"Đúng đó."
Chứ không vì sao lại muốn anh như vậy.
Trong bóng tối cô dùng hai tay nâng mặt anh lên, dùng đầu ngón tay sờ môi anh, sau đó hôn xuống.
Hạ Minh Sầm sững người.
Hình như giữa bọn họ đã chạm đến những ký ức ở chung trước kia, nhưng lại có chút không giống.
Giống nhau đó là Dụ Ấu Tri vẫn còn nhớ điểm khiến anh mất khống chế ở đâu, không giống đó là cô không những biết, mà còn rõ hơn lúc trước.
Cô không thể chủ động được lâu, Hạ Minh Sầm nhanh chóng chiếm quyền kiểm soát, giữ lấy gáy cô để nụ hôn sâu hơn.
Nếu nói mấy lần buổi chiều là đòi hỏi cô một loại cảm giác an toàn và chân thực, xen lẫn mấy phần tức giận và chỉ trích, mỗi lần xâm lấn đều mang theo sự hung hãn, cuối cùng ép cô không thể không cầu xin anh tha thứ.
Vậy thì lần này, dường như anh muốn bù đắp lại khoảng trống trong những năm qua.
Trong quá trình mưa gió điên cuồng, từ đầu đến cuối bàn tay người đàn ông luôn mang theo sự vỗ về dịu dàng.
Khoảnh khắc toàn thân căng chặt, sự kiệt sức sau khi thở dốc để lại cho người ta dư vị vô hạn, không giống với sự mệt mỏi thông thường, đó là một loại tê liệt vô cùng thoải mái.
Rõ ràng là cuối thu, nhưng trong phòng lại nóng như đầu hạ.
Hạ Minh Sầm bế Dụ Ấu Tri toàn thân mềm nhũn lên, để cô nằm trên người mình từ từ hồi phục lại hơi thở.
Anh thích như thế này, cô không hề nặng chút nào, người lại mềm mại, được cô nằm lên cảm giác như được một con mèo nằm lên trên người vậy.
Ngực anh vẫn còn đang hơi phập phồng, vừa lặng lẽ bình phục lại hơi thở, vừa vuốt tóc cô.
Dụ Ấu Tri nghe nhịp tim anh, đột nhiên hỏi không đầu không đuôi: "Sau khi xong chuyện anh không hút một điếu thuốc sao?"
"Hả?" Giọng anh khàn khàn, lười biếng nói: "Vì sao phải hút?"
"Nghe nói như vậy rất sảng khoái, em xem phim cũng thấy vậy, những lúc như thế này đều sẽ hút một điếu thuốc."
Hạ Minh Sầm nhíu mày: "... Bình thường em xem phim gì đấy?"
"Phim bình thường mà, không tin lần sau em tìm cho anh xem."
"Vậy để cuối tuần đi." Anh đáp: "Lâu rồi không xem phim cùng nhau."
Nói tới chuyện xem phim cùng nhau, cô lập tức có hứng thú, xuống khỏi người anh đi mò điện thoại, đổi lại thành nằm sấp trên gối tìm kiếm gần đây có phim gì hay.
Trong phòng không mở đèn, ánh sáng điện thoại yếu ớt phản chiếu khiến mắt cô phát sáng.
Dụ Ấu Tri chuyên tâm xem điện thoại, Hạ Minh Sầm chống cằm, chăm chú nhìn cô.
Nhìn rồi lại nhìn, anh nhếch miệng, sáp lại gần hôn cô một cái.
Dụ Ấu Tri sửng sốt, sau đó thẹn thùng nhăn mũi với anh, tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, tiện miệng nói: "Đúng rồi, anh còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của em."
"Lúc nãy anh sảng khoái đủ rồi." Hạ Minh Sầm nói: "Hơn nữa anh định cai thuốc."
"Vì sao đột nhiên định cai thuốc?"
Tuy nhiên cô rất ủng hộ anh cai thuốc, hút thuốc có hại cho sức khỏe, vẫn là đừng hút thì hơn.
Hạ Minh Sầm không nói chuyện, giống như đang suy nghĩ lí do cai thuốc.
Qua một lúc, anh mới lơ đãng nói: "Trong miệng không có mùi thuốc, tiện cho em hôn."
-
Sang ngày thứ hai, Dụ Ấu Tri ngủ tới gần trưa mới dậy.
