Vờ Ấu Trĩ

Chương 107:




Ngoại truyện 13
Mã Tịnh Tịnh xuất thân trong một gia đình nghèo khó.
Ông bà nội và cha mẹ đều không được đi học, kiếm sống dựa vào việc trồng rau đem ra chợ phiên bán.
Vốn trong nhà nhiều hơn một đứa trẻ đã đủ gánh nặng rồi, thế nhưng Mã Tịnh Tịnh mới chưa đầy một tuổi, cha mẹ cô đã không chờ kịp mà sinh thêm một đứa em trai.
Một gia đình không được học hành, chữ cũng không biết được mấy chữ, nhưng lại nhận thức một "chân lý", đó chính là sinh con trai tốt hơn con gái, con trai là cục cưng trong nhà, con gái là hàng lỗ vốn.
Lúc đó Mã Tịnh Tịnh còn chưa biết đi, ngay cả nói cũng chỉ nói được vài câu, mỗi ngày bị mẹ và bà nội tẩy não nói mày là chị gái, phải chăm sóc em trai, đối xử tốt với em trai.
Tới lúc năm sáu tuổi, Mã Tịnh Tịnh đã bắt đầu giúp gia đình làm việc, mà em trai nhỏ hơn cô một tuổi cả ngày vẫn vui vẻ ngồi vỗ tay trong đống bùn.
Cô cảm thấy không công bằng, cầm lưỡi liềm nhỏ dùng để cắt rau dạy em trai dùng thế nào, ai ngờ bị mẹ nhìn thấy, xông đến giành lại lưỡi liềm ném trên đất, chỉ mặt cô mà chửi, kêu cô đưa thứ nguy hiểm như vậy cho em trai, có phải muốn em trai bị thương không.
Dứt lời mẹ ôm em vào phòng, đồng thời cảnh cáo cô trước khi trời tối phải làm xong việc, nếu không trời tối sẽ có sói đến bắt trẻ em, tới lúc đó cô bị bắt rồi, thì người nhà sẽ không đi tìm đâu.
Mã Tịnh Tịnh không hiểu, vì sao cô dùng lưỡi liềm thì mẹ không sợ cô bị thương, mà em trai chỉ chạm vào lưỡi liềm một chút, mẹ đã lo lắng tới như vậy.
Cũng là vào lúc đó, Mã Tịnh Tịnh ý thức được rằng cô và em trai không giống nhau.
Sau này cô tới tuổi học tiểu học, lại bị chậm một năm, bởi vì người nhà muốn để cô và em trai cùng nhập học, như vậy hai chị em cùng lớp, cô có thể chăm sóc em trai bất cứ lúc nào.
Mã Tịnh Tịnh nhập học cùng năm với em trai, còn bị xếp ngồi cùng bàn, em trai nghịch ngợm, trên lớp không nghiêm túc thường xuyên bị giáo viên gọi tên, Mã Tịnh Tịnh mới đầu còn bảo ban em, nhưng sau này nếu tâm tư đều ở trên người em trai thì cô không học được, thế là dứt khoát mặc kệ, chỉ cần nó ngồi nguyên chỗ là được.
Kỳ thi cuối kỳ đầu tiên, Mã Tịnh Tịnh thi được chín mươi điểm, em trai lại chỉ có hai mươi mấy điểm, giáo viên gọi điện cho gia đình Mã Tịnh Tịnh, nói với phụ huynh rằng em trai ở trưởng không nghe lời, còn chị gái ở trường lại vô cùng ngoan.
"Sau này bọn tao chắc chắn phải để em mày đi học đại học, mày học giỏi đi chăng nữa thì có tác dụng gì?"
Lúc đó Mã Tịnh Tịnh không hiểu lời người lớn, mãi tới khi học xong tiểu học, thành tích của cô luôn ổn định, mà dưới sự nuông chiều vô hạn, tính cách của em trai đã trở nên ngày càng ngang bướng, ngày càng ghét đi học.
