"Rõ."
Ánh mắt những người làm ngành này đều rất nhạy bén, huống chi là Cục trưởng.
"Hôm nay tôi thấy cậu không nhấc tay trái nhỉ?" Cục trưởng hỏi: "Có phải gần đây nhiệt độ giảm, vết thương lại tái phát rồi không?"
Hạ Minh Sầm theo bản năng động đậy tay trái, ừm một tiếng: "Có hơi, nhưng không phải vấn đề gì lớn."
"Nếu đã tái phát thì gần đây bớt chạy việc bên ngoài đi."
Cục trưởng vỗ vai Hạ Minh Sầm, thở dài nói: "Khi tôi còn trẻ cũng thích chạy ra tuyến đầu, thế nên rất hiểu sự mạnh mẽ của những cảnh sát trẻ tuổi các cậu, lúc đầu tôi cho rằng tôi có thể chạy tuyến đầu cả đời, chạy cho tới ngày nghỉ hưu, thế nhưng từ sau khi khoác lên mình chiếc sơ mi trắng thì đã không còn chạy ra ngoài nữa."
Áo sơ mi trắng tượng trưng cho cho cảnh sát cấp cao, chỉ có đồng phục của cảnh sát có cấp bậc cảnh giám(*) trở lên mới có màu sắc này, thông thường người làm tới cấp bậc này, cơ bản rất ít phải chạy ra ngoài làm việc.
(*)Cấp bậc Cảnh sát Nhân dân Trung Quốc (tiếng Trung: 中华人民共和国人民警察警衔, Quân hàm Cảnh sát Nhân dân nước Cộng hòa dân chủ nhân dân Trung Hoa) là hệ thống cấp bậc dân sự của cảnh sát Trung Quốc. Hệ thống cấp bậc này phỏng theo hệ thống cấp bậc quân sự, gồm 5 hạng và 13 cấp. 5 hạng bao gồm: Tổng cảnh giám, cảnh giám, cảnh đốc, cảnh ti, cảnh viên. Tuy nhiên, hệ thống cấp bậc này khác hoàn toàn với hệ thống cấp bậc quân sự của Cảnh sát Vũ trang Trung Quốc.
"Cậu nói xem ít nhất cậu cũng phải khoác lên mình áo sơ mi trắng, mới xem như không mất mặt nhà họ Hạ các cậu đúng chứ?"
Vốn cho rằng Cục trưởng chỉ tùy tiện tâm sự, Hạ Minh Sầm cũng chỉ tùy ý nghe, thế nhưng giây sau, Cục trưởng lại chuyển hàm ý, ám chỉ nói: "Nhưng áo sơ mi trắng nào dễ mặc như vậy, không chỉ năng lực làm việc phải xuất chúng, tác phong cá nhân cũng rất quan trọng."
Những người làm lãnh đạo đều rất giỏi dùng những lời lẽ khéo léo nhất làm đòn tấn công chính xác nhất.
Từ nhỏ Hạ Minh Sầm đã lớn lên trong cái thùng nhuộm lớn của nhà họ Hạ, mưa dầm thấm đất, hiển nhiên cũng nghe hiểu.
"Xem ra gần đây ngài nghe được gì đó từ bên ngoài rồi."
"Tôi có thể không nghe thấy sao? Tai tôi lại không điếc."
Cục trưởng không biết nên phàn nàn từ đâu: "Minh Sầm à, vợ bạn còn không thể chạm, huống chi còn là anh cậu, Ôn Mậu nói trong Cục chúng ta có rất nhiều cô gái yêu thầm cậu, trước đó chẳng phải con gái bảo bối của trợ lý thị trưởng Tịch thích cậu lắm sao? Nhiều cô gái như vậy, cậu nói xem hà cớ gì phải thế, lần này cậu làm quá tàn nhẫn rồi."
Quả nhiên là chuyện này, Hạ Minh Sầm lười giải thích, dù sao đã đội lên cái mũ "em chồng vô liêm sỉ ngấp nghé chị dâu" rồi, thì cứ vậy đi.
Anh không giải thích, chỉ thản nhiên nói: "Người tàn nhẫn là anh tôi."