Hạ Minh Sầm đã mặc xong quần áo, lúc này đang ngồi trên sô pha, thấy cô cuối cùng cũng tỉnh, liền nói: "Đi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn cơm."
Dụ Ấu Tri nhìn đồ trên bàn trà, hơi kinh ngạc: "Sao bữa sáng lại phong phú vậy?"
Hạ Minh Sầm bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Em ngủ tới mức mụ mị đầu óc rồi à? Bữa trưa."
Dụ Ấu Tri sững sờ, sau đó vội nhìn thời gian, thật sự là buổi trưa.
Cô luống cuống xuống giường.
"Hôm nay em còn phải đi tìm người ta mà, sao anh không gọi em?"
Hạ Minh Sầm ung dung nói: "Không phải em nói Hạ Minh Lan đặt phòng hai ngày cho bọn họ sao, tới ngày mai mới trả phòng, phục vụ của khách sạn này cũng bao gồm cả bữa trưa, có lẽ bọn họ chưa vội đi đâu."
Nghe anh nói như vậy, Dụ Ấu Tri mới không vội vàng nữa, thong thả đi đánh răng rửa mặt.
Cô đứng trước gương đánh giá mình, ngày hôm qua trang điểm thực sự rất đẹp, vốn tối qua khi rửa mặt còn thấy tiếc.
Nhưng hôm nay bản thân rõ ràng không trang điểm, vậy mà ánh mắt lại vẫn sáng bừng, sắc mặt còn rất hồng hào, hoàn toàn không nhợt nhạt như hôm qua.
Cô lặng lẽ thò đầu ra từ cửa phòng vệ sinh.
Hạ Minh Sầm đang dựa vào ghế sô pha, tư thái nhàn hạ tùy ý, tay theo thói quen chống cằm, rũ mắt nhìn điện thoại.
... Quả nhiên đàn ông là đồ dưỡng da tốt nhất.
Dụ Ấu Tri khụ một tiếng, lén lút thu hồi tầm mắt.
Sau khi ăn trưa xong, Dụ Ấu Tri dựa theo số phòng Hạ Minh Lan đưa, đi tìm từng phòng một.
Bữa tiệc đính hôn này, Hạ Minh Lan đã làm đầy đủ bổn phận của một chủ tiệc, cố tình chuẩn bị kỳ nghỉ hai ngày một đêm tại khách sạn hạng sao cho những vị khách đến từ ngoại thành.
Anh ấy lấy lí do những người đó là đồng nghiệp của cha anh, kêu cấp dưới gọi điện mời bọn họ tới tham dự tiệc đính hôn, trong những đồng nghiệp làm việc chung với Hạ Chương và Dụ Liêm này, không ai không biết hiện nay Hạ Chương đã làm đến vị trí viện trưởng tòa án thành phố, đồng nghiệp cũ có thân phận như vậy, sao có thể không đến.
Trong mấy người đồng nghiệp này, mấy năm qua có những người đã thăng chức, có những người vẫn ở chức vị cũ, nhưng không ngoại lệ đều đã bị thuyên chuyển công tác.
Trước tiên cô tìm hai đồng nghiệp năm đó của cha, hiện tại hai người này đều đang làm việc ở toà án thành phố lân cận, xa cách nhiều năm như vậy, bọn họ đã không còn nhận ra Dụ Ấu Tri, hơn nữa hôm qua Dụ Ấu Tri cũng không xuất hiện ở tiệc đính hôn, thế nên họ đều dùng con mắt xa lạ đánh giá cô.
Thế nhưng đợi khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Dụ Ấu Tri, bọn họ mới há hốc mồm kinh ngạc.
Không phải hôm qua đây là người đánh nhau với anh trai ruột...
Tốt xấu gì cũng đã làm việc nhiều năm, dù có chút khiếp sợ, nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng thu lại sắc mặt, nhiệt tình mời người vào phòng.
Lúc ban đầu thái độ còn khá tốt, thế nhưng nói chuyện không tới hai câu, khi Dụ Ấu Tri nhắc tới tên Dụ Liêm, đồng thời giới thiệu mình là con gái Dụ Liêm, thái độ hai người này lập tức thay đổi.
Nói chuyện thì vẫn khách khí, nhưng thái độ rõ ràng không còn nhiệt tình như vừa rồi.
Dụ Ấu Tri mới hỏi hai câu, bọn họ đã lắc đầu, biểu thị việc đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, bọn họ không nhớ gì nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô không hề ngoài ý muốn, tra án vốn là như vậy, không thể trông cậy ai cũng bằng lòng phối hợp.
