Trường trung học quốc tế Gia Phong đã về chiều, gió cùng ánh tà dương tạo nên chút đường nét của đầu hạ, trên sân trường có ba cặp học sinh với nhiều màu da khác nhau tụ thành một nhóm.
Mặc dù trường học của họ thực hiện giáo dục chất lượng và tinh thần học đường cởi mở, tự do nhưng dù sao đó cũng là ở Trung Quốc, mọi người lập tức đưa mắt tò mò, có nam sinh táo bạo còn huýt sáo vài tiếng.
Hạ Minh Sầm cau mày, không đợi Dụ Ấu Tri phản ứng lại, lập tức kéo cô đi, trên đường Dụ Ấu Tri cũng không dám quay đầu lại, cô thật sự rất sợ mất mặt.
Cô đã quen làm một đám không khí trong suốt, ở trong ngôi trường này, con nhà giàu tụ tập, các loại phú nhị đại phú tam đại ở khắp nơi, tùy tiện cũng có thể xách ra một người trên chân mang đôi giày bằng một tháng sinh hoạt phí của cô. Đám người này còn chưa ra xã hội nhưng đã sớm ý thức được xuất thân may mắn của mình, rồi phân chia cấp bậc kết bạn theo gia cảnh khác nhau của mỗi người.
Cho dù Dụ Ấu Tri có mặc đồng phục giống bọn họ, cũng chưa bao giờ ở trong phạm vi tầm mắt của bọn họ, bọn họ càng không nhàm chán lãng phí thời gian nhắm vào cô, hay tìm cảm giác ưu việt tài trí hơn người từ cô.
Đối với những người thực sự ưu tú thì không cần cố ý nhấn mạnh cảm giác ưu việt, nó vốn có trong xương tủy của họ, dù sao cũng là những thiếu gia, tiểu thư có học thức chân chính, ai lại cố ý nhấn mạnh thân phận của mình với người bình thường?
Và nguyên nhân sâu xa khiến Dụ Ấu Tri không thể hòa nhập với môi trường này chính là sự khinh thường thờ ơ rõ ràng của họ.
Hôm nay lần đầu tiên cô bị nhìn chằm chằm như vậy, nguyên nhân là do người cầm đầu đám cậu ấm cô chiêu- Hạ Minh Sầm dám ở trường học trước mặt nhiều người như vậy chặn cô lại, còn dây dưa với cô trên đường.
Vốn sắp ra khỏi trường rồi, giờ lại bị anh cưỡng ép kéo đi, trường học có tỷ lệ che phủ cây xanh rất cao, tùy tiện tìm một cái đình nghỉ mát không người, Dụ Ấu Tri dựa vào cột không nói chuyện, tay để sau lưng lén chọc vào cây cột, tâm tình phức tạp.
Mặc dù cô chọc giận Hạ Minh Sầm trước, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nghĩ Hạ Minh Sầm đây là bị điên rồi hả.
Nguyên nhân là do chuyện đón sinh nhật này, Dụ Ấu Tri vẫn thử thương lượng hòa binh với anh: “… Tôi đi bệnh viện trước, sau đó lại quay về tìm cậu được không?”
“Không được.”
“Tôi sẽ xong sớm nhất có thể.”
“Nhanh nữa cũng không được.”
Nói nửa ngày cũng không xong, mắt thấy ánh nắng dần gắt hơn, Dụ Ấu Tri cũng không muốn nói gì với tiểu thiếu gia nữa, nói thẳng: “Thế thôi vậy.”
Hạ Minh Sầm nhướng mày: “Cậu không đi bệnh viện nữa?”
Dụ Ấu Tri nói: “Tôi tới bệnh viện, sau đó sẽ về thẳng nhà.”
Hạ Minh Sầm sửng sốt, đợi sau khi hiểu lựa chọn của cô, gần như cắn răng hỏi: “Vậy còn tôi thì sao?”
“Dù sao thì mục đích hôm nay của cậu là muốn tôi giúp cậu cùng bù một buổi sinh nhật, tổ chức sinh nhật cho tôi chỉ là thuận tiện, vậy bù sinh nhật không nhất thiết phải là hôm nay đúng chứ.” Giọng điệu Dụ Ấu Tri bình tĩnh: "Tôi đổi thành ngày mai rồi giúp cậu bù.”
Cô cảm thấy cách này khá được, vừa có thể không thất hẹn với Hạ Minh Lan, vừa đáp ứng được yêu cầu của tiểu thiếu gia.
Nhưng sắc mặt Hạ Minh Sầm không những không tốt hơn, mà càng u ám hơn, cô vừa bước được một bước, anh lại xách người trở về, cưỡng ép đè cô lên cây cột.
Để đề phòng cô giống như trước đây dựa vào dáng người nhỏ con chui xuống dưới cánh tay anh, lần này Hạ Minh Sầm không chừa lại chút không gian nào giữa bọn họ, anh thậm chí còn đặt tay lên eo cô.
“Dụ Ấu Tri, tôi không cho cậu lựa chọn.” Anh lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi, sinh nhật cậu chỉ có thể tổ chức với tôi.”
Khoảng cách quá gần, chóp mũi đều là mùi hương nam sinh mát lạnh, thậm chí có thể nhìn thấy yết hầu của anh chuyển động gần ngay trước mắt.
Dụ Ấu Tri không khỏi nhớ tới buổi tối hôm qua ở trường học.
Cô nhắm mắt, trong lòng mắng bản thân biến thái.
Hóc môn thiếu nữ chậm chạp tưởng tượng ai không tưởng tượng, cứ phải ảo tưởng Hạ Minh Sầm.
Không biết là cáu kỉnh hay tức giận, nói chung Dụ Ấu Tri bực mình rồi, ngẩng đầu lên hung dữ lườm anh: “Dựa vào cái gì chứ?”