Sau này hai chị em đi học trường trung học ở trên huyện, lúc đó em trai mới mười hai tuổi, quen biết một đám du côn, thế là từ kẻ ngu dốt biến thành tên du côn.
Giáo viên trên huyện khá có trách nhiệm, đã gọi điện mời phụ huynh lên nói chuyện
Người nhà biết em trai như vậy, sau khi về là mắng em trai một trận trước, em trai tủi thân mếu mão, bà nội và mẹ không nỡ trách mắng, kêu nó đi ăn cơm.
Sau khi em trai đi, bọn họ lại mắng chửi Mã Tịnh Tịnh vô dụng, ngay cả em trai cũng không trông nom được, hại nó mới nhỏ như vậy đã học hút thuốc đánh nhau.
"Hại nó không phải là con! Mà là mọi người!" Mã Tịnh Tịnh lần đầu tiên oan ức hét lớn trước mặt người nhà: "Nó muốn tiền mọi người liền cho tiền, nó muốn đi chơi mọi người cũng không quan tâm, thành tích của nó kém như vậy là đáng đời, liên quan gì đến con! Mỗi ngày nó không đi học, nhưng con phải đi học, thì sao con trông nom nó!"
Vốn cho rằng lời nói từ tận đáy lòng có thể khiến người nhà hiểu ra, thế nhưng sau khi mẹ nghe những lời cô nói, chỉ thản nhiên nói một câu: "Vậy được, mày không trông nom nổi em mày, thì mày đừng đi học nữa, lên thị trấn làm thêm kiếm tiền học phí cho em mày đi."
Mã Tịnh Tịnh kinh ngạc mở to mắt.
Thì ra bọn họ cho cô đi học, căn bản không phải để cho cô có kiến thức, mà là để cô chăm sóc em cho tốt.
Bây giờ em trai trở thành như vậy, người chị là cô không còn tác dụng, hiển nhiên người nhà không muốn lãng phí tiền nuôi cô đi học nữa.
Giáo viên tới khuyên hai lần, nói đứa trẻ Mã Tịnh Tịnh này rất thông minh, học giỏi, nếu thi cấp ba cố gắng thì nói không chừng có thể thi vào trường cấp ba trọng điểm, sau này chắc chắn có thể lên đại học, nhưng lại bị cha mẹ Mã Tịnh Tịnh một mực từ chối, nói bọn họ căn bản không muốn nuôi con gái học nhiều như vậy, con gái vốn cũng không cần thiết học nhiều, đi ra ngoài làm việc sớm để kiếm tiền nuôi gia đình mới là đúng đắn.
Ngược lại đứa con trai không nên hồn kia, bọn họ hết lần này đến lần khác nhờ vả giáo viên quan tâm dạy bảo, nhất định phải giúp nó đỗ cấp ba.
Mã Tịnh Tịnh mười bốn tuổi không có lựa chọn nào, chỉ có thể quăng cặp sách, ngồi xe bus lên thị trấn.
Cô bắt đầu làm thợ sửa ống nước trong một nhà máy, lương một tháng không nhiều, còn phải chu cấp tiền cho gia đình, số tiền chuyển đi xong thì còn lại chỉ đủ nuôi sống bản thân, không dư được một đồng.
Ở đó được nửa năm, một ngày nọ, một số cô gái trong nhà máy quen biết với cô đã thảo luận về việc đến một thành phố lớn hơn để tìm việc làm và phát triển.
Bọn họ khuyên Mã Tịnh Tịnh đi, nói cô trông xinh đẹp như thế, chắc chắn sẽ tìm được công việc tốt, đi đi.
Mã Tịnh Tịnh vừa nghe bề ngoài xinh đẹp thì có thể tìm được việc làm tốt, liền động lòng, từ chức rồi mua vé tàu lửa theo bạn bè tới thành phố lớn hơn.
Ngồi tàu lửa không bao lâu, cô tới thành phố Lư.
Thành phố Lư là thành phố lớn có tiếng trong cả nước, nhà cao tầng chồng lên nhau, giao thông tấp nập như nước chảy, khắp nơi đều là ánh đèn neon tinh xảo và nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng.
