Dụ Ấu Tri che mái tóc rối bời của mình, nhìn anh kinh ngạc há hốc miệng.
Ở trường học cũ cô có không ít bạn bè, giữa bạn bè tốt với nhau, vì đối phương làm những chuyện này chẳng qua chỉ như cái nhấc tay, không tính là dụng tâm gì.
Nhưng không ngờ lại có thể nghe được chữ "cảm ơn" từ trong miệng của anh.
Anh bình thường lạnh nhạt với cô quen rồi, cô cũng quen với cái mặt thối của anh từ lâu, căn bản không ngờ hôm nay có thể nghe được từ trong miệng anh từ "cảm ơn" này, cả người Dụ Ấu Tri thấy không được tự nhiên, thậm chỉ cảm thấy mình có phần chiến thắng không vẻ vang.
Cô rối rắm hồi lâu, không xác định hỏi: "... Cậu thật sự là Hạ Minh Sầm sao?"
Hạ Minh Sầm hơi ngẩn người, biểu cảm dịu dàng vạn năm mới có lập tức thu lại.
Anh cười nhạo một tiếng, ngón tay thon dài bóp hai má cô, giọng điệu cứng rắn hỏi ngược lại: "Tôi không phải lẽ nào cậu phải?"
Dụ Ấu Tri bị bóp mặt có hơi đau, khó chịu trốn về sau.
"Đừng bóp mặt tôi."
Đàn ông là những đứa trẻ to xác, càng huống chi Hạ Minh Sầm vốn đang tuổi thiếu niên.
Tiểu thiếu gia lên mặt nạt người xưa nay muốn làm cái gì thì làm cái đó, sao có thể dễ dàng từ bỏ, Dụ Ấu Tri càng trốn, anh càng hăng hái, pháo bông cũng không chơi nữa, cứ thế vươn móng vuốt về phía mặt cô.
Cậu con trai nổi tính nghịch ngợm, Dụ Ấu Tri chạy né ra, chân anh dài đuổi theo cô rất nhẹ nhàng, cô muốn trốn cũng trốn không được, đuổi qua đuổi lại ngược lại càng gợi lên sự hứng thú của anh, cô dứt khoát không trốn nữa, giống như búp bê gỗ không có linh hồn mặc anh xoa nắn.
Dù sao đợi anh chán rồi sẽ bỏ qua cho cô thôi.
Mới đầu chỉ là một ngón tay ác ý, tới cuối cùng cả bàn tay to hơi lành lạnh đều ôm lấy mặt cô.
Sao mặt con gái có thể mềm như vậy, mặc dù cô rõ ràng nhìn như chỉ bằng một nắm tay, riêng ngũ quan đã chiếm phần lớn diện tích rồi, thế mà vẫn còn chỗ má có chút thịt.
Hai bên mặt đều bị bóp đến mức khiến môi bất giác chu lên, Dụ Ấu Tri chớp mắt, ngẩng đầu không hài lòng nhìn anh, vẻ mặt "cậu còn chơi chưa đủ sao" rất bất đắc dĩ.
Bất ngờ không kịp đề phòng, đáy mắt Hạ Minh Sầm tối sầm lại.
Khóe môi theo nhịp đập trái tim từng nhịp từng nhịp phả ra sương trắng trên mặt đối phương, một người chỉ lo trốn, một người chỉ lo bắt, khoảng cách bị rút ngắn tới mức nghe được tiếng thở của nhau mới phản ứng kịp.
Bầu không khí tiếp tục thay đổi, vốn dĩ đang như những đứa trẻ chơi trò đuổi bắt, đột nhiên lại biến thành lớp giấy cửa sổ đâm không thủng giữa người khác giới.
Gió lạnh đang thổi ù ù, thời gian càng muộn nhiệt độ bên ngoài phòng càng thấp, cơ thể dựa gần nhau lại nóng lên khó hiểu.
Bọn họ đều vô thức nghĩ tới, hôm nay trong nhà không có ai.
Cảm giác xao động kỳ lạ đột nhiên dâng lên trong lòng, còn chưa kịp cụ thể hóa loại ý niệm lờ mờ nào đó, Dụ Ấu Tri đột nhiên hắt xì một cái.
Cô khịt mũi, nói nhỏ: "Lạnh quá."
Giọng nói mang theo âm mũi, ngọt ngào mềm mại, Hạ Minh Sầm thoáng chốc hoàn hồn.
