏi mọi ghi chép. Mật mã sẽ thay đổi, các đặc vụ được tái bổ nhiệm, và anh sẽ chính thức không còn tồn tại.”
“Được cho là đã chết?”
“Chết, bị bắt, hoặc đã phản bội.”
Ba tuần. Nhiều nhất cô sẽ có ba tuần với anh. Khoảng thời gian này có vẻ ngắn ngủi đến đau đớn, nhưng cô sẽ không hủy hoại nó bằng cách rên rỉ và hờn dỗi bởi vì mọi thứ không diễn ra theo cách cô muốn. Cô đã học một bài học đau đớn rằng ‘mãi mãi’ có thể ngắn ngủi đến nhói đau. Nếu ba tuần là tất cả những gì cô sẽ có với anh, vậy thì cô sẽ mỉm cười và chăm sóc cho anh, thậm chí cãi nhau với anh nếu cô cảm thấy thích, giúp anh theo bất kỳ cách nào cô có thể... yêu thương cho anh... rồi vẫy tay tạm biệt người chiến binh hắc ám và giữ lại nước mắt cho riêng mình, sau khi anh đã bỏ đi. Việc biết rằng phụ nữ hẳn vẫn làm chính xác y như vậy hàng thế kỷ nay cũng chẳng cho cô nhiều an ủi cho lắm.
Anh đang trầm tư, lông my anh cụp xuống mắt trong lúc anh nhìm chằm chằm vào cốc cà phê. “Anh muốn em làm muốn chuyến mua sắm nữa.”
“Chắc chắn rồi,” Rachel nói dễ dãi. “Em đã định hỏi anh quần có đúng kích cỡ không.”
“Mọi thứ đều đúng kích cỡ. Em có đôi mắt chuẩn đấy. Không, anh muốn em mua đạn rỗng đầu cho khẩu 0.357, nhiều vào. Tương tự với khẩu súng trường. Em sẽ được hoàn lại tiền.”
Được hoàn lại tiền là thứ sau cùng trong những lo lắng của Rachel, và cô cảm thấy một cơn oán giận lóe lên vì anh thậm chí còn nhắc đến điều đó. “Anh có chắc không muốn em mua một cặp súng săn trong khi em còn ở cửa hàng không? Hoặc một khẩu thần công 44 ly chẳng hạn.”
Trước sự ngạc nhiên của cô anh đón nhận lời mỉa mai của cô một cách nghiêm túc. “Không. Anh không muốn em bị ghi lại là đã mua bất kỳ loại vũ khí nào từ cái ngày anh biến mất.”
Điều đó làm cô sửng sốt, và cô tựa ra sau. “Ý anh là ghi chép về những thứ như vậy cũng rất dễ bị kiểm tra ư?”
“Đối với bất kỳ ai trong vùng này.”
Rachel nhìn anh một lúc thật lâu, thật lâu, đôi mắt xám lướt lên trên bề mặt cứng cáp của mặt anh và biểu hiện kín đáo trong đôi mắt anh, đôi mắt còn già dặn hơn tuổi đời. Cuối cùng cô thì thầm, “Anh là ai, mà lại có người phải tốn công đến thế để giết anh?”
“Họ thích bắt giữ anh còn sống hơn,” anh đáp lại khô khốc. “Công việc của anh là đảm bảo cho điều đó không bao giờ xảy ra.”
“Tại sao lại là anh?”
Khóe miệng anh cong lên gần như là một nụ cười, dù hoàn toàn là vẻ giễu cợt. “Bởi vì anh là người giỏi nhất trong việc anh làm.”
Đó chẳng giống một câu trả lời cho lắm, nhưng mà anh cũng rất giỏi trong việc trả lời câu hỏi mà không tiết lộ bất kỳ thông tin nào. Những chi tiết mà anh kể cho cô đều đã được cân nhắc kỹ lưỡng, được chọn để ép ra những phản ứng mà anh muốn từ cô. Vô ích, Rachel biết rằng cô sẽ làm bất kỳ thứ gì có thể để giúp anh.
Cô uống cạn cốc cà phê của mình và đứng dậy. “Em có vài việc lặt vặt phải làm trước khi trời trở nên quá nóng, bát đĩa có thể đợi sau. Anh có muốn ra ngoài với em không, hay ở trong này nghỉ ngơi?”
“Anh cần phải vận động,” anh nói, đứng dậy và theo cô ra ngoài. Anh chậm chạp đi khập khiễng quanh sân, xem xét kỹ mọi chi tiết, trong khi Rachel cho Joe và lũ ngỗng ăn, rồi ngồi xuống thu hoạch rau tươi trong vườn. Khi anh đã mệt, Kell ngồi xuống bậc thềm sau nhà và quan sát công việc của cô, mắt anh nheo lại trước ánh mặt trời.
