Vờ Ấu Trĩ

Chương 108:




Ngoại truyện 14
Đầu óc Mã Tịnh Tịnh xoay chuyển, nhanh chóng hiểu ra.
Thời gian này kiểm sát Dụ không có ở thành phố Lư.
"À, chị ấy còn chưa về." Mã Tịnh Tịnh vội nói: "Nhưng cũng sắp về rồi."
Có một số chuyện, bác sĩ không thể giải thích, cảnh sát càng không thể giải thích. Cảnh sát Hạ là cảnh sát điều tra tội phạm chuyên nghiệp, năng lực quan sát của anh nhạy bén cỡ nào Mã Tịnh Tịnh biết, bị đôi mắt đen như mực đó quan sát, thì bản thân căn bản không phải đối thủ của anh.
Tạm thời cô không thể nói sự thật với cảnh sát Hạ, nói nhiều sai nhiều.
Hạ Minh Sầm còn có nhiệm vụ, không thể đứng tại chỗ hỏi Mã Tịnh Tịnh cho rõ ngọn ngành, anh gọi cô lại, kêu cô để lại cách liên hệ.
Mã Tịnh Tịnh đọc số điện thoại của mình, lại lo lắng không yên rời khỏi Cục cảnh sát.
Hạ Minh Sầm ngồi lại lên xe.
Tiểu Sa lái xe hỏi: "Đội phó, cô gái đó là ai đó?"
Hạ Minh Sầm: "Không quen."
"Không quen mà nói với anh nhiều như vậy?" Hiển nhiên Tiểu Sa không tin: "Em thấy cách ăn mặc của cô gái đó khá thời thượng, không phải là hoa đào lần trước anh đi hộp đêm đấy chứ?"
Hạ Minh Sầm vô cảm liếc Tiểu Sa một cái.
Tiểu Sa vội sửa miệng: "Nói đùa nói đùa thôi, em tò mò nếu anh anh không quen cô gái đó, vậy sao cô gái đó biết anh tên gì."
Hạ Minh Sầm thản nhiên đáp: "Chúng tôi quen biết chung một người."
"Ai thế?"
"..."
-
Tối nay Mã Tịnh Tịnh không đi làm.
Bạn cùng phòng gọi điện thoại hỏi cô sao không đi, cô nói không nói được lý do, chỉ hàm hồ nói bạn cùng phòng cũng đừng đi.
Bạn cùng phòng ở đầu dây bên kia không hiểu, đại gia lớn như Chu Vân Lương bản thân Mã Tịnh Tịnh không cần thì thôi, dựa vào cái gì cũng không cho cô ta đi.
"Chu Vân Lương thật sự không phải người tốt." Mã Tịnh Tịnh nói: "Ông ta sớm muộn cũng sẽ ngồi tù, đừng dính tới ông ta là tốt nhất."
Bạn cùng phòng càng thêm bối rối: "Tịnh Tịnh, cậu sao thế? Chẳng phải trước đây cậu nói tất cả phải nhìn về phía trước, chỉ cần đàn ông có tiền, thì dù có tội ác tày trời cũng không liên quan gì đến chúng ta, đến lúc đó cho dù ông ta bị cảnh sát bắt bắt hay giết, chỉ cần chúng ta có tiền, thì chúng ta chạy không phải được rồi sao?"
Mã Tịnh Tịnh: "..."
Quả thực trước đây cô nghĩ như vậy, phẩm hạnh của đại gia có ra sao thì cũng chẳng liên quan gì tới cô, ông ta có giết người phóng hỏa cũng chẳng liên quan gì tới cô, chỉ cần ông ta tình nguyện hào phóng cho tiền là được.
Mã Tịnh Tịnh thở dài, tư tưởng trước đây không coi pháp luật ra gì của mình,thật sự đáng ngồi tù.
Đương nhiên cô trông mong bạn cùng phòng nghe được hai ba câu khuyên giải của cô mà biết quay lại khỏi con đường lạc lối, suy cho cùng đến bản thân cũng phải nhận một bài học sâu sắc mới hoàn toàn tỉnh táo.
