Vờ Ấu Trĩ

Chương 63:




Cô đã không biết phải hình dung anh như thế nào nữa.
Nói anh điên, nhưng giờ phút này biểu cảm của anh lại rất bình tĩnh.
Trái tim khó chịu như bị bóp chặt, Dụ Ấu Tri cố gắng hết sức bỏ qua cảm xúc này, không muốn ngẩng đầu nhìn anh, hai tay rũ xuống hai bên không tự chủ được mà nắm chặt.
Cảm nhận được anh tiến lên trước một bước, cô theo bản năng lùi về sau một bước.
Thân hình cao lớn của anh thực sự khiến người ta cảm thấy quá ngột ngạt, bộ vest đen anh mặc hấp thụ ánh sáng, tựa như một bóng đen tiến đến gần cô.
Dụ Ấu Tri lùi về sau mấy bước, đột nhiên nghe anh nói: "Còn lùi về sau nữa là giường đó."
Tức khắc cô bất động, hai chân đứng sững tại chỗ.
Hạ Minh Sầm cười hờ hững hai tiếng.
"Đợi ở đây đi." Khựng lại, dường như anh thấy được suy nghĩ kháng cự trong lòng cô, lại bổ sung: "Nếu không muốn anh khiêng em đi trước mặt tất cả khách khứa, thì thành thật ở đây đừng có ra ngoài."
Anh thật sự muốn nhốt cô ở đây?
Mắt thấy anh sắp đi, Dụ Ấu Tri vội tiến lên trước.
"Anh không thể nhốt em ở đây, nếu tiệc đính hôn ngay cả nhân vật chính cũng không xuất hiện thì tới lúc đó người khác sẽ nói thế nào?"
"Em quan tâm người khác nói làm gì?" Hạ Minh Sầm khẽ nhíu mày: "Tránh ra."
Dụ Ấu Tri đứng chặn giữa anh và cửa phòng, thở dài, hỏi anh: "Vậy anh Minh Lan phải làm sao? Em bỏ anh ấy một mình ở đó, anh ấy phải giải thích thế nào với mọi người?"
Hạ Minh Sầm rũ mắt nhìn chằm chằm cô, nhếch miệng, Hạ Minh Sầm ám chỉ hỏi ngược lại: "Em cũng biết không thể bỏ người ta lại một mình ở đó?"
Cô sửng sốt.
"Hạ Minh Lan không ngu như anh, không có em anh ta cũng không chết."
Nói xong, Hạ Minh Sầm đẩy cô ra, định mở cửa.
"Tiệc đính hôn này, là vì cha của em."
Dụ Ấu Tri nắm chặt lòng bàn tay, đột nhiên nói.
Vẻ mặt Hạ Minh Sầm hơi trì trệ, dừng động tác, nghiêng đầu nhìn cô.
Cuối cùng cô cũng nói cho anh biết nguyên nhân đính hôn thật sự, giống như nguyên nhân cô trở lại thành phố Lư, tất cả đều là vì điều tra cái chết của cha cô.
Cô không tin rằng cái chết của cha là tự nguyện, cho rằng chuyện này rất kỳ lạ, nhưng chỉ dựa vào năng lực của một mình cô thì quả thực hữu hạn, thế nên không thể không đi nhờ Hạ Minh Lan giúp đỡ.
"Bữa tiệc đính hôn này mời rất nhiều người từng là đồng nghiệp năm đó của cha em tới, có thể tìm được bọn họ không dễ dàng, em phải đi."
Dụ Ấu Tri nói: "Anh không thể nhốt em ở đây."
Thế nhưng sau khi Hạ Minh Sầm nghe xong những lời này, trong lúc cô cho rằng bản thân đã thuyết phục được anh, thì vẫn bị anh kéo trở lại.
Điều tra cái chết của cha cô là chỗ dựa lớn nhất của cô trong mấy năm qua, Dụ Ấu Tri thậm chí còn vì thế dấn thân vào con đường sự nghiệp giống như cha mình, giờ đã đến nước này, cô thực sự không thể bỏ lỡ lễ đính hôn.
Đã giải thích với anh tới như vậy, anh vẫn không cho cô đi.
Dụ Ấu Tri mất kiên nhẫn, ngước mặt lên đối diện ánh mắt với anh, giọng điệu cũng trở nên kích động: "Hạ Minh Sầm! Anh đừng có phát điên nữa được không! Anh để em đi đi!"
Thế nhưng Hạ Minh Sầm vẫn sừng sững chặn trước người cô, lông mày nhíu chặt nhìn cô: "Em nói Hạ Minh Lan mượn buổi tiệc đính hôn này để mời những đồng nghiệp năm đó của cha em tới, vậy em có biết trừ những người này ra anh ta còn mời những ai không?"