Cô vẫn luôn ngoan ngoãn, phần lớn đều nhẫn nhịn Hạ Minh Sầm, hiện tại lại đột nhiên phản kháng, còn lườm anh, Hạ Minh Sầm sững sờ, mở miệng, nhưng vẫn không nói gì, cô đột nhiên giống như bật công tắc nào đó lên, đùng đùng nói một tràng với anh: “Tôi nói đợi tôi tới bệnh viện xong sẽ quay lại trường tìm cậu, cậu không chịu, vậy tôi không về tìm cậu nữa, về thẳng nhà, cậu cũng không chịu, sao cậu khó hầu hạ như vậy.”
Hạ Minh Sầm bị cô hung dữ sững người mất mấy giây, sau đó nhíu chặt mày nói: “Không phải hai tháng trước tôi nói với cậu rồi sao, tới khi cậu nuốt lời đi tìm Hạ Minh Lan, cậu còn hung dữ với tôi?”
“Đúng là cậu đã nói rồi, nhưng hai tháng nay cậu không về nhà cũng không tới trường, hôm qua cậu còn ở khu cắm trại, làm sao tôi biết có phải là cậu đã quên mất rồi không?”
Anh cường điệu: “Tôi không quên.”
Sau đó ngừng lại một chút, lại đổ lỗi cho cô: “Cậu cảm thấy tôi quên rồi, nên cậu mới đi tìm Hạ Minh Lan?”
Dụ Ấu Tri hỏi ngược lại: “Tại sao tôi không thể đi tìm anh ấy?”
Bộ dáng hỏi ngược lại như lẽ đương nhiên của cô khiến Hạ Minh Sầm hít vào một hơi, tiếp tục hỏi ngược về: “Vậy cậu cũng thích anh ta? Thế nên cậu cảm thấy tôi quên rồi, quay đầu lập tức đi tìm anh ta giúp cậu đón sinh nhật?”
Dụ Ấu Tri sửng sốt, anh đang nói cái gì thế?
Cô đi tìm Hạ Minh Lan cùng đón sinh nhật, vì sao lại dính dáng đến chuyện thích ai?
Cô không nói được gì, mạch não của mình và tiểu thiếu gia không cùng chiều, hai người đều đang đàn gảy tai trâu, cho dù có cãi tới tối cũng vô dụng, thế nên không muốn lãng phí thời gian nữa, vươn tay muốn đẩy anh ra, kết thúc cuộc đối đầu này.
“Tôi phải tới bệnh viện, không đi nữa thì sẽ trễ.”
Hạ Minh Sầm không chịu buông, kiên quyết giữ cô lại, cuối cùng thậm chí còn nói lời thách thức: “Cậu thử đẩy tôi lần nữa xem.”
Dụ Ấu Tri sững người trong giây lát, sau đó sự tủi thân trong lòng trào ra.
Cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình thật khó khăn, trước đây tiểu thiếu gia phớt lờ cô, ngay cả những người lãnh đạo trong trường cũng không để ý đến cô, cô đã tốn bao nhiêu thời gian để lấy lòng anh, cô chỉ hy vọng thái độ anh với cô tốt hơn một chút, để cô có thể có cuộc sống ở trường dễ chịu hơn.
Mắt thấy quan hệ của bọn họ cuối cùng cũng có chút cải thiện, thậm chí hôm qua anh còn cùng cô về trường cũ, giúp cô liên lạc lại với những bạn học và giáo viên cũ.
Suýt chút cô đã cho rằng họ sắp vượt qua mức trên mức bạn bè một chút.
Hiện tại quả thực Hạ Minh Sầm không coi cô như không khí nữa, nhưng vừa rồi trước mặt nhiều người như vậy anh dây dưa với cô, giờ còn ra lệnh cho cô không được phép đi tìm Hạ Minh Lan, phải giúp anh bù sinh nhật vào ngày hôm nay.
Dựa vào cái gì chứ. Hôm nay mới là sinh nhật của cô.
Bình thường thái độ của cô đối với anh đã nhún nhường như vậy rồi, chỉ có hôm nay thôi, cô không thể ưu tiên cho mình sao?
Cô bị Hạ Minh Sầm chặn ở đây, trong mắt trong khoang mũi đều là bóng dáng mùi hương của anh, cô muốn trốn cũng không trốn được.
Cô khịt mũi, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Hạ Minh Sầm, hôm nay là sinh nhật của tôi.”
“Cậu có Tịch Gia, còn có nhiều bạn như vậy, nếu ngày hôm đó tôi làm sinh nhật cho cậu quá sơ sài, muốn bù một cái náo nhiệt hơn thì thật sự rất đơn giản, vì sao cứ phải vào ngày sinh nhật của tôi, bắt tôi phải bỏ qua sinh nhật của mình để bù cho cậu? Tôi cũng không phải người hầu của cậu.”
Cô nói rồi vành mắt đỏ ửng, lại nặng nề khịt mũi, khống chế bản thân không được nức nở trước mặt anh, vậy thì quá uất ức rồi.
Nhưng vẫn bị Hạ Minh Sầm nhìn thấy, thấy khóe mắt cô đỏ bừng, mũi cũng bất giác nhăn lại, dáng vẻ cố nén tiếng khóc có chút đáng thương khiến anh sững người, nháy mắt hoảng hốt, không biết phải làm sao.
Biểu cảm tức giận ban đầu biến đổi, con ngươi đen u ám lập lòe, cô vừa khóc, tim anh cũng chua xót theo.
Cảm giác trong lòng như bị kiến cắn lại ập đến, nhưng lần này ngoại trừ cảm giác đau nhức, còn có một chút nhức nhối.
“Tôi…”
Vị thiếu gia vừa rồi còn nói những lời cay nghiệt lúc này chợt không nói nên lời, anh vội vàng lùi lại hai bước, đưa tay lau nước mắt cho cô, ngữ khí so với trước đó thấp hơn mấy phần.
