Vờ Ấu Trĩ

Chương 30:




Trước khi quay lại viện kiểm sát, Dụ Ấu Tri còn có một nhiệm vụ, đó chính là phải đưa Hạ Minh Sầm về nhà trước.
Vừa ngồi lên xe, Hạ Minh Sầm tiếp tục cuộc nói chuyện giữa cô và Mã Tịnh Tịnh, hỏi thẳng: "Vì sao muốn điều tra Chu Vân Lương tiếp xúc với quan chức nào?"
Thực ra người trong biên chế ít nhiều đều biết rõ, mối quan hệ giữa thương nhân và chính trị gia là chuyện mọi người nhìn thấu nhưng không nói, nếu thật sự muốn điều tra giữa ai với ai có tiếp xúc, trong những tiếp xúc này có đề cập đến lợi ích hay không, thì không mấy ông lớn có chức có quyền ở thành phố Lư là thật sự trong sạch.
Các vụ án trên thế giới này luôn phá không hết, nghi phạm càng bắt không xuể, cục chống tham nhũng mỗi ngày chỉ xử lý đơn tố cáo như bông tuyết tung bay đã không thể phân thân rồi, duy trì ổn định xã hội không phải đánh quái tăng cấp, không có điểm khai thông, càng không có điểm kết thúc.
Dụ Ấu Tri: "Vì vụ án mà thôi."
"Hiện tại những người nên bắt đều bắt rồi, muốn điều tra sâu hơn nữa để nhổ tận gốc, chưa chắc cô có thể chống đỡ được." Hạ Minh Sầm nhàn nhạt nói: "Chu Vân Lương có thể từ bàn tay trắng lập nghiệp đi đến tình cảnh ngày hôm nay, mạng lưới quan hệ của ông ta chắc chắn rộng hơn bề ngoài."
Dụ Ấu Tri im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: "Lo tôi điều tra tới nhà anh sao?"
Hạ Minh Sầm nhướng mày: "Cái gì?"
Xí nghiệp Chu Vân Lương tay trắng gây dựng nên, cho dù mạng lưới có rộng đi nữa, cũng sao có thể so với nhà họ Hạ.
Ai cũng nói không ai giàu ba họ, nhưng nhà họ Hạ đến đời Hạ Minh Sầm, rõ ràng vẫn không có xu thế lụn bại.
Thế nên dù hiện tại Hạ Minh Sầm giữ chức vụ cảnh sát, Dụ Ấu Tri cũng sẽ không cho rằng anh và cô thật sự là cùng một loại người.
Bọn họ căn bản không phải cùng một loại người, giống như cha cô Dụ Liêm và Hạ Chương.
"Không có gì." Dụ Ấu Tri thu liễm cảm xúc lại.
Rõ ràng cô không muốn nói nhiều nữa, dù bây giờ có cạy miệng cô ra cũng sẽ không hỏi ra được gì, Hạ Minh Sầm híp mắt, không tiếp tục lãng phí lời với cô.
Sau khi đến nơi, Dụ Ấu Tri đậu xe ở bãi đỗ xe chỗ khu nhà của Hạ Minh Sầm.
Tuy bên cảnh sát đều sắp xếp cho mỗi sĩ quan một vị trí trong ký túc xá, nhưng không cứng nhắc quy định nhất định phải ở, chỉ lúc bình thường làm nhiệm vụ bận rộn Hạ Minh Sầm mới về ký túc xá nằm một lúc, ngoài ra thời gian khác căn bản đều về khu nhà ở bên này.
Dụ Ấu Tri đánh giá đơn giản hoàn cảnh xung quanh một chút, khu vực không tệ, nhưng không phải khu cao cấp, không giống tác phòng của tiểu thiếu gia lắm.