Mã Tịnh Tịnh chỉ có thể đột phá từ chỗ khác: "Chu Vân Lương lớn tuổi như vậy, lại béo phì, cậu thử tìm một người trẻ hơn không được hả?"
"Hot girl bên cạnh đàn ông trẻ tuổi đẹp trai lại có tiền xếp hàng sắp từ đây tới Paris luôn rồi, làm gì có phần của mình?" Bạn cùng phòng thở dài: "Từ khi nào cậu tìm đại gia lại nhìn tuổi rồi? Cậu không nhìn vừa mắt tổng giám đốc Chu, lẽ nào cậu còn muốn tìm con trai ông ta?"
Mã Tịnh Tịnh ngẩn ra, đột nhiên bị sặc khí, cầm điện thoại ho dữ dội.
Bạn cùng phòng ho: "Không phải chứ, thật sự nhìn trúng con trai ông ta hả?"
Con trai?
Cái tên quen thuộc nhanh chóng hiện trong đầu, Mã Tịnh Tịnh sững sờ, ngơ ngác mở miệng nhưng không nói được gì.
Bạn cùng phòng nói: "Nhìn trúng thì nhìn trúng thôi, có gì mà ngại? Trước đây cậu theo nhiều đàn ông lớn tuổi như vậy, vốn đã là kiềm chế bản tính, lại nói tuy chúng ta chưa từng gặp giám đốc Chu, nhưng quả thực anh ta khá có tiếng trong giới phú nhị đại, đối với phụ nữ cũng khá hào phóng."
Nói tới đây, bạn cùng phòng đổi chủ đề: "Nhưng mình nghe một chị em từng nói, từ trước đến giờ giám đốc Chu không bao gái hộp đêm, nhiều nhất chỉ đến xã giao gặp gỡ giao lưu, thế nên Tịnh Tịnh, anh ta không dễ câu như mấy tên đàn ông già đâu, nếu cậu nhìn trúng anh ta, cẩn thận ăn trái đắng đấy."
"..."
Nói chuyện thêm vài câu, bạn cùng phòng vội đi làm, vội vã tắt điện thoại.
Mã Tịnh Tịnh nằm xuống giường.
Vốn cho rằng ông trời thương xót, cho cô quay về khoảng thời gian tốt nhất, khoảng thời gian này cô chưa quyến rũ Chu Vân Lương, cũng chưa làm chuyện sai lầm.
Còn khoảng một năm nữa, một năm này cô có thể tránh được rất nhiều chuyện xấu, nhưng cũng có nghĩa là, điểm giao nhau duy nhất giữa cô và Chu Phỉ cũng mất rồi.
Lúc đó trước khi tiêm Insulin vào cánh tay, cô đã nói với Chu Phỉ, nếu cô không bẩn, bản thân nhất định sẽ theo đuổi anh.
Thế nhưng hiện tại cô mười tám tuổi, tính từ mười sáu tuổi đến nay, cô đã vì tiền bán mình hai năm.
Tất cả những thứ xa xỉ trong ngôi nhà này, bao gồm túi xách, quần áo, thậm chí cả mỹ phẩm, đều được cô mua bằng tiền.
Cô nhìn những thứ mình từng thích với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Chắc chắn không thể tìm đại gia nữa, nhưng cô là người kiếm tiền dựa vào đàn ông, mất đi đại gia đồng nghĩa mất đi nguồn thu nhập lớn nhất.
Chuyện Chu Phỉ trước tiên để qua một bên, bây giờ điều đầu tiên đó là phải kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Mã Tịnh Tịnh nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, ngồi xuống bàn, gạt mỹ phẩm và trang sức chất trên bàn ra, tìm chiếc máy tính xách tay đã lâu không mở ra, trịnh trọng đặt lên bàn, dùng nó đăng ký thông tin tuyển dụng trên mạng.
Sau khi đăng ký tài khoản cần điền thông tin cá nhân, ở cột học vấn, Mã Tịnh Tịnh cảm thấy hơi tự ti nhưng vẫn thành thật viết ra quá trình học vấn của mình.
Kết quả là, một khi trình độ học vấn được điền vào, các lựa chọn công việc ngay lập tức gần bằng không.