Cục trưởng đương nhiên không nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, bất đắc dĩ khoát tay, lại nói: "Chuyện này tuy nói anh cậu đã ép xuống, không truyền lên mạng, nhưng người trong ngành chúng ta biết gần hết rồi. Mấy chú bác của cậu làm việc trong ủy ban thành phố đều bị liên lụy, nghe nói phải điều tra kỷ luật lại tác phong sinh hoạt của bọn họ, còn cả cha cậu, ghế viện trưởng chưa ngồi ấm, đã bị người ta lôi những chuyện quá khứ ra làm văn."
Hạ Minh Sầm nhíu mày.
Chiêu này của Hạ Minh Lan thực sự vừa độc địa vừa giả dối, bề ngoài rõ ràng là anh ấy đè ép tin tức xuống, bảo vệ mặt mũi của nhà họ Hạ, nhưng sau lưng những chuyện này từ đầu tới cuối vốn do chính anh ấy bày ra.
Thấy Hạ Minh Sầm không nói gì, Cục trưởng cho rằng cuối cùng anh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
"Vốn gần đây cấp trên còn gửi thông báo, kêu chúng ta theo kịp bước chân của các phương tiện truyền thông mới, lập một tài khoản Wechat chính thức đăng một số video tăng cường pháp luật hoặc phát sóng trực tiếp cho cư dân mạng. Tôi còn nghĩ cậu thích hợp nhất, nếu cậu xuất hiện thì tài khoản của cảnh sát chúng ta ở thành phố Lư chắc chắn sẽ có nhiều người theo dõi nhanh hơn những nơi khác."
Nói đến đây, Cục trưởng thở dài: "Thôi, việc này qua một khoảng thời gian rồi nói tiếp đi."
Thì ra là muốn lợi dụng anh để tăng lượt theo dõi cho tài khoản à.
Hạ Minh Sầm chẹp một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng như muốn nói "cũng may tác phong của tôi có vấn đế chứ không thì đã bị đẩy ra ngoài bán lấy tiền rồi".
Cục trưởng thấy vẻ mặt anh không có chút nào gọi là hối tiếc vì việc tác phong có vấn đề mà không thể lộ mặt trên tài khoản mạng xã hội, bèn lầu bầu: "Lần trước nói cậu không có vợ, không có vợ thì không có vợ thôi, sao có thể đi cướp vợ của anh trai chứ!" Nói xong rồi chắp tay sau lưng bất đắc dĩ rời đi.
Đợi Cục trưởng lải nhải xong, Hạ Minh Sầm mới rảnh rỗi tiếp tục tra án.
Tan ca đã là hai giờ sáng, đợi khi chuẩn bị về nhà mới thấy tin nhắn Dụ Ấu Tri gửi.
Thấy những tin nhắn này, đầu lông mày anh nhíu ngày càng chặt.
-
Dụ Ấu Tri vẫn đang sắp xếp lại những tài liệu của cha tới tận nửa đêm.
Thế nên khi Hạ Minh Sầm gọi điện tới, cô nghe ngay lập tức.
"Anh xong việc rồi à?"
"Quả nhiên là chưa ngủ."
Dụ Ấu Tri hỏi: "Sao anh biết em chưa ngủ?"
Ngược lại Hạ Minh Sầm không hề ngạc nhiên khi mình đoán đúng.
"Lấy được chứng cứ quan trọng như vậy, anh cảm thấy em sẽ không có tâm trạng đi ngủ đâu."
Đều là phá án, đương nhiên anh hiểu được tâm lý này.
"Anh bận xong rồi sao?" Dụ Ấu Tri nhìn thời gian: "Làm tới khuya như vậy à?"
"Ừ."
Vốn gửi tin nhắn cho anh là muốn tìm anh để cùng giúp đỡ sắp xếp tài liệu, thế nhưng công việc của anh bận tới khuya như vậy, Dụ Ấu Tri cũng ngại gọi anh giúp đỡ.
Vừa nghĩ định nói với anh nếu đã bận xong rồi thì mau về nhà nghỉ ngơi đi, chuyện của em đợi ngày mai rồi nói, nhưng còn chưa nói ra, đã nghe anh hỏi: "Em đói không?"