Suy cho cùng trước đây khi ra nước ngoài du học, trước khi người nhà cắt sinh hoạt phí của anh đã mua cho anh một căn hộ cao cấp, chỉ tính một tháng tiền thuê của những căn hộ khác quanh đó đã gần năm nghìn bảng Anh, đắt hơn tiền thuê phòng trung bình của du học sinh bình thường gấp mười lần.
Dụ Ấu Tri hỏi thêm một câu: "Đây là nhà anh mua sao?"
Hạ Minh Sầm: "Thuê."
"..."
Rốt cuộc tiểu thiếu gia có chuyện gì vậy, mấy năm không gặp thật sự hóa thân thành giai cấp vô sản rồi sao?
Tuy có nghi hoặc, nhưng suy cho cùng đã là bạn trai cũ, còn vì đủ loại nguyên nhân mà trở thành "em trai chồng" trên danh nghĩa của cô, hỏi nhiều chứng tỏ bản thân lo chuyện bao đồng, Dụ Ấu Tri không nói nữa, chuẩn bị xuống xe.
Hạ Minh Sầm gọi cô lại: "Cái giỏ."
Suýt nữa thì quên mất vụ này, Dụ Ấu Tri đành phải nhận lệnh xách giỏ quà từ ghế sau ra, mang đến trước cửa nhà anh.
Hai người bước xuống xe, tiểu thiếu gia cả người nhàn rỗi, Dụ Ấu Tri thì khoác túi xách trên vai, tay còn lại xách theo giỏ quà, cực khổ đi theo sau tiểu thiếu gia.
Cô có hơi hối hận, trước đây cô là cô nhi ăn nhờ ở đậu, Hạ Minh Sầm là tiểu thiếu gia, cô lấy lòng anh do cuộc sống bức bách, hiện tại quan hệ của cô với anh quăng tám sào cũng không tới, cô vốn không cần phải dựa vào hào quang của anh để tính toán đường lui cho mình nữa, vì sao còn phải có lòng thánh mẫu như vậy, đối với người khác thì thôi, sinh ra sự đồng cảm với anh làm gì.
Đồng cảm với đàn ông quả nhiên là khởi nguồn cho sự xui xẻo của phụ nữ.
Dụ Ấu Tri vừa oán thầm trong lòng, vừa vào thang máy với Hạ Minh Sầm.
Khi cửa thang máy sắp đóng, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói vội vàng: "Đợi chút đợi chút!"
Hạ Minh Sầm bèn ấn nút mở cửa.
Là một cô gái trẻ, hình như còn quen biết với Hạ Minh Sầm, vừa thấy anh trên mặt lập tức cười tươi như hoa: "Anh cảnh sát, trùng hợp ghê."
Hạ Minh Sầm: "Chúng ta có quen biết sao?"
Cô gái thất vọng thở dài, sau đó gợi ý nói: "Anh quên rồi sao? Lần trước em tăng ca tới gần sáng bị người ta theo đuôi, nếu không phải đúng lúc gặp được anh tống kẻ đó vào đồn cảnh sát, hiện tại chắc em không có khả năng đứng ở đây nới chuyện với anh đâu."
Biểu cảm của Hạ Minh Sầm không biến hóa gì, cũng không biết rốt cuộc nhớ ra chưa, nhàn nhạt ừ một tiếng, nhắc nhở: "Sau này buổi tối khi ra ngoài một mình phải chú ý nhiều hơn, lúc nào cũng phải quan sát xung quanh, có vấn đề gì thì báo cảnh sát trước tiên."
"Yên tâm yên tâm." Cô gái gật đầu thật mạnh, lại ngại ngùng mím môi nói: "Lần trước em muốn mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn anh, nhưng mấy ngày nay công việc em khá bận, cũng không kịp nói với anh, hôm nay đúng lúc gặp nhau, không biết gần đây anh có thời gian không? Em mời anh một bữa cơm nhé?"