“Đừng khóc.” Anh thất thố nói: "Tôi không có nói cậu là người hầu.”
“Tôi không có khóc.” Dụ Ấu Tri quay đầu trốn đi, đưa tay tự dụi mắt, lại tiếp tục nói: "Thường ngày anh Minh Lan đối xử với tôi rất tốt, tôi không muốn ngày sinh nhật này không ai hát chúc mừng sinh nhật cho tôi, tôi đi tìm anh ấy, là muốn để anh ấy hát chúc mừng sinh nhật cho tôi.”
Nghe lời nói của cô, trong mắt Hạ Minh Sầm xẹt qua sự đau lòng, chỉ khẽ nói: “Muốn nghe hát chúc mừng sinh nhật, cậu nói với không phải là được rồi sao.”
“Nói với cậu thì có tác dụng gì?”
Thế nhưng, giây tiếp theo, Hạ Minh Sầm cúi xuống ghé sát vào tai cô, không hề báo trước, cũng không hề có khúc dạo đầu, cứ thế hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho cô nghe.
Âm thanh trầm thấp trong trẻo, còn thấp hơn bài hát gốc mấy tông, âm thanh trầm thấp cọ vào vành tai, có thể nghe ra được sự gượng gạo của người này dưới tình huống không có nhạc đệm không có người hát cùng, phải hát chay một bài hát chúc mừng sinh nhật, hát vô cùng lúng túng, bởi vì tiếng mẹ đẻ quá xấu hổ nên hát được hai câu lại đổi thành tiếng anh.
Hạ Minh Sầm hát gượng gạo vô cùng, Dụ Ấu Tri nghe cũng ngượng ngùng không kém.
Cuối cùng thực sự ngại tới mức không có thời gian mà tức giận và tủi thân nữa, muốn mắng người cũng mắng không nổi.
Hát chúc mừng sinh nhật xong, hai người nhất thời không ai nói gì.
Dụ Ấu Tri cảm thấy thật sự sắp trễ rồi, mới mở miệng nói: “Tôi đi đây.”
Hạ Minh Sầm sợ nếu chặn cô nữa thì cô sẽ lại khóc, lần này chỉ gọi cô lại.
“Dụ Ấu Tri, rốt cuộc cậu thích ai?”
Dụ Ấu Tri cạn lời rồi.
Vừa nãy nói nhiều như vậy, kết quả trọng điểm của anh chỉ là cái này?
Anh đã hỏi như vậy, Dụ Ấu Tri cũng không thể tùy tiện trả lời qua loa, bằng không sẽ thể hiện rằng cô rất lăng nhăng, hơn nữa lỡ đâu bởi vì vậy mà anh lại không để ý đến cô nữa, thì những tháng ngày cô theo đuổi lấy lòng anh có tác dụng gì, chẳng phải công cốc sao?
“Tôi chỉ thích một người.” Ngừng lại một chút, vì đề phòng khiến anh cho rằng bản thân chỉ qua loa lấy lệ với anh, Dụ Ấu Tri lại bổ sung: “Tuy người này từ trước tới giờ không cho tôi sắc mặt tốt, cậu ấy tính tình không tốt còn không để ý đến người khác, nhưng dáng vẻ cậu ấy chơi bóng rổ rất đẹp trai, giờ tôi phải đi tìm anh Minh Lan, là bởi vì hôm qua tôi đã đồng ý với anh Minh Lan sẽ tới tìm anh ấy, làm người không thể thất hứa, anh Minh Lan đối với tôi mà nói là bạn tốt, tôi chỉ thích Hạ Minh Sầm.”
Dụ Ấu Tri nói xong những lời này, cảm thấy mình không còn mặt mũi mà tiếp tục đứng đây nữa, ít nhất trong tuần này cô không muốn thấy Hạ Minh Sầm nữa.
Quá xấu hổ rồi, cô tự mình tiêu hóa những lời bản thân nói hôm nay.
Đi ra chưa được hai bước, tiểu thiếu gia sau lần thứ hai bị tỏ tình trực tiếp thì không giống lần trước chạy trốn, mà lần nữa cản Dụ Ấu Tri lại.
Dụ Ấu Tri lúc này thật sự mất kiên nhẫn rồi, đỏ mặt trừng anh: “Này!”
Thế nhưng cô vừa nhìn thấy biểu cảm của anh thì đột nhiên dịu lại.
Ánh mắt Hạ Minh Sầm lung linh, vành tai và cổ đỏ bừng.
Dụ Ấu Tri vội cúi đầu, tim đập thình thịch.
Làm gì thế? Phản ứng này của anh.
Lời nói vừa nãy của cô, hình như không phải quá buồn nôn đâu nhỉ.
Lần này Hạ Minh Sầm không có ngăn cô đi nữa, mà nói: “Tôi đi cùng cậu tới bệnh viện, thời gian sau đó của cậu, đều cho tôi.”
-
Khi Hạ Minh Sầm tới bệnh viện, Hạ Minh Lan cả nửa ngày không hoàn hồn kịp.
Bởi vì lý do cơ thể, Hạ Minh Lan thường xuyên phải chạy tới bệnh viện, từ trước đến giờ Hạ Minh Sầm chưa từng thăm anh ấy, hôm nay đột nhiên xuất hiện, chỉ có điều là tới cùng Dụ Ấu Tri.
Tuy nói tới cùng Dụ Ấu Tri, nhưng Hạ Minh Sầm không cùng tổ chức sinh nhật cho cô với Hạ Minh Lan, mà đứng đợi cô ở bên ngoài.
Hạ Minh Lan nhờ y tá mua giúp một chiếc bánh kem, chị y tá còn chu đáo thắp nến sinh nhật cho Dụ Ấu Tri, chuẩn bị cùng hát chúc mừng sinh nhật cô.