Từ trước đến này cô chưa từng hỏi Hạ Minh Lan mời những khách khứa nào, sắc mặt có chút hoang mang.
"Những ai?"
"Trừ ông cố không tiện đi lại ra, anh ta mời gần như tất cả thân thích trực hệ của nhà họ Hạ."
Dụ Ấu Tri sửng sốt.
Một bữa tiệc đính hôn mà thôi, Hạ Minh Lan muốn làm gì.
"Cho dù bữa tiệc đính hôn này có là giả, nhưng những người họ hàng đó có biết không? Bọn họ chỉ biết Hạ Minh Lan rất xem trọng buổi tiệc đính hôn này." Anh nắm lấy vai cô hỏi: "Xong chuyện em phải giải thích với bọn họ lần đính hôn này như thế nào? Đi giải thích với từng người giữa em và Hạ Minh Lan không phải là chuyện đó sao?"
Dụ Ấu Tri há miệng, sững sờ nói: "Cũng không nhất định phải giải thích..."
"Không nhất định phải giải thích là ý gì?" Sắc mặt Hạ Minh Sầm tức giận: "Dụ Ấu Tri, rốt cuộc em có từng suy nghĩ đến chúng ta không?"
Đột nhiên cô không thể phản bác lại.
Bàn tay nắm lấy bờ vai cô lại bóp chặt hơn, Hạ Minh Sầm gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu hôm nay em đứng về phía bên đó, thì giữa chúng ta hoàn toàn xong đời rồi."
Vai bị nắm đau nhói, nhưng lại không là gì so với sự kinh ngạc trong lòng cô lúc này.
Giữa bọn họ chẳng phải đã kết thúc từ lâu rồi sao?
"Anh, những lời anh nói trong điện thoại ngày hôm đó..." Cô sững sờ nói: "Là nghiêm túc sao?"
Anh hỏi cô có muốn quay lại không.
Thậm chí Dụ Ấu Tri không dám nghĩ lời nói này của anh rốt cuộc có ý đồ gì không.
Hạ Minh Sầm bỗng dưng bật cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Anh cũng hy vọng bản thân không phải nghiêm túc."
Quả thực cuộc điện thoại đó là xúc động nhất thời.
Thế nhưng hôm đó sau khi nhận được đáp án im lặng của Dụ Ấu Tri, Hạ Minh Sầm thực sự cảm thấy nhục nhã và khó chịu.
Nếu đã như vậy anh còn phải ti tiện tới thế làm gì, cô muốn đính hôn thì đính hôn đi, với Hạ Minh Lan cũng được, hay cùng con chó con mèo nào đó cũng được, dù sao không liên quan đến anh.
Vốn là nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhìn danh sách khách mời tham dự tiệc đính hôn, anh vẫn chạy tới.
Giống như nhiều năm trước, giây trước còn buông những lời lạnh lùng với cô, giây sau đã hối hận ngay lập tức.
"Điều tra cái chết của cha em không chỉ có cách này, vì sao em cứ phải chọn cách khiến anh khó chịu nhất."
Đột nhiên anh như trút giận mà khom eo xuống, vùi đầu vào hõm cổ cô, độc ác mắng: "Dụ Ấu Tri, con mẹ nó em thật khốn nạn."
"Em..."
Hơi thở dồn nén chạm vào da thịt, Dụ Ấu Tri co rút vai, tim đập thình thịch theo hơi thở của anh.
Hạ Minh Sầm nhanh chóng bình tĩnh lại, từ hõm cổ cô ngẩng đầu lên.
Hai ánh mắt với những cảm xúc phức tạp giao nhau, Hạ Minh Sầm nhanh chóng quay đầu đi, mím môi, khi cô còn chưa phản ứng kịp, đã bị anh bế ngang eo, sau đó trong tiếng kinh hãi của cô, đi đến bên giường ném cô xuống.
Dụ Ấu Tri nhanh chóng ngước đầu lên từ đống chăn mềm.
"Anh làm gì..."
Lời còn chưa nói hết, cô thấy anh móc từ trong túi quần ra một cái còng.
Cô lập tức hoảng hốt: "Hạ Minh Sầm!"
Thế nhưng anh đã cúi người xuống, khuỵu gối lên giường, một tay nhẹ nhàng ấn chặt cô, tay kia túm lấy một cái cổ tay cô giơ lên.
Sau đó cô nghe tiếng lách cách, chỗ cổ tay lạnh toát, trái tim Dụ Ấu Tri cũng chùng xuống.
Anh dùng tài sản công cho việc riêng, dùng còng tay khóa cô ở trên giường.