Cô gái không giấu được biểu cảm, tâm tư rất rõ ràng, Dụ Ấu Tri đứng bên cạnh bọn họ, chân không biết nên đặt ở đâu, ước gì lúc này mình có thể biến thành một đám không khí không thể thấy.
Mặt Hạ Minh Sầm lạnh nhạt, thẳng thừng từ chối: "Không cần đâu."
Sau đó thang máy đến tầng của nhà anh, anh đi thẳng ra, lại quay đầu thúc giục một người khác: "Đến rồi, ra ngoài đi."
Lời này hiển nhiên không phải nói với cô gái kia, lúc này cô ấy mới chú ý đến thì ra trong thang máy còn có một chị gái khác vốn đi cùng với cảnh sát Hạ.
Cẩn thận đánh giá Dụ Ấu Tri một lát, cô gái vừa rồi còn biểu cảm vô cùng phấn khởi lập tức trở nên chán nản.
"Anh cảnh sát, đây là bạn gái anh sao?"
Dụ Ấu Tri không muốn bị hiểu lầm nữa, lập tức nói: "Không phải, tôi là đồng nghiệp của anh ấy."
Biểu cảm của cô gái vừa như mưa chuyển nắng, Hạ Minh Sầm lại không mặn không nhạt thêm một câu: "Bạn gái cũ."
"..."
Từ bạn gái cũ này quá kì diệu, có lúc thậm chí còn có sát thương đáng sợ hơn bạn gái hiện tại.
Cô gái kia quả thực có hảo cảm với Hạ Minh Sầm, làm gì có trái tim thiếu nữ nào có thể chịu được cảnh vào lúc gặp nguy hiểm lại có một anh cảnh sát vừa cao vừa đẹp trai nhanh nhẹn cứu giúp chứ, cái khoảnh khắc anh cảnh sát áp chế tên vô lại đó, trái tim thiếu nữ của cô ấy cũng bị chinh phục.
Cô ấy quan sát anh được một khoảng thời gian rồi, trước giờ anh chưa từng đưa người khác giới về nhà, thỉnh thoảng cô ấy sẽ thấy có một chị gái chạy xe tới tìm anh, nhưng trước giờ anh chưa từng để chị ta lên lầu, thế nên chắc chắn không phải quan hệ yêu đương.
Hiện tại xem ra, anh cảnh sát quả thực là độc thân, nhưng...
Một người đàn ông có bạn gái không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là anh ta có một người bạn gái cũ, hơn nữa còn duy trì quan hệ công việc với người cũ, càng đáng sợ hơn đó là, còn đưa bạn gái cũ về nhà vào một ngày nào đó.
Cô gái kia tuy có ý đồ theo đuổi anh, nhưng lý trí lại khá tỉnh táo, chân trời nào mà chả có cỏ thơm, cần gì tìm một người đàn ông dây dưa không rõ với bạn gái cũ.
Cô ấy quyết đoán chọn không dây dưa, trên mặt viến bốn chữ "thành kính chúc phúc" khách khí nói: "Vậy chuyện bữa cơm để sau rồi nói nhé."
Cửa thang máy đóng lại, Dụ Ấu Tri không hiểu sao bị xem thành loại bạn gái cũ bám chặt đàn ông không buông, có hơi khó chịu nói: "Giải thích là đồng nghiệp được rồi, vì sao còn phải thêm ba chữ kia?"
Hạ Minh Sầm mặt không đổi sắc hỏi ngược lại: "Sai sự thật à?"
"... Có nhất thiết phải cường điệu loại sự thật này không?"
Dụ Ấu Tri không muốn nói gì với anh nữa, đặt giỏ quà xuống cửa nhà anh, ngay cả chào lịch sự cũng không muốn, không nói hai lời đã muốn đi.
Cô sắp phát tác, Hạ Minh Sầm lại nói: "Giúp tôi nhập mật mã."
Biểu cảm Dụ Ấu Tri đã sắp tới điểm giới hạn.