Rachel Jones có một bầu không khí dễ chịu bao quanh người khiến anh cảm thấy thư thái. Cuộc sống của cô thật yên bình, ngôi nhà nhỏ của cô thật ấm cúng, và ánh mặt trời miền nam nóng bỏng thiêu đốt làn da anh... Mọi thứ ở đây đều thật quyến rũ, theo cách này hay cách khác. Những bữa ăn cô nấu và chia sẻ cùng anh gợi đến những ý nghĩ tản mạn rằng sẽ thế nào nếu được ăn sáng cùng cô mỗi ngày, và những ý nghĩ đấy với anh còn nguy hiểm hơn bất kỳ loại vũ khí nào.
Anh đã từng một lần cố để có một cuộc sống riêng bình thường, nhưng không có tác dụng. Hôn nhân không mang lại sự thân thiết mà anh mong đợi, tình dục rất tốt, và thường xuyên, nhưng sau khi việc đấy kết thúc anh vẫn là một chiến binh, tách rời khỏi phần còn lại của thế giới bởi cả bản chất và hoàn cảnh. Anh đã thích vợ mình, đến tận khi cuộc hôn nhân kết thúc, nhưng chỉ thế thôi. Cô ấy đã không thể chọc thủng rào chắn bên ngoài để chạm tới người đàn ông bên trong; có lẽ là cô ấy còn không bao giờ nhận ra người đàn ông đó tồn tại. Chắc chắn rằng cô ấy hoặc không nhận ra hoặc không muốn đối mắt với bản chất thực sự trong công việc của anh. Marilyn Sabin chỉ nhìn vào chồng mình như một trong hàng ngàn người đàn ông khác giữ chân công chức bàn giấy ở Washington,D.C. Anh đi làm buổi sáng và quay về nhà - thông thường - là vào buổi đêm. Cô bận rộn với sự nghiệp luật sư ngày càng thăng tiến của mình và cũng thường xuyên phải làm việc muộn, nên cô hiểu. Cô là một phụ nữ khó tính, nên tính cách lạnh lùng, giữ khoảng cách của Kell phù hợp hoàn hảo với cô, và cô không bao giờ cố gắng đế nhìn xuyên qua bề mặt tới người đàn ông phức tạp bên dưới.
Kell ngẩng mặt về phía mặt trời, cảm thấy mọi thứ trong anh nới lỏng và chậm xuống. Marlyn....đã nhiều năm rồi anh mới nghĩ đến cô, một minh họa cho việc cô chạm đến anh mới nông chừng nào. Cuộc ly dị chẳng gợi được bất kỳ phản ứng nào từ anh hơn một cái nhún vai, quỷ thật, cô hẳn là bị điên mới ở lại với anh sau những gì đã xảy ra.
Nỗ lực tấn công vào cuộc sống của anh thật là vụng về, không được lên kế hoạch hoặc chỉ đạo chu đáo. Anh và Marilyn đã ra ngoài ăn tối, một trong những lần hiếm hoi trong đời sống hôn nhân của họ mà họ ra ngoài giải trí với nhau, và chưa từng đến một trong những nơi lộng lẫy mà Marilyn vô cùng yêu quý. Kell đã thấy tên bắn tỉa ngay khi rời khỏi nhà hàng và hành động ngay lập tức, đẩy Marilyn xuống và lăn người đi để che lấy mình. Hành động của anh đã cứu tính mạng Marilyn, bởi vì cô vẫn cứ đi, đứng ngay giữa Kell và bên tỉa bắn tỉa, hắn đã bắn gần như đồng thời với cú xô của Kell, làm Marilyn bị thương ở cánh tay phải.
Cái đêm đó đã mãi mãi thay đổi cách Marilyn nhìn nhận chồng mình, và không thích cách nhìn mới đó tí nào. Cô đã nhìn thấy cái phong cách lạnh lùng mà anh đuổi theo và dồn tên sát thủ vào chân tường, nhìn thấy cú tấn công ngắn ngủi, dữ tợn bỏ lại tên đàn ông kia bất tỉnh trên mặt đất, nghe thấy giọng chỉ đạo chua cay của Kell khi anh ra lệnh cho những người đến ngay sau đó và giải quyết mọi việc. Một trong những người đó đưa cô đến bệnh viện, nơi cô được chữa trị và giữ lại qua đêm, trong khi Kell dành cả đêm tìm ra xem bằng cách nào tên bắn tỉa biết được nơi anh sẽ ở buổi tối. Câu trả lời, rõ rành rành, là Marilyn. Cô không thấy có lý do gì phải bí mật về hành động của mình hay sự thật rằng cô sẽ ăn tối với chồng mình đêm đó, hay nơi ăn tối, cô thực sự không biết rằng công việc của chồng mình nguy hiểm và được đánh giá cao đến thế nào, và cô cũng không có hứng thú muốn biết.