Trong âm thanh trong trẻo lạnh lùng trầm thấp riêng biệt của thiếu niên mang theo chút khàn khàn không rõ, anh ừ một tiếng, nói: "Vào nhà đi."
Nếu nói vừa rồi ở bên ngoài ánh sáng không rõ ràng, có ánh trăng che chở khiến biểu cảm còn có thể giấu được không khiến người khác phát hiện thì vừa bước vào nhà, ánh đèn sáng rực trong phòng lập tức khiến những tâm tư nhỏ bé kia không còn chỗ nào lẩn trốn.
Dường như có hàng vạn con kiến bò qua dây thần kinh mẫn cảm nhất, chi chít gặm nhấm trái tim, Hạ Minh Sầm hất mặt, nhàn nhạt nói một câu "đã rất muộn rồi mau đi ngủ đi" ném lại cho Dụ Ấu Tri rồi nhanh chóng lên lầu trở về phòng.
Cửa phòng đóng sầm một tiếng, Dụ Ấu Tri ngơ ngác đứng ở lầu một, mím môi, cực kỳ mất tự nhiên sờ vào gáy, vừa nãy hai má bị Hạ Minh Sầm bóp giờ vẫn chưa tản đi hết dư vị mát lạnh như băng của anh.
Cô nghĩ, sao hôm nay tiểu thiếu gia lại kỳ lạ như vậy.
Đổi lại nếu hôm nay là đón sinh nhật của bất cứ ai khác thì cô cũng không keo kiệt câu chúc mừng sinh nhật kia.
Cô chỉ cảm thấy Hạ Minh Sầm vô cùng bất thường, hoàn toàn không nhận ra những chuyện nhỏ bản thân làm hôm nay đã khiến tiểu thiếu gia ngạo mạn ngông nghênh đó cảm động đến mức lúng túng.
Buổi tối này, không có người lớn ở nhà, hai cánh cửa đóng chặt, dường như như vậy có thể giấu đi nhịp tim của buổi tối hôm đó.
Ngày thứ hai Dụ Ấu Tri cố ý dậy từ sáng sớm, cô biết Hạ Minh Sầm dậy rất muộn, thế nên dậy sớm một chút để tránh đụng phải anh.
Kết quả Hạ Minh Sầm không biết đột nhiên động kinh cái gì, hôm nay cũng dậy rất sớm, hai người vừa vặn chạm mặt nhau ở lầu một.
Hạ Minh Sầm sửng sốt, hơi mím môi, nhàn nhạt hỏi: "Dậy rồi à?"
Cô lúng túng, không biết nên nói gì, ừ một tiếng, sau đó nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Tuy lúc 0 giờ đã nói rồi, nhưng bây giờ vẫn đang là sinh nhật của anh, thế nên cô lại nói thêm một câu nữa.
Hạ Minh Sầm ban ngày hiển nhiên đã khôi phục lại như thường, biểu cảm lạnh nhạt, không nói cảm ơn.
Dụ Ấu Tri âm thầm thở phào.
Vợ chồng Hạ Chương đi xã giao một ngày, đến bây giờ vẫn chưa về, dì giúp việc làm bữa sáng cho bọn họ, dì biết hôm nay là sinh nhật của tiểu thiếu gia, đặc biệt làm cho tiểu thiếu gia một bát mì.
Dụ Ấu Tri vốn muốn cầm đồ ăn về phòng mình ăn theo thường lệ, lại bị Hạ Minh Sầm gọi lại, kêu cô ngồi xuống bàn cùng ăn.
Bưng đồ ăn đi lên đi xuống cũng phiền, dù sao người lớn không có ở nhà, Hạ Minh Sầm nhìn có vẻ cũng không ghét bỏ chuyện cô ngồi ăn sáng cùng, Dụ Ấu Tri ngẫm nghĩ, thuận theo ngồi xuống bàn ăn.
Cô đang húp cháo, Hạ Minh Sầm mở miệng: "Dụ Ấu Tri."
Dụ Ấu Tri nuốt cháo xuống, không được tự nhiên đáp một tiếng: "Sao thế?"
"Sinh nhật cậu vào lúc nào?"
"20 tháng 3."
Hạ Minh Sầm nhướng mày: "Vừa đúng muộn hơn tôi hai tháng?"
Anh im lặng một lúc, đột nhiên nhếch môi nói: "Lần sinh nhật này tôi trải qua quá sơ sài, không tính. Tôi đợi trễ hai tháng nữa lại đón sinh nhật với cậu, tới lúc đó cậu nhớ chuẩn bị quà cho tốt."