Mã Tịnh Tịnh như bị vẻ hoa lệ làm lóa mắt, cô choáng váng, cô chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh đô thị thịnh vượng như vậy, hóa ra mấy mẫu ruộng ở quê hương cùng những ngôi nhà mái bằng trong huyện đều không phải là toàn bộ thế giới, thì ra ở một nơi cách xa bọn họ thật sự có một đô thị xinh đẹp như vậy.
Cô giống như tất cả người mới vào thành phố, đều bị vẻ phồn hoa của nó mê hoặc, nháy mắt đã say mê thành phố này, quyết định chắc chắn phải cắm rễ ở đây.
Vẻ xinh đẹp của cô nhanh chóng được người ta ưu ái, một quán KTV tuyển nhân viên dọn dẹp, lúc phỏng vấn ông chủ vừa nhìn đã nhìn trúng Mã Tịnh Tịnh, nói để cô làm nhân viên dọn dẹp thì quá lãng phí, có thể đưa đi làm nhân viên phục vụ rượu và đồ uống, đồng thời cho cô mức lương bốn ngàn tệ một tháng.
Mấy người bạn cùng cô tới không được ông chủ nhìn trúng, vừa hâm mộ vừa ghen tị, quan hệ bạn bè với Mã Tịnh Tịnh kết thúc vào khoảnh khắc này.
Tuy Mã Tịnh Tịnh cảm thấy mất mác, nhưng cũng không khỏi có chút đắc ý nho nhỏ, xem ra vẻ ngoài xinh đẹp thật sự có tác dụng.
Mấy tháng đầu cô làm việc rất vui vẻ, tiền gửi về nhà cũng nhiều, trong điện thoại cô nói với mẹ rằng mình ở thành phố tìm được công việc lương rất cao, hiếm khi mẹ mới khen cô được hai cô, kêu cô làm việc cho tốt.
Lúc đó Mã Tịnh Tịnh cảm thấy bản thân tới thành phố Lư là đúng đắn, không những kiếm được nhiều tiền, còn trải nghiệm được những thứ mới mẻ mà lúc bình thường ở quê căn bản chưa từng trải nghiệm.
Cuộc sống đang ngày càng phát triển theo một hướng tốt đẹp hơn, Mã Tịnh Tịnh sắp bước sang tuổi mười sáu, ngày càng cao hơn, xinh đẹp hơn, nét mặt ngày càng tươi sáng hơn, bộ đồng phục của người phục vụ không thể ngăn cản cơ thể đang dần dần trưởng thành của cô.
Hôm đó mấy chị gái nổi hứng trang điểm cho cô, còn xịt chút nước hóa, cứ như vậy khi bưng rượu lên, mùi hương trên người cô hấp dẫn một vị khách trung niên có khứu giác nhạy bén.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh mắt của vị khách đảo qua nhìn lại trên khuôn mặt non nớt nhưng quyến rũ của cô, sau một ly rượu, ngày hôm sau Mã Tịnh Tịnh tỉnh dậy trên giường khách sạn trên lầu.
Cô nhanh chóng ý thức được gì đó, hét to nói phải báo cảnh sát, thế nhưng vị khách đã tận hứng kia đưa cho cô một xấp tiền, chỗ đó gần bằng tiền lương một năm của cô.
Vị khách kia dối trá khuyên cô: "Bác ở Cục cảnh sát có mấy người bạn, em muốn báo cảnh sát cũng vô dụng biết chưa? Bác nói em quyến rũ bác, tới lúc đó em có thể phản bác không? Em gái nhỏ à, nghe bác đi, số tiền này đủ cho em mua rất nhiều đồ tốt, một buổi tối đã kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu đổi lại là người xấu xí, thì nằm mơ mới có công việc tốt như vậy."
Một buổi tối kiếm được nhiều tiền như vậy.
Một buổi tối kiếm được bằng một năm tiền lương.