Hạ Minh Lan nói đợi một chút, sau đó đi gọi Hạ Minh Sầm cùng đi vào.
Hạ Minh Sầm từ chối.
Giọng điệu Hạ Minh Lan ôn hòa: “Nói thế nào hôm nay cũng là sinh nhật của em ấy.”
“Tôi biết.” Hạ Minh Sầm thờ ơ đáp: "Anh chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho cô ấy, tôi không muốn tham gia. Tôi có sắp xếp của mình.”
Hạ Minh Lan híp mắt, nói: “Xem ra quan hệ của em và Ấu Tri thực sự tốt lên rồi.”
Hạ Minh Sầm mím môi, không nói chuyện, không thừa nhận cũng không phủ nhận, khóe mắt vẫn là dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm, không nhìn ra được điều gì.
Hạ Minh Lan không nói gì nữa, xoay người về phòng, tiếp tục tổ chức sinh nhật cho Dụ Ấu Tri.
Lúc Dụ Ấu Tri chuẩn bị đi, Hạ Minh Lan gọi cô lại: “Em cảm thấy Minh Sầm thích em không?”
Dụ Ấu Tri sửng sốt, lắc đầu: “Em không biết.”
Bởi vì cảm xúc của Hạ Minh Sầm quá thất thường, cô thực sự không rõ, có lúc cảm thấy thái độ anh đối với cô đã thay đổi, có lúc lại cảm thấy vẫn là thái độ cũ.
“Nếu thằng bé thích em, sau này em định làm sao?” Hạ Minh Lan hỏi cô: "Xác định quan hệ, sau đó các em cùng ra nước ngoài du học sao?”
Dụ Ấu Tri bị câu hỏi của Hạ Minh Lan làm cho bối rối, thành thực nói: “Em vẫn chưa nghĩ xa tới vậy.”
Ánh mắt Hạ Minh Lan tối sầm lại, anh đỡ kính khẽ thở dài, nhẹ giọng nhắc nhở cô.
“Ấu Tri, em đã thuận lợi lấy được lời mời nhập học rồi, cho dù Minh Sầm rốt cuộc có thích em hay không, thực ra em đã đạt được mục đích rồi, nếu như em và thằng bé chơi giả thành thật, cha anh sẽ có phản ứng gì, em đã từng suy xét chưa?”
-
Sau khi tổ chức sinh nhật xong, Dụ Ấu Tri rời khỏi bệnh viện.
Khi rời đi trong tay cô cầm túi xách nhỏ, Hạ Minh Sầm hỏi cô là cái gì.
Cô hoàn hồn, nói: “Là quà sinh nhật anh Minh Lan tặng.”
Còn chưa mở ra xem, thế nên cũng không biết bên trong là gì.
Hạ Minh Sầm mím môi, không hề tò mò Hạ Minh Lan tặng cái gì, cứ dằn vặt một hồi như vậy, khi ra khỏi bệnh viện, sắc trời cũng gần như đã trở nên đen kịt.
Dụ Ấu Tri nói được làm được, nếu cô đã tới bệnh viện rồi, vậy tiếp theo đó sẽ hoàn thành cuộc hẹn với Hạ Minh Thầm, giúp anh tổ chức bù sinh nhật.
"Tôi không mang nhiều tiền." Dụ Ấu Tri hỏi anh: "Cậu muốn tổ chức sinh nhật ở đâu, nếu đắt quá tôi mời không nổi đâu nhé."
Anh nói: "KFC."
Dụ Ấu Tri trừng to mắt, cho rằng mình nghe nhầm: "Hả?"
Đó không phải là nơi chỉ trẻ em mới thích đi sao? Nửa năm sau bọn họ sắp lên đại học rồi, thế mà anh lại vẫn còn thích chỗ này sao?
Hạ Minh Sầm khụ một tiếng: “Hả cái gì mà hả, có đi không?”
Trong lòng Dụ Ấu Tri nghĩ KFC cũng tốt, rẻ hơn nhà hàng cao cấp gì đó nhiều, xem ra tiểu thiếu gia không khó hầu hạ như vậy.
“Đi, đi thôi.” Cô nói: "Chúng ta tới cửa hàng gần đây hả?”
Hạ Minh Sầm nói: “Không, chúng ta tới chỗ khác, cậu đi theo tôi.”
Sau đó hai người bắt xe bus ở cổng bệnh viện, xuống xe bus lại chuyển sang tàu điện ngầm, Dụ Ấu Tri không biết vì sao đi KFC còn phải chọn chỗ, có KFC nào không ăn gà rán khoai tây chiên sao?
Lúc này, tàu điện ngầm đầy nhân viên văn phòng tan sở, rất đông, không có chỗ ngồi chỉ có thể đứng.
Dáng người Dụ Ấu Tri không cao, bám vào cột vịn sẽ dễ hơn tay nắm, kết quả tới trạm mới, người lên tàu ngày càng nhiều, cô sơ ý buông cột vịn, lập tức cột vịn bị một ông chú to lớn dựa lên.
Hạ Minh Sầm nắm tay cô nói: “Vịn vào tôi, đừng để ngã.”
Dụ Ấu Tri ừ một tiếng, muốn rút tay mình ra khỏi tay anh, sau đó sẽ vịn vào cánh tay anh, nhưng rút hai cái đều không rút ra được, anh nắm quá chặt, Dụ Ấu Tri muốn kêu anh buông ra, anh lại ỷ vào dáng người cao của mình, thản nhiên nhìn đằng trước, không cúi đầu nhìn cô lấy một cái.
Đây không phải vịn, mà là dắt.
Xung quanh toàn là người, nếu lên tiếng nhắc nhở, nhất định sẽ bị người khác nghe thấy, Dụ Ấu Tri ngẫm nghĩ, quyết định im lặng.