Dụ Ấu Tri hơi sửng sốt: "Hả?"
Tiểu thiếu gia liếc cô: "Không đồng ý à?"
Dụ Ấu Tri im lặng không trả lời, nếu Hạ Minh Sầm không trêu chọc cô, vậy đây là lần đầu tiên sau khi cô tới nhà họ Hạ, có người muốn chúc sinh nhật cô.
Dù người này là Hạ Minh Sầm, cô cũng không muốn từ chối cơ hội đón sinh nhật.
Cho dù anh có điều kiện, mà điều kiện là cô còn phải giúp anh đón sinh nhật lần nữa.
Dụ Ấu Tri lắc đầu: "Không có."
Hạ Minh sầm cúi đầu tiếp tục ăn, nụ cười lướt qua đáy mắt, rất thái độ nói: "Trong túi tôi có nhiều tiền hơn cậu, có thể mua cái bánh kem to hơn cái sáu phân kia nhiều."
Dụ Ấu Tri thấy khẩu khí giàu có của anh, cố ý hỏi: "Vậy cậu sẽ mua một cái bánh kem siêu to có rất nhiều tầng sao?"
Hạ Minh Sầm nhướng mày, yên lặng nhìn chằm chằm môi cô.
"Chỉ cần cái miệng này của cậu có thể ăn nổi."
-
Lúc đó không hiểu anh muốn làm gì, hiện giờ đã trôi qua nhiều năm, Dụ Ấu Tri có chậm chạp đi chăng nữa cũng hiểu rõ rồi.
Hạ Minh Sầm trong ký ức rất ít khi bỏ cái thói thiếu gia của anh xuống, ngay cả nói cảm ơn cũng phải kiêu ngạo, nhất định không hạ thấp thể diện.
Từ sau khi gặp lại, Dụ Ấu Tri thường nhớ tới những chuyện quá khứ.
Một khi chìm đắm vào, rất khó để rút ra nữa.
Nhưng cho dù có khó thoát ra thể nào cũng phải ép bản thân mình thoát ra, suy cho cùng ký ức đều đã niêm phong trong tiềm thức, hư ảo không bắt lấy được, càng không thay đổi được, duy chỉ có những ngày tháng hiện tại là chân thực nhất.
Cho dù hiện tại Hạ Minh Sầm rốt cuộc muốn làm gì, cuộc sống của cô vẫn phải tiếp tục trôi qua.
Gần đây phòng hai lại tiếp nhận một vụ án mới, trọng tâm công việc của bọn họ dần nghiêng khỏi vụ án của Chu Vân Lương.
Vụ án của Chu Vân Lương đã không còn gì có thể xoay chuyển, giai đoạn lấy chứng cứ cuối cùng của vụ án do anh Đinh phụ trách, Dụ Ấu Tri vốn muốn tiếp tục điều tra con trai của ông ta là Chu Phỉ, nhưng không may là cô bị thầy cô lão Thẩm phân cho nhiệm vụ khác.
Công việc đương nhiên không thể bỏ lại, hơn nữa cô không muốn khiến người ta nhìn ra cô đang phân tâm điều tra vụ án khác.
Gần đây Chu Phỉ rất ít đi thăm Mã Tịnh Tịnh, cho dù đi thì cũng chỉ ít ỏi được vài lần, đều do lo Mã Tịnh Tịnh chán chết ở trong viện, vì để bảo đảm cô ta vẫn còn sống không có ý định tự tử nên mới đi xem.
Nếu nói Chu Vân Lương là phú nhất đại, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, thế nên khi vui chơi không để ý giai cấp gì, còn Chu Phỉ là phú nhị đại thanh thản, quan niệm giai cấp rất nặng, tự cho mình là cao quý, thế nên khá coi thường Mã Tịnh Tịnh.
Cho dù Mã Tịnh Tịnh có ý muốn kiếm được tin tức gì đó từ trong miệng anh ta, còn phải xem Chu Phỉ có bằng lòng để ý cô ta hay không.
Tóm lại, con đường làm "nội ứng" còn dài, tuy nói Mã Tịnh Tịnh có hứng thú rất lớn đối với cái gọi là trò chơi nội ứng này, còn bảo đảm với Dụ Ấu Tri nhất định sẽ đem về cho cô tin tức tốt, nhưng thực ra Dụ Ấu Tri không ôm hy vọng gì với cô ta.
