Vờ Ấu Trĩ

Chương 105:




Ngoại truyện 11
Trong đầu Dụ Ấu Tri ong ong, thế nên anh mua chiếc váy cưới này về chỉ để làm việc này thôi sao?
"Anh như vậy là lãng phí đó!" Cô lên án nói.
Hạ Minh Sầm căn bản không nghe, miệng không chút để ý nói: "Mua váy cưới cho em cũng gọi là lãng phí?"
"Đây là anh mua cho em á hả? Đây là anh mua để thoả mãn dục vọng của bản thân thì có."
Dụ Ấu Tri không hề lưu tình chút nào vạch trần anh, sau đó lại dùng ánh mắt cảnh giác nhìn anh: "Nói, tiền này anh lấy ở đâu? Em không muốn có một ngày nhận được thư tố cáo anh đâu nhé."
Hạ Minh Sầm nhếch môi cười: "Nghĩ gì đấy, tiền này là tiền lãi Hạ Minh Lan chia cho anh."
Lần này đổi lại là Dụ Ấu Tri không nói nên lời.
Bình thường thấy anh đi làm từ chín giờ đến năm giờ quen rồi, hai người ở cùng nhau sống một cuộc sống đơn giản, suýt chút thì quên mất anh có lai lịch thế nào.
"... Ông cố nguôi giận rồi?" Dụ Ấu Tri cẩn thận hỏi: "Anh Minh Lan phục chức rồi hả?"
"Tạm thời phục chức rồi." Hạ Minh Sầm nói: "Đời này anh sẽ không kế nhiệm em cũng biết rồi, hơn nữa căn bản không ai có thể thay được Hạ Minh Lan."
Dụ Ấu Tri nhìn anh nói: "... Vậy anh không cân nhắc về thừa kế sản nghiệp hả?"
Anh nói rất dứt khoát: "Không."
Dụ Ấu Tri không nói chuyện.
Sự im lặng của cô có chút sâu xa, Hạ Minh Sầm sờ mũi cô, hỏi: "Sao, không cho em sống cuộc sống phu nhân nhà giàu, nên thất vọng hả?"
"Còn lâu mới phải!" Dụ Ấu Tri mím môi, vỗ lên cánh tay anh nói: "Tuy hiện tại anh làm nhân viên văn phòng rất an toàn, em cũng không cần lo lắng anh sẽ bị thương trong lúc làm nhiệm vụ nữa, nhưng khi anh đến thăm đội hình sự, có lẽ vẫn sẽ không khống chế được mà xúc động đúng chứ?"
Tức cảnh sinh tình thì khó tránh khỏi cảm thấy mất mác, cũng khó tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Thay vì như vậy, không bằng đổi một con đường khác, lúc đầu tất cả mọi thứ nhà họ Hạ đều là do ông cố muốn để lại cho anh.
Nhưng anh vì cô mà tùy hứng chọn con đường cảnh sát này.
Về nhà họ Hạ đối với anh mà nói, thực ra cũng coi như là trở về quỹ đạo cuộc đời ban đầu.
Nếu ngay từ đầu quỹ đạo của anh không thay đổi, vậy thì hiện tại cô sẽ không cần vỗ về cánh tay anh nói những lời này.
Hạ Minh Sầm im lặng chốc lát, con ngươi sâu thẳm nhìn vào trong mắt cô, thừa nhận đáp: "Đương nhiên."
Nhưng giây sau, anh lại nói: "Nhưng anh đã nói rồi, anh không hối hận vì lựa chọn ban đầu."
Không hối hận ở cùng cô, càng không hối hận lựa chọn con đường này.
"Em biết." Dụ Ấu Tri khựng lại, nói: "Dù sao em cũng sẽ đối xử với anh thật tốt."
Lời này cô đã nói rất nhiều lần, Hạ Minh Sầm không phải là người thích nói lời an ủi ra khỏi miệng, nhưng cô chưa bao giờ ngần ngại nói ra, bởi vì cô biết như vậy có thể khiến anh an tâm.
Và lần nào nó cũng chạm đến phần mềm yếu nhất trong trái tim anh.
Hạ Minh Sầm khẽ cong môi, lại đột nhiên nghiêm mặt nói: "Không nhìn ra được em đối xử tốt với anh chỗ nào luôn."
Dụ Ấu Tri lập tức hỏi ngược lại: "Sao lại không nhìn ra?"
Anh bắt tay cô dắt tới chỗ nào đó.
Khi cô chạm tới, ánh mắt người đàn ông thay đổi, rầu rĩ rên một tiếng, trầm giọng nói: "Cứ để anh nghẹn như vậy mà gọi là đối xử tốt với anh? Hử?"
Không lâu sau, anh vừa thở hổn hển, vừa kiêu ngạo hôn lên trán cô nói: "Em yên tâm, không làm phu nhân nhà giàu được, vậy thì trên con đường làm quan anh sẽ cố gắng, tranh thủ để em làm một phu nhân quan chức càng sớm càng tốt."