Cô thậm chí còn không học đại học, trong xã hội mà trình độ học vấn là quan trọng nhất, sinh viên tốt nghiệp ở khắp mọi nơi, muốn tìm được một công việc tử tế là điều khó hơn lên trời.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho nên cô chỉ có thể xem xét một số vị trí không yêu cầu trình độ học vấn, trong lòng cô tự an ủi mình, người có bao nhiêu năng lực thì làm việc bấy nhiêu, hết cách, ai bảo cô không đi học, tạm thời chỉ có thể như vậy.
Ôm cằm nhìn hồi lâu, cô mới nhận ra nến thơm trên bàn đã cháy hết, cô đang định lấy một cái mới thì bất ngờ bị thu hút bởi cây nến thơm tinh xảo trước mặt.
Nếu nhớ không nhầm, một cây nến thơm là năm trăm tệ, lúc đó cô mua một bộ, ba ngàn tệ.
"..."
Thì ra nếu dùng năng lực của mình mà kiếm tiền, cô chỉ dùng được một cây nến một tệ.
Mã Tịnh Tịnh lại nhìn một lượt khắp căn nhà, căn nhà không lớn nhưng lại có rất nhiều đồ đạc, nhìn đâu cũng thấy những thứ đắt tiền.
Cô lại cúi đầu nhìn đôi dép của mình.
Ngay cả dép cũng là Chanel, mấy ngàn tệ một đôi.
Sau khi đếm những thứ này trong nhà, nếu bán tất cả những thứ đắt tiền này, có lẽ có thể đổi được không ít tiền, như vậy tạm thời có sinh hoạt phí trong tháng này, còn có thể tiết kiệm được một ít tiền bỏ vào tài khoản ngân hàng.
Bây giờ đã có nguồn tài chính, cô không còn phải lo tìm việc làm nữa, Mã Tịnh Tịnh đóng trang web tuyển dụng và bắt đầu tìm kiếm thông tin về các bằng cấp tự học.
Bây giờ cô muốn làm một việc mà cô luôn mong muốn nhưng phải từ bỏ vì lý do gia đình, đó là việc học.
Người ta thường nói kiến ​​thức thay đổi vận mệnh, muốn thay đổi vận mệnh thì trước tiên phải học một số kiến ​​thức đã.
Còn về phần đàn ông, nói sau đi.
Đàn ông sao quan trọng bằng việc học.
-
Thành công tránh khỏi sự qua lại với Chu Vân Lương, bạn cùng phòng của Mã Tịnh Tịnh trở thành tình nhân của ông ta.
Chu Vân Lương vô cùng hào phóng với tình nhân, người bạn cùng phòng này mới ở cùng ông ta vài tháng, đã moi được không ít tiền từ ông ta.
Bạn cùng phòng dạt dào vui sướng, trong lòng cảm kích Mã Tịnh Tịnh, Mã Tịnh Tịnh xinh đẹp như vậy, nếu hôm đó cô đi, thì vị trí tình nhân của Chu Vân Lương làm gì có thể đến lượt cô ta.
Vì cảm ơn Mã Tịnh Tịnh, bạn cùng phòng biết Mã Tịnh Tịnh thích mua túi xách, đặc biệt mua tặng cô một cái.
Kết quả khi đi tặng quà, bạn cùng phòng phát hiện phòng của Mã Tịnh Tịnh đã thay đổi, tất cả những món đồ sang trọng rực rỡ đều không còn nữa, những chiếc kệ trước đây chứa đầy các loại trang sức sáng bóng giờ đã biến thành giá sách.
Còn thứ có sự thay đổi lớn giống như căn phòng đó là Mã Tịnh Tịnh.
Chiếc váy ngủ bằng lụa gợi cảm được thay thế bằng bộ quần áo mặc ở nhà bằng vải cotton thoải mái, đôi dép Chanel giá vài ngàn tệ một đôi được thay bằng đôi dép có đệm êm ái, mái tóc dài màu hạt dẻ ngày xưa mềm mại đến từng sợi tóc đã nhuộm đen và duỗi thẳng lại, búi đằng sau đầu.
Trước đây cô ăn mặc thiên về chững chạc quyến rũ, hiện tại thay đổi phong cách, khuôn mặt trẻ trung trở về lúc ban đầu, giống như học sinh vậy.