Khi tàu điện ngầm đến gần nhà ga, cơ thể của người đang đứng sẽ vô tình nghiêng đi theo quán tính, trước thời điểm này, Dụ Ấu Tri sẽ vô thức nắm lấy tay anh, anh cũng nắm chặt tay cô, tạo cho cô một chỗ đứng vững chắc.
Dần dần không biết là lòng bàn tay của ai nóng lên trước.
Sau khi ngồi mấy trạm, giọng nữ thông báo đã tới trường trung học trực thuộc đại học sư phạm thành phố Lư, lúc này Hạ Minh Sầm mới lên tiếng: “Đi thôi.”
Dụ Ấu Tri chớp mắt, đây không phải trường cũ của cô sao?
Thế nhưng tiếp đó cô càng không ngờ được, Hạ Minh Sầm đưa cô tới cửa hàng KFC ở bên cạnh trường đại học.
Hầu như KFC nào cũng sẽ có khu vực tổ chức sinh nhật được chuẩn bị đặc biệt cho sinh nhật của các bé, sau khi đã đặt chỗ, khách hàng bình thường không thể ngồi ở đó, nhân viên sẽ trang trí khu vực đó trước.
Kết quả Hạ Minh Sầm lại dẫn Dụ Ấu Tri tới chỗ được sắp xếp sẵn đó.
Dụ Ấu Tri vừa định nhắc anh rằng chỗ này đã được người ta đặt rồi, bởi vì hamburger khoai tây chiên đều bày ra bàn, đồ trang trí chúc mừng sinh nhật cũng đã treo hết lên, sau đó cô chợt nhìn thấy mấy người bạn ở trường cũ của mình, có có cả giáo viên chủ nhiệm.
Theo tiếng bụp, dải ruy băng rơi trên đầu Dụ Ấu Tri, bạn bè cùng nhau nói: “Dụ Ấu Tri, sinh nhật vui vẻ!”
“…”
Thực ra lúc nhỏ cũng từng ước được tới cửa hàng thức ăn nhanh tổ chức sinh nhật, nhưng người nhà đều cảm thấy chỉ có người nước ngoài tổ chức sinh nhật mới ăn hamburger khoai tây chiên, hơn nữa những thứ đó là đồ ăn không lành mạnh, ăn nhiều sẽ có hại cho sức khỏe.
Sau này lớn lên, có tiền tiêu vặt thì muốn tổ chức sinh nhật ở đây lại ngại, cảm thấy đây là đặc quyền của trẻ con, còn mình đã lớn như vậy rồi vẫn đến đây tổ chức sinh nhật sẽ bị chê cười.
Khi học lớp 10, lúc nói chuyện với các bạn có từng nhắc về chuyện này, kết quả mọi người đều nghĩ giống nhau, lúc đó còn hẹn nhau, ngại con mẹ gì chứ, phải mãi mãi trẻ con, mãi mãi là ba tuổi rưỡi, đợi lần sau tới sinh nhật ai thì phải tổ chức ở KFC, khiến cho tất cả những đứa trẻ khác phải hâm mộ.
Còn chưa đợi tới ngày đó, trong nhà xảy ra biến cố, cha mẹ qua đời, hẹn ước này cũng tự nhiên bị vô hiệu.
Nhân viên đội nón sinh nhật cho cô, trên chiếc bánh hamburger gà cắm cây nến hình gấu đặc biệt, mà những học sinh và các bạn nhỏ khác trong cửa hàng đều đổ dồn ánh mắt hâm mộ xen lẫn tò mò về phía bên này.
Dụ Ấu Tri đột nhiên bật khóc, cắn một miếng hamburger trong tiếng cười của mọi người.
Tất cả bạn học vây quanh Dụ Ấu Tri hỏi cô ở trường học mới có tốt không, giáo viên chủ nhiệm hỏi cô ở bên đó học hành thế nào.
Trong khoảnh khắc, Dụ Ấu Tri lén nhìn Hạ Minh Sầm.
Ở đây đều là người ở trường học cũ của cô, Hạ Minh Sầm không có ai nói chuyện, chỉ có thể ngồi ở một bên.
Nhưng anh lại không hề có cảm giác bị phớt lờ, mà đúng lúc anh cũng đang nghiêng đầu chống cằm nhìn cô.
Bắt được ánh mắt cô nhìn qua, anh nhướng mày, nhãn nhã cười với cô.
Dụ Ấu Tri vội thu hồi tầm mắt.
Sau đó Hạ Minh Sầm đi vệ sinh, mấy người bạn không chờ được lập tức chuyển chủ đề lên người anh, không quan tâm có giáo viên chủ nhiệm bên cạnh, mải mê hóng hớt, hỏi Dụ Ấu Tri với nam sinh đó có quan hệ gì.
Dụ Ấu Tri hỏi ngược lại bọn họ, buổi tiệc sinh nhật này là như thế nào.
Một người bạn gặp cô vào tối hôm qua đáp: “Tối qua Hạ Minh Sầm cố ý hỏi mình là trước khi cậu chuyển trường, bọn mình tổ chức sinh nhật cho cậu như thế nào, sao đó mình nhớ tới hẹn ước trước đây của chúng ta, thế nên nói cho cậu ấy biết.”
Người bạn hơi ngưng lại, cười híp mắt: “Lúc mình nói với cậu ấy, cậu ấy còn cười, nói không ngờ cậu trẻ con như vậy.”
Dụ Ấu Tri: “...”
“À, hôm qua cậu ấy đưa tiền kêu mình đặt trước, còn thừa lại mấy trăm tệ nè.” Người bạn đó móc túi tiền ra: "Đợi chút nữa cậu trả cho cậu ấy nhé.”