"Tay anh ngay cả mật mã cũng không thể ấn sao?"
"Không thể."
Tay Dụ Ấu Tri sờ lên khóa cảm ứng, lạnh lùng hỏi anh: "Mật mã bao nhiêu?"
"010320."
Dụ Ấu Tri sững sờ, tay ấn trên khóa cảm ứng cứng lại.
Sinh nhật của bọn họ vừa hay cách nhau hai tháng, không cùng tháng, nhưng lại cùng ngày, thế nên có thể ghép lại thành chuỗi mật mã sáu số.
Rất tiện, trong chuỗi mật mã này có sinh nhật của hai người, trừ đối phương, người khác rất khó nghĩ đến.
Dụ Ấu Tri không nhớ bản thân đã bao năm không đón sinh nhật, hôm nay lại nghe thấy chuỗi số này, cô vừa cảm thấy xa lạ vừa vô cùng quen thuộc.
"Còn nhớ ý nghĩa của nó à?"
Trong lúc cô đứng sững mấy giây, Hạ Minh Sầm nhạy bén nhận thấy được phản ứng của cô với chuỗi mật mã này, anh đứng sau lưng cô, khom người áp sát gần tai cô bình tĩnh thấp giọng hỏi.
Hơi thở nhẹ nhàng thổi bên tai, tim Dụ Ấu Tri bất chợt đập mạnh, xoay người đẩy anh ra định chạy trốn.
Hạ Minh Sầm muốn ngăn cô lại quả thực dễ như trở bàn tay, sức lực của bọn họ thực sự không cùng một cấp bậc, dù tay trái vẫn còn quấn băng, nhưng chỉ dựa vào một tay phải cũng có thể nhẹ nhàng chặn cả người cô lại, ép cô không thể không đứng song song với mình.
Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, giọng điệu thản nhiên như đang cười nhạo lại như đang tra hỏi cô.
"Sao một chuỗi mật mã mà có thể khiến cô phản ứng lớn như vậy"
Anh nắm chặt tay Dụ Ấu Tri, cô hất hai lần căn bản không hất ra được, cúi đầu nhìn tay phải của anh, đột nhiên mới nhận ra gì đó, biểu cảm tức khắc trở nên nhăn nhó, trừng to mắt lườm anh, tức giận nói: "Tay phải anh vốn không bị thương có đúng không?"
Hạ Minh Sầm nhướng mày: "Cuối cùng cũng phát hiện rồi?"
Anh cứ thế không chút do dự thừa nhận, khiến Dụ Ấu Tri đầy chất vấn mà không có chỗ để nói, cô dừng lại, phát cáu: "Hạ Minh Sầm, suốt hôm nay anh đều trêu đùa tôi sao?"
Lừa cô nói tay phải bị thương, lừa cô lái xe một mạch đưa anh về nhà, lại lừa cô xách giúp giỏ quà về nhà, nói những lời khiến người ta hiểu lầm trong thang máy, giờ lại ở đây dõng dạc thừa nhận hành vi vô liêm sỉ của bản thân.
"Rốt cuộc là ai đang trêu đùa ai?" Anh nhìn cô: "Là hai người các người đang trêu đùa tôi."
Dụ Ấu Tri hụt hơi, nhắm mắt lại, hỏi anh: "Thế nên hiện tại anh muốn làm gì?"
Sau đó cô còn cô ý chế nhạo: "Muốn để tôi một chân đạp hai thuyền? Hạ Minh Sầm, anh đừng nói với tôi anh muốn làm chuyện hèn hạ như vậy."
Hạ Minh Sầm im lặng nhếch môi, đáy mắt đầy vẻ khinh bỉ, cong ngón tay lướt nhẹ qua mặt cô, ngay lúc cô không thoải mái định quay mặt đi né tránh anh thì đột nhiên nắm lấy cằm cô.
"Thế thì sao?"