Có chút tiền này, cô có thể mua được nhiều đồ tốt, những bộ quần áo đẹp mà các chị gái kia mặc, cô cũng có thể mua được.
Hơn nữa khi về quê, cô có thể mặc bộ quần áo đắt nhất, đôi giày đắt nhất, nói với tất cả mọi người cô kiếm tiền ở bên ngoài giỏi biết bao, cô không phải hàng lỗ vốn, cô rất biết kiếm tiền.
Cô thực sự muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng cô không phải là hàng lỗ vốn, cũng muốn gia đình vốn trọng nam khinh nữ của cô phải hối hận về sự thiên vị trong quá khứ của mình, trước sự thúc đẩy ham muốn tiền bạc, Mã Tịnh Tịnh ma xui quỷ khiến nhận số tiền này.
Cô theo vị khách này vài tháng, ông ta rất hào phóng, cho cô số tiền mà chăm chỉ đi làm mấy năm cũng không kiếm được.
Mã Tịnh Tịnh học cách ăn mặc, vốn bề ngoài đã xinh đẹp, bởi vì có tiền tài tô điểm, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Năm đầu tiên trở về, cô vênh váo đắc ý, mặc bộ quần áo đắt đỏ nhất, ngầng cao cằm, tất cả mọi người đều phải lau mắt mà nhìn.
Ngay cả đứa em trai trước giờ chưa từng tôn trọng chị gái mình cũng phải bày ra nụ cười nịnh nọt cô, chỉ để lấy thêm một ít tiền tiêu vặt từ cô.
Thế nhưng cô lại không ngờ được rằng, cô càng thể hiện mình giàu để chứng minh năng lực bản thân, thì người nhà càng tham lam.
Từ một tháng mấy trăm tệ, đến mấy nghìn tệ, thậm chí có lần còn đòi hơn vạn tệ.
Mã Tịnh Tịnh nói bọn họ ở quê căn bản không cần tiêu nhiều tiền như vậy, lại bị trách móc nói rằng cô kiếm được nhiều tiền như vậy, không đưa cho người nhà còn muốn đưa cho ai.
Mã Tịnh Tịnh hỏi người nhà, bọn họ muốn nhiều tiền như vậy để làm gì.
Người nhà hợp tình hợp lý nói tiết kiệm để sau này cho em trai học đại học và lấy vợ.
"Mày có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì cũng phải cầm về hiếu kính bọn tạo, với cả đóng học phí cho em mày, một mình mày cần tiêu nhiều tiền như thế để làm gì!"
Sau đó Mã Tịnh Tịnh chia tay đại gia bao nuôi, có một tháng không gửi về nhà nhiều tiền, người mẹ bình thường như không tồn tại của cô lập tức gọi điện tới, hỏi cô sao ít tiền như vậy.
Mã Tịnh Tịnh nói gần đây không có tiền, mẹ nói không có tiền thì mày đi kiếm tiền đi.
Mã Tịnh Tịnh mất kiên nhẫn nói mẹ có biết sao con kiếm được nhiều tiền như vậy không.
"Số tiền này là con ngủ với người ta để kiếm ra đó, mỗi tháng mẹ lấy ít một chút sẽ chết à?"
Mẹ cô im lặng thật lâu, vào lúc Mã Tịnh Tịnh cho rằng bà ta có lẽ sẽ vì thế mà áy náy, thì người đàn bà ở đầu bên kia điện thoại lại mở miệng.
"May đi nhận sai với người ta đi, ngủ với lão thêm mấy lần nữa, hầu hạ lão tốt thì tự nhiên lão sẽ lại đưa tiền cho mày thôi."
Sắc mặt Mã Tịnh Tịnh tái nhợt, khóe miệng run rẩy lộ ra nụ cười trào phúng, mỗi ngày cô đều nghĩ tới cách thức kiếm tiền của mình, bản thân đã cảm thấy bẩn thỉu rồi, không ngờ rằng mẹ cô căn bản không cảm thấy đó là gì, bà ta không quan tâm tiền của con gái là kiếm từ đâu ra, chỉ quan tâm cô kiếm được bao nhiêu, có kiếm cho gia đình không.