Cầm số tiền trong tay, trái tim Dụ Ấu Tri tê dại, mím môi không nói nên lời.
Mấy người bạn thấy biểu cảm này của cô, lại bắt đầu hóng hớt.
“Dụ Ấu Tri, thành thực với bọn mình đi. Hai người tuyệt đối không phải quan hệ bình thường đúng chứ.”
“Cậu ấy đang theo đuổi cậu hả?”
“Hai cậu yêu nhau chưa?”
Dụ Ấu Tri vội lắc đầu: “Không có không có.”
Bạn bè thấy cô phủ nhận, lại nói: “Cho dù bây giờ không phải thì cũng sắp rồi, cậu ấy chắc chắn thích cậu.”
Dụ Ấu Tri trong lòng nghĩ các cậu không hiểu tiểu thiếu gia rồi, cái tính tình thất thường kia của anh, bây giờ vẫn là nắng, nhưng giây sau nói không chừng sẽ trở thành mưa ngay.
Cô chết không thừa nhận, các bạn không có cách nào, kết quả lúc này giáo viên chủ nhiệm đột nhiên nói: “Theo kinh nghiệm của giáo viên, một nam sinh nếu như không thích em, thì sẽ không tốn nhiều tâm tư giúp em tổ chức sinh nhật như vậy.”
Mọi người đều sửng sốt, sau đó là những tiếng kêu bùng nổ kinh ngạc.
“Oa, vừa nhìn đã biết cô rất có kinh nghiệm!”
“Cô ơi, chúng em muốn nghe chuyện về vợ chồng cô!”
Trong nháy mắt chủ đề câu chuyện lại chuyển đến giáo viên chủ nhiệm, cô ấy là một người phụ nữ có gia đình hạnh phúc, thế nên cũng hào phóng kể chuyện khi bản thân còn trẻ.
Lúc Hạ Minh Sầm quay lại, chủ đề nói chuyện của mấy người đã không còn liên quan tới anh nữa, cuối cùng Dụ Ấu Tri đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Giáo viên chủ nhiệm và mấy người bạn đều là trốn tiết tự học ra, không thể ở ngoài quá lâu, sau khi ăn gần xong, dưới yêu cầu mãnh liệt của Dụ Ấu Tri, các bạn đóng gói những đồ ăn chưa ăn hết rồi đem về chia cho các bạn trong lớp ăn.
Sau khi tạm biệt mọi người, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Dụ Ấu Tri trả lại tiền thừa cho Hạ Minh Sầm.
Hạ Minh Sầm không nhận, nói: “Đợi chút đi, còn một chỗ chưa đi.”
Dụ Ấu Tri hỏi: “Còn phải đi đâu nữa?”
Hạ Minh Sầm không trả lời, hỏi ngược lại: “Không muốn đi?”
“Không phải.” Dụ Ấu Tri hỏi anh: "Vừa nãy là tổ chức sinh nhật cho tôi, lúc nào thì bù sinh nhật cho cậu?”
Anh nhướng mày, nhất thời có chút dở khóc dở cười: “Tới bây giờ cậu vẫn cảm thấy rằng tôi muốn bù một buổi sinh nhật?”
“Lẽ nào không phải sao?”
Không phải vì muốn bù một buổi sinh nhật, mới thuận tiện tổ chức sinh nhật cùng cô sao?
“Thôi!” Bộ dáng Hạ Minh Sầm lười giải thích: "Đi cùng tôi là được rồi.”
Sau đó anh đưa cô đi đón xe bus, lại xuống một nơi khác.
Xe buýt đi ngang qua một trung tâm mua sắm lớn, bên ngoài trung tâm mua sắm ánh đèn nê-ông sáng như ban ngày, rất nhiều trẻ em được cha mẹ đưa ra ngoài chơi.
Dụ Ấu Tri bị ánh đèn neon hấp dẫn, ngoái lại nhìn ra ngoài cửa sổ thêm vài lần.
Kết quả xe bus vừa dừng, Hạ Minh Sầm bèn đưa cô xuống xe.
“Số tiền vừa nãy không cần trả lại tôi.” Anh hất cằm với cô: "Cậu muốn chơi cái gì thì đi chơi đi.”
Dụ Ấu Tri nhìn khu vui chơi giải trí ở cửa ra vào nơi mà chỉ có trẻ con mới chơi, vội vàng lắc đầu: "Không, không, không, tôi không cần chơi."
Cô chỉ cảm thấy ánh đèn khá đẹp, thật sự không có ý muốn chơi.
Hạ Minh Sầm lại cho rằng cô xấu hổ khi lộ bản chất trẻ con của mình, xoa đầu cô, giống như một người anh trai nói: “Bạn nhỏ, sinh nhật ở KFC cũng tổ chức rồi, đừng giả làm người lớn với tôi.”
Cô vốn là người lớn rồi, giả vờ cái gì cơ.
Dụ Ấu Tri không chịu nổi cái bộ dáng anh cười cợt cô trẻ con kia của anh, chỉ kém có hai tháng mà thôi, chênh lệch tuổi tác gần như không đáng kể, anh ra vẻ anh trai cái gì chứ.
Cô cố ý nói: “Chơi cũng được, cậu chơi cùng tôi.”
Hạ Minh Sầm quả quyết từ chối: “Không thích.”
“Cậu không chơi vậy tôi cũng không chơi.” Dụ Ấu Tri nói.
Vốn là giả vờ tùy hứng, kết quả Hạ Minh Sầm không tức giận, ngược lại còn bật cười, nói: “Không chơi thì không chơi, thật sự cho rằng tôi lúc nào cũng chiều cậu à?”
Chiều cô?
Dụ Ấu Tri muốn bật cười, tiểu thiếu gia thật sự không biết xấu hổ mà nói ra như vậy, rõ ràng là cô chiều anh mới đúng.