Không nói thì thôi, nói rồi Dụ Ấu Tri mới nhớ ra mình chưa ăn tối.
Đồ ăn vợ chồng chủ nhà tặng để trong tủ lạnh cũng đã ăn hết từ lâu.
"Có chút!" Cô nói: "Để em xem giờ còn đặt đồ ăn được không?"
"Không cần, đồ ăn tới rồi!" Hạ Minh Sầm hỏi: "Em ở lầu mấy số mấy?"
Dụ Ấu Tri ngây ra lúc lâu mới hỏi: "Anh hỏi em cái này làm gì?"
Hạ Minh Sầm bị câu hỏi ngốc nghếch của cô chọc cười, buồn cười nói: "Em nói xem?"
"Em xuống đón anh!"
Dụ Ấu Tri nhanh chóng đứng dậy ra ngoài.
Hạ Minh Sầm đang ở dưới nhà cô, lúc này đang đứng dưới gốc nhãn lâu năm, mặc dù dưới ánh đèn tối tăm của đèn đường cũ kỹ, cũng vẫn có thể nhìn ra dáng người cao ngất ưu tú và đường nét tuấn tú của anh.
Thì ra thật sự có người không cần nhìn mặt vẫn biết anh ta đẹp trai.
Cô chạy bước nhỏ về phía anh, khi nhìn rõ trang phục của anh thì sửng sốt, hỏi: "Sao anh vẫn mặc đồng phục?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Họp xong thì qua đây, anh không kịp thay." Hạ Minh Sầm nói: "Khá hữu dụng, trên đường gặp mấy tên đàn ông trêu ghẹo phụ nữ, thấy anh là chạy."
Chẳng qua tuy đồng phục đuổi được đàn ông, nhưng những người phụ nữ gặp được thì lại hỏi Wechat của anh.
Hạ Minh Sầm không nói cái này, nhìn Dụ Ấu Tri một cái, khẽ nhướng mày: "Em cũng chưa thay?"
Dụ Ấu Tri cúi đầu nhìn mình, mới phát hiện thì ra mình cũng chưa thay.
... Có chút cảm giác giống đồ tình nhân.
Bỏ suy nghĩ thiếu nữ này qua một bên, cô giải thích: "Bận quá quên mất luôn."
Về phần bận cái gì, khỏi nói cũng biết.
Tuy Hạ Minh Sầm mặc đồng phục nhưng vẫn là tư thai của cậu chủ nhỏ, quăng đồ trong tay cho cô.
"Anh cầm cả đường rồi, giờ đổi cho em cầm."
Dụ Ấu Tri cũng biết cậu chủ nhỏ muộn như vậy còn cố tình qua đây đưa đồ ăn khuya rất vất vả, vội nhận đồ, rồi nhiệt tình đưa anh lên lầu.
Nhà cô diện tích không lớn, bình thường mình cô ở vẫn được, nhưng một người cao 1m8 như Hạ Minh Sầm đứng trong nhà, tức khắc ngôi nhà trở nên nhỏ hơn.
Hạ Minh Sầm nhìn bàn sách của cô, hỏi: "Sắp xếp xong chưa?"
"Chưa, còn có một số tài liệu bên kia của Chu Phỉ, em định sắp xếp luôn một thể." Dụ Ấu Tri nói: "Nhưng Mã Tịnh Tịnh không hiểu nội dung tài liệu, chụp không tới điểm mấu chốt, cô ấy kêu chiều mai chúng ta trực tiếp qua nhà Chu Phỉ tìm, ngày mai Chu Phỉ có xã giao, cô ấy sẽ nghĩ cách đuổi người giúp việc đi."
Cô vừa nói vừa mở hộp đồ ăn đêm ra, Hạ Minh Sầm mua cho cô thịt nướng, vào khoảng thời gian sáng sớm này nhìn có vẻ vô cùng thơm ngon.
Dụ Ấu Tri thích ăn cay, thế nên Hạ Minh Sầm đã kêu ông chủ bỏ nhiều bột ớt chút.