Vào lúc Kell đến nhận cô ở bệnh viện ngày hôm sau cuộc hôn nhân của cô đã kết thúc trong mọi phương diện trừ tính pháp lý. Từ đầu tiên Marilyn nói với anh, rất bình thản, là cô muốn ly dị. Cô không biết anh đã làm cái gì, không muốn biết, nhưng cô sẽ không mạo hiểm mạng sống của chính mình khi giữ hôn thú với anh trong khi anh còn làm việc đó. Có thể hơi chạm đến tự ái của cô chút xíu khi Kell đồng ý quá dễ dàng, nhưng trong đêm anh cũng đã suy nghĩ đôi chút, và cơ bản cũng đã đi đến cùng kết luận đó, dù với những lý do khác.
Kell không đổ lỗi cho cô vì đòi ly dị, đó là việc khôn ngoan nên làm. Cú đánh gần đó đã làm anh bừng tỉnh, bởi vì nó minh chứng cho việc anh có thể dễ dàng bị lần đến qua những người được cho là gần gũi nhất với anh biết bao. Sai lầm đối với anh là đã thử có một cuộc sống riêng bình thường, nhắc đến việc anh là ai và anh làm gì. Những người đàn ông khác có thể xoay xở được, nhưng họ không phải là Kell Sabin, người có những khả năng đặc biệt đã đặt anh vào ranh giới hiểm nguy hàng đầu. Nếu có bất kỳ ai khác đủ thông minh mà các đặc vụ khác muốn nhận nhiệm vụ cùng, thì đó là Kell Sabin. Bởi vì anh là một mục tiêu, nên bất kỳ ai gần gũi với anh cũng là một mục tiêu.
Điều đó đã dạy cho anh một bài học. Anh không bao giờ để bất kỳ ai lại gần anh đủ để họ có thể bị sử dụng chống lại anh, hay bị tổn thương trong nỗ lực tiếp cận anh. Anh đã chọn cuộc sống của mình, bởi vì anh vừa là một người thực tế vừa là một người ái quốc, và anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào phải trả, nhưng anh cũng quyết tâm không bao giờ để liên lụy đến một công dân vô tội, những người mà anh đã thề phải bảo vệ cuộc sống và tự do cho họ.
Anh không bao giờ muốn cưới vợ lại, hay thậm chí là có nhân tình nữa. Tình dục ngẫu nhiên, không bao giờ trên những nền tảng quan hệ thông thường cùng một người phụ nữ, và anh luôn luôn cẩn thận giới hạn số lần anh gặp riêng một ai đó. Nó đã có tác dụng rất tốt.
Cho đến Rachel. Cô quyến rũ anh. Chết tiệt, cô đã quyến rũ anh biết bao! Cô chẳng giống Marilyn tí nào, cô dễ chịu và ăn vận giản dị, trong khi Marilyn khó chiều và sang trọng. Cô biết - bằng cách nào đó, cô biết - quá nhiều về cách sống của anh nói chung, trong khi Marilyn chẳng hề nhận ra đến một phân nhỏ như thế về anh trong từng ấy năm họ còn kết hôn.
Nhưng điều đó đơn giản là không thể kéo dài. Anh không thể cho phép nó kéo dài. Anh quan sát Rachel khi cô làm việc trong khu vườn nhỏ của mình, tận tâm với công việc lặt vặt của mình. Ngủ với cô sẽ vừa nóng bỏng vừa kéo dài, lăn lộn trên giường với cô, và cô sẽ không lo lắng đến việc anh làm rối bù tóc hay xóa nhòa lớp trang điểm của cô. Để bảo vệ cô, anh phải bảo đảm rằng tất cả mãi mãi cũng chỉ là tình dục. Khi anh rời khỏi đời cô điều đó sẽ là mãi mãi, và vì lợi ích của chính cô. Anh nợ cô quá nhiều để mạo hiểm cho bất kỳ hiểm nguy nào đến gần cô.
Cô thẳng người khỏi tư thế cúi xuống và vươn vai, duỗi tay cao trong không trung, chuyển động ấy nhô ngực cô lên trước dính vào lớp vải sơ mi mỏng manh. Rồi cô nhặt giỏ lên và đi xuyên qua các luống rau đến chỗ anh, Joe rời khỏi chỗ ngồi ở luống cuối cùng và đi theo cô để tìm bóng râm dưới những bậc thang. Có một nụ cười trên khuôn mặt Rachel khi cô tiến đến gần Kell, đôi mắt xám ấm áp và thanh khiết, cơ thể mảnh mai di chuyển một cách duyên dáng. Anh quan sát cô đến gần, nhận thức được cô trong từng tế bào của cơ thể. Không, sẽ không đời nào có chuyện anh gây nguy hiểm cho cô bằng cách ở lại lâu hơn mức cần thiết, mối nguy hiểm thực sự chính là anh quá khát khao cô đến mức anh có thể bị xúi giục để gặp lại cô, một điều mà anh không thể để xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.