Bởi vì vừa nãy được tổ chức sinh nhật ở KFC, lúc này tâm trạng của Dụ Ấu Tri không tệ, thế nên chỉ cà khịa mấy câu ở trong lòng.
Lại ngồi xe bus, cuối cùng tới một nơi khác.
Đó là một KTV, Dụ Ấu Tri biết bảng hiệu của KTV này, bởi vì cô thường nghe các bạn học khác nói rằng muốn đến đây để hát.
Một buổi sinh nhật mà được đi rất nhiều nơi, thì ra đây là cảm giác chạy show sao?
Đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.
Có lẽ Hạ Minh Sầm đã đặt phòng từ trước, chào hỏi với ông chủ xong thì đưa Dụ Ấu Tri đi vào trong luôn.
Mã số phòng bao vừa hay là 320.
Dụ Ấu Tri đi vào, bên trong không có người, đèn led lấp lánh, đồ ăn nhẹ dưa và trái cây đã được chuẩn bị sẵn, còn có một chiếc bánh sinh nhật rất lớn, không phải ba tầng, mà chỉ có một tầng.
Hạ Minh Sầm nói: “Ba tầng sợ cậu ăn không hết, bánh kem một tầng này đủ cho câu ăn tăng lên 3 cân đó.”
Lực chú ý của Dụ Ấu Tri lại không nằm trên bánh kem, mà hỏi anh: “Đây là tổ chức sinh nhật bù cho cậu sao?”
Vậy bạn của anh đâu? Tịch Gia đâu?
“Sao cậu chậm chạp thế, tôi không cần tổ chức sinh nhật bù, đó chỉ là mượn cớ thôi cậu không nghe ra sao?" Hạ Minh Sầm thở dài, mím môi nói: "... Tôi có pháo bông hôm đó của cậu là đủ rồi.”
Dụ Ấu Tri càng mơ hồ: “Vậy đây là gì?”
“Tổ chức sinh nhật cho cậu.”
“Vừa nãy ở KFC không phải tổ chức rồi sao?”
“Có người khác ở đó, không tính.” Hạ Minh Sầm đi tới chỗ sô pha ngồi xuống, sau đó vẫy tay gọi cô qua: "Đây chỉ có hai người chúng ta, ngồi xuống đi.”
Chỉ có hai người chúng ta?
Dụ Ấu Tri do dự đi qua, ngồi cách hai vị trí, Hạ Minh Sầm nói: “Cậu ngồi xa như vậy làm gì? Lại gần đây.”
Dụ Ấu Tri thành thật ngồi gần lại, Hạ Minh Sầm vẫn cảm thấy quá xa, dứt khóa vươn tay ôm lấy bả vai kéo cô lại gần.
Cơ thể hai người lập tức dán vào nhau, trong phòng lại không còn ai, sô pha rộng như vậy, cứ phải ngồi sát vào nhau, Dụ Ấu Tri không quen lắm, cả người đều run lên.
Kết quả Hạ Minh Sầm cũng bị giật mình, buông tay ra, hỏi cô: “Sao thế?”
Dụ Ấu Tri nhỏ giọng nói: “Không phải cậu nói lúc bình thường cách cậu xa một chút sao?”
Anh dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, dài giọng nói: "Em cảm thấy nhiều lần suýt nữa hôn anh như vậy rồi, câu này còn tính không?"
Dụ Ấu Tri bỗng chốc mở to mắt.
Thì ra mấy lần đó anh thật sự có ý này! Cô còn cho rằng chỉ có cô nghĩ ngợi lung tung!
Nhiệt độ trên mặt cô đột nhiên tăng lên, không biết nên nói gì, nhìn thấy phản ứng của cô, Hạ Minh Sầm đoán cô đã hiểu, nhất định đang suy nghĩ gì đó, vì vậy anh cắn môi im lặng cười, gãi gãi mặt hỏi: "Anh chọn một bài hát mừng sinh nhật cho em nhé?"
Dụ Ấu Tri thẫn thờ: “Ừ.”
Tổ chức sinh nhật ở KTV tiện lợi ở chỗ chúc mừng sinh nhật ai đó không cần tự mình hát, chỉ cần bật bài hát gốc cho đỡ xấu hổ là được, Hạ Minh Sầm đưa cô đến đây chính là để anh không cần tự mình hát bài hát chúc mừng sinh nhật, nhưng không ngờ buổi chiều ở trường học, vì để dỗ cô mà anh đã tự mình hát rồi.
Hiện tại anh chỉ hi vọng Dụ Ấu Tri mau quên ca khúc anh đã hát đi, thế nhưng hoàn toàn không thể ngờ, dù trong phòng toàn là âm thanh gốc của ca khúc chúc mừng sinh nhật, nhưng trong đầu Dụ Ấu Tri lại không ngừng phát lại âm thanh trong trẻo anh hát cho cô nghe ở trường.
Nhưng cả hai đều không nói gì, nên ở một mức độ nào đó, có thể coi như tránh được sự xấu hổ lần thứ hai.
Bài hát kết thúc, Hạ Minh Sầm cắm nến lên bánh kem, mở bật lửa đốt nến.
“Em ước đi.”
Dụ Ấu Tri thuận theo cúi đầu nhắm mắt.
Sau khi thổi nến xong, Hạ Minh Sầm hỏi cô ước gì.
Thực ra vừa nãy căn bản cô không ước gì, bởi vì bài hát sinh nhật mà Hạ Minh Sầm hát cho cô nghe vẫn còn vang vọng trong đầu, cô cảm thấy bài hát đó là đủ rồi.
Cuộc đời này có thể nghe bài hát chúc mừng sinh nhật từ miệng tiểu thiếu gia, quả thực là kỳ tích thế giới. Loại kỳ tích có độ khó như vậy còn xảy ra được, vậy sau này cô còn gì không thể thực hiện được sao?