Nếu chỉ là đơn thuần đối phó với nghi phạm, còn có thể dùng thái độ cứng rắn, hoặc chuyển sang phương pháp uy hiếp vũ lực một chút, nhưng hai vị này xuất thân là tiền bối trong hệ thống kiểm sát, kinh nghiệm thụ lý vụ án đương nhiên hơn xa cô, những năm gần đây còn thăng tiến làm lãnh đạo, không những miệng lưỡi nhà quan, mà bản lĩnh ăn nói hàm hồ cũng rất già đời.
Không có thu hoạch gì, Dụ Ấu Tri chỉ có thể lịch sự chào tạm biệt.
Một trong số đó thấy Dụ Ấu Tri chuẩn bị đi, lập tức trưng ra nụ cười tiễn khách, nhiệt tình dối trá tiễn cô ra cửa phòng, còn dùng giọng điệu trưởng bối sâu xa nói: "Tiểu Dụ à, cha cháu đã qua đời nhiều năm như vậy rồi, sự việc lúc đó, quả thực chú không nhớ được, xin lỗi cháu. Nhưng chú cũng khuyên cháu một câu, người chết không thể sống lại, hiện tại cháu có công việc tốt như vậy thì nên sớm kết hôn sinh con thôi, cha cháu ở trên trời nhìn thấy mới có thể thật sự yên tâm."
Người kia thì từ sau khi cô nhắc tới Dụ Liêm, lông mày luôn nhíu lại, từ đầu đến cuối đều né tránh chuyện của Dụ Liêm.
Thế nhưng khi Dụ Ấu Tri chuẩn bị đi, ông ta đột nhiên gọi cô lại, giọng điệu phức tạp nói: "Cháu à, nghe chú nói một câu, đừng điều tra nữa, sống tốt cuộc sống của mình đi, mỗi năm tới tiết thanh minh và ngày giỗ, nhớ đi tảo mộ cho cha cháu, là đủ rồi."
Liên tiếp ăn hai chén bế môn canh, tâm trạng không khỏi có chút sa sút.
Dụ Ấu Tri ngây ngẩn dựa vào tường hành lang khách sạn.
Cô cúi đầu, như một con mèo ngoan ngoãn.
Hạ Minh Sầm đứng cùng cô, không nói gì, giơ tay lên xoa đầu cô.
Đương nhiên anh hiểu tra án gặp phải trắc trở là cảm giác gì.
Nhưng tra án trong hiện thực chính là như vậy, sao có thể thuận buồm xuôi gió.
Từ sau khi Dụ Ấu Tri trở về thành phố Lư, vẫn luôn điều tra chuyện của cha, đây không phải trắc trở đầu tiên cô gặp phải, thế nên khiến cô suy sụp cũng không phải là do lần trắc trở này.
Chỉ là cô cho rằng khi tìm được những người đã từng là đồng nghiệp của cha, chí ít sẽ không gặp khó khăn ở chỗ bọn họ.
Suy cho cùng từ trong bức hình chụp chung năm đó có thể nhìn ra, quan hệ của cha và những người này thực sự khá tốt.
Cho dù không phải bạn bè, cũng là đồng nghiệp cộng sự lâu như vậy, cha đã qua đời, mà thứ cô nhận được lại chỉ là đáp án qua loa lấy lệ.
Cô thở dài.
"Đừng thở dài sớm như vậy, không phải còn hai người khác sao?" Hạ Minh Sầm nói: "Đi thôi."
Dụ Ấu Tri gật đầu.
Thế nhưng khi chuẩn bị đi, Hạ Minh Sầm chợt ngăn cô lại, khom eo xuống đối diện tầm mắt với cô.
Trong ánh mắt khó hiểu của Dụ Ấu Tri, anh nhéo mặt cô, an ủi nói: "Em có biết trong Cục bên anh tồn đọng bao nhiêu vụ án không? Có vụ án điều tra cả mười năm cũng không phá được, mắt thấy đã sắp qua thời gian tố tụng luôn rồi, em mới có bao lâu, đừng thất vọng."
Dụ Ấu Tri đột nhiên mếu máo, sau đó giang tay ra với anh.
"Làm gì đấy?"
"Sạc pin."
"Anh đâu phải cái máy sạc đâu chứ!"
Tuy là nói vậy, nhưng Hạ Minh Sầm vẫn làm theo.