Tim Dụ Ấu Tri đập rất nhanh, không dám tin anh có thể làm ra loại chuyện này, tức giận cắn môi: "Anh điên rồi à!"
Trong mắt Hạ Minh Sầm ngập tràn sự nham hiểm, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Nếu cô thật sự một lòng một dạ với Hạ Minh Lan, vậy cô hoảng loạn cái gì?"
"..."
Anh sát lại gần chút, thờ ơ đáp: "Đến cửa nhà tôi rồi, có muốn vào trong ngồi không?"
"Ngồi cái đầu anh!"
Dụ Ấu Tri không nhịn được mắng một câu, dùng sức đẩy người đàn ông ra, ép nhịp tim dồn dập bình tĩnh lại rồi hung ác lườm anh một cái, sau đó không quay đầu mà rời đi.
Cô chống cự đến cùng cực, dùng hết sức đẩy anh ra.
Hạ Minh Sầm bị cô đẩy lùi về sau vài bước, anh không phản kháng, dứt khoát dựa vào tường đối diện cửa nhà.
Vẻ mặt ngả ngớn lúc nãy nháy mắt biến mắt, trên mặt chỉ còn lại sự lạnh lùng, người đàn ông tự giễu nhếch môi, đứng thất thần một lúc, cuối cùng xách giỏ quà mở cửa vào nhà.
Vừa vào nhà, bé mèo mướp không biết nhảy từ góc nào ra, cọ vào ống quần anh kêu hai tiếng meow meow.
Hạ Minh Sầm cúi đầu nhìn nó: "Đói rồi?"
Bé mèo mướp: "Meow."
Anh đi tới chỗ bát cho mèo ăn nhìn thử, quả nhiên trống không, thế là lại thêm một chút thức ăn mèo, bé mèo mướp lập tức không để ý đến anh nữa, há miệng ăn thức ăn cho mèo.
Hạ Minh Sầm ngồi xổm xuống, vươn tay xoa đầu và lưng bé mèo mướp, bé mèo chỉ lo ăn đồ ăn, không có phản ứng gì.
"Giống nhau như đúc."
Anh nhàn nhạt đánh giá một câu, không quấy rầy bé mèo ăn nữa, đứng dậy ngồi xuống sô pha, móc điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
Hạ Minh Sầm ngửa đầu dựa vào sô pha, vẻ mặt thẩn thơ đợi điện thoại được kết nối.
Sau khi đầu kia nhận điện thoại, anh nói thẳng: "Giúp tôi một việc, giúp tôi điều tra mạng lưới quan hệ của Chu Vân Lương, những năm này ông ta ở thành phố Lư tiếp xúc với những ai, đặc biệt là nhân viên công chức, càng chi tiết càng tốt."
-
Cái thứ gì không biết.
Dụ Ấu Tri vừa đi vừa mắng, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cảm thấy có phải anh bị bệnh gì không.
Mãi tới khi về viện kiểm sát, cô vẫn còn mắng Hạ Minh Sầm, dẫn tới cả người từ trong ra ngoài đều không tập trung, năng suất làm việc cực kỳ thấp, cuối cùng phải kéo dài hơn một tiếng sau khi tan ca mới làm xong những việc cần hoàn thành trong dự định hôm nay.
Chưa kể trên đường về nhà, ngay cả tàu điện ngầm còn ngồi quá mất một trạm, vô cớ còn lãng phí thời gian, đợi khi về đến nhà thì đã rất muộn.
Cứ vậy dày vò cả một ngày, ngay cả tâm trạng ăn cơm tối cũng không có, cô nằm liệt ngay đơ trên ghế sô pha.
Vùi đầu vào cái gối sô pha, không biết làm sao, cô lại đột nhiên rầu rĩ mắng một câu: "... Có bệnh."
Cô cũng có bệnh.
Lúc đầu trêu chọc anh làm gì.