Dụ Ấu Tri híp mắt nghĩ, quả nhiên cái bánh đàn ông vẽ ở trên giường là to nhất thơm nhất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
...
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Dụ Ấu Tri, cuối cùng Hạ Minh Sầm cũng buông tha cho cái váy cưới này.
Có điều chiếc váy cưới bồng bềnh nhiều lớp chỉ có tác dụng trợ hứng, vào lúc quan trọng cuối cùng vẫn bị Hạ Minh Sầm nhân từ cởi ra ném sáng một bên.
Ban ngày tuyên d*m kích thích biết bao, nhìn cái "vết ố" trên áo cưới là biết.
Phòng khách bị bày bừa thành đống hỗn độn, cậu chủ nhỏ đã ăn no nói đợi anh tỉnh ngủ rồi dọn sau, rồi lại chui vào phòng ngủ ngủ mất.
Mà Dụ Ấu Tri vì đã hẹn với Miêu Diệu nên buổi trưa phải ra ngoài, náo loạn xong thì đã gần trưa, thực sự không thể để cho người ta leo cây, Hạ Minh Sầm vốn muốn ôm cô về phòng cùng ngủ, nhưng bị cô từ chối, sau đó bản thân miễn cưỡng chống cơ thể mềm nhũn đứng dậy đi trang điểm lại rồi thay quần áo.
Sau khi gặp Miêu Diệu, để che dấu việc mình làm trước khi ra ngoài, bèn bịt tai trộm chuông chủ động giải thích nói tối hôm qua bản thân mất ngủ không ngủ ngon giấc.
Miêu Diệu kinh ngạc nói: "Thì ra chị không ngủ được hả? Nhưng em thấy sắc mặt chị Tiểu Dụ rất hồng hào mà, em còn tưởng chị ngủ tới trưa giống em đấy."
Dụ Ấu Tri giật mình, nhìn vào kính của một cửa hàng trên phố.
Tuy đôi chân có chút mềm nhũn, nhưng không đến nỗi không đứng nổi, còn sắc mặt quả thực rất tốt.
Đặc biệt là đôi mắt, trong veo như nước, lại cộng thêm lớp trang điểm, quả thực dịu dàng thắm thiết.
"..."
Dụ Ấu Tri đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Cô luôn mồm lên án cậu chủ nào đó tuyên d*m giữa ban ngày, kết quả bản thân cũng chẳng tốt hơn là bao.
Bởi vì đã mua váy cưới về, mà cô cũng thật sự thích bộ đó, thế nên Dụ Ấu Tri không muốn chọn nữa, sau khi nói rõ với Miêu Diệu, chiều hôm nay đổi thành chị em đi mua sắm bình thường.
Thế nhưng nhân lúc đi dạo phố Dụ Ấu Tri vẫn tới cửa hàng váy cưới một chuyến, thuận tiện vòng vo nghe ngóng từ nhân viên, nếu váy cưới mà bẩn thì nên làm sạch thế nào.
Nhân viên có hơi kinh ngạc, sáng nay mới giao váy tới chỗ cô, đã bẩn rồi sao?
Nhưng lời trong lòng chắc chắn không thể nói ra, thế là nhân viên với thái độ vô cùng tốt nói chúng tôi có thể tới lấy, sau đó đem về cửa hàng để vệ sinh chuyên nghiệp.
Dụ Ấu Tri vội vàng từ chối, nói như vậy thì quá phiền phức, chỉ cần nói cho cô phương pháp, cô tự về nhà làm sạch là được rồi.
Những khách hàng thường mua váy cưới ở cửa hàng của họ có ai mà không sang trọng, việc vệ sinh bảo quản váy luôn được đưa đến cửa hàng và giao cho đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp giải quyết, chịu tự mình phí tâm động tay vào thì thật sự đây là khách đầu tiên.
Nhân viên hỏi: "Vậy xin hỏi trên váy dính thứ gì thế ạ?"
Dụ Ấu Tri khụ một tiếng, nói: "... Nước và sữa chua."
Miêu Diệu ơ một tiếng: "Nước thì khô là được rồi mà, lẽ nào còn lưu lại vết nước hả chị? Chiếc váy này cao cấp tới như vậy sao?"
Nhân viên cũng nói: "Nếu dính chút nước thì không sao đâu ạ."
"Không phải nước tinh khiết." Dụ Ấu Tri căng da đầu nói: "... Coi như là nước dinh dưỡng ấy."
Người nhân viên và đồng chí Miêu Diệu ngây ngô không nghe ra bất cứ điều khác thường gì, dù sao buổi sáng người ta uống nước dinh dưỡng hoặc sữa chua cũng là việc bình thường.
Chiều hôm đó dạo phố xong trở về nhà, Dụ Ấu Tri nói lại cách làm sạch váy cưới cho Hạ Minh Sầm, kêu anh phụ trách làm sạch.