Cô cam tâm tình nguyện để người nhà hút máu, chẳng qua chỉ là chứng minh với bọn họ, so với đứa em trai kém cỏi kia, đứa con gái bị gọi là hàng lỗ vốn này mới thật sự là trụ cột chân chính của cái nhà này.
Sau đó khiến bọn họ hối hận, khiến bọn họ ý thức được tầm quan trọng của mình, thay đổi thái độ với cô, xem trọng cô.
Lúc này cuối cùng Mã Tịnh Tịnh mới nhận ra suy nghĩ này của bản thân ngu xuẩn khờ dại biết bao.
Thế nhưng cuộc đời cô đã bước vào con hẻm tối, cô không có cách nào thoát ra.
Cô tuyệt vọng vì mình sinh ra trong một gia đình như vậy nhưng không thể thay đổi được.
Sau đó cô đổi mấy đại gia khác, địa điểm làm việc cũng thay đổi, gặp được nhiều cô gái cùng tuổi, rõ ràng bằng tuổi nhau, nhưng con đường nhân sinh đặc sắc của họ vừa mới bắt đầu, còn cô thì đã kết thúc.
Mã Tịnh Tịnh hâm mộ bọn họ, cũng ghen tị với bọn họ, thậm chí vô số lần còn không nhịn được mà nghĩ, nếu cô sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, không cần giàu có, chỉ cần người nhà có thể yêu thương cô, vậy chắc chắn cô sẽ trân trọng cuộc sống hơn những cô gái này.
Ngày gặp được kiểm sát Dụ, cô nghĩ, vị kiểm sát trước mặt này là người cô ghen tị nhất, cũng là kiểu con gái cô ghét nhất.
Trình độ cao xuất thân cao, công việc ổn định có tiền đồ, đứng bên phía ánh sáng và chính nghĩa.
Cô cho rằng bản thân mình là loại người này cả đời này sẽ không liên quan đến nhau, cho dù có cũng là cô ấy bắt cô vì dân trừ hại.
Thế nhưng khoảnh khắc cô biết mình mang thai, kiểm sát Dụ là người đầu tiên khích lệ cô bỏ đứa bé này.
Là kiểm sát Dụ nói với cô, cuộc đời mà cô cho rằng đã vô vọng thực ra vẫn còn có thể cứu chữa.
Mã Tịnh Tịnh tình nguyện giúp đỡ kiểm sát Dụ điều tra vụ án, một mặt vì để báo đáp cô ấy, một mặt cũng là để tranh thủ cuộc sống mới cho mình.
Rõ ràng trò chơi gián điệp thuận lợi như vậy, vì sao cứ phải có một Chu Phỉ nhảy ra?
Vốn cô rất ghét người đàn ông này, gian trá độc ác, lạnh lùng ích kỷ, có khoác tấm da đẹp trai nội tại lên như thế, thì cũng chỉ phí của trời.
Giống như cô vậy, nhìn có vẻ là thể xác xinh đẹp, thực ra bên trong đã bẩn đến mức không chịu nổi.
Có điều Chu Phỉ vẫn tốt hơn cô, ít nhất anh có người cha có tiền, một bụng toàn sách, cho dù Đông Sơn tái khởi, thì xuất phát điểm của anh vẫn cao hơn hầu hết mọi người.
Với suy nghĩ xấu xa như vậy, cô thuyết phục bản thân ở bên cạnh anh, âm thầm thu thập tất cả chứng cử có thể đưa anh vào tù.
Mười sáu tuổi cô đến thành phố Lư, ở với không ít đàn ông, từ trước đến giờ chưa từng rung động trước bất cứ người đàn ông nào.
Không phải chưa từng khát vọng thỏa mãn những cảm xúc bên ngoài, cô có thể thích bất cứ ai, kể cả thích kiểm sát Dụ để thành người đồng tính, hoặc thích cảnh sát Hạ dù bị anh lạnh nhạt xem thường cũng được, duy chỉ không thể là Chu Phỉ.