Giờ nhớ lại, suy nghĩ của cô năm đó đúng là ngây thơ ngu xuẩn, người bình thường ăn nhờ ở đậu liệu có ai vì muốn thay đổi cảnh ngộ khốn khổ mà đi lấy oán trả ơn, mặt dày dụ dỗ con trai chủ nhà cơ chứ?
Bây giờ đột nhiên quay trở về như vậy, nếu cô là Hạ Minh Sầm, có lẽ còn quá đáng hơn.
Nhưng đây đã là chuyện không thể thay đổi, trừ phí thời gian hồi tưởng ra thì không thay đổi được bất cứ thứ gì.
Khi cô nói ra bốn chữ "cực kỳ yêu thích" với Hạ Minh Sầm, thực ra trong lòng cũng hoảng sợ.
Cho dù là thật hay giả, đó vẫn là lần đầu tiên cô thổ lộ với con trai như vậy.
Ngay từ đầu Hạ Minh Sầm đã yêu cầu, bảo cô duy trì khoảng cách với anh, tiểu thiếu gia cảnh cáo cô, sợ cô có hành vi khiếm nhã gì đó với anh, mà Dụ Ấu Tri vốn cũng chỉ muốn tấn công tâm lý, không muốn tấn công thân thể, nếu đã không thể đụng vào tiểu thiếu gia cao quý, vậy nói mấy lời buồn nôn không tính là phạm luật nhỉ.
Cô muốn học đại học gần với trường của Hạ Minh Sầm, Hạ Minh Sầm không biểu hiện gì, không nói được, nhưng cũng không nói không được, thế là vào tháng một năm đó, cô gửi đơn xin xét tuyển vào mấy đại học ở Anh.
Khi đó Hạ Minh Sầm vừa đúng lúc thi xong, mọi chuyện đã ổn định, tiếp sau đó chỉ cần chờ kết quả offer, thế nên thời gian khá nhàn rỗi.
Sinh nhật của anh vào tuần cuối của tháng một, Dụ Ấu Tri biết, là bởi vì các bạn trong lớp từ nửa tháng trước đã bàn bạc nên tổ chức sinh nhật cho Hạ Minh Sầm thế nào.
Gần đây Tịch Gia cũng thường xuyên chạy đến phòng học của bọn họ, tiệc sinh nhật của Hạ Minh Sầm cô ta là người chủ trì, thế nên đương nhiên là người hăng hái nhất.
Tịch Gia hỏi anh năm nay muốn đón sinh nhật thế nào, Hạ Minh Sầm nói tùy, Tịch Gia lại hỏi anh muốn mời những ai, Hạ Minh Sầm cũng nói tùy, sau đó ôm bóng rổ chạy tới sân bóng chơi bóng.
Hứng thú của Hạ Minh Sầm với sinh nhật trước nay không nhiều, có lẽ bởi vì bình thường muốn gì là có đó, thế nên không giống như những đứa trẻ ở gia đình bình thường, ỷ vào sinh nhật để thực hiện nguyện vọng ngày thường khó có được.
Dụ Ấu Tri luôn không hòa hợp được với mọi người, lần trước có mấy nữ sinh vây cô lại, cô gái tên Fiona đó vì chuyện túi giả mà gây khó dễ với cô, cô có phản kích lại, tuy sau đó Fiona không làm gì nữa nhưng vì vậy mà mọi người trong lớp càng không muốn nói chuyện với cô.
Dù sao thời gian đã rất lâu rồi, chẳng mấy chốc là sẽ tốt nghiệp, cô cũng đâu nhất định phải kết bạn với tất cả học sinh trong trường.
Nhưng ngồi trong một phòng học, mọi người đều vây lại cùng nhau bàn bạc, chỉ có một mình cô lẻ loi ngồi ở chỗ của mình, cảm giác đó vẫn không hề dễ chịu.
Cô cố gắng khống chế loại cảm xúc khó chịu này, chuyên tâm làm việc của mình.