Kỳ nghỉ hè kết thúc lúc nào không biết, cảm giác kỳ nghỉ hè kết thúc của nhân viên văn phòng chính là, trên đường đi làm phát hiện các học sinh mặc đồng phục nhiều trở lại, hoặc khi liên hoan ở bên ngoài chợt thấy ít đi mấy học sinh kết lại thành nhóm là biết đám học sinh này khả năng cao đã trở lại trường học rồi.
Kèm theo đó là sự bắt đầu của tháng chín, các trường đại học sôi nổi khai giảng, thứ chào đón đầu tiên chính là kỳ thi luật mà toàn thể người học luật đều khá quan tâm.
"Con gái tôi vừa ra khỏi chỗ thi đã nhắn tin cho tôi, nói ba à con xong rồi!" Lão Thẩm lúc ăn cơm than thở với những người khác: "Tôi vừa nhìn đã biết lần này con bé chắc chắn thi trượt rồi."
Ông yếu ớt nhìn hai cô gái nói: "Con bé có thể có một nửa ưu tú như các em thì tôi ngủ cũng có thể cười đến tỉnh."
Lão Thẩm là kiểu phụ huynh điển hình hy vọng con cái sẽ thành công, cho dù bình thường có nói con mình không tốt thế nào đi chăng nữa, thực ra chỗ kiêu ngạo nhất trong lòng vẫn là con gái, Dụ Ấu Tri và Miêu Diệu hai cô gái nhìn nhau, quyết định không nói chuyện.
Anh Đinh an ủi: "Không sao, năm nay không được thì còn năm sau mà, đâu phải tất cả mọi người đều có thể thi đỗ ngay lần đầu."
"Vấn đề là tôi vốn định sắp tới sẽ sắp xếp con bé vào thực tập chỗ viện kiểm sát chúng ta, tùy tiện nhét nó vào chỗ nào cũng được, chủ yếu là tích lũy kinh nghiệm." Giọng điệu lão Thẩm thất vọng: "Nó thi thành cái dạng này, tôi còn mặt mũi đâu mà nhắc lại chuyện này."
Anh Đinh lập tức nói: "Đừng có nhét tùy tiện chứ, cứ sắp xếp luôn vào chỗ chúng ta này. Gần đây cháu thực sự bận đến điên rồi, Miêu Miêu và tiểu Dụ đều bận vụ án mới, đoạn kết vụ án của Chu Vân Lương một mình cháu lo hết, mấy ngày nay không biết cháu phải chạy tới cục cảnh sát bao nhiêu lần rồi, cháu cảm thấy chắc cháu ít nhất phải gầy đi hai ký rưỡi mất."
Lão Thẩm lập tức lắc đầu: "Đừng đừng đừng, con gái tôi chỉ làm trở ngại cho cậu thôi."
"Ai mà không bắt đầu từ một người mới không biết gì, nào ai có thể vừa tới đã là cao thủ chứ, cũng không phải thần tiên mà!" Giọng điệu anh Đinh nhẹ nhàng: "Vừa hay con gái chú đến, nhiệm vụ chạy qua cục cảnh sát này cháu có thể giao cho em ấy."
Lão Thẩm yêu thương con gái từ tận đáy lòng, nhíu mày nói: "Tiểu Đinh, dù tiểu Ngữ nhà tôi có tới cũng không phải để chạy việc vặt cho cậu, cậu phải dạy con bé chút kiến thức thực tế."
"Yên tâm, cháu có thể bạc đãi con gái của kiểm sát Thẩm chú sao? Cháu để em ấy thay cháu chạy tới cục cảnh sát là vì quả thực cháu không muốn đi nữa, cháu cảm giác mấy cảnh sát ở đội hình sự nhìn cháu cũng chán rồi."
"Sao thế? Cậu đắc tội với bọn họ rồi à?"
"Không." Anh Đinh biện bạch: "Những người khác còn được, nhưng vị cảnh sát Hạ kia..."
Vụ án là do anh ấy và cảnh sát Hạ phụ trách tiếp nhận, một hai lần đi còn được, ba bốn lần sau đó cảnh sát Hạ có hỏi anh ấy, phòng bọn họ sao lần nào cũng điều anh ấy tới thế.
Tuy lúc cảnh sát Hạ hỏi giọng điệu khá tùy tiện, không lộ rõ cảm xúc gì, nhưng anh Đinh tốt xấu gì đã làm nghề được mấy năm rồi, đối với chuyện đoán ý qua lời nói và sắc mặt anh ấy rất quen thuộc, nên không hiểu sao bỗng cảm giác cảnh sát Hạ hình như rất bất mãn đối với chuyện phòng bọn họ điều anh ấy tới.