Loại quan hệ này khiến cô ghê tởm và phản kháng, lại khiến cô không biết phải làm sao.
Sự thay đổi cảm xúc đột độ như vậy nghe có vẻ nực cười nhưng nó thực sự đã xảy ra.
Rốt cuộc bắt đầu có dấu hiệu từ khi nào, cô cũng không biết, có lẽ là thỉnh thoảng xem ti vi ở phòng khách ngủ quên mất, Chu Phỉ đi xã giao về thấy người ngủ trên sô pha, rất không kiên nhẫn chậc một tiếng, nhưng vẫn không gọi cô dậy, mà bế cô về giường.
Dù mang thai, Mã Tịnh Tịnh vẫn rất nhẹ, gần như Chu Phỉ không phải tốn sức gì.
Cửa vừa đóng, bởi vì mang thai nên chỉ có thể ngủ chập chờn, vẻ mặt Mã Tịnh Tịnh phức tạp, tay bất giác nắm chặt ga giường, không ngủ nổi.
Bởi vì rõ ràng anh thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn không nỡ đánh thức cô, cũng bởi vì cánh tay mạnh mẽ của anh dễ dàng bế cô lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Biết rõ Chu Phỉ vì đứa trẻ trong bụng mới tạm thời chịu đựng cô, nhưng khoảnh khắc ấy cô thật sự cảm nhận được sự dịu dàng dưới vẻ lạnh lùng của anh là dành cho cô chứ không phải vì đứa trẻ.
Sự mơ hồ đã bén rễ, cả hai đều thực sự nhận thức được điều đó.
Nhưng không có người nào dám nói ra.
Cũng không người nào dám tưởng tượng về tương lai.
Cô mang thai đứa con của cha anh, cho dù không có đứa con này, mối quan hệ của cô và cha anh cũng không thể xóa đi.
Không có bất cứ người đàn ông nào có thể buông bỏ được loại quan hệ này.
Chu Vân Lương vĩnh viễn là rào cản họ không thể vượt qua, tình cảm sinh ra trên ranh giới đạo đức, nên làm thế nào để phá vỡ tầng tâm trí trong lòng mình, làm thế nào để đối mặt với ánh mắt của người khác?
Cô không thể tưởng tượng được bất cứ lí do gì có thể giúp hai người họ ở bên nhau, Chu Phỉ cũng vậy.
Khi biết được chính Mã Tịnh Tịnh đã giao chứng cứ phạm tội của mình cho cảnh sát, anh vừa lựa chọn bảo vệ cô, vừa lựa chọn từ bỏ chính mình.
Bởi vì chết thì không cần bị tình cảm không nên phát sinh này dày vò nữa.
Mã Tịnh Tịnh cũng rõ điều này, cho dù hôm nay bọn họ có thể sống sót thoát ra khỏi tay những người này, bọn họ cũng không có tương lai.
Dù cho cô thật sự rất muốn sống, dù cho cô đã tưởng tượng biết bao thứ tươi đẹp về cuộc sống sau này của mình, nhưng so với cô, Chu Phỉ và Thẩm Ngữ càng đáng được sống hơn.
Nếu không bị ép lựa chọn, lấy mạng đổi mạng, cô cũng không biết thì ra mình vĩ đại như vậy.
Thì ra mình có thể làm được một việc chính nghĩa giống như kiểm sát Dụ và cảnh sát Hạ.
Còn về tương lai với Chu Phỉ, vốn đã không có, đương nhiên cũng chưa nói tới tiếc nuối, điều duy nhất cô tiếc nuối đó là, không gặp được anh sớm hơn.
Tiêm liều thuốc Insulin vào trong người, lúc đầu cô cảm thấy toàn thân không có sức lực, tiếp đó cơ thể co quắp, sau đó cô dần dần bất tỉnh trong những cơn co giật đau đớn.