"Bỏ nhiều cay như vậy sao anh ăn?" Dụ Ấu Tri nói: "Bác sĩ nói anh đừng ăn cay."
"Em ăn đi." Hạ Minh Sầm chỉ vào bàn ăn: "Qua kia ăn đi, anh giúp em làm tiếp."
Trong nhà thật sự không có đồ ăn, ngay cả mì cũng không có, Dụ Ấu Tri không biết anh sẽ đến đột ngột nên không chuẩn bị gì cả.
"Hay là em lấy nước tráng qua để anh ăn nhé?"
Hạ Minh Sầm ghét bỏ: "Vậy còn gì mùi vị nữa?"
"Vậy phải làm sao, lẽ nào anh nhìn em ăn hả?"
"Anh không đói." Hạ Minh Sầm nói: "Lúc tăng ca cấp trên gọi đồ ăn rồi."
Nghe anh nói như vậy, Dụ Ấu Tri mới yên tâm ăn một mình.
Cô cũng ngại ăn quá lâu, sau khi ăn xong vội gia nhập với Hạ Minh Sầm.
Hai người tự phân công cho nhau, Dụ Ấu Tri phụ trách sắp xếp, Hạ Minh Sầm phụ trách nhập tài liệu vào máy tính để lưu trữ.
Bọn họ đều là người không thích nói chuyện khi làm việc, sẽ dễ phân tâm, nhất thời trong nhà chỉ có tiếng lật tài liệu và tiếng gõ chữ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất giác đã bốn giờ.
"Không được, phải ngủ rồi!" Dụ Ấu Tri nói: "Buổi sáng em còn phải tới nhà Chu Phỉ một chuyến."
"Cần anh đi cùng em không?"
Nhiều người là nhiều thêm nhân lực, lại nói năng lực thu thập chứng cứ của Hạ Minh Sầm rất chuyên nghiệp, Dụ Ấu Tri gật đầu.
"Nhưng trước khi anh đi phải về nhà thay quần áo một chuyến đã, đồng phục quá rêu rao."
Hạ Minh Sầm thấy cô vậy liền hỏi: "Ý của em là kêu anh ngủ lại đây sao?"
Dụ Ấu Tri: "Đúng đó."
Cậu chủ nhỏ nửa đêm tới đưa thịt nướng cho cô còn giúp cô sắp xếp tài liệu, cô máu lạnh vô tình lắm mới đuổi anh về.
Hạ Minh Sầm ừ một tiếng, lại hỏi: "Vậy anh ngủ đâu? Sô pha à?"
Nhà thuê một phòng ngủ một phòng khách, đương nhiên cũng chỉ có một chiếc giường.
Độ dài của ghế sô pha chỉ có 1m5, Dụ Ấu Tri ngủ còn tạm, với thân hình của Hạ Minh Sầm kêu anh ngủ sô pha thực sự có hơi thiệt thòi.
Dụ Ấu Tri không hiểu lúc này anh đột nhiên thân sĩ cái gì, bọn họ lại không phải chưa từng ngủ chung, lúc này không cần khoa trương như vậy.
"Vì sao phải ngủ sô pha? Cùng ngủ trên giường chứ."
Hạ Minh Sầm im lặng nhìn chằm chằm cô một lúc, bỗng dưng bật cười: "Được."
Đàn ông tắm rửa nhanh, Dụ Ấu Tri kêu anh tắm xong thì đi ngủ trước, mình tắm sau.
Trong nhà cô không có quần áo nam, Hạ Minh Sầm cũng không mặc được quần áo của cô, anh lại vô cùng thích sạch sẽ, đồng phục mặc bên ngoài cả ngày chắc chắn không thể mặc lên giường.
Đợi Dụ Ấu Tri tắm rửa xong, cô thấy cậu chủ nhỏ cởi trần ngủ trong chăn bông hoa của mình, cuối cùng cô cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Do dự chốc lát, không chịu được cơn buồn ngủ, cô vẫn rón rén trèo lên giường.
Chăn vừa dày vừa ấm, mấy ngày trước Dụ Ấu Tri mới đem lên sân thượng phơi nắng, cảm giác như được ánh mặt trời chiếu vào người, vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Thế nhưng một cánh tay mạnh mẽ lại vắt lên eo cô.