"Hạ Minh Sầm!" Dụ Ấu Tri không dám tin hét về phía anh: "Anh đang lạm dụng dụng cụ của cảnh sát anh có biết không?"
Anh khẽ nói: "Anh biết."
Dưới ánh mắt kinh hoàng của cô, anh cúi người nhìn cô, cảm xúc nơi đáy mắt hỗn tạp.
"Điều 46 luật Cảnh sát, hành vi vi phạm kỷ luật của cảnh sát với người dân, em có quyền tố cáo và khiếu nại với cơ quan của anh." Anh nhẹ giọng nói: "Đợi tiệc đính hôn kết thúc, kiểm sát Dụ đi báo án anh đi, tội gì anh cũng nhận."
Sau đó anh đứng dậy, không thèm quay đầu lại rời khỏi phòng.
"Hạ Minh Sầm!"
"Hạ Minh Sầm!"
Dụ Ấu Tri gọi anh vài tiếng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng khóa cửa.
Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, cô rất rõ bằng sức lực của mình thì không thể thoát được, cô nhắm mắt nằm trên giường.
Từ trước đến nay lần đầu tiên đeo còng, lại là Hạ Minh Sầm đeo cho cô.
-
Thời gian mở tiệc đính hôn là mười hai giờ trưa.
Gần tới mười hai giờ, khách khứa đã tới gần đông đủ, đang chào hỏi nói chuyện với nhau ở trong sảnh.
Cách bài trí không quá xa hoa, nhưng do gia thế bên đằng trai không đơn giản, vì vậy những vị khách được mời tới phần lớn đều là người có máu mặt, ai cũng áo mũ chỉnh tề, đem tiệc đính hôn trở thành tiệc rượu.
"Ấu Tri đâu? Sao còn chưa thấy bóng dáng con bé?"
Hạ Chương làm cha của chú rể, đã tiếp đãi khá nhiều khách khứa, đa số mọi người tuy ngoài mặt thì chúc mừng con trai ông đính hôn, nhưng đều ngầm chúc mừng sự thăng chức gần đây của ông, thành công thoát khỏi chữ "phó", từ phó viện trưởng trở thành viện trưởng.
Ông nhận những lời xu nịnh này xong, đợi tới lúc rảnh rỗi lại phát hiện một trong những nhân vật chính chưa thấy bóng dáng đâu.
Thế là vội hỏi Hạ Minh Lan.
Trong tay Hạ Minh Lan cầm chén rượu gần đầy, hiển nhiên cũng vừa uống với khách xong.
"Ở phòng trên lầu, có lẽ vẫn đang chuẩn bị ạ?"
Hạ Chương nhíu mày: "Sắp bắt đầu rồi còn chưa xong sao? Hay là con lên lầu xem thử đi."
Hạ Minh Lan lại không vội, an ủi cha nói: "Không sao ạ, cô ấy không phải là người thích đến muộn."
"Không phải vấn đề có đến muộn hay không, hôm nay nhiều họ hàng như vậy, trước khi bắt đầu cha cũng phải đưa con bé đi chào hỏi các chú các bác chứ."
Hai cha con đang nhỏ tiếng nói chuyện, đột nhiên có người gọi: "Chú Hạ."
Hạ Chương nghe giọng nói này rất quen thuộc, ngước mắt lên nhìn, quả nhiên là Tịch Gia.
Hạ Chương cười đáp: "Gia Gia tới rồi à, hôm nay ăn mặc đẹp quá nhỉ!"
"Cháu thay cha cháu tới đây, hôm nay ông ấy đi xuống vùng nông thôn thị sát không tới được, thuận tiện nhờ cháu đưa tiền mừng qua."
"Ôi chao đính hôn thôi mà, đưa tiền mừng gì chứ!" Hạ Chương vội vàng đáp: "Cháu giữ lấy tiền mừng đi, đưa lại cho cha cháu sau."
"Làm gì có quy định là đính hôn nhất định không thể đưa tiền mừng đâu chú, hơn nữa bản thân cháu cũng chuẩn bị chút tâm ý rồi." Tịch Gia chuyển ánh mắt nhìn Hạ Minh Lan, cười nói: "Chúc mừng anh Minh Lan đạt được ý nguyện."
Hạ Minh Lan không nói chuyện, chỉ lịch sự cười với cô ta.
Khách khí xong, Tịch Gia nhìn xung quanh lại hỏi: "Minh Sầm không tới ạ?"
Sắc mặt Hạ Chương khẽ thay đổi, qua loa đáp: "Có lẽ hôm nay bên Cục cảnh sát có việc bận."
Đương nhiên Tịch Gia không tin, trong lòng cô ta có suy nghĩ khác, nhưng về lý mà nói vẫn phải chừa mặt mũi cho chú Hạ và Hạ Minh Lan, thế nên không nói ra.