Ngửi thấy mùi hương mát lạnh trên người anh, Dụ Ấu Tri hít sâu, quyết định đi tìm người thứ ba.
Dựa theo thông tin Hạ Minh Lan điều tra giúp cô, mấy người phòng hành chính năm đó, qua mười năm cơ bản đều đã thăng chức, duy chỉ có một người là không.
Người này chính là người hiện tại bọn họ phải đi tìm- Trần Anh.
Những năm qua ông không những không thăng chức, ngược lại còn bị điều tới một viện kiểm sát ở tỉnh lẻ xa xôi nằm trong khu vực quản lý của thành phố Lư, tuy cấp bậc không thay đổi, nhưng hoàn cảnh làm việc và đãi ngộ không thể so sánh được với khu vực thành phố, không khác gì giáng chức cả.
Hiện tại Hạ Chương đã là cán bộ cấp cao, những người khác ít nhất cũng là cấp huyện, duy chỉ có Trần Anh vẫn luẩn quẩn ở cấp sở.
Rất bất thường, theo lý mà nói với thời gian mười năm, sao lại không lên nổi một chức cơ chứ.
Nghe Dụ Ấu Tri giới thiệu đại khái, Hạ Minh Sầm nhàn nhạt nói: "Nếu không phải năng lực cá nhân có vấn đề, thì là đã đắc tội với người ta."
Thế nhưng đợi khi bọn họ gặp được Trần Anh, ít nhất bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra năng lực cá nhân của người này có vấn đề gì.
Sơ mi gọn gàng sạch sẽ, dù đã trung niên nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, không bụng bia như hai người vừa rồi.
Dụ Ấu Tri không biết ông còn nhớ mình không, chủ động nói: "Chú Trần, chú còn nhớ cháu không? Cháu là Dụ Ấu Tri, năm đó những đồ cha cháu để ở văn phòng, là chú đưa tới nhà cháu."
Trần Anh nhíu mày nghĩ lại, không chắc chắn hỏi: "Vậy cháu là... của Dụ Liêm..."
"Con gái ạ."
"A!" Trần Anh ngộ ra, đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Thật sự không nhận ra, đã thành thiếu nữ cả rồi."
Sau đó ông chú ý đến người đàn ông bên cạnh Dụ Ấu Tri.
"Ơ, cậu không phải là hôm qua..."
Xuất phát từ lịch sự, lời còn lại đều nuốt vào bụng, không nói ra.
Suy cho cùng, đối với một người đã lớn tuổi như vậy, việc tò mò về cảm xúc của những người trẻ tuổi xa lạ là điều không tốt.
Trần Anh mời hai người vào phòng.
Dụ Ấu Tri để ý thấy ông đang thu dọn quần áo.
"Chú chuẩn bị về rồi ạ?"
"Chú chưa." Trần Anh tùy tiện dọn dẹp đồ trên giường một chút, nói: "Lần này đúng lúc vào nội thành một chuyến, thuận tiện muốn đi xem thử vài bệnh viện trong thành phố, khối u của mẹ chú không làm phẫu thuật ở bệnh viện nhỏ trong tỉnh được, muốn chuyển bà ấy tới bệnh viện chỗ này."
Ở tỉnh lẻ, điều trị bệnh nặng cũng là một vấn đề.
Trần Anh ha hả hỏi: "Tiểu Dụ, hiện tại cháu làm việc gì?"
"Giống cha cháu ạ." Dụ Ấu Tri nói.
Tức khắc nụ cười của Trần Anh đông cứng.
Như hai người khác nhau vậy, Dụ Ấu Tri hỏi: "Chú sao thế?"
"Không có gì." Trần Anh cười nhạt: "Sao cháu cũng muốn làm ngành này?"
"Vì cha cháu." Dụ Ấu Tri do dự, nói: "Chú Trần, cháu không nói vòng vo, lần này cháu tới tìm chú, là vì muốn hỏi rõ chuyện năm đó của cha cháu."
Trần Anh im lặng rất lâu.
Lần nữa mở lời, giọng điệu ông đã trở nên phức tạp: "Vụ án kết thúc nhiều năm như vậy rồi, không ngờ trừ chú ra còn có người nhớ tới."
...