Một đám người vây lại bàn bạc với nhau, đột nhiên có người chỉ vào Dụ Ấu Tri đang lẻ loi hỏi: "Nè, vậy tiệc sinh nhật chúng ta nên gọi cậu ấy không?"
Đám người vốn ồn ào đột nhiên im lặng.
"Gọi cậu ta làm gì?" Tịch Gia nói: "Minh Sầm rất thân với cậu ta sao?"
"Khá thân đó chứ!" Nam sinh có quan hệ không tệ với Hạ Minh Sầm nhỏ giọng nói: "... Không phải họ thường tới thư viện cùng nhau sao?"
Sắc mặt Tịch Gia khẽ đổi, hỏi ngược lại: "Cùng đi thư viện thì là quan hệ tốt sao? Vậy mỗi ngày bao nhiêu người đi tới thư viện như thế, quan hệ bọn họ đều tốt sao?"
Mọi người không ai nói chuyện.
Người có mắt đều có thể nhìn ra đây là hai tình huống không giống nhau, nhưng Tịch Gia thích Hạ Minh Sầm quá lộ liễu, cô ta không thừa nhận quan hệ của hai người kia tốt, bọn họ cũng không dám phản bác cô ta.
Sự im lặng vô cớ khiến Tịch Gia đột nhiên phát cáu, cô ta đi thẳng về phía chỗ ngồi của Dụ Ấu Tri, dùng sức gõ lên bàn của cô.
"Dụ Ấu Tri, hôm nay cậu nói rõ cho tôi, cậu và Hạ Minh Sầm rốt cuộc có chuyện gì?"
Dụ Ấu Tri ngẩng đầu lên, nhìn đại tiểu thư nói: "Chính là như vậy."
"Cậu đừng có giả vờ với tôi!" Giọng điệu Tịch Gia kiêu căng: "Có phải cậu thích cậu ấy không?"
Dụ Ấu Tri do dự chốc lát, gật đầu: "Ừ."
Tịch Gia trừng mắt, không ngờ cô sẽ thừa nhận dứt khoát như vậy.
Những người khác tức khắc mang vẻ mặt hóng hớt kêu thành tiếng.
Mọi người đều là học sinh cấp ba, tuy nói từ nhỏ đã tiếp thu cách giáo dục của nước ngoài, nhưng dù sao đây vẫn là trong nước, thái độ với loại chuyện này không cởi mở như vậy.
Ở độ tuổi này của bọn họ, tình cảm với người khác giới giống như lớp giấy cửa sổ(*) không thể chọc thủng, ngây ngô khờ khạo, không tim không phổi nói không nên lời mới là hấp dẫn nhất.
(*)Lớp giấy mà người xưa dùng để dán lên cửa sổ hoặc cửa phòng, trên các cánh cửa trong các phim cổ trang Trung Quốc.
Người khác tỏ tình đều ngượng ngùng xấu hổ, còn phải để bạn bè ra sức cổ vũ mới có dũng khí nói ra lời thích, sự thay đổi giữa quan hệ của Hạ Minh Sầm và Dụ Ấu Tri mọi người đều nhìn rõ nhưng không nói toạc ra, suy cho cùng Hạ Minh Sầm không thể hiện gì, ai biết Dụ Ấu Tri lại dám ở trong phòng học, trước mặt mọi người thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Tịch Gia nổi giận, trong lời nói đầy sự thù địch: "Dụ Ấu Tri! Cậu dựa vào cái gì thích cậu ấy!"
Dụ Ấu Tri bình tĩnh hỏi ngược lại: "Tại sao tôi không thể thích cậu ấy?"
Tịch Gia nhất thời nói không ra lời.