Cô nghe thấy Thẩm Ngữ khóc to gọi tên cô, mà Chu Phỉ cũng đang gọi tên cô, còn rơi nước mắt.
Thật hiếm lạ, tên gian thương máu lạnh vô tình thế mà rơi nước mắt vì cô.
-
Mã Tịnh Tịnh chợt mở mắt.
Cô ngồi dậy, thở hổn hển, toát mồ hôi lạnh, cảm giác đau nhức khắp người vẫn còn.
Cô được cứu rồi ư?
Mã Tịnh Tịnh vội đánh giá xung quanh, nhưng thứ cô nhìn thấy trước mặt không phải là màu trắng xóa quen thuộc của bệnh viện mà là một phòng ngủ chung cư bình thường.
Cô nghĩ rất lâu, mới nhớ ra đây là căn chung cư trước đây của cô, nhưng đã bị cảnh sát niêm phong lại từ lâu.
Thế nên vì sao mình lại ngủ ở đây?
"Tịnh Tịnh, dậy chưa?"
Tiếng gõ cửa vang lên, Mã Tịnh Tịnh đáp lại theo bản năng, cô gái bên ngoài lại nói: "Mình và bạn hẹn hôm nay ra ngoài chơi, đi trước nha, buổi tối mình xin nghỉ, tối cậu nhớ đừng tới trễ đấy."
"... Đi làm?"
Cô sắp ngồi tù rồi còn đi làm cái gì?
"Đúng rồi, quán bar á, quên rồi à?"
Chẳng phải quán bar đã bị niêm phong rồi à?
Cô gái ngoài cửa thấy Mã Tịnh Tịnh mãi không trả lời, cười ra vẻ thấu hiểu, trêu ghẹo nói: "Chính cậu tối qua còn nói không có cảm tình với đại gia trước đó mà? Đừng nói là chia tay đại gia xong thì mất trí nhớ có chọn lọc luôn nhá, đáng tiếc tối nay mình xin nghỉ, nhường cơ hội quyến rũ đại gia này cho cậu đó."
"Đại gia gì?"
"Thật sự quên rồi hả? Tổng giám đốc Hứa ấy, trước đây người ta đối xử với cậu tốt biết bao, có điều cậu chán ngấy nên tìm người mới, còn cho cậu rất nhiều phí chia tay, kết quả cậu quay đầu cái là quên luôn người ta hả?"
Tổng giám đốc Hứa?
Đại gia trước khi cô gặp Chu Vân Lương?
Mã Tịnh Tịnh mờ mịt hỏi: "Còn tổng giám đốc Chu thì sao?"
"Hả? Tổng giám đốc Chu là đại gia hôm nay cậu định quyến rũ đó."
Mã Tịnh Tịnh đột nhiên ý thức được bản thân lại có thể gặp được chuyện khoa học không giải thích được.
Cô mở điện thoại ra, nhìn ngày tháng.
Ngày hiển thị là một năm trước, ngày cô gặp Chu Vân Lương.
Đợi bạn cùng phòng đi ra ngoài, cô mới bò từ giường dậy, tìm tất cả thứ có thể chứng minh thời gian ở trong nhà ra, sau đó khóa cửa đi ra ngoài, hỏi người đi đường bây giờ là ngày tháng năm nào.
Người đi đường dùng ánh mắt như nhìn người tâm thần nói cho cô biết năm nay là năm nào, tháng này là tháng nào.
Sau khi xác nhận tất cả những điều này không phải là mơ hay trò đùa, Mã Tịnh Tịnh ngơ ngác đứng trên đường phố đông đúc, vẫn không thể tin được rằng thời gian đã thực sự quay ngược.
Cô lập tức gọi một chiếc xe taxi tới bệnh viện, muốn kiểm tra não mình một chút.
Kết quả là đi được nửa đường, cô chợt nghĩ, dù chuyện này có phải sự thật hay không, dù bác sĩ có tin hay không thì rất có thể cô sẽ bị giam trong bệnh viện, không phải nghiên cứu não thì cũng bị gửi đến bệnh viện tâm thần.