"Vụ án tham ô xây cầu qua sông năm đó, có một lãnh đạo trong viện kiểm sát giở trò, nói mời mấy người phụ trách điều tra vụ án này ăn cơm, kết quả tới bàn ăn, không ngờ chủ tọa phiên tòa cũng ngồi ở đó, điều này rõ ràng không hợp quy tắc, mấy người bọn chú đều cảm thấy kỳ quái, quả nhiên vị lãnh đạo kia nói chủ thầu là một người bạn thân thích của ông ta, kêu bọn chú chừa lại chút tình người, tới lúc đó đừng phán nặng tội quá, về sau nhất định sẽ báo đáp."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trần Anh nhớ lại: "Cha cháu hất đổ ly rượu ngay tại chỗ rồi đi."
"Vụ án đó bọn chú chỉ phụ trách điều tra thăm hỏi, người phụ trách chủ yếu là cha cháu và Hạ Chương, sau này Hạ Chương rút lui giữa đường, cha cháu cũng vì chuyện này mà bất hòa với ông ấy."
Tiếp sau đó vụ án được đưa ra xét xử, Dụ Liêm vốn cho rằng chỉ cần bên viện kiểm sát bọn họ cung cấp đủ chứng cứ đanh thép thì chủ tọa phiên tòa có ra sao cũng phải xuống nước, không thể đưa ra kết quả tuyên án bất công trước những người thi hành công vụ được.
"Cha cháu cho rằng trước khi mở phiên toà, có người đã lén lút thay đổi tài liệu chứng cứ của chúng ta, mới dẫn đến toàn bộ chuỗi chứng cứ gặp sự cố, tội danh bị cáo không được cấu thành nên ngay lập tức được thả." Trần Anh nói: "Có cơ hội lén đổi tài liệu chỉ có người trong nội bộ bọn chú, còn về phần người này là ai, hơi khó nói."
Trên miệng ông nói khó, nhưng ánh mắt lại ám chỉ nhìn Hạ Minh Sầm.
"Vụ án này liên lụy rất nhiều, công khoản bị tham nhũng, cộng thêm mười mấy mạng công nhân, còn có dư luận xã hội lúc đó, cha cháu vẫn kiên trì điều tra, thế nhưng còn chưa đợi ông ấy tra ra được chân tướng thật sự, thì thư tố cáo ông ấy nhận tiền hối lộ đã tới trước."
Trần Anh dừng lại một lúc mới nói tiếp: "Trước khi ông ấy bị Cục giám sát đưa đi đã tạm thời chuyển tài liệu trong tay cho chú, kêu chú bảo quản, đợi sau khi ông ấy về sẽ tiếp tục điều tra... Nhưng ông ấy đã không về nữa."
"Một con người chính trực như vậy... Lại ngang nhiên bị ép tới mức tự sát..."
Dụ Ấu Tri cắn môi, ép bản thân tiếp tục bình tĩnh hỏi: "Vậy chú có biết vì sao Hạ Chương lại rút lui giữa chừng khỏi vụ án không?"
"Bo bo giữ mình, còn ông ấy có cấu kết với những người kia hay không, điều này chú không có chứng cứ, không thể kết luận." Trần Anh nhìn Hạ Minh Sầm, dù sao con trai còn ở đây, nhưng ông ấy vẫn không nhịn được mà châm chọc cha anh: "Thực ra ông ấy rút lui rất kịp lúc, nếu cha cháu cũng như vậy, có lẽ hiện tại ông ấy không thể ngồi lên đến vị trí này đâu."
Dụ Ấu Tri theo bản năng nhìn Hạ Minh Sầm một cái.
Lúc này Hạ Minh Sầm đang nhíu mày, mím chặt môi không nói gì.
Xem ra anh rất khó tiếp thu được hành vi của cha mình trong vụ án này, đứng dậy nói: "Anh ra ngoài hút điếu thuốc, hai người tiếp tục."
Dụ Ấu Tri vừa muốn nói hôm qua không phải anh nói muốn cai thuốc sao, thế nhưng nhìn sắc mặt của anh không được tốt lắm, vẫn không ngăn anh lại.
Sau khi Hạ Minh Sầm rời đi, Dụ Ấu Tri lại hỏi Trần Anh: "Vậy những tài liệu kia đâu ạ? Chú còn giữ không?"
Trần Anh gật đầu: "Sau khi cha cháu xảy ra chuyện, chú nghĩ những tài liệu này không thể lãng phí, nên đã sao chép một bản nộp lên trên, nhưng sau đó được thông báo rằng tính chân thật của tài liệu này chưa xác thực, không có hiệu lực, không lâu sau đó chú bị thuyên chuyển công tác, sau này chú còn nghe nói, tất cả đồng nghiệp trong phòng lúc đó phụ trách vụ án đều bị chuyển đi."