Lại qua một lúc, Hạ Chương nhìn đồng hồ, thúc giục Hạ Minh Lan: "Tới giờ rồi, con lên lầu gọi Ấu Tri đi."
Lời vừa dứt, chợt nghe thấy tiếng của mấy họ hàng từ bên chỗ cửa lớn.
"Ồ, Minh Sầm của chúng ta tới rồi à."
"Hiện tại công việc của Minh Sầm bận rộn nhỉ, tiệc đính hôn của anh trai cũng sát giờ mới đến."
Hiếm khi Hạ Minh Sầm ăn mặc trang trọng, bình thường thờ ơ khoan thai quen rồi, hôm nay ngược lại anh thể hiện rất xem trọng buổi lễ đính hôn này, cố ý mặc vest đen tới, anh đi tới từ trong đám người ở phía xa, dáng người cao ngất khiến người ta chú ý.
Thế nhưng Hạ Chương, Hạ Minh Lan và cả Tịch Gia khi nhìn thấy anh đều cảm thấy rằng, anh càng thể hiện xem trọng buổi tiệc đính hôn này thì càng mang tới một dự cảm chẳng lành.
Trước tiên Hạ Minh Sầm chào hỏi với các bác các chú, sau đó đi thẳng về chỗ cha và anh trai.
Hạ Minh Lan chỉ im lặng nhìn anh, còn Hạ Chương thấy anh tới thì đưa ra nghi vấn: "Minh Sầm, sao con tới đây?"
Hạ Minh Sầm cười nói: "Nếu con không tới, sao mọi người có thể giải thích với khách khứa rằng vì sao tới bây giờ Dụ Ấu Tri vẫn chưa xuất hiện?"
Hạ Chương gần như lập tức hiểu ra, sau đó trừng to mắt nhìn anh: "Con làm cái gì vậy?"
Hạ Minh Sầm không để ý tới cha mình nữa, mà mượn một cái mic từ chỗ nhân viên.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ khán phòng vang lên âm thanh lành lạnh ung dung của anh.
"Chúc các vị buổi trưa vui vẻ, tôi là Hạ Minh Sầm, là em trai của chú rể buổi tiệc đính hôn ngày hôm nay."
Hạ Minh Lan nhướng mày.
Hạ Chương và Tịch Gia vẫn nhìn chằm chằm anh, trong lòng nghĩ buổi tiệc đính hôn lớn như vậy, cho dù Hạ Minh Sầm có không theo lẽ thường đi chăng nữa, có lẽ sẽ không nói gì đó quá đáng.
Thế nhưng lời khách khí này vừa dứt, Hạ Minh Sầm nhếch môi.
"Các vị thật ngại quá, buổi tiệc đính hôn này của anh tôi phải hủy bỏ rồi, bởi vì người con gái mà anh ấy muốn cưới, vừa hay tôi cũng thích, nhưng đạo đức của cô ấy quá cao, nói thế nào cũng không chịu ở bên tôi, thế nên tôi chỉ có thể cưỡng ép đưa cô ấy đi rồi."
Nhưng lời này vô cùng hoang đường và càn rỡ, khi thốt ra từ miệng anh, giọng điệu lại bình tĩnh đến đáng sợ, dường như chỉ đang trần thuật lại một chuyện cỏn con.
Anh thậm chí còn không cảm thấy lời nói này có gì đáng hổ thẹn, vẫn trưng ra dáng vẻ đẹp trai thanh cao đó.
Khắp khán phòng vang lên tiếng xôn xao, ngay cả Hạ Chương cũng bị anh chọc tức đến mức cổ đỏ bừng, giận dữ nói: "Hạ Minh Sầm! Có phải con điên rồi không!"
Mà với tư cách là một trong những nhân vật chính của buổi tiệc đính hôn bị phá hoại, Hạ Minh Lan từ đầu đến cuối không hề có ý định muốn ngăn cản.
Anh ấy chỉ im lặng nhìn Hạ Minh Sầm phá hoại buổi tiệc đính hôn này, mắt nhìn sự điên cuồng thản nhiên mà bình tĩnh của anh.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc và giận dữ, duy chỉ có anh ấy là nhận ra được.
Hạ Minh Sầm đã dọn sạch sẽ cho người nào đó, đem tất cả cớ sự đổ lên đầu mình.
Nồi nước bẩn trái với luân lý này, anh không để cho người đó dính tới chút nào, mà giội lên người mình vô cùng sảng khoái.
- ---------
Lời tác giả:
Hành vi lạm dụng còng tay là không đúng! Cái này phải lên án mãnh liệt!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.