Bạn cùng phòng ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng, cầm một cuốn sách trên bàn lên, đó không phải là cuốn sách văn học tình cảm tiểu tư sản dùng để chụp ảnh của những người nổi tiếng trên mạng, mà là một cuốn sách giáo khoa chân chính.
Bản thân Mã Tịnh Tịnh cũng biết nhìn như vậy có hơi khó tin, chủ động giải thích: "Sao thế, mình định thi tốt nghiệp, hiện tại đang đăng ký học bù ở một cơ sở."
Bạn cùng phòng không nghĩ được lý do Mã Tịnh Tịnh đột nhiên muốn đi học, chỉ có thể nghĩ theo phương diện đàn ông: "... Cậu vì quyến rũ giám đốc Chu nên mới muốn thi tốt nghiệp à?"
"Không liên quan đến người khác." Mã Tịnh Tịnh nhanh chóng phủ nhận: "Mình thi tốt nghiệp là vì bản thân mình."
"... Hoàn lương hả?"
"Ừ."
"... Vậy túi xách với đồ trang sức của cậu đâu?"
"Bán rồi, tiền bán được dùng để trả học phí và sinh hoạt phí," Mã Tịnh Tịnh chỉ vào chiếc kệ hiện giờ được dùng làm giá sách: "Còn mua sách nữa."
"..."
Trong ánh mắt sửng sốt của bạn cùng phòng, Mã Tịnh Tịnh sờ mũi, cười xán lạn với bạn cùng phòng: "Sao thế? Nhìn mình có phải rất khác trước đây không?"
Bạn cùng phòng gật đầu, không chỉ như vậy, thật sự giống như đổi người khác.
"Có muốn thi cùng mình không?" Mã Tịnh Tịnh nói: "Có bằng tốt nghiệp trong tay, ít nhất sau này không chết đói."
"Bây giờ mình cũng không chết đói mà, huống chi được đàn ông bao thì không cần bằng cấp, trông xinh đẹp là được." Bạn cùng phòng cười khan từ chối lời mời của Mã Tịnh Tịnh, nói: "Tổng giám đốc Chu đối với mình khá tốt, gần đây ông ta còn giới thiệu cho mình đổi chỗ làm, bình thường chỉ cần bán rượu, lương cao hơn với chỗ bây giờ nhiều."
Mã Tịnh Tịnh sửng sốt, vô thức nói ra tên quán bar Chu Vân Lương giới thiệu cho bạn cùng phòng đổi chỗ làm.
Lần này đổi lại là bạn cùng phòng sửng sốt: "Sao cậu biết?"
Đương nhiên cô biết.
Bởi vì quán bar đó, chính là bước ngoặt cô quen biết cảnh sát Hạ và kiểm sát Dụ, cũng là nguyên nhân cô bị bọn họ bắt.
Sau khi bạn cùng phòng đi, Mã Tịnh Tịnh nhanh chóng báo cảnh sát.
Không dễ dàng gì mới được sống lại lần nữa, lần này cô không chỉ phải cứu bản thân, cũng phải cứu những cô gái bởi vì hành động của cô mà bị xâm hại.
Tuy nói sống lại cô không làm việc ở quán bar đó nữa, nhưng những chi tiết trước đó vẫn còn sống động trong đầu cô, vì thế ngày thứ hai sau khi báo cảnh sát, tài khoản cảnh sát thành phố đã đăng tin, nói về chuyện của quán bar.
Ngày đó, Mã Tịnh Tịnh được mời đến Cục cảnh sát lấy khẩu cung.
Lần trước cô đến với thân phận nghi phạm, mà lần này không giống như vậy, cô đến với thân phận nhân chứng.
Tuy nhiên, cô bỏ qua một điều, đó là cô không làm việc ở quán bar đó, thậm chí cô cũng chưa từng đến đó, cho dù bạn cùng phòng của cô có làm việc ở đó hay không, cô cũng không thể đoán được chi tiết tội ác trong quán bar một cách chính xác như vậy.
Mã Tịnh Tịnh có chút ảo não mím môi, bởi vì quá muốn giúp cảnh sát phá án, nhưng cô không thể giải thích tại sao mình lại biết rõ ràng như vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cũng may nhờ có công báo án, cảnh sát tạm thời không hỏi nhiều, chỉ nói sẽ còn thông báo mời cô tới Cục cảnh sát nữa.