"Cháu cảm thấy cháu cũng đẹp trai mà, không đến nỗi nhìn mấy lần đã chán chứ nhỉ, hay là bọn họ đẹp trai nên ánh mắt nhìn người cùng giới đều rất cao?"
Lão Thẩm giật khóe miệng: "Cảnh sát người ta có thể có thành kiến gì với cậu, có phải cậu quá nhạy cảm rồi không?"
Anh Đinh nhướng vai: "Cháu không biết."
Lúc này Miêu Diệu chủ động giơ đũa lên nói: "Em có thể chạy tới cục cảnh sát thay anh nè."
"Em không được!" Miệng anh Đinh ghét bỏ: "Em vừa nhìn thấy hai người đẹp trai kia đã đi không nổi, đi rồi anh sợ em không về được, phòng hai của chúng ta vốn đã thiếu người rồi."
Miêu Diệu hừ một tiếng, hung ác nói: "Vậy anh tiếp tục giảm cân đi!"
Ánh mắt anh Đinh ném về phía Dụ Ấu Tri: "Vậy thì, tiểu Dụ..."
Còn chưa nói xong, Dụ Ấu Tri đã từ chối trước: "Anh Đinh, xin hãy học cách làm việc độc lập."
Anh Đinh: "... Được."
Miêu Diệu lập tức cười trên nỗi đau của người khác.
Sau khi ăn cơm xong trở về văn phòng, thời gian nghỉ trưa vẫn chưa kết thúc, anh Đinh tiếp tục đăm chiêu ủ dột suy nghĩ những ngày tiếp theo nên đối diện với cảnh sát Hạ thế nào.
Dụ Ấu Tri vốn muốn ngủ trưa một giấc, nhưng điện thoại đột nhiên có tin nhắn, là Mã Tịnh Tịnh gửi, cô ta gửi một đoạn ghi âm rất dài, sau khi Dụ Ấu Tri nghe xong bèn lập tức đi qua một bên gọi điện thoại cho cô ta.
Bên kia bắt máy một cái là âm thanh cực kỳ hưng phấn đã vang lên: "Mau khen tôi! Tôi cuối cùng cũng tìm được manh mối rồi!"
Nội ứng được cho viên kẹo mà có thể vui lên tận trời quả thực không nên bỏ phí, Dụ Ấu Tri thuận theo khen một câu: "Cô thật giỏi."
Mã Tịnh Tịnh đắc ý lầm bầm mấy tiếng.
"Sáng hôm nay Chu Phỉ tới bệnh viện xem tôi chết hay chưa, tôi cố ý nằm trên giường giả chết dọa anh ta, tiếc là anh ta khá thông minh, không dễ lừa như vậy, nhưng mà cũng may anh ta thông minh, nên mới cho rằng tôi ngủ rồi, thế nên lúc nghe điện thoại không đi ra ngoài, sau đó bị tôi nghe thấy."
Nói một chuỗi dài, trừ câu cuối cùng ra thì toàn là nói nhảm, Dụ Ấu Tri không nỡ đánh gãy lòng tự tin của nội ứng, kiên nhẫn hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh ta nói tuần này phải tiếp khách ở hộp đêm, cụ thể tiếp đón ai anh ta không nói, nhưng tôi cảm thấy có lẽ là người có thân phận khá cao, bởi vì anh ta phân phó rất kỹ trong điện thoại rằng phải sắp xếp cho tốt, không được xảy ra sai sót. Kiểm sát Dụ, chị nói có phải Chu Phi tiếp đón quan chức gì đó không"
Dụ Ấu Tri híp mắt, đồng ý đáp: "Rất có khả năng."
Cho dù không phải quan chức cao, cũng nhất định là một nhân vật Chu Phỉ phải lấy lòng.
Phân tích của mình nhận được sự tán thành, người đẹp ngu ngốc Mã Tịnh Tịnh lập tức tràn đầy tự tin, tuyên bố mình còn phải không ngừng cố gắng hơn nữa, có thành tựu hơn nữa.
Sau khi ngắt điện thoại, Dụ Ấu Tri bắt đầu suy nghĩ tới lúc đó làm thế nào để chuồn vào hộp đêm.
Mã Tịnh Tịnh nói hộp đêm đó theo chế độ hội viên, người bình thường không vào được, hội viên có số tài khoản đạt tới giá trị nhất định mới có thể đi vào.
Lại không thể tiêu phí được, dù sao cũng không thể chỉ vì đi vào đó mà tiêu tiền vô nghĩa như vậy.