Cậu chủ vừa ngủ dậy vừa mới dọn dẹp phòng khách xong, đang ngồi trên ghế sofa nhàn nhã nghịch điện thoại, lúc này lại được lệnh giặt váy cưới, không nỡ cử động, lười biếng nói: "Gửi tới cửa hàng không phải là được rồi hả?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dụ Ấu Tri tức giận đánh anh hai cái, biểu cảm xấu hổ cả giận nói: "Dính thứ đó sao em có thể không biết xấu hổ cầm đến cửa hàng kêu người ta giặt hả?"
Hạ Minh Sầm nhạy bén nhận ra điều gì đó, hỏi ngược lại: "Em không nói cho người ta trên váy dính thứ gì, vậy sao bọn họ nói cho em biết cách làm sạch nó được?"
Đây là di chứng của việc điều tra tội phạm, Dụ Ấu Tri thành thật nói: "... Em nói là dính nước với sữa chua."
Hạ Minh Sầm sững sờ.
Sau khi sững sờ, anh hiếm khi bật cười thành tiếng, lồng ngực và hầu kết rung lên vui vẻ.
Thấy anh cười như vậy, Dụ Ấu Tri thực sự xấu hổ, cầm cái gối đánh anh, miệng thì nói đều là tại anh.
Hạ Minh Sầm nhận sai, tùy ý để cô đánh vài cái cho nguôi giận, rồi mới kéo người vào lòng.
“So sánh như vậy cũng hay đấy.” Hạ Minh Sầm cười đến ho vài tiếng rồi nói vào tai cô: “Nếu em đã so sánh với thứ gì đó để uống, sao em lần sau không thử nhỉ?”
Dụ Ấu Tri xấu hổ giận dữ bóp cổ anh: "... Hạ Minh Sầm em bóp chết anh!"
-
Cuối cùng tới đêm trước hôn lễ, cha chồng Hạ Chương- Người phụ trách mọi chuyện lớn nhỏ của hôn lễ, đưa một danh sách cho Dụ Ấu Tri coi, hỏi cô còn muốn bổ sung điều gì không.
Cha chồng làm việc đương nhiên cô yên tâm, chỉ tùy tiện quét mắt một cái, khi nhìn đến danh sách đồ uống, thế mà nhìn thấy ở hàng nước ngọt có sữa chua.
Có lẽ là để phục vụ những bạn nhỏ trong đám cưới hôm đó nhỉ?
Dụ Ấu Tri không nghĩ nhiều, thế nhưng đợi tới ngày đón dâu, khi đồng nghiệp của hai bên cô dâu chú rể xúi giục bọn họ uống rượu giao bôi trước mặt mọi người.
Chú rể của cô- Hạ Minh Sầm không giống với người khác, rót sữa vào ly rượu nhỏ của cô, nói cô dâu không biết uống rượu, thế nên lấy sữa thay rượu.
Dụ Ấu Tri tưởng anh không muốn cô uống rượu nên mới tìm cớ, không nhận ra có gì đó không đúng lắm, ngửa đầu dứt khoát uống sữa như uống rượu.
Sữa có màu, sau khi cô đặt cốc xuống, khóe môi cô có vài vết sữa.
Hạ Minh Sầm vươn tay ra thay cô lau đi vết sữa trên môi.
Khi đồng nghiệp đang bàn bạc xem ai nên đi xe nào về khách sạn, anh cúi đầu hỏi cô: “Uống ngon không?”
Dụ Ấu Tri: "Cũng tạm."
Chú rể đẹp trai mặc bộ vest cưới được may chỉnh tề, đôi mắt đen láy nhưng trên môi vẫn nở nụ cười điềm tĩnh.
"Anh nói với cha em thích uống sữa chua, thế nên chuẩn bị rất nhiều, hôm nay em có thể uống thoải mái."
Dụ Ấu Tri cẩn thận nghiên cứu lời nói của anh, càng nghiên cứu càng thấy có gì đó không đúng.
Đầu óc cô choáng váng, ngay cả lớp trang điểm cô dâu tinh tế cũng không thể che giấu được sự xấu hổ và tức giận trên khuôn mặt cô lúc này: "Hạ Minh Sầm!"
...
Hiện trường rước dâu náo nhiệt, hôm nay cô dâu mặc chiếc váy cưới kiểu Trung, trâm cài tóc nặng nề trên đầu đung đưa tạo ra những tiếng thanh thúy theo động tác của cô.
Phù dâu Miêu Diệu kêu lên một tiếng trước, sau đó là phù rể cảnh sát Tống và Tiểu Sa cũng ôi chao lên, vẻ mặt bối rối khuyên chị dâu bình tĩnh một chút, tốt xấu gì hôm nay cũng là ngày kết hôn, chừa lại cho đội phó của bọn họ chút mặt mũi.
Cuối cùng vẫn là người có tiếng nói nhất ở đây, đội trưởng Lê lên tiếng: "Ngày cưới mà cô dâu ấn chú rể lên giường đánh, nếu bị người ta quay video đăng lên mạng thì hai người đó lại hot nữa đấy, mọi người mau kéo hai bọn họ ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.