Vì vậy, Mã Tịnh Tịnh ngay lập tức nói với tài xế rằng cô muốn thay đổi điểm đến, nhưng khi tài xế hỏi cô đi đâu, cô nhất thời mê man.
Suy nghĩ giây lát, cô nói đi tới Viện kiểm sát thành phố.
Trước tiên đi tìm kiểm sát Dụ vậy.
Thế nhưng đợi tới khi đến viện kiểm sát thành phố, nhân viên phụ trách đăng ký hỏi cô tới làm gì, cô nói tới tìm kiểm sát viên Dụ Ấu Tri của phòng Phòng chống tham nhũng, nhân viên tra một hồi, nói với cô ở đây không có ai tên là Dụ Ấu Tri.
"Sao có thể!"
Quay ngược thời gian khiến kiểm sát Dụ biến mất rồi?
Mã Tịnh Tịnh dây dưa với nhân viên hồi lâu, nhân viên hết lần này đến lần khác khẳng định thực sự không có kiểm sát viên nào tên Dụ Ấu Tri.
Cô hết cách, còn tiếp tục dây dưa thì sẽ trở thành cản trở người thi hành công vụ, tạm thời chỉ có thể rời đi.
Lại bắt taxi tới Cục cảnh sát, không hiểu sao không có kiểm sát Dụ, nhưng cảnh sát Hạ có lẽ sẽ ở đó nhỉ?
Ông trời không phụ người có lòng, vừa đến cổng Cục cảnh sát, Mã Tịnh Tịnh đúng lúc nhìn thấy cảnh sát Hạ ngồi lên xe cảnh sát đang định đi đâu đó làm nhiệm vụ.
Vẫn là kiểu ăn mặc đen toàn thân như thường ngày, cao ráo thẳng tắp.
Mã Tịnh Tịnh không chút suy nghĩ lập tức lao như bay về phía xe cảnh sát, dang hai tay chắn trước xe.
Xe cảnh sát phanh gấp, cảnh sát phụ trách lái xe thò đầu ra ngoài cửa sổ xe chất vấn: "Này cô, làm gì vậy? Có biết làm vậy rất nguy hiểm không?
Thế nhưng Mã Tịnh Tịnh chỉ nhìn chằm chằm vào người ngồi ở ghế phụ, buột miệng nói ra: "Cảnh sát Hạ! Cảnh sát Hạ Minh Sầm!"
Nghe thấy cô gọi chính xác tên mình, người đàn ông bước xuống xe,
Mã Tịnh TỊnh cảm động nhìn khuôn mặt đẹp trai vô cùng mà cũng lạnh lùng đến vô cùng, không sai, chính là cảnh sát Hạ!
Hạ Minh Sầm đánh giá cô gái lạ trẻ tuổi bằng ánh mắt xa lạ, nhạn nhạt hỏi: "Cô là ai!"
"Tôi là ai không quan trọng, kiểm sát Dụ đâu? Tôi vừa tới Viện kiểm sát tìm chị ấy, người ở đó nói với tôi không có người như vây."
Hạ Minh Sầm sững sờ: "Ai?"
"Dụ Ấu Tri! Dụ Ấu Tri đó!"
Sau khi nghe cô nói ra cái tên này, người đàn ông sửng sốt, sắc mặt nháy mắt thay đổi, trầm giọng hỏi: "Sao cô biết cô ấy?"
Mã Tịnh Tịnh cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể tạm thời đáp qua loa: "Ờ, tôi là bạn của chị ấy."
Hạ Minh Sầm cau mày, giọng nói đột nhiên lại thay đổi, trở nên khàn khàn khó tin.
"... Cô ấy về rồi?"
- ---------
Lời tác giả:
Đây là if trọng sinh nha, không có liên quan tới mạch truyện chính, mọi người xem nó như là thế giới song song là được ~ Tiến triển của tiểu Dụ và cậu chủ nhỏ ở dòng thời gian này cũng thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.