Dụ Ấu Tri theo bản năng co chân: "Anh còn chưa ngủ à?"
Hạ Minh Sầm thấp giọng: "Ừ, đợi em."
Đợi cô làm gì? Sắp năm giờ rồi.
Dụ Ấu Tri không dám nghiên cứu sự chờ đợi của anh là ý gì.
"Em cảm thấy chuyện này có lẽ không liên quan đến chú Hạ." Cô nói: "Nếu ông ấy thật sự tham gia, phần tài liệu này của cha em chắc chắn sẽ có tên ông ấy."
Hạ Minh Sầm: "Anh biết."
"Nhưng Tịch Chí Thành..." Dụ Ấu Tri muốn nói lại thôi: "Ông ta là cha của Tịch Gia đúng chứ?"
"Ừ, Có lẽ Tịch Gia không biết những chuyện này của cha mình."
Tuy Dụ Ấu Tri cũng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái.
Cậu chủ nhỏ và đại tiểu thư lớn lên cùng nhau, mặc dù vì sự xuất hiện của cô, hai người không thể cầm được kịch bản thanh mai trúc mã trở thành tình nhân, nhưng dù sao cậu chủ nhỏ vẫn hiểu rất rõ đại tiểu thư.
Sự ghen tuông khó hiểu sẽ khiến một người vô thức trở nên tùy hứng, Dụ Ấu Tri cố ý nói: "Mọi chuyện đều không thể dựa vào tính chủ quan, anh có hiểu cô ấy thế nào đi nữa cũng không thể dễ dàng kết luận như vậy."
"Vậy sao?" Anh chậm rãi đề nghị: "Vậy anh đi hỏi cô ấy nhé?"
"Đi mà hỏi!" Dụ Ấu Tri lẩm bẩm: "Dù sao chắc chắn cô ấy sẽ không nói dối anh."
Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng cười khẽ.
Dụ Ấu Tri nghe thấy anh cười mới phát hiện, thì ra chú tâm tư nhỏ của mình đã bị anh nhìn thấu rồi.
"Này, anh thăm dò em?"
"Đúng đó." Anh hào phóng thừa nhận.
Dụ Ấu Tri nhe răng với anh: "Anh rất đắc ý nhỉ?"
"Đắc ý thì không tính." Hạ Minh Sầm nhéo mũi cô, thấp giọng nói: "Nhưng trong lòng cuối cùng cũng cân bằng chút rồi."
Giọng nói của anh rất tự nhiên, nhưng Dụ Ấu Tri nghe ra được chút cảm xúc trong đó.
Dụ Ấu Tri hiểu đều là tại cô, tuy đã giải thích, nhưng chỉ cần một ngày anh còn để ý, cô vẫn sẽ không ngừng giải thích, đến khi anh không để ý nữa mới thôi.
"Em và anh Minh Lan..."
"Đừng gọi anh ta là anh." Hạ Minh Sầm giễu cợt: "Anh lớn hơn em hai tháng, từ trước tới giờ em chưa từng gọi anh một tiếng anh."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dụ Ấu Tri không thích gọi cậu chủ nhỏ là anh, một là lớn hơn hai tháng đối với cô mà nói căn bản không tính là lớn, hai là...
"Nhưng nếu em gọi anh là anh, sẽ khiến em cảm thấy đang loạn l*ân..."
Có chút cạn lời trước ranh giới đạo đức khó hiểu của cô, Hạ Minh Sầm im lặng một lúc, đột nhiên chậm rãi hỏi: "Không phải vốn dĩ chúng ta đang loạn l*ân sao?"
"Làm gì có?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô cảm thấy bàn tay đặt trên eo cô bắt đầu lộn xộn.
Dụ Ấu Tri cắn môi: "Năm giờ rồi."
Anh không động đậy, hôn xuống vành tai cô, đáp: "Quên trước kia anh từng nói, muốn tới nhà nhà em làm gì rồi à?"
Dụ Ấu Tri bừng tỉnh ngộ: "... Thế nên anh đưa đồ ăn đêm đến chỉ là cái cớ, đây mới là mục đích cuối cùng của anh hả?"