Cô nhìn vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Hạ Minh Sầm, đuôi mắt hơi rũ xuống, trong veo và trìu mến, tràn ngập hình bóng cô.
Hai năm trước, làm sao có thể có hình bóng cô trong đó chứ.
Rốt cuộc Hạ Minh Sầm có thích mình không.
Đột nhiên Dụ Ấu Tri rất muốn biết đáp án này, cho dù là vì muốn có kết quả nghiệm thu cũng được, hay là sâu trong nội tâm cô thực ra đang khát vọng đáp án nào đó cũng được.
Cô cắn môi, rũ mắt xuống đáp: “Tôi ước, Hạ Minh Sầm thích tôi.”
Hạ Minh Sầm hồi lâu không nói chuyện.
Vào lúc cô thấp thỏm không yên, anh đột nhiên nhéo mặt cô, động tác bất đắc dĩ: “Sao em lại đi ước một điều đã được thực hiện rồi chứ, lãng phí một cơ hội ước rồi.”
Sợi dây cung trong đầu cô như đột nhiên đứt ra, nháy mắt cô đã hiểu tất cả mọi việc Hạ Minh Sầm làm ngày hôm nay có ý nghĩa gì.
Bởi vì cô muốn đi bệnh viện tìm Hạ Minh Lan trước nên anh tức giân, nhưng cô vừa khóc cái là anh đã thỏa hiệp, còn đáp ứng cùng cô đi tới bệnh viện, rồi lại không muốn cùng Hạ Minh Lan tổ chức sinh nhật cho cô.
Bởi vì anh đã chuẩn bị sẵn cho cô hai kế hoạch tổ chức sinh nhật, trong đó một cái là vì hôm qua đi cùng cô về trường cũ, thấy cô gặp lại bạn bè vui vẻ như vậy, thế nên tạm thời chuẩn bị tổ chức sinh nhật ở KFC.
Cái còn lại là ở KTV, chỉ có hai người bọn họ, anh nói chỉ anh mới có thể giúp cô tổ chức sinh nhật, chính là vì khoảnh khắc này.
Tiểu thiếu gia thực sự làm mình làm mẩy quá rồi, rõ ràng một câu là có thể nói rõ sự tình, anh lại cứ phải làm chuyện vòng vo.
Anh cũng thực sự quá kiêu ngạo rồi, bày tỏ tâm ý mà cũng không muốn hạ mình, cứ phải để cô tự giác ngộ.
Toàn thân Dụ Ấu Tri run rẩy, không tin nổi ngước mắt nhìn anh.
Đáy mắt Hạ Minh Sầm hiện lên ý cười, nhưng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo, nói: “Đến anh ước rồi.”
Đây không phải tàu điện ngầm đông đúc, nhưng Hạ Minh Sầm lại cầm tay cô lên.
Dụ Ấu Tri vẫn chưa phản ứng kịp, hỏi anh: “Cậu không ước với bánh kem sao?”
“Anh cảm thấy nói thẳng điều ước với em thì sẽ thực hiện được nhanh hơn so với nói với bánh kem.”
Sau đó, anh nắm lấy tay cô làm nến sinh nhật, nắm lấy tay cô bằng cả hai tay rồi giữ trong lòng bàn tay nhẹ nhàng thổi.
“Tôi ước Dụ Ấu Tri làm bạn gái tôi.”
Khoảnh khắc này, Dụ Ấu Tri cảm thấy bản thân điên rồi.
Lúc này, cô thực sự cảm thấy anh chơi bóng rổ rất đẹp trai, cô cũng thực sự cảm thấy tính tình vụng về của anh rất đáng yêu, tuy rằng rất phiền phức, rất khiến người ta thấy đáng ghét, nhưng lại chói mắt đến mức không thể rời mắt.
Anh thấp giọng hỏi cô: “Dụ Ấu Tri, em nói xem ước nguyện này của anh có thể thành hiện thực không?”
Tiếng Dụ Ấu Tri đã nhỏ lại càng nhỏ hơn đáp: “Chắc là có thể.”
“Có thể là có thể, chắc cái gì mà chắc!” Hạ Minh Sầm bật cười: "Thôi, anh tự xác nhận một chút.”
Sau đó anh cúi đầu, híp mắt nhìn cô một lúc lâu, chầm chậm dựa lại gần, sau đó mím môi, chậm rãi mà cuồng nhiệt, nhẹ nhàng dán lên môi cô.
Khoảnh khắc môi chạm nhau, không biết là ai không nhịn được mà run rẩy, càng không biết là ai thở dốc một hơi.
Hôn được rồi sau đó thì sao? Nên đặt tay ở đâu, hình như mũi chạm vào nhau rồi, có cần xoay đầu không, có cần điều tiết hơi thở không, đợi lúc nữa tách ra có phải sẽ rất ngại không, nếu ngại thì nên nói gì đó giải thích không, hoàn toàn đều không biết gì hết.
Chỉ biết toàn thân trong nháy mắt tê dại như điện giật, hai đôi môi chạm nhẹ suýt chút nữa khiến người ta ngừng thở.
Dụ Ấu Tri không dám mở mắt ra, lúc này Hạ Minh Sầm hơi lùi lại, cảm giác ấm áp và mát lạnh biến mất, cô đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, sau đó cô lại bắt đầu hoảng sợ, mở mắt ra thì làm sao có thể đối mặt với anh đây hả trời?
Nhưng anh không cho cô cơ hội hoảng loạn, anh chỉ là bỡ ngỡ nên hơi ngừng lại, sau khi điều chỉnh hơi thở lập tức không thể chờ đợi được hôn thêm lần nữa.
Những con kiến lại bắt đầu gặm nhấm trái tim.
Xác nhận rồi.
Anh quả thực bị hạ gục rồi.