Mã Tịnh Tịnh cầm ly nước uống dở rời khỏi phòng thẩm vấn, vừa đi vừa suy nghĩ lần sau đến đồn cảnh sát sẽ giải thích thế nào khi biết nhiều chi tiết như vậy, không nhìn đường, trực tiếp bổ nhào đụng phải người ta.
Nước đổ lên quần áo của người đàn ông, Mã Tịnh Tịnh vô thức ngước mắt xin lỗi, mới phát hiện người đàn ông đó chính là cảnh sát Hạ.
Mấy ngày trước cảnh sát Hạ đã liên lạc với cô mấy lần, Mã Tịnh Tịnh biết anh là vì chuyện của kiểm sát Dụ, thế nhưng cô chỉ biết những chuyện sau khi kiểm sát Dụ tới thành phố Lư, còn về phần hiện tại kiểm sát Dụ ở đâu, cô cũng không biết, mỗi khi cảnh sát Hạ hỏi, cô chỉ có thể có lệ cho qua.
Thế nhưng sao cô có thể qua mắt được người đàn ông làm cảnh sát hình sự, thế là lời nói dối của “bạn của Dụ Ấu Tri” nhanh chóng bị vạch trần.
Có điều với tiền đề không liên quan đến vụ án, nói dối cảnh sát không tính là phạm pháp, cảnh sát Hạ không tính toán với cô.
Mắt Mã Tịnh Tịnh sáng lên, dùng ánh mắt chứa hy vọng nhìn cảnh sát Hạ.
"Cảnh sát Hạ, chúng ta có thể nói chuyện riêng không? Tôi muốn nói với anh về chuyện liên quan đến kiểm... À Dụ Ấu Tri." Cô biết cảnh sát Hạ để ý Dụ Ấu Tri, thế là dùng Dụ Ấu Tri làm cái cớ, hơi khựng lại, nói tiếp: "Tuy hiện tại tôi không phải bạn của chị ấy, nhưng tôi thật sự biết nhiều chuyện của chị ấy."
Nếu cảnh sát Hạ muốn biết, vậy chắc chắn sẽ đồng ý nói chuyện riêng với cô, vừa hay cô có thể giải thích cho anh biết chuyện xảy ra trong quán bar, Hạ Minh Sầm là cảnh sát hình sự, chỉ cần anh chịu tin, thì bản thân nhất định có thể giải thích rõ ràng.
Quả nhiên Hạ Minh Sầm khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Ngồi ở hành lang đợi tôi, tôi xong việc sẽ tìm cô."
Mã Tịnh Tịnh có hơi vội vã: "Chúng ta nói trước rồi anh đi làm được tiếp được không? Có gì quan trọng hơn Dụ Ấu Tri hả?"
Cảnh sát Hạ rũ mắt liếc cô, mím môi nói: "Hiện tại tôi đang điều tra vụ án, nhân chứng lát nữa tôi gặp còn quan trọng hơn cô ấy."
"..."
Mã Tịnh Tịnh bĩu môi, thật sự là một cảnh sát kính nghiệp.
Bất đắc dĩ cô chỉ có thể tạm thời đứng đợi ở một bên.
Bởi vì làm đổ nước lên người cảnh sát Hạ, cô lại đi tới trước máy bán nước tự động định mua một ly nữa, tình cờ có một nữ cảnh sát được một đồng nghiệp nam đuổi theo tặng chai nước đá, đáng tiếc cô ấy đang trong kỳ kinh nguyệt nên không thể uống đá, thấy nhân chứng đến mua nước, bèn thuận tiện tặng chai nước cho Mã Tịnh Tịnh uống.
Mã Tịnh Tịnh cảm kích nhận đồ uống, thầm nghĩ đãi ngộ khi làm nhân chứng và nghi phạm tới Cục cảnh sát thật không giống nhau.
Cũng không phạm pháp nữa, cô nhất định phải làm một công dân tốt.
Cô vừa mở chai nước ra, đang chuẩn bị uống, đúng lúc lại nghe thấy tiếng của anh cảnh sát hỗ trợ đi cùng với cảnh sát Hạ: "Đội phó, Chu Phỉ tới rồi."