Hạ Minh Sầm bật cười: "Đúng đó."
Dụ Ấu Tri cắn răng, muốn rút tay anh đang lộn xộn từ trong quần áo mình ra.
Tức khắc anh thấp giọng kêu một tiếng, không biết kêu thật hay kêu giả.
"Đừng túm, tay trái anh vẫn chưa khỏi."
"..."
Biết dùng tay trái để uy hiếp cô cơ đấy.
Quả thực tay trái của Hạ Minh Sầm chưa khỏi, nhưng ngón tay vẫn linh hoạt.
Tất cả cảnh xuân đều giấu trong chăn, Hạ Minh Sầm hỏi cô: "Cảm giác loạn l*ân thế nào?"
Dụ Ấu Tri nhỏ giọng: "Chúng ta là cùng cha khác mẹ hay cùng mẹ khác cha, loạn l*ân cái gì?"
"Không phải suýt chút em thành chị dậu của anh sao?"
Cái này thật sự là cố tình gây sự, Dụ Ấu Tri đẩy anh: "Không phải anh biết em với anh ấy giả đính hôn sao?"
"Anh biết, nhưng người khác không biết."
Bao gồm cả Cục trưởng, Hạ Minh Sầm không biết bản thân đã bị chỉ trích cướp chị dâu bao nhiêu lần rồi.
Dù không để ý chuyện này, nói nhiều chung quy cũng sẽ để ý.
Hạ Minh Sầm rất ghét người khác ụp cái danh chị dâu lên đầu Dụ Ấu Tri, nhưng ban ngày là một chuyện, buổi tối lại là chuyện khác.
Ban ngày anh không thích người khác gọi Dụ Ấu Tri là chị dâu của anh, nhưng buổi tối thì chính anh lại gọi rất thản nhiên.
Cậu chủ nhỏ vô tình phát hiện ra sở thích nào đó của mình liền không ngừng dùng ngón tay khéo léo làm loạn người trong lòng, thậm chí còn cắn vào tai cô, cố ý hỏi: "Chị dâu, chị thích anh trai em hay thích em?"
Có bệnh hả, ai là chị dâu anh?
Rõ ràng là đang trêu chọc cô.
Dụ Ấu Tri cố gắng nhịn cảm giác kỳ lạ trên cơ thể, không muốn để anh đạt được ý nguyện, cố ý nói: "Anh em..."
Người đàn ông vừa nghe xong, mắt hóp lại, tay lại sâu hơn chút.
Anh cười xấu xa: "Thích lên giường anh của em hay lên giường em?"
Dụ Ấu Tri phản bác: "... Đây là giường của chị!"
"Quên mất." Cảnh sát Hạ là một cảnh sát tốt biết sửa sai, lập tức sửa lại: "Thích anh của em hay thích em lên giường chị, xem ra chị đối với anh của em cũng không chung tình đến thế."
Dụ Ấu Tri thực sự chịu không nổi, giờ phút này từ đáy lòng cô rất không hiểu một số người nào đó sao lại thích chơi trò đóng vai.
Nếu Hạ Minh Lan biết bọn họ ở sau lưng anh ấy chơi thứ trò diễn kịch này, thế nào cũng tức chết.
Càng nghĩ càng không thể chịu được, Dụ Ấu Tri báo thù cắn lên cằm anh một cái, mắng đứt quãng: "Hạ Minh Sầm, anh biến thái!"
Chỉ đáng tiếc giọng cô và cơ thể giống nhau, như có nước, rất mềm mại, thế nên cho dù là mắng người vẫn không hề có lực uy hiếp.
Thấy dáng vẻ này của cô, cơ thể anh cũng có phản ứng.
"Những lúc thế này còn dám nói thích Hạ Minh Lan, em nói xem có phải em chán sống không?" Hạ Minh Sầm độc ác cắn môi cô, khàn giọng uy hiếp: "Hỏi em lần nữa, thích ai?"
Dụ Ấu Tri chỉ có thể nói: "Thích anh, thích anh được chưa..."
"Nói tên."
"Hạ Minh Sầm, Hạ Minh Sầm..."