Nghĩ đến những đồng nghiệp cũ, lý do chỉ có mình Trần Anh mãi không được thăng chức chính là ở đây.
"Chú có thể giao nó cho cháu không?" Dụ Ấu Tri hỏi.
"Có thể, vốn cũng là đồ của cha cháu, chú chỉ tạm thời bảo quản mà thôi, đồ để ở nhà chú, sau khi chú về sẽ tìm thử."
Dụ Ấu Tri đứng dậy, trịnh trọng khom người với ông: "Cảm ơn chú ạ."
Nói chuyện xong, Dụ Ấu Tri chuẩn bị chào tạm biệt, Trần Anh thấy cô định đi, do dự chốc lát, vẫn không nhịn được hỏi: "Tiểu Dụ, người cùng cháu tới đây, là quan hệ gì?"
"Anh ấy sao?" Dụ Ấu Tri không định giấu diếm: "Anh ấy là bạn trai cháu."
"Bạn trai?!"
Phản ứng của Trần Anh thật sự quá khác thường, Dụ Ấu Tri không nhịn được hỏi: "Sao thế ạ?"
"Cháu không biết sao?" Trần Anh trừng mắt nói: "Về chuyện xảy ra trong tiệc đính hôn hôm qua."
Dụ Ấu Tri nghĩ lại, vốn muốn giải thích thay Hạ Minh Sầm vài câu, nhưng không đợi cô giải thích, Trần Anh đã kể y nguyên chuyện xảy ra ở tiệc đính hôn cho cô nghe.
Trần Anh là người chính trực, cực kỳ khinh thường loại người xen vào mối quan hệ nam nữ của người khác này, khuyên cô: "Người ngay cả chị dâu của mình cũng dám cướp có thể là người tốt sao? Tiểu Dụ, chú biết hiện tại những cô gái trẻ tuổi các cháu thích người đẹp trai, nhưng tìm bạn trai không thể chỉ nhìn mặt, người này tuy tướng mạo đẹp nhưng tâm lại bất chính, hơn nữa còn một chân đạp hai thuyền, cháu đừng bị nó lừa."
Dụ Ấu Tri có hơi bất đắc dĩ.
Đã không đếm được đây là người thứ bao nhiêu coi Hạ Minh Sầm là người đàn ông cặn bã rồi.
Thực ra đánh giá của người khác cũng không thể ảnh hưởng tới thái độ làm người của Hạ Minh Sầm, huống chi từ trước đến nay Hạ Minh Sầm không quan tâm đánh giá của người khác với anh là khen ngợi hay xúc phạm.
Nhưng giờ phút này, Dụ Ấu Tri lại rất để ý.
Rõ ràng anh rất tốt.
"Chú Trần, anh ấy không phải người như vậy."
"Sao lại không phải, hôm qua cậu ta ở trước mặt nhiều người như vậy..."
"Không phải đâu ạ, đó là hiểu lầm, anh ấy không cướp chị dâu, cũng không một chân đạp hai thuyền." Dụ Ấu Tri giải thích: "Anh ấy rất chung thủy."
Trần Anh bị giọng điệu và ánh mắt chân thành của cô nói tới mức sững sờ, ánh mắt lưỡng lự không xác định, sau đó nhìn thấy chàng trai vừa nãy nói muốn ra ngoài đi hút điều thuốc không biết đã hút xong từ lúc nào rồi quay trở lại, lúc này đang đứng ở cửa ung dung nhìn bọn họ.
Nói xong những lời tốt đẹp về Hạ Minh Sầm, vì để chú Trần tin tưởng bản thân không phải bị Hạ Minh Sầm tẩy não, Dụ Ấu Tri lại khẳng định nói: "Hơn nữa anh ấy vô cùng yêu cháu, thực sự yêu rất nhiều."
Trần Anh thấy khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của chàng trai trẻ kia nháy mắt sụp đổ, vành tai thoáng chốc đỏ bừng, môi cũng hơi nhếch lên, dường như bị chọc trúng tim đen, cuối cùng chỉ có thể dùng động tác xoa mi tâm để che đậy đi sự xấu hổ.
- --------
Lời tác giả:
Cậu chủ nhỏ của chúng ta, là kiểu tấn công cao phong thủ thấp điển hình ha ha ha~