Trong trường không phải chỉ có mình Dụ Ấu Tri thích Hạ Minh Sầm, nhưng chỉ có Dụ Ấu Tri khiến cô ta nảy sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Mấy ngày nay cô ta chú ý thái độ của Hạ Minh Sầm với cô thay đổi rồi, tuy không quá rõ ràng, nhưng từ sự xem thường và lạnh nhạt lúc đầu của anh mà nói, anh đã dần dần tiếp nhận tồn tại của Dụ Ấu Tri, thậm chí dung túng cho Dụ Ấu Tri ở bên cạnh anh.
"... Rốt cuộc cậu thích cậu ấy ở điểm nào?" Tịch Gia quả thực không thể hiểu nổi: "Thái độ của cậu ấy đối với cậu tệ như vậy."
Dụ Ấu Tri thậm chí nói không ngắt, nói từng lý do cô thích anh: "Thích dáng vẻ đẹp trai của cậu ấy, thích cậu ấy chơi bóng rổ rất thu hút, thích thói quen quay bút của cậu ấy khi đọc sách, thích cậu ấy nói tiếng anh giỏi mà chữ viết cũng đẹp, cho dù cậu ấy lạnh nhạt với tôi, nhưng bởi vì tôi thích cậu ấy, thế nên sự lạnh nhạt của cậu ấy đối với tôi mà nói cũng là một loại hấp dẫn."
Các bạn học trong lớp càng nghe càng hăng say, mỗi tiếng thích Dụ Ấu Tri nói, bọn họ đều ồ lên.
Trong ấn tượng của bọn họ, nữ sinh Dụ Ấu Tri này luôn nho nhã hướng nội, nhưng không ngờ dưới bề ngoài ngoan ngoãn, lá gan của cô lại lớn như vậy.
Dụ Ấu Tri vốn mặt không đổi sắc, nhưng bởi vì mọi vây quanh ồ lên, cô dần dần cũng cảm thấy xấu hổ, hai má và vành tai bất giác đỏ bừng, mắt hạnh chớp liên tuc, đầu ngày cúi càng thấp.
"..." May Hạ Minh Sầm không có ở đây, bằng không cái đầu này của cô sẽ bị đánh chết mất.
Dụ Ấu Tri ở trong phòng học vì phát ngôn xấu hổ của mình mà trở thành tiêu điểm của mọi người, còn đối tượng được tỏ tình đứng nghe ở bên ngoài phòng học cũng trở thành tiêu điểm của người bên cạnh.
Mấy nam sinh mặc áo bóng rổ bên trong, khoác áo đồng phục nỉ bên ngoài đứng xếp hàng ngoài cửa phòng học.
Lời tỏ tình ngốc nghếch sến súa như vậy, Hạ Minh Sầm cũng không biết sao Dụ Ấu Tri lại không biết ngượng mà nói ra nữa.
Cảm giác xấu hổ chợt ập tới, tiểu thiếu gia luôn thích trưng khuôn mặt lạnh lùng hơi cúi đầu, cong người xuống muốn đi, một tay vẫn ôm quả bóng, tay kia che khuôn mặt nóng bừng, vừa oán trách vừa bất đắc dĩ thở dài.
Nam sinh chơi bóng rổ cùng anh nhỏ giọng trêu chọc: "Này Minh Sầm, con gái người ta tỏ tình sến súa như vậy, cậu không vào trả lời một chút sao?"
"Trốn bên ngoài phòng học nghe thì tính là đàn ông gì chứ."
"Không nữ sinh nào có thể chịu được sự lạnh nhạt của cậu, ngay cả Tịch Gia cũng thường xuyên oán giận cậu không để ý cậu ấy, nhưng Dụ Ấu Tri người ta không để ý kìa, cậu ấy đối với cậu thật sự là yêu sâu đậm đó."
Hạ Minh Sầm chậc một tiếc, thấp giọng quở trách: "Con mẹ nó im miệng hết cho tôi."
- ---------
Lời tác giả:
Thế này ai chịu nổi nhỉ, đúng chứ tiểu thiếu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.