Nghe thấy tên này, Mã Tịnh Tịnh giật cả mình, tay nắm chai nước cũng run theo.
Dáng vẻ không khác gì Chu Phỉ một năm trước trong ký ức của cô, đồ tây phẳng phiu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Chẳng qua khi lần đầu tiên cô gặp Chu Phỉ, trong lòng chỉ cảm thấy sợ hãi, mà hiện tại, cô ngơ ngác nhìn anh, nội tâm ngũ vị tạp trần, chua chát hơn là ngạc nhiên.
Thì ra cảm giác như đã cách mấy đời là như thế này.
Rõ ràng lần cuối gặp mặt, hai người đều bị trói, nhìn vô cùng đau khổ, ai có thể tưởng tượng được có một ngày cô có thể gặp được anh.
Ông trời ơi, cảm ơn ông.
Mã Tịnh Tịnh chua xót khịt mũi, muốn chào anh một tiếng, lại không biết mở miệng thế nào.
Nói gì đây? Chu Phỉ của hiện tại căn bản không quen biết cô.
Thấy anh sắp đi qua mình, Mã Tịnh Tịnh nắm chặt ly nước, đầu óc thông minh thường ngày của cô lần này không còn hoạt động nữa, đành phải dùng thủ đoạn kém cỏi và sáo rỗng nhất để thu hút sự chú ý của anh.
Ngay khi anh chuẩn bị đi ngang qua cô, cô ngửi thấy mùi hương gỗ nhẹ nhàng của người đàn ông, nhắm mắt lại, hất đồ uống của mình lên bộ đồ anh.
Chu Phỉ lùi lại một bước rồi dừng lại, cúi đầu nhìn vết đồ uống trên áo, khẽ cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mã Tịnh Tịnh đang giả vờ xin lỗi.
Mã Tịnh Tịnh trên mặt không ngừng nói xin lỗi, nhưng lúc này trong lòng lại đang điên cuồng gào thét.
Mau bắt đền em đi aaaa!!
Như vậy em có thể thuận lý thành chương nói là mình không có tiền đền không nổi sau đó thuận lý thành chương nợ tiền anh rồi có mối liên kết với anh aaa!
Lần này cô chắc chắn sẽ không cầm kịch bản nhảm nhí mẹ kế nhỏ nữa, cô phải cầm kịch bản thần tượng nữ chính!!
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Hạ Minh Sầm đang đợi Chu Phỉ chợt đi tới, lúc này chỗ nước vừa nãy bị Mã Tịnh Tịnh hất lên quần áo anh vẫn còn chưa khô, Mã Tịnh Tịnh lại thêm một điểm trừ.
Mặt Hạ Minh Sầm vô cảm nói với cô một câu: "Tay cô không cầm được chất lỏng à? Vừa cầm đã vẩy lên người người khác?"
Mã Tịnh Tịnh: "..."
Nghe vậy, Chu Phỉ nhìn quần áo Hạ Minh Sầm, không rõ ý tứ hừ lạnh một tiếng.
Hạ Minh Sầm hỏi Chu Phỉ có cần lấy quần áo cho anh thay không, Chu Phỉ lắc đầu từ chối, cởi áo ngoài ra tùy tiện dùng khăn giấy lau vết nước trên áo sơ mi sẫm màu.
"Không phiền cảnh sát Hạ, trong xe tôi có quần áo, đợi lấy khẩu cung xong về thay là được."
Mắt thấy cảnh sát Hạ và Chu Phỉ sắp đi, Mã Tịnh Tịnh vô thức mở miệng: "Cái đó, tôi, quần áo..."
Chu Phỉ nhìn cô, sắc mặt u ám, khẽ nhếch môi, trầm giọng trào phúng: "Chuyên hất đồ lên người đàn ông là bệnh, có thời gian tới bệnh viện lấy số khám đi."
"..."
Mã Tịnh Tịnh chết lặng tại chỗ, chỉ có thể xấu hổ nhìn người đàn ông rời đi.
Sự khởi đầu của địa ngục không hề thay đổi, nó chỉ đến theo một cách khác mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.