Dụ Ấu Tri ngẫm nghĩ, vẫn là quyết định gọi cho Hạ Minh Lan cuộc điện thoại nhờ anh giúp.
Kết quả Hạ Minh Lan bên kia không biết đang bận gì, gọi điện thoại không bắt máy, cô gửi tin nhắn cho anh, anh cũng không trả lời.
Giờ nghỉ trưa chớp mắt kết thúc, Dụ Ấu Tri trở về chỗ ngồi, lúc làm việc thỉnh thoảng có nhìn điện thoại, lúc nào cũng chú ý xem Hạ Minh Lan có trả lời tin nhắn cô hay không.
Kết quả sự chú ý này tạo thành hiểu lầm, Miêu Diệu mờ ám nhướng mày với cô: "Chị tiểu Dụ, đang đợi người ta trả lời tin nhắn đúng chứ?"
Du Ấu Tri còn đang suy nghĩ sao em gái này đoán chuẩn như vậy, Miêu Diệu lại quơ ngón tay như đạo sĩ già về phía cô: "Đừng phủ nhận, là bạn trai không sai chứ?"
Nói phải không được, nói không phải cũng không được, Dụ Ấu Tri dứt khoát không nói.
Lại đợi thêm một tiếng, Hạ Minh Lan cuối cùng cũng gọi điện thoại cho cô, thấy có hiển thị cuộc gọi, cô kích động đứng bật dậy đi ra ngoài nghe điện thoại, dọa mọi người giật mình.
Dụ Ấu Tri vội ra ngoài, sợ chậm một bước nữa thì điện thoại sẽ tắt, chỉ hận không thể ba bước thành một bước mà đi, lúc đang vội vàng tới cửa phòng, một bóng người bất ngờ xuất hiện ở chỗ rẽ.
Hai người đụng vào nhau, đỉnh đầu Dụ Ấu Tri đập vào cằm của người này.
Cô đau đớn che đỉnh đầu, vội nói tiếng xin lỗi, kết quả khi nhìn mặt, biểu cảm áy náy lập tức biến thành xúi quẩy.
Tay Hạ Minh Sầm che cằm, vừa định mở miệng nói gì đó, Dụ Ấu Tri lập tức xem như không khí lướt qua anh, đi thẳng ra ngoài văn phòng.
Khuôn mặt tuấn tú nháy mắt trở nên lạnh lùng, lúc này vừa vặn anh Đinh đi tới tiếp đón, miệng khách khí nói: "Ôi chao cảnh sát Hạ, phiền cậu phải chạy qua đây một chuyến đưa tài liệu cho tôi, vất vả rồi, cằm cậu vẫn ổn chứ? Tôi vừa thấy cậu đụng phải tiểu Dụ."
"Không sao." Hạ Minh Sầm đưa đồ trên tay giao cho anh Đinh, lại thờ ơ nói: "Ở chỗ các anh có chuyện gì gấp gáp lắm à, cô ấy vội vã như vậy làm gì?"
Miêu Diệu lập tức ngẩng đầu lên, cười hi hi nói: "Không có, chuyện riêng, bạn trai gọi điện thoại tới."
Anh Đinh: "Em thấy thông báo cuộc gọi rồi sao? Đừng nói bừa đấy."
"Chị ấy cả buổi chiều cứ hở tý là nhìn điện thoại, em chỉ nhìn là đã đoán được rồi nhé." Miêu Diệu không phục nói: "Người đàn ông có thể khiến một cô gái mong đợi tin nhắn trả lời như vậy, chỉ có hai khả năng, một là vẫn đang trong thời kỳ mập mờ, đương nhiên chị Tiểu Dụ đã có bạn trai rồi nên cái này loại bỏ, thứ hai là người yêu, hơn nữa còn phải là người yêu đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mới có đãi ngộ như vậy."
Cô ấy làm hẳn một bài văn phân tích tâm lý phụ nữ vừa có lý vừa có dẫn chứng, khiến một thẳng nam như anh Đinh trợn mắt há mồm.
Hạ Minh Sầm mím môi, con ngươi lạnh lẽo đối diện với biểu cảm đắc ý của Miêu Diệu, sau đó hờ hững nói: "Đi làm nhắn tin gọi điện với bạn trai, viện kiểm sát của mấy người cũng hỗn loạn thật đấy."
Miêu Diệu và anh Đinh đột nhiên rùng mình.
- ---------
Lời tác giả:
Có người ghen rồi, là ai tôi không nói đâu.