Thế nhưng lúc này mới biết thức thời đã quá muộn, con ngươi người đàn ông đã xám xịt.
Không kịp lau tay, Hạ Minh Sầm đứng dậy đến bên bàn sách, cầm tất cả tài liệu đã sắp xếp xong ra chỗ khác, dọn dẹp cả bàn trống không.
Anh ôm Dụ Ấu Tri cùng với chăn đặt lên bàn, hỏi: "Chỗ này của em cách âm thế nào?"
Dụ Ấu Tri nói: "Chẳng ra làm sao."
Cố gắng dùng lời nói dối này để khơi dậy sự xấu hổ của Hạ Minh Sầm với tư cách là một con người.
Thế nhưng cô nghĩ nhiều rồi, đàn ông khi ở những lúc như thế này thường không cảm thấy xấu hổ.
Anh một tay bịt miệng cô, tay còn lại làm động tác im lặng, nhịn cười, nghiêm túc nói: "Vậy phiền em nhỏ tiếng chút nhé."
Hai bộ đồng phục màu xanh cảnh sát và xanh công tố viên lúc này được gấp lại đặt hẳn sang một bên, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với sự bừa bộn của hai người.
Lời nói dối của mình thì có quỳ xuống cũng phải diễn cho tròn, Dụ Ấu Tri khó khăn mím môi, đè thấp giọng như muỗi kêu.
Không biết là đau lòng cô cắn môi tới mức sắp chảy máu, hay là trêu chọc cô, tóm lại lực va chạm không hề nhẹ nhàng chút nào, kẻ đầu sỏ còn ghé vào tai cô cố ý nói: "Đừng nhịn nữa, âm thanh dễ nghe như vậy, không ai tố cáo em làm phiền mọi người đâu."
"Biến thái!"
"Em mắng nghiện rồi hả? Mắng nữa anh thật sự biến thái cho em xem."
"..."
Chỉ có anh được nói mấy lời biến thái, cô mắng mấy câu thì không được, đây rõ ràng là tiêu chuẩn kép.
Nhưng chiêu này quả nhiên có hiệu quả, cho đến khi toàn thân tê liệt, không thể mở mắt, Dụ Ấu Tri cũng không dám mắng anh nữa.
...
Mấy tiếng sau, trời sáng hẳn, ánh nắng len lỏi qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Nhưng không thể gọi hai người đang ngủ say tỉnh giấc, Dụ Ấu Tri ngủ rất sâu, mà Hạ Minh Sầm thì bị tiếng chuông điện thoại của cô gọi dậy.
Anh nhắm mắt, buồn bực ấn mi tâm, cơ thể không động đây.
Không lâu sau điện thoại không kêu nữa, vốn định ngủ tiếp, kết quả tiếng chuông điện thoại lại bắt đầu vang lên ngắt quãng.
Hạ Minh Sầm có tính gắt ngủ khi thức dậy, cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn đập vỡ điện thoại.
Anh nghe máy, còn chưa lên tiếng, bên kia đã đánh đòn phủ đầu: "Không phải nói sáng nay tới nhà Chu Phỉ tìm tôi sao? Chị đâu?"
Là giọng của Mã Tịnh Tịnh.
Hạ Minh Sầm nhớ tới lời Dụ Ấu Tri nói với anh, nhịn tính khí lại nói: "Cô ấy còn đang ngủ, chúng tôi qua muộn một chút."
Trong giọng nói của người đàn ông mang theo sự không kiên nhẫn khi bị gọi dậy, âm thanh trầm thấp khàn khàn.
Vốn giọng điệu Mã Tịnh Tịnh đang kích động lập tức trầm xuống, dáng vẻ bệ vệ nháy mắt cũng biết mất, giọng điệu vô cùng không chắc chắn hỏi: "Cảnh, cảnh sát Hạ?"
Hạ Minh Sầm: "Ờ."
Bên kia là một khoảng im lặng dài.
Cậu chủ nhỏ trước giờ không có kiên nhẫn với người khác, vừa nói cúp máy, sau đó đầu dây bên kia chợt hoàn hồn, truyền tới một câu kinh thiên động địa: "Đ*m!"